Chương 29:
Tiếu Giai Nhân
29/03/2024
Người đứng đầu các võ quan là Tào Huân có thể coi là một ngoại lệ.
Vốn dĩ da chàng đã trắng, vì dẫn quân ba mùa xuân hạ thu chắc chắn sẽ bị đen đi, chỉ là vừa trải qua một mùa đông ảm đạm, sau tết Nguyên Đán lại vì người Hồ xin hòa nên chàng ít phải chạy đôn chạy đáo, vì vậy đương nhiên chàng trắng hơn bảy tám phần rồi.
Độ trắng như vậy vừa phải, vừa không khiến người ta hiểu lầm chàng là loại công tử bột chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, vừa khiến chàng nổi bật giữa đám tướng sĩ mặt mũi đen đỏ.
Nguyên Khánh Đế liên tục nhìn về phía Tào Huân.
Ngoài việc Tào Huân lập công lớn nhất, còn có một lý do nữa là Tào Huân quá đẹp.
Trong số các văn võ đại thần của triều đình, xét về dung mạo khí chất, chỉ có Lý Ung là có thể sánh ngang với Tào Huân. Giờ Lý Ung bị bãi quan nên vắng mặt trong tiệc mừng công, vì thế Nguyên Khánh Đế không kìm được mà nhìn Tào Huân cho đã mắt cũng là chuyện thường tình.
Đã qua ba tuần rượu, Nguyên Khánh Đế ban thưởng cho từng vị tướng quân theo công trạng, đối với Tào Huân, ngoài những vật dụng thông thường như vàng bạc gấm vóc, Nguyên Khánh Đế còn có một đề nghị đặc biệt.
"Năm xưa trước khi Phục Sơn theo quốc trượng đến biên quan đã thề nếu chưa thu phục được Cửu Châu sẽ không lấy vợ, thoáng cái đã 14 năm trôi qua, nhờ công lao của các ái khanh và các thế hệ tướng sĩ nhiệt huyết báo quốc, đã thu hồi được Cửu Châu, Phục Sơn có phải cũng nên cân nhắc đến chuyện đại sự của mình rồi không?"
Phục Sơn là tên tự của Tào Huân.
Nhắc đến chuyện hôn sự của chàng, các văn võ quan đều cười tươi, đặc biệt là mấy vị tướng lĩnh quen biết Tào Huân, tiếng trêu chọc ngày càng lớn.
"Tên này ngoài luyện binh thì chỉ biết đánh trận, đến cả ngựa cái trong doanh trại cũng không thèm nhìn, sắp thành hòa thượng rồi!"
Đây là các thế hệ chú bác của Tào Huân.
"hoàng thượng mau ban hôn cho đại quốc cữu đi, đợi hắn tự tìm, con trai thần sắp lấy vợ luôn rồi!"
Đây là bạn cùng lứa với Tào Huân.
Mọi người nói không ngừng, Tào Huân chỉ lắc đầu cười.
Nguyên Khánh Đế giơ tay, mọi người ngừng trêu chọc, Nguyên Khánh Đế cười hỏi Tào Huân: "Phục Sơn nghĩ sao? Từ khi biết khanh sắp về kinh, hoàng hậu đã nhắc nhở trẫm mấy lần, thúc giục trẫm mau chóng ban hôn cho khanh."
Tào Huân định đứng dậy trả lời, Nguyên Khánh Đế bảo chàng đừng đứng dậy: “Ngồi mà nói, hôm nay trẫm vui, chúng ta không phân quân thần."
Tào Huân đành ngồi chắp tay: "Thần vô cùng cảm kích ý tốt của bệ hạ và nương nương, chỉ là đã quá lâu thần không về kinh rồi. Hiện tại muốn dành nhiều thời gian hơn để đoàn tụ với người thân bạn bè. Khi thần nguôi ngoai nỗi nhớ quê hương, thì thần sẽ dày mặt cầu xin bệ hạ và nương nương ban hôn, không biết hoàng thượng có thể thành toàn không?"
Nguyên Khánh Đế cười lớn: "Có gì khó đâu? Đợi khi nào khanh có ý định thì cứ đến nói với trẫm."
Một vị tướng chậm trễ chuyện cưới đến năm 30 tuổi vì báo đáp triều đình, lại còn là quốc cữu. Để thể hiện ân sủng của hoàng gia đối với công thần, Nguyên Khánh Đế nhất định sẽ là người mai mối cho Tào Huân!
Sau khi tiệc tan, Nguyên Khánh Đế lại triệu kiến riêng Tào Huân ở cung Càn Thanh.
Cả hai người đều nồng nặc mùi rượu, mùi rượu trên người Tào Huân nồng hơn, vì đồng liêu không dám chuốc rượu của hoàng thượng, thế nên tụ tập lại nhắm vào chàng.
Nguyên Khánh Đế vừa ra cung nghênh đón các tướng sĩ, vừa dùng tiệc, bận rộn nửa ngày đã hơi mệt, lúc này cởi giày rồng dựa vào ghế nằm trên giường.
Thái giám vén rèm lên, Tào Huân cúi đầu bước vào.
Trước đó có quá nhiều người, nhưng lúc này trong điện chỉ có một mình Tào Huân, thân hình quá đỗi cao lớn của chàng càng trở nên rõ ràng.
Nguyên Khánh Đế lấy giọng điệu của người thân kể lại: "Năm khanh rời kinh vẫn còn là thiếu niên, biên quan khổ lạnh sao lại nuôi khanh cao lớn như vậy? Có phải đã cao tám thước năm rồi không?"
Tào Huân hơi cúi người, đáp: "Chưa tới, chỉ mới tám thước bốn thôi ạ."
Nguyên Khánh Đế: "Ha, tám thước bốn cũng được, khắp kinh thành chỉ có thế tử phủ Ninh Quốc công cao hơn khanh, người đó cao tám thước tám."
Vốn dĩ da chàng đã trắng, vì dẫn quân ba mùa xuân hạ thu chắc chắn sẽ bị đen đi, chỉ là vừa trải qua một mùa đông ảm đạm, sau tết Nguyên Đán lại vì người Hồ xin hòa nên chàng ít phải chạy đôn chạy đáo, vì vậy đương nhiên chàng trắng hơn bảy tám phần rồi.
Độ trắng như vậy vừa phải, vừa không khiến người ta hiểu lầm chàng là loại công tử bột chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, vừa khiến chàng nổi bật giữa đám tướng sĩ mặt mũi đen đỏ.
Nguyên Khánh Đế liên tục nhìn về phía Tào Huân.
Ngoài việc Tào Huân lập công lớn nhất, còn có một lý do nữa là Tào Huân quá đẹp.
Trong số các văn võ đại thần của triều đình, xét về dung mạo khí chất, chỉ có Lý Ung là có thể sánh ngang với Tào Huân. Giờ Lý Ung bị bãi quan nên vắng mặt trong tiệc mừng công, vì thế Nguyên Khánh Đế không kìm được mà nhìn Tào Huân cho đã mắt cũng là chuyện thường tình.
Đã qua ba tuần rượu, Nguyên Khánh Đế ban thưởng cho từng vị tướng quân theo công trạng, đối với Tào Huân, ngoài những vật dụng thông thường như vàng bạc gấm vóc, Nguyên Khánh Đế còn có một đề nghị đặc biệt.
"Năm xưa trước khi Phục Sơn theo quốc trượng đến biên quan đã thề nếu chưa thu phục được Cửu Châu sẽ không lấy vợ, thoáng cái đã 14 năm trôi qua, nhờ công lao của các ái khanh và các thế hệ tướng sĩ nhiệt huyết báo quốc, đã thu hồi được Cửu Châu, Phục Sơn có phải cũng nên cân nhắc đến chuyện đại sự của mình rồi không?"
Phục Sơn là tên tự của Tào Huân.
Nhắc đến chuyện hôn sự của chàng, các văn võ quan đều cười tươi, đặc biệt là mấy vị tướng lĩnh quen biết Tào Huân, tiếng trêu chọc ngày càng lớn.
"Tên này ngoài luyện binh thì chỉ biết đánh trận, đến cả ngựa cái trong doanh trại cũng không thèm nhìn, sắp thành hòa thượng rồi!"
Đây là các thế hệ chú bác của Tào Huân.
"hoàng thượng mau ban hôn cho đại quốc cữu đi, đợi hắn tự tìm, con trai thần sắp lấy vợ luôn rồi!"
Đây là bạn cùng lứa với Tào Huân.
Mọi người nói không ngừng, Tào Huân chỉ lắc đầu cười.
Nguyên Khánh Đế giơ tay, mọi người ngừng trêu chọc, Nguyên Khánh Đế cười hỏi Tào Huân: "Phục Sơn nghĩ sao? Từ khi biết khanh sắp về kinh, hoàng hậu đã nhắc nhở trẫm mấy lần, thúc giục trẫm mau chóng ban hôn cho khanh."
Tào Huân định đứng dậy trả lời, Nguyên Khánh Đế bảo chàng đừng đứng dậy: “Ngồi mà nói, hôm nay trẫm vui, chúng ta không phân quân thần."
Tào Huân đành ngồi chắp tay: "Thần vô cùng cảm kích ý tốt của bệ hạ và nương nương, chỉ là đã quá lâu thần không về kinh rồi. Hiện tại muốn dành nhiều thời gian hơn để đoàn tụ với người thân bạn bè. Khi thần nguôi ngoai nỗi nhớ quê hương, thì thần sẽ dày mặt cầu xin bệ hạ và nương nương ban hôn, không biết hoàng thượng có thể thành toàn không?"
Nguyên Khánh Đế cười lớn: "Có gì khó đâu? Đợi khi nào khanh có ý định thì cứ đến nói với trẫm."
Một vị tướng chậm trễ chuyện cưới đến năm 30 tuổi vì báo đáp triều đình, lại còn là quốc cữu. Để thể hiện ân sủng của hoàng gia đối với công thần, Nguyên Khánh Đế nhất định sẽ là người mai mối cho Tào Huân!
Sau khi tiệc tan, Nguyên Khánh Đế lại triệu kiến riêng Tào Huân ở cung Càn Thanh.
Cả hai người đều nồng nặc mùi rượu, mùi rượu trên người Tào Huân nồng hơn, vì đồng liêu không dám chuốc rượu của hoàng thượng, thế nên tụ tập lại nhắm vào chàng.
Nguyên Khánh Đế vừa ra cung nghênh đón các tướng sĩ, vừa dùng tiệc, bận rộn nửa ngày đã hơi mệt, lúc này cởi giày rồng dựa vào ghế nằm trên giường.
Thái giám vén rèm lên, Tào Huân cúi đầu bước vào.
Trước đó có quá nhiều người, nhưng lúc này trong điện chỉ có một mình Tào Huân, thân hình quá đỗi cao lớn của chàng càng trở nên rõ ràng.
Nguyên Khánh Đế lấy giọng điệu của người thân kể lại: "Năm khanh rời kinh vẫn còn là thiếu niên, biên quan khổ lạnh sao lại nuôi khanh cao lớn như vậy? Có phải đã cao tám thước năm rồi không?"
Tào Huân hơi cúi người, đáp: "Chưa tới, chỉ mới tám thước bốn thôi ạ."
Nguyên Khánh Đế: "Ha, tám thước bốn cũng được, khắp kinh thành chỉ có thế tử phủ Ninh Quốc công cao hơn khanh, người đó cao tám thước tám."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.