Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống
Chương 28:
Lâm Vũ Mộc
24/12/2024
Nói xong, Diệp Sơ Hạ hất cằm đi thẳng qua người Cảnh Văn Hạo. Cảnh Văn Hạo làm việc trong cơ quan nhà nước, điều hắn sợ nhất chính là vấn đề tác phong đạo đức!
Dính tội danh này, hắn chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi cơ quan!
Lưng Cảnh Văn Hạo lạnh toát mồ hôi, hắn vội vàng túm lấy tay Diệp Sơ Hạ, hét lên: “Diệp Sơ Hạ! Đừng làm quá như thế! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!
Cô đừng tưởng mình gả vào nhà họ Chiến thì có thể yên ổn sống cả đời! Tôi nói cho cô biết, Diệp Vãn Thu không muốn gả vào nhà họ Chiến đâu, không phải vì Chiến Bắc Xuyên tàn tật sắp chết!
Mà là vì Chiến Bắc Xuyên có tính cách quái dị và tàn bạo! Ở trong quân đội, hắn là một kẻ giết người không chớp mắt, hắn đã mang trên lưng mấy mạng người rồi! Nếu hắn không chết, thì cô cũng phải chết!”
Diệp Sơ Hạ: “…”
Chuyện này thì cô không nghĩ tới.
Cô trừng mắt nhìn Cảnh Văn Hạo, khinh miệt đáp: “Anh nhắc cũng đúng đấy, gả vào nhà họ Chiến chắc chắn không dễ dàng gì. Nhưng hai người các người đã hủy hoại cả đời tôi, ít nhất cũng phải bồi thường chứ? Tôi chỉ cần 2000 tệ thôi!
2000 tệ, tôi sẽ im miệng, coi như không biết chuyện gì cả! Thế nào? Tôi không đòi nhiều đâu, dù gì cũng là chuyện cả đời tôi đấy!”
Cảnh Văn Hạo sững người nhìn Diệp Sơ Hạ. Đây còn là Diệp Sơ Hạ mà hắn quen sao?!
Từ bao giờ cô ta trở nên khôn ngoan như vậy?!
Hắn nhíu mày: “2000 tệ? Nhiều thế?!”
Diệp Sơ Hạ nhướng mày, nói thẳng: “Anh chỉ cần nói có đưa hay không thôi. Không đưa thì tôi sẽ đến đồn công an, rồi lên sở công an thành phố, đi một vòng các phòng ban, tán gẫu một chút về việc hai người vừa cưới có một ngày mà Diệp Vãn Thu đã mang thai ba tháng. Anh nghĩ sao?”
Cảnh Văn Hạo lau mồ hôi trán bằng khăn tay, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, hoàn toàn bị Diệp Sơ Hạ uy hiếp!
Hắn không thể ngồi tù, cũng không thể bị đuổi khỏi cơ quan! Đây chính là "bát cơm vàng" của hắn!
Hơn nữa, nếu vì chuyện này mà mất việc, ông nội hắn cũng không tha cho hắn, lúc đó tài sản nhà họ Cảnh cũng chẳng còn phần của hắn…
Hắn nghiến răng nói: “2000 tệ thì 2000 tệ!”
Diệp Sơ Hạ nhét ngón tay vào tai, nói đầy mỉa mai: “Sao anh nói nghe khó khăn thế nhỉ? Anh có thể không đưa một đồng nào mà! Không vấn đề gì đâu!”
Cảnh Văn Hạo hơi nheo mắt lại, hắn nào dám nói “không được” chứ? So với hai nghìn tệ, tiền đồ của hắn mới quan trọng hơn. Hắn không thể mất việc được!
Hắn đưa tay day lên thái dương đang nhức nhối, cắn răng nói: “Không khó… không khó! Hai nghìn thì hai nghìn! Tôi sẽ về nhà lấy tiền ngay. Nhưng nói trước nhé, cô nhận tiền rồi thì phải giữ kín chuyện này. Không được nhắc đến nữa đâu đấy!”
Diệp Sơ Hạ giơ tay làm động tác OK, cười tươi đáp: “Anh yên tâm đi, tôi chẳng có gì tốt cả, chỉ có duy nhất một điểm là rất giữ chữ tín! Anh đưa tiền, tôi đảm bảo sẽ giữ mồm giữ miệng. Chúc hai người sớm sinh quý tử nhé!”
Cảnh Văn Hạo cảm giác từng chân lông trên người mình đều túa ra mồ hôi lạnh khi bị Diệp Sơ Hạ nắm thóp.
Hắn chẳng còn tâm trạng tìm Diệp Vãn Thu nữa, vội vã leo lên xe buýt về nhà lấy tiền.
Nhà họ Cảnh là một gia tộc lớn, tất cả cùng sinh sống trong một khu tứ hợp viện rộng lớn.
Tuy nhiên, khu tứ hợp viện này đã bị chia nhỏ cho các anh em trong nhà, nhưng may mắn thay, quanh căn nhà chính của gia đình hắn vẫn còn một khoảng sân lớn.
Dính tội danh này, hắn chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi cơ quan!
Lưng Cảnh Văn Hạo lạnh toát mồ hôi, hắn vội vàng túm lấy tay Diệp Sơ Hạ, hét lên: “Diệp Sơ Hạ! Đừng làm quá như thế! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!
Cô đừng tưởng mình gả vào nhà họ Chiến thì có thể yên ổn sống cả đời! Tôi nói cho cô biết, Diệp Vãn Thu không muốn gả vào nhà họ Chiến đâu, không phải vì Chiến Bắc Xuyên tàn tật sắp chết!
Mà là vì Chiến Bắc Xuyên có tính cách quái dị và tàn bạo! Ở trong quân đội, hắn là một kẻ giết người không chớp mắt, hắn đã mang trên lưng mấy mạng người rồi! Nếu hắn không chết, thì cô cũng phải chết!”
Diệp Sơ Hạ: “…”
Chuyện này thì cô không nghĩ tới.
Cô trừng mắt nhìn Cảnh Văn Hạo, khinh miệt đáp: “Anh nhắc cũng đúng đấy, gả vào nhà họ Chiến chắc chắn không dễ dàng gì. Nhưng hai người các người đã hủy hoại cả đời tôi, ít nhất cũng phải bồi thường chứ? Tôi chỉ cần 2000 tệ thôi!
2000 tệ, tôi sẽ im miệng, coi như không biết chuyện gì cả! Thế nào? Tôi không đòi nhiều đâu, dù gì cũng là chuyện cả đời tôi đấy!”
Cảnh Văn Hạo sững người nhìn Diệp Sơ Hạ. Đây còn là Diệp Sơ Hạ mà hắn quen sao?!
Từ bao giờ cô ta trở nên khôn ngoan như vậy?!
Hắn nhíu mày: “2000 tệ? Nhiều thế?!”
Diệp Sơ Hạ nhướng mày, nói thẳng: “Anh chỉ cần nói có đưa hay không thôi. Không đưa thì tôi sẽ đến đồn công an, rồi lên sở công an thành phố, đi một vòng các phòng ban, tán gẫu một chút về việc hai người vừa cưới có một ngày mà Diệp Vãn Thu đã mang thai ba tháng. Anh nghĩ sao?”
Cảnh Văn Hạo lau mồ hôi trán bằng khăn tay, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, hoàn toàn bị Diệp Sơ Hạ uy hiếp!
Hắn không thể ngồi tù, cũng không thể bị đuổi khỏi cơ quan! Đây chính là "bát cơm vàng" của hắn!
Hơn nữa, nếu vì chuyện này mà mất việc, ông nội hắn cũng không tha cho hắn, lúc đó tài sản nhà họ Cảnh cũng chẳng còn phần của hắn…
Hắn nghiến răng nói: “2000 tệ thì 2000 tệ!”
Diệp Sơ Hạ nhét ngón tay vào tai, nói đầy mỉa mai: “Sao anh nói nghe khó khăn thế nhỉ? Anh có thể không đưa một đồng nào mà! Không vấn đề gì đâu!”
Cảnh Văn Hạo hơi nheo mắt lại, hắn nào dám nói “không được” chứ? So với hai nghìn tệ, tiền đồ của hắn mới quan trọng hơn. Hắn không thể mất việc được!
Hắn đưa tay day lên thái dương đang nhức nhối, cắn răng nói: “Không khó… không khó! Hai nghìn thì hai nghìn! Tôi sẽ về nhà lấy tiền ngay. Nhưng nói trước nhé, cô nhận tiền rồi thì phải giữ kín chuyện này. Không được nhắc đến nữa đâu đấy!”
Diệp Sơ Hạ giơ tay làm động tác OK, cười tươi đáp: “Anh yên tâm đi, tôi chẳng có gì tốt cả, chỉ có duy nhất một điểm là rất giữ chữ tín! Anh đưa tiền, tôi đảm bảo sẽ giữ mồm giữ miệng. Chúc hai người sớm sinh quý tử nhé!”
Cảnh Văn Hạo cảm giác từng chân lông trên người mình đều túa ra mồ hôi lạnh khi bị Diệp Sơ Hạ nắm thóp.
Hắn chẳng còn tâm trạng tìm Diệp Vãn Thu nữa, vội vã leo lên xe buýt về nhà lấy tiền.
Nhà họ Cảnh là một gia tộc lớn, tất cả cùng sinh sống trong một khu tứ hợp viện rộng lớn.
Tuy nhiên, khu tứ hợp viện này đã bị chia nhỏ cho các anh em trong nhà, nhưng may mắn thay, quanh căn nhà chính của gia đình hắn vẫn còn một khoảng sân lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.