Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống
Chương 21:
Lâm Vũ Mộc
24/12/2024
Ánh mắt của Tôn Quế Hương chợt lóe lên. Bà ta cắn răng bò đến trước mặt Lý Đại Phân, nói:
“Mẹ! Con đâu có cố ý để Vãn Thu thay thế Sơ Hạ! Việc thất đức như thế con không làm đâu. Nếu muốn trách thì trách thằng Tiểu Cảnh đó! Là Cảnh Văn Hạo! Chính hắn làm hại Vãn Thu. Hắn còn bày mưu cho con, bảo con đổi hai đứa nó vào đúng ngày cưới. Mẹ nghĩ xem, Vãn Thu cũng là cháu gái của mẹ đấy. Chẳng lẽ mẹ nỡ nhìn nó bụng mang dạ chửa mà gả vào nhà họ Chiến à? Nếu thế thì danh tiếng của nó coi như tiêu tan, cả đời này biết sống sao hả mẹ?!”
Nói xong, bà ta nhào vào lòng Lý Đại Phân, khóc lóc thảm thiết, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Cảnh Văn Hạo.
Diệp Sơ Hạ tròn mắt kinh ngạc, không ngờ mình mới bức ép vài câu đã moi được một tin động trời như vậy.
Cô lập tức nhìn chằm chằm vào Tôn Quế Hương, hỏi dồn: “Ý bà là, tất cả là do Cảnh Văn Hạo bày ra? Chính hắn khiến bụng của Diệp Vãn Thu to lên, nên bà mới phải để cô ta thay tôi gả vào nhà họ Chiến?”
Tôn Quế Hương gật đầu lia lịa, vội vàng nói: “Đúng đúng, nếu muốn hận thì hận thằng Cảnh Văn Hạo kia! Chuyện này không liên quan gì đến tôi và Vãn Thu cả. Tất cả đều do hắn giở trò!
Mẹ, mẹ tha cho con đi! Chị dâu, chị cũng tha cho em đi! Nghĩ đến Vãn Thu đi, nó còn là một đứa trẻ con mà!”
Nói xong, bà ta liền òa khóc nức nở, lúc này chỉ còn biết khóc để lấy lòng thương hại.
Lý Đại Phân và Đào Tú Chi nhìn nhau, cả hai ngơ ngác không thốt nên lời. Không ngờ sự thật lại là như vậy.
Diệp Sơ Hạ bĩu môi nói với Tiểu Ngọt Ngào: “Chậc chậc, quả này đúng là lớn thật! Nếu tôi nhớ không nhầm, thời này quản lý vấn đề tác phong rất nghiêm đúng không? Hình như chỉ cần dính đến quan hệ nam nữ không đứng đắn là bị báo cáo ngay lập tức?”
Tiểu Ngọt Ngào đáp: “Đúng đúng! Thời này mà có vấn đề về tác phong thì hậu quả nặng lắm. Nhẹ thì bị bắt giam vài ngày, bị cơ quan phê bình kỷ luật, ghi vào hồ sơ. Nặng thì còn đi tù!
Hê hê, giờ xem kịch vui được rồi đấy! Cô muốn chơi thế nào?”
Diệp Sơ Hạ cười nhạt, nói: “Đương nhiên là phải chơi lớn rồi! Có thể làm loạn thì cứ làm cho to chuyện đi!”
Cô đỡ bà nội Lý Đại Phân ngồi xuống ghế, rồi kéo mẹ mình ngồi cạnh. Sau đó, cô đứng thẳng, nhìn thẳng vào Tôn Quế Hương và nói: “Bà nội, nghe thì cũng thấy có lý đấy. Nhưng mà đời con coi như bị hủy rồi. Vào nhà người ta đã thành góa phụ, con biết phải làm sao đây? Thế này đi, thím, phí bồi thường của tôi, 1000 tệ thôi, không nhiều đâu!”
Ở thời đại nào thì kiếm tiền vẫn là chuyện quan trọng nhất. Cô phải đòi lại món nợ này trước đã!
Lý Đại Phân gật đầu tán thành: “Đúng! 1000 tệ không nhiều đâu. Dù sao cũng là chuyện cả đời.
Quế Hương, Sơ Hạ lấy cả đời của nó đổi lấy đời con gái cô, bỏ ra 1000 tệ này có đáng là bao. Hay cô để Sơ Hạ đưa 1000 tệ rồi cho con gái cô gả vào nhà họ Chiến nhé?!”
Tiểu Ngọt Ngào trong không gian reo lên: “He he, bà nội đúng là trợ công đắc lực!”
Tôn Quế Hương nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đưa! Tôi đưa! Chẳng phải chồng tôi vừa đưa hết tiền cho Sơ Hạ rồi sao? Chuyện này không được à?”
Diệp Sơ Hạ tiếp lời, ánh mắt sắc bén nhìn bà ta: “Còn nữa, bà nội bị đau chân, lại bị thấp khớp. Căn phòng nhỏ bà ở vừa ẩm vừa lạnh. Bà nên được chuyển sang phòng chính mới đúng!
Hiếu thuận là đạo lý quan trọng nhất, thím thấy tôi nói đúng không?”
“Mẹ! Con đâu có cố ý để Vãn Thu thay thế Sơ Hạ! Việc thất đức như thế con không làm đâu. Nếu muốn trách thì trách thằng Tiểu Cảnh đó! Là Cảnh Văn Hạo! Chính hắn làm hại Vãn Thu. Hắn còn bày mưu cho con, bảo con đổi hai đứa nó vào đúng ngày cưới. Mẹ nghĩ xem, Vãn Thu cũng là cháu gái của mẹ đấy. Chẳng lẽ mẹ nỡ nhìn nó bụng mang dạ chửa mà gả vào nhà họ Chiến à? Nếu thế thì danh tiếng của nó coi như tiêu tan, cả đời này biết sống sao hả mẹ?!”
Nói xong, bà ta nhào vào lòng Lý Đại Phân, khóc lóc thảm thiết, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Cảnh Văn Hạo.
Diệp Sơ Hạ tròn mắt kinh ngạc, không ngờ mình mới bức ép vài câu đã moi được một tin động trời như vậy.
Cô lập tức nhìn chằm chằm vào Tôn Quế Hương, hỏi dồn: “Ý bà là, tất cả là do Cảnh Văn Hạo bày ra? Chính hắn khiến bụng của Diệp Vãn Thu to lên, nên bà mới phải để cô ta thay tôi gả vào nhà họ Chiến?”
Tôn Quế Hương gật đầu lia lịa, vội vàng nói: “Đúng đúng, nếu muốn hận thì hận thằng Cảnh Văn Hạo kia! Chuyện này không liên quan gì đến tôi và Vãn Thu cả. Tất cả đều do hắn giở trò!
Mẹ, mẹ tha cho con đi! Chị dâu, chị cũng tha cho em đi! Nghĩ đến Vãn Thu đi, nó còn là một đứa trẻ con mà!”
Nói xong, bà ta liền òa khóc nức nở, lúc này chỉ còn biết khóc để lấy lòng thương hại.
Lý Đại Phân và Đào Tú Chi nhìn nhau, cả hai ngơ ngác không thốt nên lời. Không ngờ sự thật lại là như vậy.
Diệp Sơ Hạ bĩu môi nói với Tiểu Ngọt Ngào: “Chậc chậc, quả này đúng là lớn thật! Nếu tôi nhớ không nhầm, thời này quản lý vấn đề tác phong rất nghiêm đúng không? Hình như chỉ cần dính đến quan hệ nam nữ không đứng đắn là bị báo cáo ngay lập tức?”
Tiểu Ngọt Ngào đáp: “Đúng đúng! Thời này mà có vấn đề về tác phong thì hậu quả nặng lắm. Nhẹ thì bị bắt giam vài ngày, bị cơ quan phê bình kỷ luật, ghi vào hồ sơ. Nặng thì còn đi tù!
Hê hê, giờ xem kịch vui được rồi đấy! Cô muốn chơi thế nào?”
Diệp Sơ Hạ cười nhạt, nói: “Đương nhiên là phải chơi lớn rồi! Có thể làm loạn thì cứ làm cho to chuyện đi!”
Cô đỡ bà nội Lý Đại Phân ngồi xuống ghế, rồi kéo mẹ mình ngồi cạnh. Sau đó, cô đứng thẳng, nhìn thẳng vào Tôn Quế Hương và nói: “Bà nội, nghe thì cũng thấy có lý đấy. Nhưng mà đời con coi như bị hủy rồi. Vào nhà người ta đã thành góa phụ, con biết phải làm sao đây? Thế này đi, thím, phí bồi thường của tôi, 1000 tệ thôi, không nhiều đâu!”
Ở thời đại nào thì kiếm tiền vẫn là chuyện quan trọng nhất. Cô phải đòi lại món nợ này trước đã!
Lý Đại Phân gật đầu tán thành: “Đúng! 1000 tệ không nhiều đâu. Dù sao cũng là chuyện cả đời.
Quế Hương, Sơ Hạ lấy cả đời của nó đổi lấy đời con gái cô, bỏ ra 1000 tệ này có đáng là bao. Hay cô để Sơ Hạ đưa 1000 tệ rồi cho con gái cô gả vào nhà họ Chiến nhé?!”
Tiểu Ngọt Ngào trong không gian reo lên: “He he, bà nội đúng là trợ công đắc lực!”
Tôn Quế Hương nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đưa! Tôi đưa! Chẳng phải chồng tôi vừa đưa hết tiền cho Sơ Hạ rồi sao? Chuyện này không được à?”
Diệp Sơ Hạ tiếp lời, ánh mắt sắc bén nhìn bà ta: “Còn nữa, bà nội bị đau chân, lại bị thấp khớp. Căn phòng nhỏ bà ở vừa ẩm vừa lạnh. Bà nên được chuyển sang phòng chính mới đúng!
Hiếu thuận là đạo lý quan trọng nhất, thím thấy tôi nói đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.