Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống
Chương 39:
Lâm Vũ Mộc
24/12/2024
Nói đến đây, bà không khỏi xót xa cho Diệp Sơ Hạ. Nghĩ đến tủ quần áo đầy ắp của con gái mình rồi so với Diệp Sơ Hạ, bà thấy chênh lệch quá lớn!
Chiến Bắc Anh lầm bầm gì đó không rõ, rồi quay đầu chạy thẳng lên lầu. Dù sao cô ta cũng không tin Diệp Sơ Hạ thật lòng muốn gả cho anh trai mình.
Với tình trạng của anh trai cô ts, làm gì có cô gái nào tình nguyện lấy anh ấy chứ?
Trương Văn Tuệ đi vào bếp, bưng mâm cơm nóng hổi lên. Cả nhà đều đợi Diệp Sơ Hạ về rồi mới ăn.
Diệp Sơ Hạ rất hiểu chuyện, cô vào bếp giúp mẹ chồng dọn đồ ăn, còn tự tay múc cơm cho ông nội.
Cô một tiếng “ông nội”, một tiếng “mẹ ơi” gọi ngọt xớt.
Trương Văn Tuệ và Chiến Vệ Quốc nhìn đứa con dâu hiểu chuyện như vậy, nụ cười nở trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông tươi rói như hoa.
Diệp Sơ Hạ đứng ở cửa phòng khách, hướng lên lầu gọi lớn: “Bắc Anh, xuống ăn cơm đi! Chị để phần cho em cái đùi gà đấy!”
Trương Văn Tuệ nghe vậy thì mỉm cười hài lòng. Một nàng dâu hiểu chuyện như vậy đúng là có thắp đèn đi tìm cũng khó gặp.
Bà vốn còn lo con gái mình là Bắc Anh tính tình không được tốt, sợ rằng Diệp Sơ Hạ sẽ ghi hận. Nhưng giờ nhìn đi, Diệp Sơ Hạ hiểu chuyện hơn cả tưởng tượng của bà.
Nghĩ đến cảnh sau này cả nhà vui vẻ hòa thuận bên nhau, bao nhiêu phiền muộn trong lòng bà như bay biến sạch.
Chỉ còn chờ đứa con trai của mình khỏi bệnh trở về.
Chiến Bắc Anh căn bản không xuống ăn cơm, cô ấy chẳng nuốt nổi miếng nào. Trương Văn Tuệ gắp một cái đùi gà cho ông nội, rồi gắp một cái cho Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ lại gắp miếng đùi gà trả vào bát của mẹ chồng, còn mình thì lấy hai chiếc cánh gà để ăn.
Thật ra hơn hai mươi năm sau, cánh gà còn đắt hơn cả đùi gà đấy! Với lại, so với đùi gà, cô thích ăn cánh gà hơn nhiều.
Trong lúc ăn cơm, Trương Văn Tuệ không ngớt lời khen ngợi Diệp Sơ Hạ với ông nội, cứ như trời ban cho bà một nàng dâu tuyệt vời vậy.
Diệp Sơ Hạ nghe mẹ chồng hết lời khen ngợi, cô suýt nữa thấy mình lâng lâng như đang bay.
Nói thật, mẹ ruột cô cũng chưa bao giờ khen cô như vậy! Xem ra làm “góa phụ nhà họ Chiến” chẳng khó chút nào. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, không bỏ trốn thì trong mắt mẹ chồng, cô chính là nàng dâu tốt nhất!
Bữa cơm kết thúc, Diệp Sơ Hạ định giúp mẹ chồng dọn dẹp bát đĩa, làm việc nhà.
Nhưng Trương Văn Tuệ không cho cô động tay, bà nói: “Mới về làm dâu mà đã phải làm việc à? Con lên phòng nghỉ đi, việc nhà để mẹ làm. À đúng rồi, con nghỉ phép cưới đến bao giờ? Khi nào thì đi học lại?”
Diệp Sơ Hạ sững người. Khoan đã… ý bà là cô vẫn còn đang đi học sao? Sinh viên được kết hôn ư?
Cô ngẫm lại lời của mẹ chồng, rõ ràng là vậy. Cô phải là một sinh viên.
Diệp Sơ Hạ gật đầu nhẹ, mỉm cười đáp: “À… là nghỉ phép cưới bình thường thôi ạ. Hết phép thì con sẽ… quay lại trường học…”
Trời đất ơi, đây là tình huống gì vậy? Không ai nói với cô là cô vẫn còn đi học, cũng chẳng ai bảo cô đang học trường nào!
Giờ phải làm sao để điều tra đây? Chẳng lẽ cô lại đi hỏi mẹ chồng mình là cô đang học trường nào à?
Làm thế bà có coi cô là kẻ thần kinh không chứ?!
Trương Văn Tuệ lại nói: “Còn hai ngày nữa là hết phép đấy. Đến hôm con đi học, mẹ sẽ gói cho con một túi kẹo cưới lớn và cả thuốc lá cưới nữa. Con mang đến trường phát cho thầy cô, bạn bè nhé.”
Chiến Bắc Anh lầm bầm gì đó không rõ, rồi quay đầu chạy thẳng lên lầu. Dù sao cô ta cũng không tin Diệp Sơ Hạ thật lòng muốn gả cho anh trai mình.
Với tình trạng của anh trai cô ts, làm gì có cô gái nào tình nguyện lấy anh ấy chứ?
Trương Văn Tuệ đi vào bếp, bưng mâm cơm nóng hổi lên. Cả nhà đều đợi Diệp Sơ Hạ về rồi mới ăn.
Diệp Sơ Hạ rất hiểu chuyện, cô vào bếp giúp mẹ chồng dọn đồ ăn, còn tự tay múc cơm cho ông nội.
Cô một tiếng “ông nội”, một tiếng “mẹ ơi” gọi ngọt xớt.
Trương Văn Tuệ và Chiến Vệ Quốc nhìn đứa con dâu hiểu chuyện như vậy, nụ cười nở trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông tươi rói như hoa.
Diệp Sơ Hạ đứng ở cửa phòng khách, hướng lên lầu gọi lớn: “Bắc Anh, xuống ăn cơm đi! Chị để phần cho em cái đùi gà đấy!”
Trương Văn Tuệ nghe vậy thì mỉm cười hài lòng. Một nàng dâu hiểu chuyện như vậy đúng là có thắp đèn đi tìm cũng khó gặp.
Bà vốn còn lo con gái mình là Bắc Anh tính tình không được tốt, sợ rằng Diệp Sơ Hạ sẽ ghi hận. Nhưng giờ nhìn đi, Diệp Sơ Hạ hiểu chuyện hơn cả tưởng tượng của bà.
Nghĩ đến cảnh sau này cả nhà vui vẻ hòa thuận bên nhau, bao nhiêu phiền muộn trong lòng bà như bay biến sạch.
Chỉ còn chờ đứa con trai của mình khỏi bệnh trở về.
Chiến Bắc Anh căn bản không xuống ăn cơm, cô ấy chẳng nuốt nổi miếng nào. Trương Văn Tuệ gắp một cái đùi gà cho ông nội, rồi gắp một cái cho Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ lại gắp miếng đùi gà trả vào bát của mẹ chồng, còn mình thì lấy hai chiếc cánh gà để ăn.
Thật ra hơn hai mươi năm sau, cánh gà còn đắt hơn cả đùi gà đấy! Với lại, so với đùi gà, cô thích ăn cánh gà hơn nhiều.
Trong lúc ăn cơm, Trương Văn Tuệ không ngớt lời khen ngợi Diệp Sơ Hạ với ông nội, cứ như trời ban cho bà một nàng dâu tuyệt vời vậy.
Diệp Sơ Hạ nghe mẹ chồng hết lời khen ngợi, cô suýt nữa thấy mình lâng lâng như đang bay.
Nói thật, mẹ ruột cô cũng chưa bao giờ khen cô như vậy! Xem ra làm “góa phụ nhà họ Chiến” chẳng khó chút nào. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, không bỏ trốn thì trong mắt mẹ chồng, cô chính là nàng dâu tốt nhất!
Bữa cơm kết thúc, Diệp Sơ Hạ định giúp mẹ chồng dọn dẹp bát đĩa, làm việc nhà.
Nhưng Trương Văn Tuệ không cho cô động tay, bà nói: “Mới về làm dâu mà đã phải làm việc à? Con lên phòng nghỉ đi, việc nhà để mẹ làm. À đúng rồi, con nghỉ phép cưới đến bao giờ? Khi nào thì đi học lại?”
Diệp Sơ Hạ sững người. Khoan đã… ý bà là cô vẫn còn đang đi học sao? Sinh viên được kết hôn ư?
Cô ngẫm lại lời của mẹ chồng, rõ ràng là vậy. Cô phải là một sinh viên.
Diệp Sơ Hạ gật đầu nhẹ, mỉm cười đáp: “À… là nghỉ phép cưới bình thường thôi ạ. Hết phép thì con sẽ… quay lại trường học…”
Trời đất ơi, đây là tình huống gì vậy? Không ai nói với cô là cô vẫn còn đi học, cũng chẳng ai bảo cô đang học trường nào!
Giờ phải làm sao để điều tra đây? Chẳng lẽ cô lại đi hỏi mẹ chồng mình là cô đang học trường nào à?
Làm thế bà có coi cô là kẻ thần kinh không chứ?!
Trương Văn Tuệ lại nói: “Còn hai ngày nữa là hết phép đấy. Đến hôm con đi học, mẹ sẽ gói cho con một túi kẹo cưới lớn và cả thuốc lá cưới nữa. Con mang đến trường phát cho thầy cô, bạn bè nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.