Chương 10:
Bố Đinh Lưu Li
01/08/2022
Ấn tượng của Ngu Linh Tê đối với Dục Giới Tiên Đô vẻn vẹn chỉ có trận lửa lớn năm Thiên Chiêu thứ mười bốn kia, Dục Giới Tiên Đô bị đốt thành địa ngục trần gian.
Khi đó, Ngu Linh Tê nương náu tại Thiên viện Triệu phủ, cách khoảng nửa tòa thành trì, vẫn có thể nhìn rõ ánh lửa chiếu đỏ nửa mảnh trời đêm. Mọi người kinh hoảng bỏ chạy, khóc la, nghe mà khiến người ta khiếp sợ.
Không ai biết ngọn lửa kia bùng cháy như thế nào. Chỉ biết từ đây, thế gian không còn Dục Giới Tiên Đô nữa.
Trong lòng Ngu Linh Tê dao động.
Thời gian cha và huynh phụng chỉ xuất chinh càng ngày càng gần. Trước mắt, chợ đen của Dục Giới Tiên Đô là niềm hi vọng duy nhất của nàng.
Việc này giao cho người khác đi làm thì không quá yên tâm. Ngu Linh Tê nhìn về phía Đường Bất Ly đang gặm lê, chớp chớp mắt, nói: "A Ly, ngươi giúp ta một việc được không?" Nửa canh giờ sau, Ngu Linh Tê giấu giếm người nhà, mang theo hai thị vệ nhanh nhẹn, kín miệng, thuận lợi lên xe ngựa đến tiếp ứng ở trước Đường công phủ.
Xe ngựa lung la lung lay, chạy về phía Dục Giới Tiên Đô.
"Đúng rồi, còn phải đeo cái này lên nữa." Đường Bất Ly không biết lấy ở đâu ra hai tấm vải che mặt, một đỏ một trắng.
Nàng đưa tấm màu trắng cho Ngu Linh Tê, giải thích: "Quy củ của Dục Giới Tiên Đô. Người đến đó tiêu khiển phần lớn đều là nhân vật có mặt mũi, sợ nhất là bị người ta nắm thóp. Cho nên để đề phòng chuyện phức tạp, người đi đến đó đều sẽ đeo vải che mặt hoặc là mặt nạ, che giấu thân phận.
Ngu Linh Tê gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Dựa vào dáng dấp của nàng, buộc vải che mặt lên, chỉ còn lại một đôi mắt hạnh quyến rũ, linh động lộ ra bên ngoài lớp vải che mặt, nhè nhẹ chớp mắt.
Đường Bất Ly đánh giá phản ứng của Ngu Linh Tê, đột nhiên nói: "Linh Tê, sau khi ngươi bị bệnh một trận, sao ta lại cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều nhỉ?" Ngu Linh Tên tựa vào cửa sổ cạnh xe, tay chống cằm, hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"
Đường Bất Ly lắc đầu, vén vải che mặt lên, gặm lê nói: "Không nói được, chỉ là cảm thấy ngươi to gan hơn rất nhiều. Nếu như là ngày trước, đừng nói là chủ động đến mấy chỗ thế này, chỉ cần nghe thấy danh xưng Dục Giới Tiên Đô thì đã có thể dọa người ta nhảy dựng một cái rồi." "Thật sao?" Ngu Linh Tê có chút hoảng thần.
Kiếp trước, ở bên cạnh Ninh Ân hai năm, tình cảnh đáng sợ hơn nữa cũng đã gặp rồi, huống hồ là một Dục Giới Tiên Đô nho nhỏ sắp bị hủy diệt?
Cũng may Đường Bất Ly không phải là người thích truy rõ ngọn nguồn, vén rèm xe lên, đưa mắt nhìn: "Đến rồi."
Mới vừa vào cửa chính của Dục Giới Tiên Đô, dường như cũng không quá khác biệt với phố xá thông thường, khắp nơi là cửa son màn thúy, lưu ly sa đăng.
Sau đó đi theo Đường Bất Ly sang bên cạnh, tiến vào một sảnh đường dưới đất mờ tối thì nhìn thấy cửa lâu phù điêu cao không thấy đỉnh sừng sững trước mắt.
Cửa lâu có khắc phù điêu thú dữ tợn chầm chậm mở ra, giống như mở ra một thế giới cuồng loạn khác. Tiếng náo nhiệt như núi kêu biển gầm đập vào mặt.
Tòa thành trì ngầm dưới mặt đất này tối tăm không thấy bầu trời, đèn đuốc ngày đêm không tắt. Người tới tiêu khiển đều che giấu dưới lớp mặt nạ, đánh bạc giết người, ngợp trong vàng son, uống máu ăn thịt.
Trong lồng gỗ của hoa lâu đang giam giữ không ít cô nương xinh đẹp, chết lặng, mất hết hứng thú hướng về phía đường đi ngoắc tay kéo khách.
Thậm chí Ngu Linh Tê còn nhìn thấy người ở sòng bạc đang vây đánh một khách đánh bạc thiếu nợ, tiếng kêu rên liên hồi. Người xung quanh xem trò vui lại điên cuồng ồn ào "Đánh chết hắn".
Ngu Linh Tê nhíu mày cảm thán: "Chỗ như vậy, thiêu hủy cũng không đáng tiếc."
Đường Bất Ly khó hiểu: "Thiêu hủy cái gì?" Ngu Linh Tê ho nhẹ một tiếng: "Không có gì."
Xuyên qua đám người vội vàng, xuống thêm một tầng nữa, đèn đuốc tối dần.
Cái gọi là chợ đêm cũng chỉ là một cửa hàng, tràn ngập không khí cổ xưa, mục nát.
Đường Bất Ly đưa Ngu Linh Tê đi vào một phường thuốc. Hai tên thị vệ theo sát phía sau.
Chủ cửa hàng là một thanh niên thanh tú, yếu ớt, nhưng khi hắn ở sau quầy ngẩng đầu lên, ngọn đèn chiếu sáng nửa bên mặt còn lại đầy sẹo của hắn, kinh dị như ma quỷ.
"Muốn cái gì?" Bàn tính dưới tay hắn không hề ngừng lại, bán sống bán chết nói.
Ngu Linh Tê như không nhìn thấy nửa gương mặt dữ tợn kia của hắn, lạnh nhạt nói: "Xin hỏi, có Cửu U hương không?"
Bàn tay khô cằn đang gảy bàn tính chợt dừng lại.
Chủ cửa hàng ngước mặt lên, lướt nhìn Ngu Linh Tê một chút, nói: "Đây là cấm dược, ba trăm lượng, không mặc cả." "Bao nhiêu?" Đường Bất Ly líu lưỡi: "Thứ thuốc nát gì mà đắt như vậy?"
Trái lại Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thở phào, vội nói: "Thành giao." Chỉ cần có thể trợ giúp cha huynh tránh thoát được kiếp nạn bắc chinh, có nhiều tiền hơn nữa thì nàng cũng nguyện ý.
Khi đó, Ngu Linh Tê nương náu tại Thiên viện Triệu phủ, cách khoảng nửa tòa thành trì, vẫn có thể nhìn rõ ánh lửa chiếu đỏ nửa mảnh trời đêm. Mọi người kinh hoảng bỏ chạy, khóc la, nghe mà khiến người ta khiếp sợ.
Không ai biết ngọn lửa kia bùng cháy như thế nào. Chỉ biết từ đây, thế gian không còn Dục Giới Tiên Đô nữa.
Trong lòng Ngu Linh Tê dao động.
Thời gian cha và huynh phụng chỉ xuất chinh càng ngày càng gần. Trước mắt, chợ đen của Dục Giới Tiên Đô là niềm hi vọng duy nhất của nàng.
Việc này giao cho người khác đi làm thì không quá yên tâm. Ngu Linh Tê nhìn về phía Đường Bất Ly đang gặm lê, chớp chớp mắt, nói: "A Ly, ngươi giúp ta một việc được không?" Nửa canh giờ sau, Ngu Linh Tê giấu giếm người nhà, mang theo hai thị vệ nhanh nhẹn, kín miệng, thuận lợi lên xe ngựa đến tiếp ứng ở trước Đường công phủ.
Xe ngựa lung la lung lay, chạy về phía Dục Giới Tiên Đô.
"Đúng rồi, còn phải đeo cái này lên nữa." Đường Bất Ly không biết lấy ở đâu ra hai tấm vải che mặt, một đỏ một trắng.
Nàng đưa tấm màu trắng cho Ngu Linh Tê, giải thích: "Quy củ của Dục Giới Tiên Đô. Người đến đó tiêu khiển phần lớn đều là nhân vật có mặt mũi, sợ nhất là bị người ta nắm thóp. Cho nên để đề phòng chuyện phức tạp, người đi đến đó đều sẽ đeo vải che mặt hoặc là mặt nạ, che giấu thân phận.
Ngu Linh Tê gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Dựa vào dáng dấp của nàng, buộc vải che mặt lên, chỉ còn lại một đôi mắt hạnh quyến rũ, linh động lộ ra bên ngoài lớp vải che mặt, nhè nhẹ chớp mắt.
Đường Bất Ly đánh giá phản ứng của Ngu Linh Tê, đột nhiên nói: "Linh Tê, sau khi ngươi bị bệnh một trận, sao ta lại cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều nhỉ?" Ngu Linh Tên tựa vào cửa sổ cạnh xe, tay chống cằm, hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"
Đường Bất Ly lắc đầu, vén vải che mặt lên, gặm lê nói: "Không nói được, chỉ là cảm thấy ngươi to gan hơn rất nhiều. Nếu như là ngày trước, đừng nói là chủ động đến mấy chỗ thế này, chỉ cần nghe thấy danh xưng Dục Giới Tiên Đô thì đã có thể dọa người ta nhảy dựng một cái rồi." "Thật sao?" Ngu Linh Tê có chút hoảng thần.
Kiếp trước, ở bên cạnh Ninh Ân hai năm, tình cảnh đáng sợ hơn nữa cũng đã gặp rồi, huống hồ là một Dục Giới Tiên Đô nho nhỏ sắp bị hủy diệt?
Cũng may Đường Bất Ly không phải là người thích truy rõ ngọn nguồn, vén rèm xe lên, đưa mắt nhìn: "Đến rồi."
Mới vừa vào cửa chính của Dục Giới Tiên Đô, dường như cũng không quá khác biệt với phố xá thông thường, khắp nơi là cửa son màn thúy, lưu ly sa đăng.
Sau đó đi theo Đường Bất Ly sang bên cạnh, tiến vào một sảnh đường dưới đất mờ tối thì nhìn thấy cửa lâu phù điêu cao không thấy đỉnh sừng sững trước mắt.
Cửa lâu có khắc phù điêu thú dữ tợn chầm chậm mở ra, giống như mở ra một thế giới cuồng loạn khác. Tiếng náo nhiệt như núi kêu biển gầm đập vào mặt.
Tòa thành trì ngầm dưới mặt đất này tối tăm không thấy bầu trời, đèn đuốc ngày đêm không tắt. Người tới tiêu khiển đều che giấu dưới lớp mặt nạ, đánh bạc giết người, ngợp trong vàng son, uống máu ăn thịt.
Trong lồng gỗ của hoa lâu đang giam giữ không ít cô nương xinh đẹp, chết lặng, mất hết hứng thú hướng về phía đường đi ngoắc tay kéo khách.
Thậm chí Ngu Linh Tê còn nhìn thấy người ở sòng bạc đang vây đánh một khách đánh bạc thiếu nợ, tiếng kêu rên liên hồi. Người xung quanh xem trò vui lại điên cuồng ồn ào "Đánh chết hắn".
Ngu Linh Tê nhíu mày cảm thán: "Chỗ như vậy, thiêu hủy cũng không đáng tiếc."
Đường Bất Ly khó hiểu: "Thiêu hủy cái gì?" Ngu Linh Tê ho nhẹ một tiếng: "Không có gì."
Xuyên qua đám người vội vàng, xuống thêm một tầng nữa, đèn đuốc tối dần.
Cái gọi là chợ đêm cũng chỉ là một cửa hàng, tràn ngập không khí cổ xưa, mục nát.
Đường Bất Ly đưa Ngu Linh Tê đi vào một phường thuốc. Hai tên thị vệ theo sát phía sau.
Chủ cửa hàng là một thanh niên thanh tú, yếu ớt, nhưng khi hắn ở sau quầy ngẩng đầu lên, ngọn đèn chiếu sáng nửa bên mặt còn lại đầy sẹo của hắn, kinh dị như ma quỷ.
"Muốn cái gì?" Bàn tính dưới tay hắn không hề ngừng lại, bán sống bán chết nói.
Ngu Linh Tê như không nhìn thấy nửa gương mặt dữ tợn kia của hắn, lạnh nhạt nói: "Xin hỏi, có Cửu U hương không?"
Bàn tay khô cằn đang gảy bàn tính chợt dừng lại.
Chủ cửa hàng ngước mặt lên, lướt nhìn Ngu Linh Tê một chút, nói: "Đây là cấm dược, ba trăm lượng, không mặc cả." "Bao nhiêu?" Đường Bất Ly líu lưỡi: "Thứ thuốc nát gì mà đắt như vậy?"
Trái lại Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thở phào, vội nói: "Thành giao." Chỉ cần có thể trợ giúp cha huynh tránh thoát được kiếp nạn bắc chinh, có nhiều tiền hơn nữa thì nàng cũng nguyện ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.