Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống
Chương 29: Một Khoản Tiền Lớn
Lâm Vũ Mộc
24/12/2024
Ở thời đại này, những khu đất trống quanh nhà có thể tự ý xây dựng thêm phòng mà không bị ai quản lý.
Căn nhà của hắn cùng với mấy gian phòng cưới được xây dựng thêm chính là nhờ vào những mảnh đất trống đó. So với các gia đình khác, diện tích nhà họ đúng là khiến nhiều người phải ghen tị.
Cảnh Văn Hạo vội vã chạy về nhà, trên cánh cổng lớn vẫn còn dán đôi chữ Hỷ đỏ tươi.
Mẹ của Cảnh Văn Hạo nhìn thấy con trai về một mình thì lập tức cau mày, ánh mắt ti hí đầy tinh quái lóe lên tia sắc bén.
Khuôn mặt đầy thịt của bà ta trông vô cùng dữ tợn, rõ ràng không phải người dễ đối phó.
Bà ta ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có một mình mày về? Vợ mày đâu? Nó lại nằm ỳ ở nhà mẹ đẻ không chịu về đúng không? Tao đã nói rồi, mới cưới mà hôm sau đã đòi về nhà mẹ đẻ là không đúng phép tắc. Chờ thêm hai ngày thì chết à? Vừa mới bước chân vào cửa đã không biết giữ lễ nghĩa, sau này kiểu gì cũng bắt nạt bà mẹ chồng này thôi!”
Cảnh Văn Hạo sốt ruột đáp: “Mẹ, đừng nói mấy chuyện này nữa! Mau đưa con hai nghìn tệ!”
Mẹ hắn trợn tròn mắt, ngơ ngác hỏi: “Làm cái gì? Nó về nhà mẹ đẻ mà còn đòi mang theo hai nghìn tệ à? Nó gả vào nhà chúng ta rồi, chẳng lẽ còn không biết mình là người nhà ai sao?!”
Cảnh Văn Hạo nhíu chặt mày, bực bội nói: “Con nói rồi, không liên quan đến Vãn Thu, là do Sơ Hạ! Sơ Hạ biết chuyện con và Vãn Thu có con trước khi cưới, cô ấy định lôi Vãn Thu đi bệnh viện kiểm tra. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, con không chỉ mất việc, mà còn có thể bị bắt ngồi tù một, hai năm đấy! Mẹ nghĩ thử xem, nếu ông nội mà biết được, với tính cách cứng rắn, chính trực của ông, liệu con còn được bước chân vào nhà chính nữa hay không?”
Nghe đến đây, mẹ của Cảnh Văn Hạo lập tức hoảng hốt. Nếu chuyện này đến tai cha chồng bà ta, có khi ông sẽ đuổi thẳng con trai bà ra khỏi cửa.
Phải biết rằng, những món cổ vật và vàng thỏi mà ông nội nắm giữ...
Cảnh Văn Hạo là cháu trai trưởng của nhà họ Cảnh, theo lẽ thường, những thứ đó đương nhiên sẽ do gia đình bà thừa kế.
Nghĩ đến đây, bà ta tức giận giơ tay đấm mạnh vào lưng con trai, mắng: “Cái đồ vô dụng này! Chuyện quan trọng như vậy sao lại để Sơ Hạ biết được hả?!”
Cảnh Văn Hạo sốt ruột nói: “Bây giờ không phải lúc trách móc con! Mau đưa hai nghìn tệ cho con! Sơ Hạ đã nói rồi, chỉ cần đưa tiền, cô ấy sẽ giữ kín chuyện này, và cũng không làm khó chúng ta về chuyện đổi cô dâu hôm qua!”
Mẹ Cảnh Văn Hạo nghiến răng, tức đến mức tưởng như muốn nghiền nát cả hàm. Còn gì đau hơn khi phải trả ngược lại hai nghìn tệ chứ?
Số tiền đó với bà chẳng khác nào bị cắt thịt, đụng vào một xu cũng đau lòng đến thắt gan thắt ruột.
Dưới sự thúc giục liên tục của con trai, cuối cùng bà ta đành hậm hực trở về phòng ngủ, lôi mấy hộp giày từ dưới gầm giường ra.
Bà ta lấy tiền, bỏ vào một chiếc túi xách màu đen rồi đưa cho Cảnh Văn Hạo. Cảnh Văn Hạo xách chiếc cặp da, vừa chạy vừa thở dốc.
Mẹ anh ta đứng ngoài sân gọi với theo: “Văn Hạo! Còn vợ con đâu? Nó đang ở đâu hả?”
Nhưng Cảnh Văn Hạo chẳng kịp trả lời, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải giữ chặt Diệp Sơ Hạ.
Trong phòng khách, Diệp Sơ Hạ đang thong thả ăn trái cây đóng hộp, uống trà.
Tôn Quế Hương – bà thím của cô – từ lúc sáng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, càng không thấy bóng dáng Diệp Vãn Thu.
Căn nhà của hắn cùng với mấy gian phòng cưới được xây dựng thêm chính là nhờ vào những mảnh đất trống đó. So với các gia đình khác, diện tích nhà họ đúng là khiến nhiều người phải ghen tị.
Cảnh Văn Hạo vội vã chạy về nhà, trên cánh cổng lớn vẫn còn dán đôi chữ Hỷ đỏ tươi.
Mẹ của Cảnh Văn Hạo nhìn thấy con trai về một mình thì lập tức cau mày, ánh mắt ti hí đầy tinh quái lóe lên tia sắc bén.
Khuôn mặt đầy thịt của bà ta trông vô cùng dữ tợn, rõ ràng không phải người dễ đối phó.
Bà ta ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có một mình mày về? Vợ mày đâu? Nó lại nằm ỳ ở nhà mẹ đẻ không chịu về đúng không? Tao đã nói rồi, mới cưới mà hôm sau đã đòi về nhà mẹ đẻ là không đúng phép tắc. Chờ thêm hai ngày thì chết à? Vừa mới bước chân vào cửa đã không biết giữ lễ nghĩa, sau này kiểu gì cũng bắt nạt bà mẹ chồng này thôi!”
Cảnh Văn Hạo sốt ruột đáp: “Mẹ, đừng nói mấy chuyện này nữa! Mau đưa con hai nghìn tệ!”
Mẹ hắn trợn tròn mắt, ngơ ngác hỏi: “Làm cái gì? Nó về nhà mẹ đẻ mà còn đòi mang theo hai nghìn tệ à? Nó gả vào nhà chúng ta rồi, chẳng lẽ còn không biết mình là người nhà ai sao?!”
Cảnh Văn Hạo nhíu chặt mày, bực bội nói: “Con nói rồi, không liên quan đến Vãn Thu, là do Sơ Hạ! Sơ Hạ biết chuyện con và Vãn Thu có con trước khi cưới, cô ấy định lôi Vãn Thu đi bệnh viện kiểm tra. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, con không chỉ mất việc, mà còn có thể bị bắt ngồi tù một, hai năm đấy! Mẹ nghĩ thử xem, nếu ông nội mà biết được, với tính cách cứng rắn, chính trực của ông, liệu con còn được bước chân vào nhà chính nữa hay không?”
Nghe đến đây, mẹ của Cảnh Văn Hạo lập tức hoảng hốt. Nếu chuyện này đến tai cha chồng bà ta, có khi ông sẽ đuổi thẳng con trai bà ra khỏi cửa.
Phải biết rằng, những món cổ vật và vàng thỏi mà ông nội nắm giữ...
Cảnh Văn Hạo là cháu trai trưởng của nhà họ Cảnh, theo lẽ thường, những thứ đó đương nhiên sẽ do gia đình bà thừa kế.
Nghĩ đến đây, bà ta tức giận giơ tay đấm mạnh vào lưng con trai, mắng: “Cái đồ vô dụng này! Chuyện quan trọng như vậy sao lại để Sơ Hạ biết được hả?!”
Cảnh Văn Hạo sốt ruột nói: “Bây giờ không phải lúc trách móc con! Mau đưa hai nghìn tệ cho con! Sơ Hạ đã nói rồi, chỉ cần đưa tiền, cô ấy sẽ giữ kín chuyện này, và cũng không làm khó chúng ta về chuyện đổi cô dâu hôm qua!”
Mẹ Cảnh Văn Hạo nghiến răng, tức đến mức tưởng như muốn nghiền nát cả hàm. Còn gì đau hơn khi phải trả ngược lại hai nghìn tệ chứ?
Số tiền đó với bà chẳng khác nào bị cắt thịt, đụng vào một xu cũng đau lòng đến thắt gan thắt ruột.
Dưới sự thúc giục liên tục của con trai, cuối cùng bà ta đành hậm hực trở về phòng ngủ, lôi mấy hộp giày từ dưới gầm giường ra.
Bà ta lấy tiền, bỏ vào một chiếc túi xách màu đen rồi đưa cho Cảnh Văn Hạo. Cảnh Văn Hạo xách chiếc cặp da, vừa chạy vừa thở dốc.
Mẹ anh ta đứng ngoài sân gọi với theo: “Văn Hạo! Còn vợ con đâu? Nó đang ở đâu hả?”
Nhưng Cảnh Văn Hạo chẳng kịp trả lời, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải giữ chặt Diệp Sơ Hạ.
Trong phòng khách, Diệp Sơ Hạ đang thong thả ăn trái cây đóng hộp, uống trà.
Tôn Quế Hương – bà thím của cô – từ lúc sáng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, càng không thấy bóng dáng Diệp Vãn Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.