Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang
Chương 40:
Thanh Mặc Ca
25/11/2024
Chu Đại Khải nhìn con gái mình bằng ánh mắt vừa tự hào, vừa đau lòng.
Mới 18 tuổi đầu, lẽ ra con bé chỉ cần ở nhà làm những việc vặt đơn giản, đợi ngày khai giảng đi học. Sau đó, thi đại học, rồi cố gắng làm việc chăm chỉ cho tương lai. Nhưng giờ đây, con bé lại phải nghĩ đủ cách để kiếm tiền, lo lắng từng đồng. Nếu bà nội nó chịu thương cháu gái hơn, đồng ý cho cháu trai nghỉ học để dành tiền học phí cho nó, thì con bé đâu cần vất vả thế này?
Chu Đại Khải chua xót hỏi:
“Quân Quân, có phải ba vô dụng lắm không? Đến học phí của con cũng phải để con tự kiếm.”
“Không đâu, ba rất giỏi kiếm tiền, chỉ là con gái ba còn giỏi hơn thôi.” Chu Quân Di cười nói.
Vào thời đại này, hầu hết mọi người đều không có trình độ học vấn cao, đặc biệt là những người như Chu Đại Khải – xuất thân từ nông thôn.
Ông chẳng biết chữ nào, nên việc tìm một công việc trong thành phố chẳng hề dễ dàng. Ông chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc, vất vả. Một tháng được 30 đồng, mà thực ra đó cũng là mức lương trung bình của những công nhân như ông thời đó.
Những người thu nhập cao thì cũng có, như giáo viên ở trường, mỗi tháng có thể được hơn 100 đồng. Hoặc những ai làm việc trong các cơ quan nhà nước, đảm nhiệm các chức vụ quan trọng, thì mới kiếm được vài trăm đồng mỗi tháng.
Chu Đại Khải ăn xong chiếc bánh dưa muối, quay sang nói:
“Chờ con đi học đại học, ba sẽ nghỉ làm để đi bán trứng gà. Thứ này kiếm tiền còn nhiều hơn công việc vất vả hiện tại của ba.”
“Kỳ thật không nhất thiết phải bán trứng gà đâu, ba. Cũng có thể bán những thứ khác, con thấy bánh dưa muối này cũng khá ổn đấy. Nhưng ba, ba đừng để bà nội biết chuyện mình kiếm tiền như thế nào, nếu không, bà chắc chắn sẽ lấy hết. Bây giờ mình còn kiếm ít, bà không đòi, chứ một khi kiếm được kha khá, bà chắc chắn sẽ tới xin xỏ.”
“Con tin không, nếu bà biết mình kiếm được 100 đồng một tháng, chắc chắn bà sẽ tìm con đòi tiền!”
Chu Đại Khải không tin, cười nhẹ: “Con ngốc, làm gì mà một tháng được 100 đồng chứ, nhiều vậy sao?”
“Sao lại không thể? Ba xem, hôm nay con kiếm được hơn 3 đồng. Một ngày hơn 3 đồng, một tháng chẳng phải hơn 100 đồng sao? Hơn nữa, hôm nay con chỉ bán tới 3 giờ chiều là hết hàng. Người thành phố ăn trứng gà nhiều lắm, ba biết không, có một cô thím bảo nhà họ có 8 người, mỗi ngày phải ăn tới 4 quả trứng gà!”
“Nhiều vậy sao?” Chu Đại Khải ngạc nhiên. “Mỗi người nửa quả mỗi ngày à?”
“Đúng rồi! Còn có một chú thường xuyên tới mua trứng, chắc là ông ấy làm kinh doanh, mỗi lần tới đều hỏi con có trứng hay bánh gì không. Ông ấy hào phóng lắm, một lần lấy 20 quả, rồi nói vài hôm nữa lại ghé mua thêm.”
Nghe vậy, Chu Đại Khải cũng có vẻ muốn thử sức:
“Thế thì lát nữa ăn cơm xong, ba với mẹ con sẽ đi thu thêm trứng gà! Lần này sẽ gom cho con nhiều hơn một chút.”
“Được thôi. Nhưng ba này, bà nội biết chuyện rồi. Mẹ đã cố ý nói lợi nhuận thấp đi, nhưng hôm nay con bán sạch trứng gà, kiểu gì bà cũng sẽ biết. Đến lúc đó, bà chắc chắn lại sinh chuyện.”
“Không sao. Tiền này là con kiếm được, con cứ giữ lấy, đừng đưa cho bà. Nếu bà đánh con, ba sẽ đứng ra bảo vệ.” Chu Đại Khải nghiêm túc nói.
Chu Quân Di nhỏ giọng than thở:
“Không thể tranh thủ phân gia được à ba? Con không có ý muốn cắt đứt quan hệ với bà, chỉ là không muốn ngày nào cũng phải gặp. Bà cứ nói những lời khó nghe, nhìn chằm chằm vào túi tiền của con, rồi còn muốn gọi thím ba tới để chiếm lợi từ con nữa!”
“Chuyện bán trứng gà này, sau này kiểu gì bà nội cũng đòi tham gia cùng cho mà xem!” Chu Quân Di nhăn mặt, giọng đầy bực dọc.
Chu Đại Khải trầm tư một lúc, khoảng chừng năm giây sau, ông nói:
“Thế này nhé, ba sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bà nội con. Trong làng mình đâu phải chỉ có nhà mình đòi phân gia, cũng bình thường thôi. Hiện giờ mỗi năm ba đưa bà nội con 20 đồng, lần này ba sẽ thương lượng, nếu bà đồng ý cho mình ra ở riêng, ba sẽ tăng lên 25 đồng mỗi năm. Hơn nữa, sau khi tách ra, chuyện lương thực cũng không cần bà lo nữa, chắc bà sẽ đồng ý.”
Mới 18 tuổi đầu, lẽ ra con bé chỉ cần ở nhà làm những việc vặt đơn giản, đợi ngày khai giảng đi học. Sau đó, thi đại học, rồi cố gắng làm việc chăm chỉ cho tương lai. Nhưng giờ đây, con bé lại phải nghĩ đủ cách để kiếm tiền, lo lắng từng đồng. Nếu bà nội nó chịu thương cháu gái hơn, đồng ý cho cháu trai nghỉ học để dành tiền học phí cho nó, thì con bé đâu cần vất vả thế này?
Chu Đại Khải chua xót hỏi:
“Quân Quân, có phải ba vô dụng lắm không? Đến học phí của con cũng phải để con tự kiếm.”
“Không đâu, ba rất giỏi kiếm tiền, chỉ là con gái ba còn giỏi hơn thôi.” Chu Quân Di cười nói.
Vào thời đại này, hầu hết mọi người đều không có trình độ học vấn cao, đặc biệt là những người như Chu Đại Khải – xuất thân từ nông thôn.
Ông chẳng biết chữ nào, nên việc tìm một công việc trong thành phố chẳng hề dễ dàng. Ông chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc, vất vả. Một tháng được 30 đồng, mà thực ra đó cũng là mức lương trung bình của những công nhân như ông thời đó.
Những người thu nhập cao thì cũng có, như giáo viên ở trường, mỗi tháng có thể được hơn 100 đồng. Hoặc những ai làm việc trong các cơ quan nhà nước, đảm nhiệm các chức vụ quan trọng, thì mới kiếm được vài trăm đồng mỗi tháng.
Chu Đại Khải ăn xong chiếc bánh dưa muối, quay sang nói:
“Chờ con đi học đại học, ba sẽ nghỉ làm để đi bán trứng gà. Thứ này kiếm tiền còn nhiều hơn công việc vất vả hiện tại của ba.”
“Kỳ thật không nhất thiết phải bán trứng gà đâu, ba. Cũng có thể bán những thứ khác, con thấy bánh dưa muối này cũng khá ổn đấy. Nhưng ba, ba đừng để bà nội biết chuyện mình kiếm tiền như thế nào, nếu không, bà chắc chắn sẽ lấy hết. Bây giờ mình còn kiếm ít, bà không đòi, chứ một khi kiếm được kha khá, bà chắc chắn sẽ tới xin xỏ.”
“Con tin không, nếu bà biết mình kiếm được 100 đồng một tháng, chắc chắn bà sẽ tìm con đòi tiền!”
Chu Đại Khải không tin, cười nhẹ: “Con ngốc, làm gì mà một tháng được 100 đồng chứ, nhiều vậy sao?”
“Sao lại không thể? Ba xem, hôm nay con kiếm được hơn 3 đồng. Một ngày hơn 3 đồng, một tháng chẳng phải hơn 100 đồng sao? Hơn nữa, hôm nay con chỉ bán tới 3 giờ chiều là hết hàng. Người thành phố ăn trứng gà nhiều lắm, ba biết không, có một cô thím bảo nhà họ có 8 người, mỗi ngày phải ăn tới 4 quả trứng gà!”
“Nhiều vậy sao?” Chu Đại Khải ngạc nhiên. “Mỗi người nửa quả mỗi ngày à?”
“Đúng rồi! Còn có một chú thường xuyên tới mua trứng, chắc là ông ấy làm kinh doanh, mỗi lần tới đều hỏi con có trứng hay bánh gì không. Ông ấy hào phóng lắm, một lần lấy 20 quả, rồi nói vài hôm nữa lại ghé mua thêm.”
Nghe vậy, Chu Đại Khải cũng có vẻ muốn thử sức:
“Thế thì lát nữa ăn cơm xong, ba với mẹ con sẽ đi thu thêm trứng gà! Lần này sẽ gom cho con nhiều hơn một chút.”
“Được thôi. Nhưng ba này, bà nội biết chuyện rồi. Mẹ đã cố ý nói lợi nhuận thấp đi, nhưng hôm nay con bán sạch trứng gà, kiểu gì bà cũng sẽ biết. Đến lúc đó, bà chắc chắn lại sinh chuyện.”
“Không sao. Tiền này là con kiếm được, con cứ giữ lấy, đừng đưa cho bà. Nếu bà đánh con, ba sẽ đứng ra bảo vệ.” Chu Đại Khải nghiêm túc nói.
Chu Quân Di nhỏ giọng than thở:
“Không thể tranh thủ phân gia được à ba? Con không có ý muốn cắt đứt quan hệ với bà, chỉ là không muốn ngày nào cũng phải gặp. Bà cứ nói những lời khó nghe, nhìn chằm chằm vào túi tiền của con, rồi còn muốn gọi thím ba tới để chiếm lợi từ con nữa!”
“Chuyện bán trứng gà này, sau này kiểu gì bà nội cũng đòi tham gia cùng cho mà xem!” Chu Quân Di nhăn mặt, giọng đầy bực dọc.
Chu Đại Khải trầm tư một lúc, khoảng chừng năm giây sau, ông nói:
“Thế này nhé, ba sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bà nội con. Trong làng mình đâu phải chỉ có nhà mình đòi phân gia, cũng bình thường thôi. Hiện giờ mỗi năm ba đưa bà nội con 20 đồng, lần này ba sẽ thương lượng, nếu bà đồng ý cho mình ra ở riêng, ba sẽ tăng lên 25 đồng mỗi năm. Hơn nữa, sau khi tách ra, chuyện lương thực cũng không cần bà lo nữa, chắc bà sẽ đồng ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.