Gả Cho Một Tên Thái Giám Chết Bầm
Chương 2: Đói
Linh Lạc Thành Nê
30/05/2021
----"... Hôm nay ngươi vô tình vô nghĩa với ta, ngày mai ta khiến ngươi trèo cao không nổi!"----
Cứ ngồi đây nguyền rủa thái giám đến khi nào hắn chết thì thôi ư. Chỉ sợ hắn còn chưa chết, nàng đã lên tủ trước vì đói.
Trần Tuệ không thể đá sập cửa, ngược lại chân cẳng còn đau đớn một trận, cái trán vỡ cũng nảy lên giần giật, vết thương tựa hồ sắp nứt ra.
Nàng không dám động tay lên trán, chỉ có thể lảo đảo quay về. Trong viện vẫn im lìm, hiển nhiên là nàng đa sự nghĩ nhiều. Nơi này ngoại trừ nàng ra chẳng còn ai khác. Nàng đã bị giam lỏng đúng nghĩa.
Trần Tuệ bất đắc dĩ quay vào nhà, muốn tìm tòi biện pháp mở khóa, xem thứ gì có thể giúp nàng phá cửa ra ngoài. Kết quả đương nhiên chả thu hoạch được gì, một hạt gạo cũng không tìm được.
Trần Tuệ về phòng nằm vật lên giường, nhìn lại bộ dáng thảm thương đầu đầy băng vải của mình, ra đường ăn xin nhất định sẽ thu hút một đám người cảm thông ủng hộ.
Bên ngoài là ánh mặt trời sáng rực rỡ, bởi thương tích trên đầu mà nàng cảm thấy mệt mỏi. Bụng có đói đến kêu vang cũng không ngăn nổi cơn buồn ngủ của nàng, hai mắt nàng rất nhanh đã díp lại.
Thời điểm Trần Tuệ tỉnh dậy, sắc trời đã tối sầm. Nàng ngồi lên xoa bụng rỗng, xoa đến mỏi tay vẫn không đỡ hơn tí nào. Chẳng lẽ thái giám chết bầm kia thật sự muốn nàng đói chết?
Suy xét kỹ, nàng cảm thấy hắn có khả năng làm vậy lắm. Nguyên thân đã từng đòi sống đòi chết trước mặt hắn một lần, hắn đây càng muốn xem nàng sống dở chết dở hơn, bèn dùng cảm giác đói khát trừng phạt nàng, thậm chí chẳng thèm phái người tới trông chừng luôn.
Rõ ràng hắn đâu quan tâm nàng sống chết ra sao, đói chết hay tự sát chết? Vô tư!
Tốt xấu gì nàng cũng là dân nữ bị hắn cưỡng đoạt về mà? Hắn không biết thương hương tiếc ngọc? Thân thể này của nàng lớn lên rất xinh đẹp, nhìn ngắm rất bổ mắt mà.
Trần Tuệ đói đến đầu váng mắt hoa, không nhịn được bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Nếu tên thái giám kia còn đến xem nàng một lần nữa, nàng tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện quỳ xuống cầu xin hắn, hiện tại nàng chỉ khát khao duy nhất một chuyện, đó là có cơm ăn!
Mà đành rằng không có cơm ăn đi, thế mà nước uống cũng chẳng cho một giọt!
Trần Tuệ thả mình đánh phịch xuống giường, cảm tưởng bản thân sắp sửa hấp hối. Nếu chết đói có thể đưa nàng trở lại với ba mẹ, Trần Tuệ nhất trí chơi luôn. Cũng chẳng biết ba mẹ có nhận ra nàng đã mất tích hay không, càng không biết lúc này liệu họ có đang lo lắng, có đang nhớ nàng không...
Thời điểm Trần Tuệ mơ màng sắp ngủ, vành tai lại khẽ động, tựa như có âm thanh gì khiến nàng chú ý tới.
Có người đang đẩy cửa sân bước vào.
Trần Tuệ thình lình mở to mắt liếc qua.
Người tới là một nha đầu nhỏ gầy, bộ dạng khoảng chừng mới mười tuổi, đang cẩn thận nhẹ nhàng đi vào. Nhìn thấy Trần Tuệ hai tròng mắt trợn tròn, nha đầu sợ tới mức cả người run bắn, thiếu chút nữa khóc toáng lên.
Trần Tuệ đang nằm banh càng trên giường, trán quấn băng vải, sắc mặt tái mét, hai mắt còn trừng to, quả thực hệt như xác chết đột tử, ai thấy cũng kinh dị.
Trần Tuệ không biết bản thân trong mắt đối phương biến thành bộ dáng gì, vừa thấy người ta đã vội hỏi, "Có đồ ăn rồi sao?"
Tiểu nha đầu sợ đến nỗi hai chân nhũn ra như bún, phải vịn tay lên khung cửa mới không té ngã. Lại nghe được hơi thở đứt quãng âm u kia, toàn thân nha đầu lập tức run lên, chưa kịp nghe rõ Trần Tuệ nói gì đã trợn trắng mắt ra ngất xỉu.
Trần Tuệ lồm cồm bò dậy, nhìn nha đầu nhỏ gầy đến trơ xương nằm thẳng cẳng dưới nền đất, không hề nhúc nhích.
Trần Tuệ: "..."
Rốt cuộc ai sắp trở thành quỷ chết đói, là nàng hay là tiểu cô nương này đây?
Thân thể nha đầu nhỏ vô cùng gầy guộc yếu ớt, thoạt nhìn chẳng được mấy lạng thịt. Nếu là ngày thường, Trần Tuệ có thể dễ dàng đỡ nha đầu này dậy. Thế nhưng hiện tại nàng ốc không mang nổi mình ốc, làm sao lo được cho người khác? Nàng chỉ có thể trông chờ nhìn tiểu nha đầu kia, thỉnh thoảng còn lay gọi vài tiếng: "Tiểu cô nương... Ngươi mau tỉnh... Ta sắp chết khát đến nơi rồi ngươi có biết không..."
Tiểu nha đầu nằm ngất lịm trên mặt đất cũng không lâu, vừa hồi tỉnh đã lại nghe thấy âm thanh đứt quãng khủng bố kia, thiếu chút nữa té xỉu lần nữa.
Phải đến khi Trần Tuệ thấy nha đầu này dậy mà mừng rỡ kêu một tiếng, hai mắt còn sáng lòe trông chờ đồ ăn, nha đầu mới nhận ra Trần Tuệ chỉ là sắc mặt không tốt, tư thế ngủ hơi xấu, còn lại vẫn chưa phải người chết, lúc này mới thả lỏng, ngồi dậy bò đến bên mép giường.
"Trần cô nương..." Tiểu nha đầu nhỏ giọng
, "Nô tỳ tên là Tiểu Điều, tới hầu hạ cô nương..."
"Tiểu Điều?" Trần Tuệ nói, "Là "Điều" trong 'nhất điều hàm ngư'?" (một con cá mắm) (Chị Tuệ đang đói bụng nên nghe tên ai cũng thành đồ ăn =))))
Tiểu cô nương có chút ngô nghê nhìn Trần Tuệ, im lặng một lúc rồi nói: "Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết, mẹ của nô tỳ nói là "Điều" trong "Điều trửu"..." (cái chổi lau nhà)
Trần Tuệ ờ một tiếng, nhận ra thời đại này không có nhiều người biết chữ, ai biết chữ người đó chính là nhân tài đẳng cấp. Tiểu nha đầu xanh xao vàng vọt này rõ ràng không được đi học.
Nói xong hai câu khoang miệng càng thêm khát khô, Trần Tuệ ủy khuất nói, "Ta muốn uống nước."
Tiểu Điều gật gật đầu: "Cô nương chờ một lát, nô tỳ đi lấy ngay!"
Trần Tuệ thấy đối phương chịu lấy nước cho mình, vội đế thêm: "Ta còn muốn chút đồ ăn!" Ngữ điệu nàng thêm càng điềm đạm đáng yêu.
Vừa nghe xong, trên mặt Tiểu Điều lập tức hiện lên vẻ khó xử, tự cho là kín đáo trộm nhìn Trần Tuệ một cái, nhỏ giọng: "Tử Ngọc tỷ tỷ nói, lão gia muốn bỏ đói cô nương ba ngày..."
Tử Ngọc? Là con ranh kiêu ngạo mặc áo tím kia?
"Tiểu Điều, ngươi nhìn ta đi." Trần Tuệ làm bộ mặt nghiêm túc.
Tiểu Điều ngơ ngác nhìn nàng.
Trần Tuệ nói: "Trên đầu ta vỡ một cái hố to, từ qua giờ cũng chưa có gì bỏ vào bụng, ta đã đói đến mức muốn tự xẻo thịt mình luôn rồi. Ngươi mà không cho ta ăn, tối nay ta chết cho ngươi xem!"
Tiểu Điều nghe chết chóc thì trừng lớn mắt, nha đầu này không hiểu phong cách chọc cười của Trần Tuệ, chỉ hiểu thành Trần Tuệ đang dùng tự sát để uy hiếp mình, bèn cuống quít khuyên: "Trần cô nương, người đừng nghĩ quẩn trong lòng!"
Trần Tuệ kiên nhẫn giải thích: "Ta nghĩ thoáng mới muốn được ăn cơm, ngươi hiểu chứ?"
Tiểu Điều nghĩ nghĩ, rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Trần Tuệ, sợ hãi biến đi, khuôn mặt nha đầu lại nổi lên khó xử, "Nhưng Tử Ngọc tỷ tỷ dặn qua, nếu nô tỳ..."
Trần Tuệ ôn nhu nói: "Tiểu Điều, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi và ta cùng không nói, nhất định sẽ không ai biết... Cầu xin ngươi, ngươi cũng không thể nhìn ta chết đói chứ? Đừng nói là ba ngày, qua đêm nay thôi ta đã không trụ nổi rồi... Có gì ăn là được, ta không kén cá chọn canh, van cầu ngươi..."
Trần Tuệ trong lòng tự táng mặt mình bôm bốp.
Cuối cùng Tiểu Điều cũng mềm lòng đồng ý mang đồ ăn cho Trần Tuệ, Trần Tuệ vạn phần chờ đợi.
Tiểu Điều bị đưa tới đây "hầu hạ" nàng, nhưng cũng không được tự do ra vào, mỗi giờ ăn cơm chiều, đều có người cầm chìa khóa đưa Tiểu Điều đi, chờ nha đầu ăn uống xong xuôi lại dẫn trở về. Lúc Tiểu Điều quay lại, trên tay đã mang theo một bầu đựng nước.
Trần Tuệ héo hắt nằm bẹp trên giường, còn chẳng để ý người giữ khóa là nam hay nữ. Mặc dù trong tiểu viện không có người thứ ba nào tồn tại, Tiểu Điều vào phòng vẫn cẩn thận khép kín cửa, điệu bộ lén lút như thể đêm khuya trộm gặp tình lang, từ trong lòng lấy ra một bọc khăn tay gói bánh bao.
Trần Tuệ đã đói đến vàng mắt, Tiểu Điều vừa đưa bánh bao tới, nàng liền không nhịn nổi nhận lấy, hung hăng cắn một miếng lớn.
... Khó nuốt muốn chết.
Miếng bánh bao so với nắm tay nàng còn nhỏ hơn, mặt ngoài vàng vàng, không bóng loáng mà gồ ghề, tựa hồ không được lên men đều.
Nô quây, bánh bao cứng như đá này, chỉ sợ căn bản chưa từng được lên men.
Trần Tuệ nhớ về cuộc sống thành thị hiện đại trước đây, thật sự không cách nào thích ứng được với loại sinh hoạt sơn dã này. Trần Tuệ nghĩ, bị ném đến sơn dã sinh tồn còn tốt hơn nhiều so với đi tới thời đại này. Cái đầu tiên ít nhất còn có cơ hội trở về, mà cái thứ hai thì...
Nhìn thấy biểu tình thương xuân bi thu của Trần Tuệ, Tiểu Điều vô cùng xấu hổ nói: "Cô nương... Nô tỳ, nô tỳ cũng không lấy được đồ ăn gì khác..."
Trần Tuệ chợt tỉnh ra, miếng bánh bao nhỏ này hẳn là bữa cơm chiều của Tiểu Điều, cố ý để lại cho nàng ăn. Tức khắc nàng liền vô cùng cảm động. Nàng không khỏi nhớ đến hai bậc phụ mẫu kính yêu ở nhà, những con người suốt ngày chỉ biết cướp đồ ăn ngon của nàng, sau đó đập một xấp tiền cho nàng tự mua lại lần nữa...
Phút chốc, bánh bao vàng khó nuốt tựa hồ như được dát thêm một phần tình nghĩa, hương vị phảng phất ngon lành hơn nhiều. Trần Tuệ vừa uống nước sôi để nguội, vừa từng miếng từng miếng ăn sạch chiếc bánh bao, cảm kích mỉm cười nhìn Tiểu Điều.
"Cản ơn ngươi Tiểu Điều, bữa cơm tri ân này ta nhất định không quên. Về sau nếu có một ngày ta phát đạt, đảm bảo ngươi cũng sẽ được theo ta gà chó lên trời."
Biểu cảm Tiểu Điều có chút cổ quái, nha đầu nhỏ biết Trần cô nương đang cảm ơn mình, chỉ tội chả hiểu "gà chó lên trời" nghĩa là sao, chỉ phập phù biết được ý tứ của chuyện "lên trời".
Tiểu Điều định nói rằng mình không muốn chết sớm như thế đâu, lại có chút ngờ ngợ, nghi ngờ rằng bản thân đã nghe lộn rồi.
Trần Tuệ không chú ý đến thần thái của Tiểu Điều, thả mình ngả lưng lên giường. Một chiếc bánh bao nhỏ cùng một bụng đầy nước, tuy chỉ khiến nàng no được ba phần, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi chết đói.
Vượt qua được ba ngày này, nàng hẳn có thể được thỏa thích ăn một bữa thật ngon, hiện tại nhịn một chút đã làm sao?
Trần Tuệ phát hiện suy nghĩ của nàng ngây thơ quá.
Trong ba ngày này, nhờ Tiểu Điều hảo tâm, Trần Tuệ ít nhiều cũng được mỗi ngày một bữa, không sợ đói chết. Nàng cùng Tiểu Điều lôi kéo làm quen, nói chuyện phiếm một lúc mới biết Tiểu Điều là giúp việc phòng bếp thấp kém nhất, có thể bị bất cứ người nào quát mắng. Theo như những gì Tiểu Điều nói, "Tử Ngọc tỷ tỷ" kia mới là người bị Lý quản gia điều đi Mai viện. Đúng thế, chính cái nha hoàn NPC đã mắng Trần Tuệ là đồ xui xẻo đó.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lý quản gia biết rõ Tử Ngọc bắt Tiểu Điều tới Mai viện thay mình mà vẫn đồng ý. Tiểu Điều mơ hồ minh bạch, Trần Tuệ lại càng rõ ràng hơn.
Tử Ngọc không phải vì nghĩ Trần Tuệ đã đắc tội với thái giám chết bầm kia, sợ xoay người không được mới kêu người khác chết thay mình sao?
Tiểu Điều vừa kể đến đây xong, Trần Tuệ đã thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định sẽ dạy dỗ cho Tử Ngọc một đạo lý làm người: Hôm nay ngươi vô tình vô nghĩa với ta, ngày mai ta khiến ngươi trèo cao không nổi!
Đến lúc đó, nàng cùng Tiểu Điều sống những ngày tháng an lành, cho Tử Ngọc ghen tỵ tới chết luôn!
Tiểu Điều ở Lý phủ làm việc đã ba năm. Trước đây gia chủ cũ phá sản, đã đem nha đầu bán đến nơi này. Trước đó nữa, năm nha đầu lên sáu tuổi cũng bị mẹ ruột bán đi. Hiện giờ tiểu nha đầu đã được mười ba, có điều do trường kỳ đói ăn, vóc người nha đầu vẫn bé tẹo như thế, thoạt nhìn chỉ như mười tuổi. Tiểu Điều vẫn luôn ở trong bếp làm việc, rất ít khi đi loạn khắp nơi, chỉ biết chủ nhân của Lý phủ là một vị công công, trong phủ còn có một vị Tưởng cô nương, không phải thê cũng chẳng phải thiếp, thân phận mập mờ, tất cả mọi người đều kêu nàng ta là Tưởng cô nương, nhưng lão gia đối với nàng ta rất sủng ái, bởi vậy Tưởng cô nương hẳn phải là nhân vật thiên tiên.
Những chuyện Tiểu Điều biết được rất ít, đối với Trần Tuệ mà nói thì khá vô dụng. Nàng còn không biết thân phận của nguyên chủ là gì, ngoài việc mình với nàng ta cùng mang họ Trần. Bất quá, so sánh đôi tay của nàng với Tiểu Điều, ít nhất Trần Tuệ biết rằng nguyên chủ không phải là con gái nhà nghèo, bằng không bàn tay sẽ không non mịn như vậy, vừa nhìn đã biết chưa bao giờ phải làm việc nặng. Nguyên chủ có thể là con gái thương hộ(*), cũng có thể là tiểu thư nhà quan. Nhìn bộ dáng vô cùng lợi hại của Lý công công kia, chỉ cần không dính dáng đến quan lớn, nhất định hắn sẽ không sợ.
(*) Con của dân buôn bán, con của thương nhân, nhà giàu lắm tiền.
Ngày qua ngày đều đói lòi bản họng, Trần Tuệ càng không muốn nghĩ ngợi gì nhiều, thời gian trôi qua nàng chỉ quanh quẩn ăn ngủ ngủ ăn, tiết kiệm thể lực dưỡng thương.
Ngày thứ tư rốt cục cũng tới, sáng sớm Trần Tuệ đã đứng chờ trước cửa sân. Nàng bi tráng mà nghĩ, rằng sau ba ngày chịu đựng cuối cùng cũng có thể được tự do, có thể được ăn một bữa cơm ngon canh ngọt. Thế nhưng vô cùng giận dữ và trống rỗng, những gì nàng nhận về lại chỉ có mỗi bánh bao vàng cùng cháo loãng.
Combo bánh bao vàng + cháo loãng, thầu nguyên một ngày ba bữa!
Nàng phẫn nộ tột đỉnh!
Cho lợn ăn đấy à?!
Sao không dứt khoát để nàng chết đói luôn đi?!
Editor: Bản Manhua Việt hóa, hiện tại mới ra chương 30. Nhân tiện nam chính trong manhua có vẻ tình cảm và bớt máu lạnh hơn trong truyện ;v;
Các bạn ủng hộ mình nha.
Cứ ngồi đây nguyền rủa thái giám đến khi nào hắn chết thì thôi ư. Chỉ sợ hắn còn chưa chết, nàng đã lên tủ trước vì đói.
Trần Tuệ không thể đá sập cửa, ngược lại chân cẳng còn đau đớn một trận, cái trán vỡ cũng nảy lên giần giật, vết thương tựa hồ sắp nứt ra.
Nàng không dám động tay lên trán, chỉ có thể lảo đảo quay về. Trong viện vẫn im lìm, hiển nhiên là nàng đa sự nghĩ nhiều. Nơi này ngoại trừ nàng ra chẳng còn ai khác. Nàng đã bị giam lỏng đúng nghĩa.
Trần Tuệ bất đắc dĩ quay vào nhà, muốn tìm tòi biện pháp mở khóa, xem thứ gì có thể giúp nàng phá cửa ra ngoài. Kết quả đương nhiên chả thu hoạch được gì, một hạt gạo cũng không tìm được.
Trần Tuệ về phòng nằm vật lên giường, nhìn lại bộ dáng thảm thương đầu đầy băng vải của mình, ra đường ăn xin nhất định sẽ thu hút một đám người cảm thông ủng hộ.
Bên ngoài là ánh mặt trời sáng rực rỡ, bởi thương tích trên đầu mà nàng cảm thấy mệt mỏi. Bụng có đói đến kêu vang cũng không ngăn nổi cơn buồn ngủ của nàng, hai mắt nàng rất nhanh đã díp lại.
Thời điểm Trần Tuệ tỉnh dậy, sắc trời đã tối sầm. Nàng ngồi lên xoa bụng rỗng, xoa đến mỏi tay vẫn không đỡ hơn tí nào. Chẳng lẽ thái giám chết bầm kia thật sự muốn nàng đói chết?
Suy xét kỹ, nàng cảm thấy hắn có khả năng làm vậy lắm. Nguyên thân đã từng đòi sống đòi chết trước mặt hắn một lần, hắn đây càng muốn xem nàng sống dở chết dở hơn, bèn dùng cảm giác đói khát trừng phạt nàng, thậm chí chẳng thèm phái người tới trông chừng luôn.
Rõ ràng hắn đâu quan tâm nàng sống chết ra sao, đói chết hay tự sát chết? Vô tư!
Tốt xấu gì nàng cũng là dân nữ bị hắn cưỡng đoạt về mà? Hắn không biết thương hương tiếc ngọc? Thân thể này của nàng lớn lên rất xinh đẹp, nhìn ngắm rất bổ mắt mà.
Trần Tuệ đói đến đầu váng mắt hoa, không nhịn được bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Nếu tên thái giám kia còn đến xem nàng một lần nữa, nàng tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện quỳ xuống cầu xin hắn, hiện tại nàng chỉ khát khao duy nhất một chuyện, đó là có cơm ăn!
Mà đành rằng không có cơm ăn đi, thế mà nước uống cũng chẳng cho một giọt!
Trần Tuệ thả mình đánh phịch xuống giường, cảm tưởng bản thân sắp sửa hấp hối. Nếu chết đói có thể đưa nàng trở lại với ba mẹ, Trần Tuệ nhất trí chơi luôn. Cũng chẳng biết ba mẹ có nhận ra nàng đã mất tích hay không, càng không biết lúc này liệu họ có đang lo lắng, có đang nhớ nàng không...
Thời điểm Trần Tuệ mơ màng sắp ngủ, vành tai lại khẽ động, tựa như có âm thanh gì khiến nàng chú ý tới.
Có người đang đẩy cửa sân bước vào.
Trần Tuệ thình lình mở to mắt liếc qua.
Người tới là một nha đầu nhỏ gầy, bộ dạng khoảng chừng mới mười tuổi, đang cẩn thận nhẹ nhàng đi vào. Nhìn thấy Trần Tuệ hai tròng mắt trợn tròn, nha đầu sợ tới mức cả người run bắn, thiếu chút nữa khóc toáng lên.
Trần Tuệ đang nằm banh càng trên giường, trán quấn băng vải, sắc mặt tái mét, hai mắt còn trừng to, quả thực hệt như xác chết đột tử, ai thấy cũng kinh dị.
Trần Tuệ không biết bản thân trong mắt đối phương biến thành bộ dáng gì, vừa thấy người ta đã vội hỏi, "Có đồ ăn rồi sao?"
Tiểu nha đầu sợ đến nỗi hai chân nhũn ra như bún, phải vịn tay lên khung cửa mới không té ngã. Lại nghe được hơi thở đứt quãng âm u kia, toàn thân nha đầu lập tức run lên, chưa kịp nghe rõ Trần Tuệ nói gì đã trợn trắng mắt ra ngất xỉu.
Trần Tuệ lồm cồm bò dậy, nhìn nha đầu nhỏ gầy đến trơ xương nằm thẳng cẳng dưới nền đất, không hề nhúc nhích.
Trần Tuệ: "..."
Rốt cuộc ai sắp trở thành quỷ chết đói, là nàng hay là tiểu cô nương này đây?
Thân thể nha đầu nhỏ vô cùng gầy guộc yếu ớt, thoạt nhìn chẳng được mấy lạng thịt. Nếu là ngày thường, Trần Tuệ có thể dễ dàng đỡ nha đầu này dậy. Thế nhưng hiện tại nàng ốc không mang nổi mình ốc, làm sao lo được cho người khác? Nàng chỉ có thể trông chờ nhìn tiểu nha đầu kia, thỉnh thoảng còn lay gọi vài tiếng: "Tiểu cô nương... Ngươi mau tỉnh... Ta sắp chết khát đến nơi rồi ngươi có biết không..."
Tiểu nha đầu nằm ngất lịm trên mặt đất cũng không lâu, vừa hồi tỉnh đã lại nghe thấy âm thanh đứt quãng khủng bố kia, thiếu chút nữa té xỉu lần nữa.
Phải đến khi Trần Tuệ thấy nha đầu này dậy mà mừng rỡ kêu một tiếng, hai mắt còn sáng lòe trông chờ đồ ăn, nha đầu mới nhận ra Trần Tuệ chỉ là sắc mặt không tốt, tư thế ngủ hơi xấu, còn lại vẫn chưa phải người chết, lúc này mới thả lỏng, ngồi dậy bò đến bên mép giường.
"Trần cô nương..." Tiểu nha đầu nhỏ giọng
, "Nô tỳ tên là Tiểu Điều, tới hầu hạ cô nương..."
"Tiểu Điều?" Trần Tuệ nói, "Là "Điều" trong 'nhất điều hàm ngư'?" (một con cá mắm) (Chị Tuệ đang đói bụng nên nghe tên ai cũng thành đồ ăn =))))
Tiểu cô nương có chút ngô nghê nhìn Trần Tuệ, im lặng một lúc rồi nói: "Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết, mẹ của nô tỳ nói là "Điều" trong "Điều trửu"..." (cái chổi lau nhà)
Trần Tuệ ờ một tiếng, nhận ra thời đại này không có nhiều người biết chữ, ai biết chữ người đó chính là nhân tài đẳng cấp. Tiểu nha đầu xanh xao vàng vọt này rõ ràng không được đi học.
Nói xong hai câu khoang miệng càng thêm khát khô, Trần Tuệ ủy khuất nói, "Ta muốn uống nước."
Tiểu Điều gật gật đầu: "Cô nương chờ một lát, nô tỳ đi lấy ngay!"
Trần Tuệ thấy đối phương chịu lấy nước cho mình, vội đế thêm: "Ta còn muốn chút đồ ăn!" Ngữ điệu nàng thêm càng điềm đạm đáng yêu.
Vừa nghe xong, trên mặt Tiểu Điều lập tức hiện lên vẻ khó xử, tự cho là kín đáo trộm nhìn Trần Tuệ một cái, nhỏ giọng: "Tử Ngọc tỷ tỷ nói, lão gia muốn bỏ đói cô nương ba ngày..."
Tử Ngọc? Là con ranh kiêu ngạo mặc áo tím kia?
"Tiểu Điều, ngươi nhìn ta đi." Trần Tuệ làm bộ mặt nghiêm túc.
Tiểu Điều ngơ ngác nhìn nàng.
Trần Tuệ nói: "Trên đầu ta vỡ một cái hố to, từ qua giờ cũng chưa có gì bỏ vào bụng, ta đã đói đến mức muốn tự xẻo thịt mình luôn rồi. Ngươi mà không cho ta ăn, tối nay ta chết cho ngươi xem!"
Tiểu Điều nghe chết chóc thì trừng lớn mắt, nha đầu này không hiểu phong cách chọc cười của Trần Tuệ, chỉ hiểu thành Trần Tuệ đang dùng tự sát để uy hiếp mình, bèn cuống quít khuyên: "Trần cô nương, người đừng nghĩ quẩn trong lòng!"
Trần Tuệ kiên nhẫn giải thích: "Ta nghĩ thoáng mới muốn được ăn cơm, ngươi hiểu chứ?"
Tiểu Điều nghĩ nghĩ, rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Trần Tuệ, sợ hãi biến đi, khuôn mặt nha đầu lại nổi lên khó xử, "Nhưng Tử Ngọc tỷ tỷ dặn qua, nếu nô tỳ..."
Trần Tuệ ôn nhu nói: "Tiểu Điều, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi và ta cùng không nói, nhất định sẽ không ai biết... Cầu xin ngươi, ngươi cũng không thể nhìn ta chết đói chứ? Đừng nói là ba ngày, qua đêm nay thôi ta đã không trụ nổi rồi... Có gì ăn là được, ta không kén cá chọn canh, van cầu ngươi..."
Trần Tuệ trong lòng tự táng mặt mình bôm bốp.
Cuối cùng Tiểu Điều cũng mềm lòng đồng ý mang đồ ăn cho Trần Tuệ, Trần Tuệ vạn phần chờ đợi.
Tiểu Điều bị đưa tới đây "hầu hạ" nàng, nhưng cũng không được tự do ra vào, mỗi giờ ăn cơm chiều, đều có người cầm chìa khóa đưa Tiểu Điều đi, chờ nha đầu ăn uống xong xuôi lại dẫn trở về. Lúc Tiểu Điều quay lại, trên tay đã mang theo một bầu đựng nước.
Trần Tuệ héo hắt nằm bẹp trên giường, còn chẳng để ý người giữ khóa là nam hay nữ. Mặc dù trong tiểu viện không có người thứ ba nào tồn tại, Tiểu Điều vào phòng vẫn cẩn thận khép kín cửa, điệu bộ lén lút như thể đêm khuya trộm gặp tình lang, từ trong lòng lấy ra một bọc khăn tay gói bánh bao.
Trần Tuệ đã đói đến vàng mắt, Tiểu Điều vừa đưa bánh bao tới, nàng liền không nhịn nổi nhận lấy, hung hăng cắn một miếng lớn.
... Khó nuốt muốn chết.
Miếng bánh bao so với nắm tay nàng còn nhỏ hơn, mặt ngoài vàng vàng, không bóng loáng mà gồ ghề, tựa hồ không được lên men đều.
Nô quây, bánh bao cứng như đá này, chỉ sợ căn bản chưa từng được lên men.
Trần Tuệ nhớ về cuộc sống thành thị hiện đại trước đây, thật sự không cách nào thích ứng được với loại sinh hoạt sơn dã này. Trần Tuệ nghĩ, bị ném đến sơn dã sinh tồn còn tốt hơn nhiều so với đi tới thời đại này. Cái đầu tiên ít nhất còn có cơ hội trở về, mà cái thứ hai thì...
Nhìn thấy biểu tình thương xuân bi thu của Trần Tuệ, Tiểu Điều vô cùng xấu hổ nói: "Cô nương... Nô tỳ, nô tỳ cũng không lấy được đồ ăn gì khác..."
Trần Tuệ chợt tỉnh ra, miếng bánh bao nhỏ này hẳn là bữa cơm chiều của Tiểu Điều, cố ý để lại cho nàng ăn. Tức khắc nàng liền vô cùng cảm động. Nàng không khỏi nhớ đến hai bậc phụ mẫu kính yêu ở nhà, những con người suốt ngày chỉ biết cướp đồ ăn ngon của nàng, sau đó đập một xấp tiền cho nàng tự mua lại lần nữa...
Phút chốc, bánh bao vàng khó nuốt tựa hồ như được dát thêm một phần tình nghĩa, hương vị phảng phất ngon lành hơn nhiều. Trần Tuệ vừa uống nước sôi để nguội, vừa từng miếng từng miếng ăn sạch chiếc bánh bao, cảm kích mỉm cười nhìn Tiểu Điều.
"Cản ơn ngươi Tiểu Điều, bữa cơm tri ân này ta nhất định không quên. Về sau nếu có một ngày ta phát đạt, đảm bảo ngươi cũng sẽ được theo ta gà chó lên trời."
Biểu cảm Tiểu Điều có chút cổ quái, nha đầu nhỏ biết Trần cô nương đang cảm ơn mình, chỉ tội chả hiểu "gà chó lên trời" nghĩa là sao, chỉ phập phù biết được ý tứ của chuyện "lên trời".
Tiểu Điều định nói rằng mình không muốn chết sớm như thế đâu, lại có chút ngờ ngợ, nghi ngờ rằng bản thân đã nghe lộn rồi.
Trần Tuệ không chú ý đến thần thái của Tiểu Điều, thả mình ngả lưng lên giường. Một chiếc bánh bao nhỏ cùng một bụng đầy nước, tuy chỉ khiến nàng no được ba phần, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi chết đói.
Vượt qua được ba ngày này, nàng hẳn có thể được thỏa thích ăn một bữa thật ngon, hiện tại nhịn một chút đã làm sao?
Trần Tuệ phát hiện suy nghĩ của nàng ngây thơ quá.
Trong ba ngày này, nhờ Tiểu Điều hảo tâm, Trần Tuệ ít nhiều cũng được mỗi ngày một bữa, không sợ đói chết. Nàng cùng Tiểu Điều lôi kéo làm quen, nói chuyện phiếm một lúc mới biết Tiểu Điều là giúp việc phòng bếp thấp kém nhất, có thể bị bất cứ người nào quát mắng. Theo như những gì Tiểu Điều nói, "Tử Ngọc tỷ tỷ" kia mới là người bị Lý quản gia điều đi Mai viện. Đúng thế, chính cái nha hoàn NPC đã mắng Trần Tuệ là đồ xui xẻo đó.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lý quản gia biết rõ Tử Ngọc bắt Tiểu Điều tới Mai viện thay mình mà vẫn đồng ý. Tiểu Điều mơ hồ minh bạch, Trần Tuệ lại càng rõ ràng hơn.
Tử Ngọc không phải vì nghĩ Trần Tuệ đã đắc tội với thái giám chết bầm kia, sợ xoay người không được mới kêu người khác chết thay mình sao?
Tiểu Điều vừa kể đến đây xong, Trần Tuệ đã thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định sẽ dạy dỗ cho Tử Ngọc một đạo lý làm người: Hôm nay ngươi vô tình vô nghĩa với ta, ngày mai ta khiến ngươi trèo cao không nổi!
Đến lúc đó, nàng cùng Tiểu Điều sống những ngày tháng an lành, cho Tử Ngọc ghen tỵ tới chết luôn!
Tiểu Điều ở Lý phủ làm việc đã ba năm. Trước đây gia chủ cũ phá sản, đã đem nha đầu bán đến nơi này. Trước đó nữa, năm nha đầu lên sáu tuổi cũng bị mẹ ruột bán đi. Hiện giờ tiểu nha đầu đã được mười ba, có điều do trường kỳ đói ăn, vóc người nha đầu vẫn bé tẹo như thế, thoạt nhìn chỉ như mười tuổi. Tiểu Điều vẫn luôn ở trong bếp làm việc, rất ít khi đi loạn khắp nơi, chỉ biết chủ nhân của Lý phủ là một vị công công, trong phủ còn có một vị Tưởng cô nương, không phải thê cũng chẳng phải thiếp, thân phận mập mờ, tất cả mọi người đều kêu nàng ta là Tưởng cô nương, nhưng lão gia đối với nàng ta rất sủng ái, bởi vậy Tưởng cô nương hẳn phải là nhân vật thiên tiên.
Những chuyện Tiểu Điều biết được rất ít, đối với Trần Tuệ mà nói thì khá vô dụng. Nàng còn không biết thân phận của nguyên chủ là gì, ngoài việc mình với nàng ta cùng mang họ Trần. Bất quá, so sánh đôi tay của nàng với Tiểu Điều, ít nhất Trần Tuệ biết rằng nguyên chủ không phải là con gái nhà nghèo, bằng không bàn tay sẽ không non mịn như vậy, vừa nhìn đã biết chưa bao giờ phải làm việc nặng. Nguyên chủ có thể là con gái thương hộ(*), cũng có thể là tiểu thư nhà quan. Nhìn bộ dáng vô cùng lợi hại của Lý công công kia, chỉ cần không dính dáng đến quan lớn, nhất định hắn sẽ không sợ.
(*) Con của dân buôn bán, con của thương nhân, nhà giàu lắm tiền.
Ngày qua ngày đều đói lòi bản họng, Trần Tuệ càng không muốn nghĩ ngợi gì nhiều, thời gian trôi qua nàng chỉ quanh quẩn ăn ngủ ngủ ăn, tiết kiệm thể lực dưỡng thương.
Ngày thứ tư rốt cục cũng tới, sáng sớm Trần Tuệ đã đứng chờ trước cửa sân. Nàng bi tráng mà nghĩ, rằng sau ba ngày chịu đựng cuối cùng cũng có thể được tự do, có thể được ăn một bữa cơm ngon canh ngọt. Thế nhưng vô cùng giận dữ và trống rỗng, những gì nàng nhận về lại chỉ có mỗi bánh bao vàng cùng cháo loãng.
Combo bánh bao vàng + cháo loãng, thầu nguyên một ngày ba bữa!
Nàng phẫn nộ tột đỉnh!
Cho lợn ăn đấy à?!
Sao không dứt khoát để nàng chết đói luôn đi?!
Editor: Bản Manhua Việt hóa, hiện tại mới ra chương 30. Nhân tiện nam chính trong manhua có vẻ tình cảm và bớt máu lạnh hơn trong truyện ;v;
Các bạn ủng hộ mình nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.