Gả Cho Một Tên Thái Giám Chết Bầm
Chương 1: Thái Giám Chết Tiệt
Linh Lạc Thành Nê
30/05/2021
Trần Tuệ cảm thấy dưới thân mình có gì đó mềm mại. Đau đớn trên đầu như sóng triều mãnh liệt ập tới. Nàng không nhịn được khẽ rên, vô thức định nhấc tay xoa đầu.
Sau đó nàng nhận ra, thân thể mình thật nặng nề, tứ chi không cựa nổi.
Nàng như này là... bị gì đây?
Mí mắt Trần Tuệ đánh nhau một hồi mới tỉnh táo, tầm nhìn mờ mịt dần trở nên rõ ràng. Tay chân cứng còng như xác chết cũng phục hồi. Trần Tuệ tự thấy mình nằm trên một chiếc giường, gắng gượng ngồi lên.
Nàng ngây người nhìn bốn góc phòng, giây lát hoang mang.
Đây là một gian nhà cổ kính. Ngoài giường nằm còn có tủ quần áo cổ xưa, bàn thấp cũng là kiểu cũ, phía trên bày một bộ trà cụ, màu sắc lẫn hoa văn quê mùa thô tục.
Cái khách sạn giả cổ nào đây? Hay phim trường chuyên nghiệp? Nàng đóng phim? Nhưng nàng có phải diễn viên đâu? Vì sao nàng ở chỗ này?
Trước trán Trần Tuệ giật vài cái, theo phản xạ liền nhấc tay ấn thử. Vừa đụng vào liền đau thấu tâm can. Nàng hít một ngụm khí lạnh, cánh tay run rẩy rụt vào.
Sao đầu nàng lại ra nông nỗi này? Bị ai đánh?!
Có lẽ vì bị thương mới tỉnh lại, đầu óc Trần Tuệ nhũn như hồ cháo, não không động nổi, vật lộn một lúc mới nhào nặn được ba vấn đề:
Đây là đâu? Mình là ai? Mình đang làm gì?
Trần Tuệ ngồi ngốc trên giường, ngoài cửa bất chợt có người bước tới.
Người này nhìn cái trán đầy băng vải của nàng, hừ lạnh.
Trần Tuệ nghe được ngẩng đầu, cặp mắt đờ đẫn liếc qua. Ngoài cửa kia có một nam nhân đang đứng, dáng người thon dài, ước chừng một mét bảy lăm? Nàng cũng chỉ phỏng đoán sơ được vậy.
Trần Tuệ giật mình quan sát, người nam kia có một khuôn mặt trắng bệch, giống như trét lên rất nhiều phấn. Không biết loại phấn nền gì mà trắng bật tông, rất tự tin khoe cá tính.
Người nam nheo cặp mắt hẹp dài, vẻ bất thiện nhìn nàng.
Trần Tuệ nghĩ thầm, thật sự đang đóng phim sao? Hay diễn kinh kịch?
Nàng nghĩ mình nên hỏi xem đối phương đang diễn gì, mình có nên phối hợp theo hay không. Nhưng uốn lưỡi bảy lần, nàng vẫn không nói được một lời.
Nam nhân mở miệng cười lạnh, thanh âm cay nghiệt sắc bén.
"Trần đại cô nương coi khinh thân hoạn quan của ta, ta cũng không cưỡng cầu. Nhưng nếu vẫn ngóng trông ta thả ngươi về nhà, thì khuyên ngươi một câu, ngưng mơ mộng hão huyền! Cả đời này ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa, cứ ở đây chờ chết đi!"
Hắn âm lãnh liếc xéo Trần Tuệ, phất mạnh tay áo rời đi.
Trần Tuệ: "..."
Chậm rãi trở về giường, bình tĩnh nhắm mắt lại nào.
Nàng đang nằm mơ thôi! Trước đây từng bị rồi, nàng tuyệt không ngạc nhiên. Mình mẩy cứng đờ, không động đậy, cũng không nói chuyện được. Bóng đè chứ còn gì nữa.
Không nên lo lắng, cũng đừng có sợ hãi, chỉ cần ngủ thêm một giấc, khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Trần Tuệ định đi ngủ, lại nghe một loạt tiếng bước chân cộp cộp cộp, thô lỗ xộc thẳng vào phòng.
Nàng mở mắt nhìn sang. Người đến lần này không phải gã nam nhân ẻo lả trang điểm như phụ nữ kia, mà là một cô bé mười bảy mười tám, trên người mặc xiêm y tím nhạt.
Tử Ngọc nhìn bộ dạng Trần Tuệ dở sống dở chết, tức sôi gan hộc máu: "Ngươi còn ý thức được mình đang làm gì không?!"
Trần Tuệ ngẫm nghĩ một lúc bèn thật thà, "Không biết, ngươi nói ta nghe thử."
Ánh mắt nàng chân thành đến mức trời cũng thương giùm.
Nhưng Tử Ngọc lại không đại phát từ bi, còn cho rằng Trần Tuệ muốn chọc tức mình, buồn bực dậm chân.
"Coi như ngươi tự sát đi. Nhưng tự sát bất thành, sao không biết đường nói ngươi vô ý va đầu vào cột? Ngươi dám chọc giận lão gia, ta xem sau này ngươi sống kiểu gì!"
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của nàng ta đỏ bừng, tức giận lại bất cam, khinh bỉ nhìn Trần Tuệ: "Cái đồ bùn nhão không trát nổi tường(*)!"
(*) Đồ vô dụng.
Tử Ngọc là một nha hoàn phụ bếp quèn, những tháng ngày làm việc nặng nhọc khiến cô ta không chịu nổi, bèn mưu tính trèo cao. Đáng tiếc chủ tử của cô ta không phải một nam nhân đúng nghĩa, trên người hắn không có... cái kia, bò lên giường thì khác nào chịu tội.
Tử Ngọc tuy rằng khó chịu, nhưng cũng không có ý định quyến rũ chủ nhân, thay vào đó chỉ chăm chăm nịnh nọt một vị tên Tưởng cô nương cũng sống trong phủ.
Mà Tưởng cô nương nào phải dạng quý nữ thanh bạch. Cũng chẳng biết nàng ta dựa vào đâu bày ra vẻ cao ngạo đó, bình thường luôn nhìn Tử Ngọc bằng ánh mắt khinh miệt.
Tử Ngọc nghĩ, hừ, một nô bộc như mình nếu được phép chuộc thân, ít nhất vẫn sẽ vào diện lương tịch(*). Mà Tưởng cô nương bước ra từ Giáo Phường Tư kia thì sao, cả đời cũng chỉ hạng tiện tịch(**) thôi!
(*) Lương tịch: Thường dân lương thiện.
(**) Tiện tịch: Tầng lớp thấp kém nhất của xã hội.
Chờ mòn mỏi trong phủ mới có thêm một vị Trần cô nương, Tử Ngọc còn cố ý lót bạc sang đây làm việc, đã sẵn sàng chào đón một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nào ngờ Trần cô nương mới đến đã đập đầu tự sát, đúng là chó cắn áo rách. Mớ bạc vụn Tử Ngọc ki cóp rất lâu coi như đổ hết xuống sông xuống bể.
Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vật vật, lỡ tay bet trật, vạn vật hóa hư vô.
Nhưng đáp trả lại Tử Ngọc, Trần Tuệ không nhịn được cười khành khạch.
Tử Ngọc không thể tin nổi trợn trắng mắt, Trần Tuệ lập tức nhịn xuống, "Đừng để ý. Diễn tiếp đi."
Nàng buồn cười ở chỗ hai tiếng "lão gia" kia. Lão gia, cái tên mặt trắng ẻo lả thoạt nhìn chưa quá đầu hai kia, bị gọi là lão gia! Nàng nhịn cười cũng hơi vất vả đấy!
Nhưng rất nhanh sau đó, Trần Tuệ hết cười nổi.
Tử Ngọc bị chọc tức bỏ đi, Trần Tuệ lại bò lên giường ngủ tiếp.
Nhưng ngủ xong tỉnh dậy, cái thân nàng vẫn đang hoàn ở trong gian nhà cổ kính, hiện tại đã hoảng loạn được chưa.
Lẽ nào, nàng thật sự, xuyên không rồi?
Trần Tuệ xoay người xuống giường, tới ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng hình phản chiếu trong gương. Gương đồng nhòe nhoẹt, nhưng vẫn mơ hồ phản chiếu được bộ dạng của nàng.
Người này là ai!
Ngắm nhìn gương mặt trong gương, Trần Tuệ cảm thấy thật giống như xem phim kinh dị.
Dung mạo người trong gương trẻ trung hơn nàng rất nhiều, chỉ là một thiếu nữ mười sáu mười bảy. Suối tóc đen dài buông thả đầu vai, nàng đưa bàn tay thon nhỏ chạm lên mặt, mũi như quỳnh ngọc, miệng như anh đào, vô cùng xinh xắn. Chi tiết duy nhất phá hỏng nhan sắc kiều diễm này là đống băng vải trên đầu, khiến sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.
Tiểu mĩ nhân trong gương là vẻ xinh đẹp nội liễm, hoàn toàn khác biệt với Trần Tuệ nguyên bản. Nàng ngồi trước bàn trang điểm trầm tư, thu xếp lại những manh mối rời rạc trong đầu, cuối cùng hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình.
Nàng oanh liệt xuyên không, còn xuyên tới phủ đệ của một tên thái giám! Theo lời của nam nhân... nhầm, thái giám kia, cùng với cô nương áo tím vừa rồi, nàng nghĩ, nguyên chủ hẳn không muốn ở cùng tên thái giám này, lại bị ép gả cho hắn, cuối cùng tự sát bảo toàn khí tiết.
Thái giám chết bầm cưỡng đoạt dân nữ?
Đúng là vậy nhỉ...
Nhưng nhớ lại thời điểm nàng vừa mới xuyên qua, thái giám nói mấy câu nghe không giống hắn đi cưỡng đoạt cho lắm. Lẽ nào có ẩn tình?
Mà cô nương áo tím kia hẳn là NPC hướng dẫn của nàng mới đúng? Không rõ tại sao vị này chạy rồi, nàng biết tìm ai giả ngu mất trí nhớ hỏi đầu đuôi câu chuyện đây??
Trần Tuệ mặc niệm nàng đã vô phương trở về thế giới cũ, vậy đành cố gắng sinh sống thật tốt chỗ này thôi. Nàng nghĩ thoáng một chút, bèn loay hoay sửa soạn bản thân. Chính nàng cũng chướng mắt bộ dạng ốm yếu sắp chết này của mình. Mĩ phẩm trên bàn trang điểm rất đầy đủ, chỉ là hoàn toàn khác xa với hiện đại. Nàng tò mò tìm hiểu chúng, cẩn thận cầm từng món lên nghiên cứu.
Trần Tuệ đang hết sức chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc sống tương lai, cửa phòng lại một lần nữa bung mở. Nàng quay đầu, chỉ thấy cô nương áo tím đang đứng trước cửa nhìn mình.
Tử Ngọc khoác bọc vải nhỏ sau lưng, đứng ở ngoài mà không bước vào, vui sướng khi người gặp họa:
"Trần cô nương, chúc mừng ngươi cầu được ước thấy, lão gia phái người tới truyền, nếu ngươi muốn chết, hắn sẽ giúp ngươi thành toàn. Ba ngày tiếp theo ngươi không cần có cơm ăn. Ta cũng sẽ không tiếp tục theo hầu ngươi nữa đâu Trần cô nương!"
Nàng ta dứt lời liền bỏ đi, chạy nhanh như lẩn trốn ôn dịch.
Trần Tuệ vội bỏ cái chai trong tay xuống, muốn đuổi theo, mà bóng dáng Tử Ngọc đã mất tăm.
Nàng chết sững một chỗ mở to mắt, cảm khái về bi kịch đời mình.
Đầu tiên, nàng xuyên nhầm thời điểm, xuyên lúc nào không xuyên, cứ phải đắc tội kim chủ nuôi cơm xong mới xuyên.
Thứ hai, NPC hướng dẫn của nàng bãi công, bỏ trận chạy.
Thứ ba, cuối cùng, cũng là trọng điểm nhất, ba ngày tiếp theo nàng sẽ không có cơm ăn!
Trần Tuệ khép cửa phòng, về giường ngồi xong, ba điều này mới như sét đánh giữa trời bổ thẳng lên đầu nàng. Nàng không chịu được nữa, muốn xỉu ngang, cho nên vì lý do an toàn, trước tiên phải ngồi xuống cái đã.
Nàng ôm ngực, mắt đảo khắp phòng, cảnh trí xung quanh bỗng dưng thật thê lương quạnh quẽ. Nàng nghĩ bụng, phải tìm ra biện pháp xuyên trở về, lúc này, ngay lập tức.
Nhưng mà, cướp đâu ra biện pháp!
Trần Tuệ ảo não nằm trên giường, bức bối lăn một vòng, vô ý đè cả vào vết thương, đau đến toàn thân cứng ngắc. Nàng cẩn thận lật người, đổi sang nằm ngửa, cuối cùng thở phào một tiếng.
Trần Tuệ chẳng rõ làm sao mình xuyên đến đây. Ký ức cuối cùng về thế giới cũ, hình như là nàng đang đi ngủ? Nàng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cha cưng mẹ chiều, cũng không có đứa bạn thân phản bội nào cướp mất người yêu. Cho nên trước nay nàng không ngờ sẽ gặp phải tao ngộ xuyên không. Xem chừng ông trời ngứa mắt nàng sống quá tốt, muốn đày đọa nàng tới đây sao?
Ngẫm lại mà xem, vị nương nương đài các tự xưng "hoạn quan" kia, chẳng những xây được phủ đệ riêng ở ngoài, mà còn cưới luôn cả vợ... hay nạp thiếp nhỉ? Hừ, dù sao cũng như nhau, nói chung có thể thấy địa vị hắn rất cao.
Bị gả cho một thái giám tuy rất thảm, nhưng thái giám có tiền có quyền, còn được ăn được mặc, vẫn tốt hơn nhiều phải gả cho bần nông. Dù sao thái giám không giống với người thường, trên người hắn thiếu sót một thứ "đồ vật", nàng tất nhiên sẽ được miễn giảm nghĩa vụ vợ chồng, chỉ cần cụp mi rũ mắt, làm dáng chút đã đủ mua vui cho hắn, sau đó liền cơm áo không lo, an yên một đời.
Thế nhưng thời điểm Trần Tuệ xuyên đến lại quá sai, đắc tội cực mạnh với hắn. Thái giám thiếu đi một chỗ trí mạng, tâm lý hẳn phải hơi vặn vẹo đi?
Nguyên chủ dám không nể mặt hắn, thà chết cũng không gả cho hắn. Muốn hắn đối xử tử tế mới là lạ? Nhìn đi! Vừa chớp mắt đã hạ lệnh bỏ đói ba ngày! Hại nàng không dưng đi đổ vỏ! Nếu ngay từ đầu nguyên chủ nghĩ thoáng hơn một chút, nàng đã chẳng xuyên đến đây ăn hành!
Trần Tuệ nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thoát tuyến, thẳng đến khi dạ dày biểu tình.
Nàng xoa cái bụng rỗng, buồn bực thở dài. Cũng không biết lần cuối thân thể này ăn cơm là lúc nào. Nàng đã đói đến da bụng dán vào da lưng.
Trần Tuệ đâu phải dạng cô nương an phận. Bọn họ cấm nàng ăn, nàng đi trộm là xong. Nhục là chuyện nhỏ, đói là chuyện lớn!
Trần Tuệ khoác xiêm y ra khỏi phòng, mặt trời bên ngoài sáng đến hoa mắt. Thế giới của nàng đang là mùa đông, sang bên này thời tiết lại thành xuân hè.
Ra khỏi phòng Trần Tuệ mới phát hiện, phòng của nàng là một trong số vài gian nhà của viện, có thể là nhà chính, diện tích sân không lớn, đại khái nhỏ hơn sân bóng rổ một chút, tường vây bốn phía ước chừng cao hai mét, cửa ngoài sân nằm ngay đối diện.
Trần Tuệ chưa biết ở đây còn ai sống cùng mình nữa không. Cô nương áo tím lúc này hẳn đã cao chạy xa bay. Trần Tuệ không muốn kinh động mọi người, cân nhắc xong định ra ngoài, quan sát tình hình một phen.
Đứng trước cửa sân, Trần Tuệ kéo nhẹ một cái. Cửa không động.
Nàng quan sát một hồi, thử đẩy ra, cửa vẫn như cũ bất động.
Nàng kinh nghi, động tác mạnh hơn một chút. Nhưng dù kéo hay đẩy, cánh cửa lớn vẫn trơ lì không suy suyển.
Thế này là... nàng bị giam lỏng?
Trần Tuệ tức giận, nhấc chân đạp cửa. Cửa gỗ rung lên, rung xong lại tiếp tục lì lợm đứng sững.
Đã bỏ đói lại còn giam lỏng?! Tên thái giám chết bầm kia tại sao không chết luôn đi!
Hố mới đào, tác giả rất chăm, chương nào cũng 2, 3000 từ. Cơ mà tác giả chăm quá edit cũng mệt tâm ;-;
Các bạn ủng hộ mình nha. Có gì sai chính tả thì cmt. Nếu có cách dịch gãy gọn mà mượt hơn thì góp ý. Mình rất muốn học hỏi.
Sau đó nàng nhận ra, thân thể mình thật nặng nề, tứ chi không cựa nổi.
Nàng như này là... bị gì đây?
Mí mắt Trần Tuệ đánh nhau một hồi mới tỉnh táo, tầm nhìn mờ mịt dần trở nên rõ ràng. Tay chân cứng còng như xác chết cũng phục hồi. Trần Tuệ tự thấy mình nằm trên một chiếc giường, gắng gượng ngồi lên.
Nàng ngây người nhìn bốn góc phòng, giây lát hoang mang.
Đây là một gian nhà cổ kính. Ngoài giường nằm còn có tủ quần áo cổ xưa, bàn thấp cũng là kiểu cũ, phía trên bày một bộ trà cụ, màu sắc lẫn hoa văn quê mùa thô tục.
Cái khách sạn giả cổ nào đây? Hay phim trường chuyên nghiệp? Nàng đóng phim? Nhưng nàng có phải diễn viên đâu? Vì sao nàng ở chỗ này?
Trước trán Trần Tuệ giật vài cái, theo phản xạ liền nhấc tay ấn thử. Vừa đụng vào liền đau thấu tâm can. Nàng hít một ngụm khí lạnh, cánh tay run rẩy rụt vào.
Sao đầu nàng lại ra nông nỗi này? Bị ai đánh?!
Có lẽ vì bị thương mới tỉnh lại, đầu óc Trần Tuệ nhũn như hồ cháo, não không động nổi, vật lộn một lúc mới nhào nặn được ba vấn đề:
Đây là đâu? Mình là ai? Mình đang làm gì?
Trần Tuệ ngồi ngốc trên giường, ngoài cửa bất chợt có người bước tới.
Người này nhìn cái trán đầy băng vải của nàng, hừ lạnh.
Trần Tuệ nghe được ngẩng đầu, cặp mắt đờ đẫn liếc qua. Ngoài cửa kia có một nam nhân đang đứng, dáng người thon dài, ước chừng một mét bảy lăm? Nàng cũng chỉ phỏng đoán sơ được vậy.
Trần Tuệ giật mình quan sát, người nam kia có một khuôn mặt trắng bệch, giống như trét lên rất nhiều phấn. Không biết loại phấn nền gì mà trắng bật tông, rất tự tin khoe cá tính.
Người nam nheo cặp mắt hẹp dài, vẻ bất thiện nhìn nàng.
Trần Tuệ nghĩ thầm, thật sự đang đóng phim sao? Hay diễn kinh kịch?
Nàng nghĩ mình nên hỏi xem đối phương đang diễn gì, mình có nên phối hợp theo hay không. Nhưng uốn lưỡi bảy lần, nàng vẫn không nói được một lời.
Nam nhân mở miệng cười lạnh, thanh âm cay nghiệt sắc bén.
"Trần đại cô nương coi khinh thân hoạn quan của ta, ta cũng không cưỡng cầu. Nhưng nếu vẫn ngóng trông ta thả ngươi về nhà, thì khuyên ngươi một câu, ngưng mơ mộng hão huyền! Cả đời này ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa, cứ ở đây chờ chết đi!"
Hắn âm lãnh liếc xéo Trần Tuệ, phất mạnh tay áo rời đi.
Trần Tuệ: "..."
Chậm rãi trở về giường, bình tĩnh nhắm mắt lại nào.
Nàng đang nằm mơ thôi! Trước đây từng bị rồi, nàng tuyệt không ngạc nhiên. Mình mẩy cứng đờ, không động đậy, cũng không nói chuyện được. Bóng đè chứ còn gì nữa.
Không nên lo lắng, cũng đừng có sợ hãi, chỉ cần ngủ thêm một giấc, khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Trần Tuệ định đi ngủ, lại nghe một loạt tiếng bước chân cộp cộp cộp, thô lỗ xộc thẳng vào phòng.
Nàng mở mắt nhìn sang. Người đến lần này không phải gã nam nhân ẻo lả trang điểm như phụ nữ kia, mà là một cô bé mười bảy mười tám, trên người mặc xiêm y tím nhạt.
Tử Ngọc nhìn bộ dạng Trần Tuệ dở sống dở chết, tức sôi gan hộc máu: "Ngươi còn ý thức được mình đang làm gì không?!"
Trần Tuệ ngẫm nghĩ một lúc bèn thật thà, "Không biết, ngươi nói ta nghe thử."
Ánh mắt nàng chân thành đến mức trời cũng thương giùm.
Nhưng Tử Ngọc lại không đại phát từ bi, còn cho rằng Trần Tuệ muốn chọc tức mình, buồn bực dậm chân.
"Coi như ngươi tự sát đi. Nhưng tự sát bất thành, sao không biết đường nói ngươi vô ý va đầu vào cột? Ngươi dám chọc giận lão gia, ta xem sau này ngươi sống kiểu gì!"
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của nàng ta đỏ bừng, tức giận lại bất cam, khinh bỉ nhìn Trần Tuệ: "Cái đồ bùn nhão không trát nổi tường(*)!"
(*) Đồ vô dụng.
Tử Ngọc là một nha hoàn phụ bếp quèn, những tháng ngày làm việc nặng nhọc khiến cô ta không chịu nổi, bèn mưu tính trèo cao. Đáng tiếc chủ tử của cô ta không phải một nam nhân đúng nghĩa, trên người hắn không có... cái kia, bò lên giường thì khác nào chịu tội.
Tử Ngọc tuy rằng khó chịu, nhưng cũng không có ý định quyến rũ chủ nhân, thay vào đó chỉ chăm chăm nịnh nọt một vị tên Tưởng cô nương cũng sống trong phủ.
Mà Tưởng cô nương nào phải dạng quý nữ thanh bạch. Cũng chẳng biết nàng ta dựa vào đâu bày ra vẻ cao ngạo đó, bình thường luôn nhìn Tử Ngọc bằng ánh mắt khinh miệt.
Tử Ngọc nghĩ, hừ, một nô bộc như mình nếu được phép chuộc thân, ít nhất vẫn sẽ vào diện lương tịch(*). Mà Tưởng cô nương bước ra từ Giáo Phường Tư kia thì sao, cả đời cũng chỉ hạng tiện tịch(**) thôi!
(*) Lương tịch: Thường dân lương thiện.
(**) Tiện tịch: Tầng lớp thấp kém nhất của xã hội.
Chờ mòn mỏi trong phủ mới có thêm một vị Trần cô nương, Tử Ngọc còn cố ý lót bạc sang đây làm việc, đã sẵn sàng chào đón một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nào ngờ Trần cô nương mới đến đã đập đầu tự sát, đúng là chó cắn áo rách. Mớ bạc vụn Tử Ngọc ki cóp rất lâu coi như đổ hết xuống sông xuống bể.
Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vật vật, lỡ tay bet trật, vạn vật hóa hư vô.
Nhưng đáp trả lại Tử Ngọc, Trần Tuệ không nhịn được cười khành khạch.
Tử Ngọc không thể tin nổi trợn trắng mắt, Trần Tuệ lập tức nhịn xuống, "Đừng để ý. Diễn tiếp đi."
Nàng buồn cười ở chỗ hai tiếng "lão gia" kia. Lão gia, cái tên mặt trắng ẻo lả thoạt nhìn chưa quá đầu hai kia, bị gọi là lão gia! Nàng nhịn cười cũng hơi vất vả đấy!
Nhưng rất nhanh sau đó, Trần Tuệ hết cười nổi.
Tử Ngọc bị chọc tức bỏ đi, Trần Tuệ lại bò lên giường ngủ tiếp.
Nhưng ngủ xong tỉnh dậy, cái thân nàng vẫn đang hoàn ở trong gian nhà cổ kính, hiện tại đã hoảng loạn được chưa.
Lẽ nào, nàng thật sự, xuyên không rồi?
Trần Tuệ xoay người xuống giường, tới ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng hình phản chiếu trong gương. Gương đồng nhòe nhoẹt, nhưng vẫn mơ hồ phản chiếu được bộ dạng của nàng.
Người này là ai!
Ngắm nhìn gương mặt trong gương, Trần Tuệ cảm thấy thật giống như xem phim kinh dị.
Dung mạo người trong gương trẻ trung hơn nàng rất nhiều, chỉ là một thiếu nữ mười sáu mười bảy. Suối tóc đen dài buông thả đầu vai, nàng đưa bàn tay thon nhỏ chạm lên mặt, mũi như quỳnh ngọc, miệng như anh đào, vô cùng xinh xắn. Chi tiết duy nhất phá hỏng nhan sắc kiều diễm này là đống băng vải trên đầu, khiến sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.
Tiểu mĩ nhân trong gương là vẻ xinh đẹp nội liễm, hoàn toàn khác biệt với Trần Tuệ nguyên bản. Nàng ngồi trước bàn trang điểm trầm tư, thu xếp lại những manh mối rời rạc trong đầu, cuối cùng hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình.
Nàng oanh liệt xuyên không, còn xuyên tới phủ đệ của một tên thái giám! Theo lời của nam nhân... nhầm, thái giám kia, cùng với cô nương áo tím vừa rồi, nàng nghĩ, nguyên chủ hẳn không muốn ở cùng tên thái giám này, lại bị ép gả cho hắn, cuối cùng tự sát bảo toàn khí tiết.
Thái giám chết bầm cưỡng đoạt dân nữ?
Đúng là vậy nhỉ...
Nhưng nhớ lại thời điểm nàng vừa mới xuyên qua, thái giám nói mấy câu nghe không giống hắn đi cưỡng đoạt cho lắm. Lẽ nào có ẩn tình?
Mà cô nương áo tím kia hẳn là NPC hướng dẫn của nàng mới đúng? Không rõ tại sao vị này chạy rồi, nàng biết tìm ai giả ngu mất trí nhớ hỏi đầu đuôi câu chuyện đây??
Trần Tuệ mặc niệm nàng đã vô phương trở về thế giới cũ, vậy đành cố gắng sinh sống thật tốt chỗ này thôi. Nàng nghĩ thoáng một chút, bèn loay hoay sửa soạn bản thân. Chính nàng cũng chướng mắt bộ dạng ốm yếu sắp chết này của mình. Mĩ phẩm trên bàn trang điểm rất đầy đủ, chỉ là hoàn toàn khác xa với hiện đại. Nàng tò mò tìm hiểu chúng, cẩn thận cầm từng món lên nghiên cứu.
Trần Tuệ đang hết sức chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc sống tương lai, cửa phòng lại một lần nữa bung mở. Nàng quay đầu, chỉ thấy cô nương áo tím đang đứng trước cửa nhìn mình.
Tử Ngọc khoác bọc vải nhỏ sau lưng, đứng ở ngoài mà không bước vào, vui sướng khi người gặp họa:
"Trần cô nương, chúc mừng ngươi cầu được ước thấy, lão gia phái người tới truyền, nếu ngươi muốn chết, hắn sẽ giúp ngươi thành toàn. Ba ngày tiếp theo ngươi không cần có cơm ăn. Ta cũng sẽ không tiếp tục theo hầu ngươi nữa đâu Trần cô nương!"
Nàng ta dứt lời liền bỏ đi, chạy nhanh như lẩn trốn ôn dịch.
Trần Tuệ vội bỏ cái chai trong tay xuống, muốn đuổi theo, mà bóng dáng Tử Ngọc đã mất tăm.
Nàng chết sững một chỗ mở to mắt, cảm khái về bi kịch đời mình.
Đầu tiên, nàng xuyên nhầm thời điểm, xuyên lúc nào không xuyên, cứ phải đắc tội kim chủ nuôi cơm xong mới xuyên.
Thứ hai, NPC hướng dẫn của nàng bãi công, bỏ trận chạy.
Thứ ba, cuối cùng, cũng là trọng điểm nhất, ba ngày tiếp theo nàng sẽ không có cơm ăn!
Trần Tuệ khép cửa phòng, về giường ngồi xong, ba điều này mới như sét đánh giữa trời bổ thẳng lên đầu nàng. Nàng không chịu được nữa, muốn xỉu ngang, cho nên vì lý do an toàn, trước tiên phải ngồi xuống cái đã.
Nàng ôm ngực, mắt đảo khắp phòng, cảnh trí xung quanh bỗng dưng thật thê lương quạnh quẽ. Nàng nghĩ bụng, phải tìm ra biện pháp xuyên trở về, lúc này, ngay lập tức.
Nhưng mà, cướp đâu ra biện pháp!
Trần Tuệ ảo não nằm trên giường, bức bối lăn một vòng, vô ý đè cả vào vết thương, đau đến toàn thân cứng ngắc. Nàng cẩn thận lật người, đổi sang nằm ngửa, cuối cùng thở phào một tiếng.
Trần Tuệ chẳng rõ làm sao mình xuyên đến đây. Ký ức cuối cùng về thế giới cũ, hình như là nàng đang đi ngủ? Nàng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cha cưng mẹ chiều, cũng không có đứa bạn thân phản bội nào cướp mất người yêu. Cho nên trước nay nàng không ngờ sẽ gặp phải tao ngộ xuyên không. Xem chừng ông trời ngứa mắt nàng sống quá tốt, muốn đày đọa nàng tới đây sao?
Ngẫm lại mà xem, vị nương nương đài các tự xưng "hoạn quan" kia, chẳng những xây được phủ đệ riêng ở ngoài, mà còn cưới luôn cả vợ... hay nạp thiếp nhỉ? Hừ, dù sao cũng như nhau, nói chung có thể thấy địa vị hắn rất cao.
Bị gả cho một thái giám tuy rất thảm, nhưng thái giám có tiền có quyền, còn được ăn được mặc, vẫn tốt hơn nhiều phải gả cho bần nông. Dù sao thái giám không giống với người thường, trên người hắn thiếu sót một thứ "đồ vật", nàng tất nhiên sẽ được miễn giảm nghĩa vụ vợ chồng, chỉ cần cụp mi rũ mắt, làm dáng chút đã đủ mua vui cho hắn, sau đó liền cơm áo không lo, an yên một đời.
Thế nhưng thời điểm Trần Tuệ xuyên đến lại quá sai, đắc tội cực mạnh với hắn. Thái giám thiếu đi một chỗ trí mạng, tâm lý hẳn phải hơi vặn vẹo đi?
Nguyên chủ dám không nể mặt hắn, thà chết cũng không gả cho hắn. Muốn hắn đối xử tử tế mới là lạ? Nhìn đi! Vừa chớp mắt đã hạ lệnh bỏ đói ba ngày! Hại nàng không dưng đi đổ vỏ! Nếu ngay từ đầu nguyên chủ nghĩ thoáng hơn một chút, nàng đã chẳng xuyên đến đây ăn hành!
Trần Tuệ nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thoát tuyến, thẳng đến khi dạ dày biểu tình.
Nàng xoa cái bụng rỗng, buồn bực thở dài. Cũng không biết lần cuối thân thể này ăn cơm là lúc nào. Nàng đã đói đến da bụng dán vào da lưng.
Trần Tuệ đâu phải dạng cô nương an phận. Bọn họ cấm nàng ăn, nàng đi trộm là xong. Nhục là chuyện nhỏ, đói là chuyện lớn!
Trần Tuệ khoác xiêm y ra khỏi phòng, mặt trời bên ngoài sáng đến hoa mắt. Thế giới của nàng đang là mùa đông, sang bên này thời tiết lại thành xuân hè.
Ra khỏi phòng Trần Tuệ mới phát hiện, phòng của nàng là một trong số vài gian nhà của viện, có thể là nhà chính, diện tích sân không lớn, đại khái nhỏ hơn sân bóng rổ một chút, tường vây bốn phía ước chừng cao hai mét, cửa ngoài sân nằm ngay đối diện.
Trần Tuệ chưa biết ở đây còn ai sống cùng mình nữa không. Cô nương áo tím lúc này hẳn đã cao chạy xa bay. Trần Tuệ không muốn kinh động mọi người, cân nhắc xong định ra ngoài, quan sát tình hình một phen.
Đứng trước cửa sân, Trần Tuệ kéo nhẹ một cái. Cửa không động.
Nàng quan sát một hồi, thử đẩy ra, cửa vẫn như cũ bất động.
Nàng kinh nghi, động tác mạnh hơn một chút. Nhưng dù kéo hay đẩy, cánh cửa lớn vẫn trơ lì không suy suyển.
Thế này là... nàng bị giam lỏng?
Trần Tuệ tức giận, nhấc chân đạp cửa. Cửa gỗ rung lên, rung xong lại tiếp tục lì lợm đứng sững.
Đã bỏ đói lại còn giam lỏng?! Tên thái giám chết bầm kia tại sao không chết luôn đi!
Hố mới đào, tác giả rất chăm, chương nào cũng 2, 3000 từ. Cơ mà tác giả chăm quá edit cũng mệt tâm ;-;
Các bạn ủng hộ mình nha. Có gì sai chính tả thì cmt. Nếu có cách dịch gãy gọn mà mượt hơn thì góp ý. Mình rất muốn học hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.