Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 9:

Bố Đinh Lưu Li

01/08/2022

Cũng không biết là phương thuốc không nghiên cứu chế tạo thành công hay là sao, nàng ngủ mê man bảy tám ngày, tỉnh lại liền thấy Ninh Ân ung dung nhìn nàng, chống huyệt thái dương cười: “Đừng nhìn nữa, vẫn còn sống.”

Ngu Linh Tê không những không chết, ngược lại nhờ họa được phúc, sau khi ngủ mấy ngày liền thần thanh khí sảng, cả một năm cũng không tái phát bệnh cũ nữa.

Nếu cha huynh uống loại thuốc này vào, nhất định có thể che giấu, cáo bệnh khước từ việc xuất chinh ra Bắc!

Như thể chiếu ra một tia sáng từ bầu trời, Ngu Linh Tê kích động không thôi.

Nàng gấp không chờ nổi mà khoác áo xuống giường, phân phó thị tỳ: “Hồ Đào, chuẩn bị giấy mực! Mau lên!”

Ngu Linh Tê may mắn có bản lĩnh xem qua là nhớ, không đến khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nàng đã viết phương thuốc có hơn hai mươi vị thuốc kia ra giấy.

Cha là một người ngay thẳng, ngày thường khinh thường gian dối nhất, nếu ông biết vị thuốc này là để trốn tránh chức trách bình loạn, nhất định sẽ không chịu uống.

Ngu Linh Tê không rêu rao, chỉ chọn hai người hầu đáng tin cậy đi ra ngoài mua đồ.

Làm đi làm lại mất hai ngày, dược liệu cơ bản đã chuẩn bị xong, chỉ còn một thứ là “Cửu U hương” không biết là thứ gì, hạ nhân chạy khắp cả kinh thành cũng không hỏi được.

Trong khuê phòng, ánh mặt trời chậm rãi chiếu lên giá để tranh cổ, rồi mất hút ở cạnh cửa sổ.

Các chưởng quầy đều nói chưa từng thấy Cửu U hương, chẳng lẽ là mình nhớ lầm sao?

“Không thể nhớ lầm nha.”

Ngu Linh Tê kiểm tra đối chiếu phương thuốc thật tỉ mỉ, tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm chấm lên bột ớt, đưa vào trong miệng.



Cửu U hương là thuốc dẫn, Ninh Ân đã viết nó đứng đầu danh sách các loại dược liệu, nàng có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Nếu kiếp trước Ninh Ân có thể tìm thấy vị thuốc này thì nàng nhất định cũng có thể tìm thấy.

Nhưng mà, phải đi đâu mới tìm thấy chứ?

Đang suy nghĩ, chợt nghe hạ nhân tới bẩm báo: “Tiểu thư, Quận chúa Thanh Bình Đường công phủ tới.”

Ngu Linh Tê sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ ra Quận chúa Thanh Bình là ai.

Còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một thiếu nữ mặc đồ đỏ đi từ trong viện vào, tiếng gọi giòn giã: “Tuế Tuế, nghe nói ngươi lại bị bệnh, bây giờ đã khỏi rồi hả?”

Nhìn thấy thân hình hiên ngang oai hùng này, những ký ức xa xăm tranh nhau hiện lên trong tâm trí cùng với hình ảnh thiếu nữ ở trước mắt chồng lên nhau.

Tôn nữ độc đinh Đường công phủ Đường Bất Ly, rõ ràng là một thiếu nữ sáng sủa lại có cái tên của nam hài, là bạn thân thời kỳ khuê các của Ngu Linh Tê.

Đời trước sau khi Ngu gia xuống dốc, Ngu Linh Tê sống nhờ ở phủ đệ của dượng, cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, Đường Bất Ly còn viết thư trấn an nàng.

Nhưng sau khi Đường lão phu nhân đi về cõi tiên, Đường Bất Ly không cha không nương cũng trở thành bé gái mồ côi, rất nhanh gả làm vợ người ta. Cho đến khi Ngu Linh Tê chết, cũng chưa gặp mặt nàng lần nào nữa.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Đường Bất Ly vốn có tính cách tự nhiên nên cầm đơn thuốc Ngu Linh Tê đặt trên bàn lên, nhìn xem rồi nói: “Cửu U hương? Ngươi khoanh vị thuốc này làm gì?”

Có ký ức của kiếp trước, Ngu Linh Tê tin tưởng nàng, tựa lên trên bàn thở dài: “Ta cần dùng gấp vị thuốc này để cứu người, nhưng các hiệu thuốc lớn trong kinh thành đều nói vị thuốc này đã biến mất từ lâu, dù trả giá cao cũng không có người bán, tìm rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy.”



“Hiếm như vậy sao?”

Không biết nghĩ đến cái gì, Đường Bất Ly chớp mắt, chống lên trên bàn nói: “Có một chỗ có lẽ có, nhưng mà…”

Ngu Linh Tê sáng mắt lên: “Nhưng mà cái gì?”

Đường Bất Ly vuốt cằm, đánh giá dáng người kiều mỹ yểu điệu của Ngu Linh Tê từ trên xuống dưới, thần thần bí bí nói: “Nhưng mà chỗ đó, không dành cho kiểu cô nương yêu kiều như ngươi.”

Ngu Linh Tê có hứng thú: “Chỗ nào?”

Đường Bất Ly cười khẽ một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay, ghé vào bên tai Ngu Linh Tê nói: “Dục Giới Tiên Đô, hữu cầu tất ứng*.”

(*) Hữu cầu tất ứng: có nhu cầu sẽ có người cung ứng

Nghe thấy cái tên này, Ngu Linh Tê sững người.

Dưới lòng đất kinh thành Lạc Dương có một tòa tiêu kim quật* đèn đuốc ngày đêm không tắt.

(*) Tiêu kim quật: là nơi tiêu nhiều tiền, vd như sòng bạc, nhà chứa…

Đó là nơi mà ánh mặt trời chiếu không đến, mạng người rẻ mạt như con kiến, đầy rẫy những màn ca vũ hoa lệ, những trận chém giết tràn đầy máu tanh, cùng với giao dịch chợ đen mờ ám.

Ngay cả trong những năm Ngu Linh Tê được yêu chiều vô cùng, người nhà nàng cũng không cho phép nàng tới gần Dục Giới Tiên Đô.

Bởi vì những người sống ở nơi đó, đều không phải là người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook