Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống
Chương 22: Oan Gia Ngõ Hẹp, Tra Nam Tự Đưa Đến Cửa
Lâm Vũ Mộc
24/12/2024
Cô nói xong, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào Tôn Quế Hương.
Tôn Quế Hương nào dám nói không được?
Bà ta nghiến răng nghiến lợi đáp: “Trong trăm điều thiện, hiếu thuận đứng đầu. Tôi sẽ nhường phòng mình cho bà nội!”
Diệp Sơ Hạ tiếp tục ép: “Còn mẹ tôi bị thấp khớp, không thể ở trong phòng ẩm ướt. Phòng chính bên cạnh để cho mẹ và em trai tôi ở, nhị thẩm thấy có nên không?!”
Tôn Quế Hương tức đến mức suýt bật ngửa, nhưng vì nghĩ đến nửa đời sau của mình, bà chỉ có thể nén cục tức vào lòng.
Bà cúi đầu, từng chữ lọt qua kẽ răng: “Được… được…”
Diệp Sơ Hạ quay sang bà nội: “Nội à, thím hai đã nói rồi, sẽ nhường phòng của bà ấy cho nội ở, còn phòng của em họ thì dành cho mẹ và em trai. Chúng ta chuyển đồ thôi!”
Lý Đại Phân hơi chần chừ, bà không ngờ sự việc lại chuyển biến thành như vậy.
Bà nhìn Diệp Sơ Hạ đầy khó tin, có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Diệp Sơ Hạ đỡ lấy Lý Đại Phân, đưa bà vào phòng của chú hai, sau đó quay lại nói với mẹ:
“Mẹ, nhanh chuyển đồ của nhị thẩm ra ngoài, rồi mang đồ của bà nội vào đây!”
Cô nháy mắt với mẹ mình một cái.
Đào Tú Chi ngập ngừng, vò tay đầy lo lắng, hạ giọng nói: “Chuyện này… có được không? Có ổn không con?”
Diệp Sơ Hạ cười nhạt đáp: “Họ hủy hoại cả đời con, ép con vào nhà họ Chiến làm góa phụ, mẹ nghĩ chuyện này là ổn à?!”
Nghe con gái nói vậy, Đào Tú Chi lập tức đứng thẳng lưng. Đúng là gia đình chú hai nợ mẹ con bà, làm vậy là xứng đáng!
Bà nhanh chóng vào phòng của bà nội, chuyển đồ đạc sang phòng mới.
Diệp Sơ Hạ và bà nội cùng nhau dọn dẹp, chuyển toàn bộ đồ của Tôn Quế Hương ra ngoài sân.
Đồ của Lý Đại Phân không nhiều, Đào Tú Chi chỉ cần vài chuyến đã chuyển xong. Kế đó, bà chuyển đồ của mình và con trai sang phòng của con trai chú hai.
Diệp Sơ Hạ theo mẹ bước vào phòng.
Căn phòng thấp bé, ẩm mốc đến mức nửa bức tường loang lổ những mảng muối trắng, chỉ cần chạm nhẹ là rơi xuống đất như bột. Góc tường còn mọc cả rêu xanh.
Vì ô cửa sổ nhỏ, căn phòng thiếu sáng trầm trọng, không khí thì ẩm thấp và nồng nặc mùi mốc meo.
Trong không gian u tối ấy, một cậu bé gương mặt nhợt nhạt như tượng sứ ngồi ngay ngắn trên giường, im lặng đến kỳ lạ như một bức tượng.
Diệp Sơ Hạ nhìn cậu bé, tò mò nói với Tiểu Ngọt Ngào: “Đây là em trai của tôi à? Cậu bé trông đẹp như vậy, sao cứ đờ đẫn như một đứa ngốc vậy?”
Tiểu Ngọt Ngào vội vàng đáp: “Cậu ấy không phải ngốc đâu, mà chỉ mắc chứng tự kỷ thôi.
Cậu ấy thực chất là một thiên tài hacker. Hiện tại cậu ấy mới 12 tuổi, nhưng chỉ vài năm nữa, khi tiếp xúc với hệ thống lập trình, cậu ấy sẽ tự thoát ra khỏi thế giới của mình!”
Giọng Tiểu Ngọt Ngào đầy xúc động, như thể lần đầu tiên thấy Diệp Sơ Dương còn nhỏ như vậy đã phải sống trong hoàn cảnh này.
Diệp Sơ Hạ tròn mắt ngạc nhiên, tò mò quan sát em trai. Cô không ngờ cậu bé này lại là một thiên tài hacker!
Nếu vậy thì đơn giản rồi, trong không gian của cô có máy tính, cô có thể giúp em trai tiếp xúc với hệ thống lập trình sớm hơn!
Cô bước tới, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cậu bé, cười nói: “Tiểu Dương, chị đưa em ra ngoài chơi nhé. Chúng ta đổi sang phòng lớn hơn được không?”
Diệp Sơ Dương vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, dù Diệp Sơ Hạ đứng chắn ngay trước mặt, ánh mắt cậu vẫn không thay đổi phương hướng.
Tôn Quế Hương nào dám nói không được?
Bà ta nghiến răng nghiến lợi đáp: “Trong trăm điều thiện, hiếu thuận đứng đầu. Tôi sẽ nhường phòng mình cho bà nội!”
Diệp Sơ Hạ tiếp tục ép: “Còn mẹ tôi bị thấp khớp, không thể ở trong phòng ẩm ướt. Phòng chính bên cạnh để cho mẹ và em trai tôi ở, nhị thẩm thấy có nên không?!”
Tôn Quế Hương tức đến mức suýt bật ngửa, nhưng vì nghĩ đến nửa đời sau của mình, bà chỉ có thể nén cục tức vào lòng.
Bà cúi đầu, từng chữ lọt qua kẽ răng: “Được… được…”
Diệp Sơ Hạ quay sang bà nội: “Nội à, thím hai đã nói rồi, sẽ nhường phòng của bà ấy cho nội ở, còn phòng của em họ thì dành cho mẹ và em trai. Chúng ta chuyển đồ thôi!”
Lý Đại Phân hơi chần chừ, bà không ngờ sự việc lại chuyển biến thành như vậy.
Bà nhìn Diệp Sơ Hạ đầy khó tin, có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Diệp Sơ Hạ đỡ lấy Lý Đại Phân, đưa bà vào phòng của chú hai, sau đó quay lại nói với mẹ:
“Mẹ, nhanh chuyển đồ của nhị thẩm ra ngoài, rồi mang đồ của bà nội vào đây!”
Cô nháy mắt với mẹ mình một cái.
Đào Tú Chi ngập ngừng, vò tay đầy lo lắng, hạ giọng nói: “Chuyện này… có được không? Có ổn không con?”
Diệp Sơ Hạ cười nhạt đáp: “Họ hủy hoại cả đời con, ép con vào nhà họ Chiến làm góa phụ, mẹ nghĩ chuyện này là ổn à?!”
Nghe con gái nói vậy, Đào Tú Chi lập tức đứng thẳng lưng. Đúng là gia đình chú hai nợ mẹ con bà, làm vậy là xứng đáng!
Bà nhanh chóng vào phòng của bà nội, chuyển đồ đạc sang phòng mới.
Diệp Sơ Hạ và bà nội cùng nhau dọn dẹp, chuyển toàn bộ đồ của Tôn Quế Hương ra ngoài sân.
Đồ của Lý Đại Phân không nhiều, Đào Tú Chi chỉ cần vài chuyến đã chuyển xong. Kế đó, bà chuyển đồ của mình và con trai sang phòng của con trai chú hai.
Diệp Sơ Hạ theo mẹ bước vào phòng.
Căn phòng thấp bé, ẩm mốc đến mức nửa bức tường loang lổ những mảng muối trắng, chỉ cần chạm nhẹ là rơi xuống đất như bột. Góc tường còn mọc cả rêu xanh.
Vì ô cửa sổ nhỏ, căn phòng thiếu sáng trầm trọng, không khí thì ẩm thấp và nồng nặc mùi mốc meo.
Trong không gian u tối ấy, một cậu bé gương mặt nhợt nhạt như tượng sứ ngồi ngay ngắn trên giường, im lặng đến kỳ lạ như một bức tượng.
Diệp Sơ Hạ nhìn cậu bé, tò mò nói với Tiểu Ngọt Ngào: “Đây là em trai của tôi à? Cậu bé trông đẹp như vậy, sao cứ đờ đẫn như một đứa ngốc vậy?”
Tiểu Ngọt Ngào vội vàng đáp: “Cậu ấy không phải ngốc đâu, mà chỉ mắc chứng tự kỷ thôi.
Cậu ấy thực chất là một thiên tài hacker. Hiện tại cậu ấy mới 12 tuổi, nhưng chỉ vài năm nữa, khi tiếp xúc với hệ thống lập trình, cậu ấy sẽ tự thoát ra khỏi thế giới của mình!”
Giọng Tiểu Ngọt Ngào đầy xúc động, như thể lần đầu tiên thấy Diệp Sơ Dương còn nhỏ như vậy đã phải sống trong hoàn cảnh này.
Diệp Sơ Hạ tròn mắt ngạc nhiên, tò mò quan sát em trai. Cô không ngờ cậu bé này lại là một thiên tài hacker!
Nếu vậy thì đơn giản rồi, trong không gian của cô có máy tính, cô có thể giúp em trai tiếp xúc với hệ thống lập trình sớm hơn!
Cô bước tới, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cậu bé, cười nói: “Tiểu Dương, chị đưa em ra ngoài chơi nhé. Chúng ta đổi sang phòng lớn hơn được không?”
Diệp Sơ Dương vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, dù Diệp Sơ Hạ đứng chắn ngay trước mặt, ánh mắt cậu vẫn không thay đổi phương hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.