Gả Cho Quốc Cữu

Chương 28:

Tiếu Giai Nhân

29/03/2024

Phủ Tề Quốc công của nhà họ Tôn đã suy yếu từ lâu, gia sản ít, thật sự không thể giành đặt trước gian phòng riêng với các quan lại quyền quý.

Mà đương nhiên gia cảnh của nhóm khuê tú chịu nịnh bợ lấy lòng Tôn Ngọc Dung cũng không bằng được phủ Tề Quốc công.

Tôn Ngọc Dung trừng mắt: "Tôi đã chủ động cúi đầu rồi, cô đừng có được voi đòi tiên nha!"

Vân Châu cười rồi cũng không trêu chọc cô ta nữa.

Mạnh thị an ủi: "Các con quen biết nhau từ nhỏ, vốn nên làm chị em tốt, sau này đừng để bụng chuyện không vui nữa."

Vân Châu: "Được, con không so đo với cô ta."

Tôn Ngọc Dung: "..."

Tôn Ngọc Dung rất hay nói líu lo không ngừng, mà Vân Châu thỉnh thoảng cãi nhau với cô ta, thế là thời gian trôi qua có vẻ nhanh hơn.

Đột nhiên đường phố trở nên yên tĩnh, là Nguyên Khánh Đế đã tiếp đón đại quân khải hoàn, chuẩn bị hồi cung.

Cửa sổ của các quán rượu, cửa hàng khắp nơi đều đồng loạt bật mở, mỗi bên cửa sổ đều có người ló mặt ra, có người phấn khích thò nửa người ra ngoài cửa sổ, có người thì e lệ dùng quạt tròn che đi nửa khuôn mặt.

Gió xuân cuốn theo những hạt bụi mịn, cũng cuốn theo từng chùm bông liễu trắng như tuyết.

Vân Châu cũng mang theo quạt tròn, nhưng chỉ liếc mắt nhìn thấy nhóm khuê tú trong gian phòng riêng đối diện đều có dáng vẻ như vậy, nàng đột nhiên không muốn dùng nữa.

Nàng ra hiệu cho Liên Kiều cất đi.



Tôn Ngọc Dung ngạc nhiên nói: "Bình thường không phải cô là người đỏng đảnh nhất sao, cưỡi ngựa cũng phải chạy đầu chỉ để không phải hít phải bụi do người khác tạo ra cơ mà."

Vân Châu: "Liên quan gì đến cô."

Tôn Ngọc Dung: "..."

Thực sự không biết Tào Thiệu chịu được tính tiểu thư của Vân Châu như thế nào.

Nghị trượng của hoàng đế ở phía trước, rèm sa bốn phía của ngự liễn được vén lên cho mọi người thấy vị hoàng đế giấu mình sâu trong cung cấm.

Hồi nhỏ Vân Châu còn được Nguyên Khánh Đế bế, ngoại trừ hai năm để tang thì hầu như năm nào cũng được gặp Nguyên Khánh Đế, đương nhiên lúc này sẽ không chăm chú nhìn y.

Ngự liễn vừa đi qua không lâu thì đến lượt các tướng lĩnh lập được chiến công hiển hách ở biên quan.

Đương nhiên người đi đầu là hai người có công lớn nhất.

Một con ngựa ô, một con ngựa đỏ tía.

Vân Châu nhìn thấy một võ tướng ngoài 40 cưỡi ngựa đỏ tía, đó là Trường Hưng hầu Tạ Chấn, một trong những người bạn thuở nhỏ của cha. Khi ông nội nàng mất, Tạ Chấn còn về kinh thành để viếng.

Gương mặt quen thuộc nàng không cần nhìn nhiều, nên Vân Châu nhanh chóng chuyển tầm mắt sang vị tướng quân cưỡi ngựa ô.

Nhìn kỹ, Vân Châu khẽ giật mình.

Bởi vì tuy vị tướng quân này cao hơn Tạ Chấn bên cạnh, nhưng lại không có khí thế khiến trẻ con phải ngừng khóc của một mãnh tướng như ông nội, Tạ Chấn và những vị tướng quân khác.



Chàng mặc áo giáp, đội mũ giáp phản chiếu ánh nắng mùa xuân ấm áp, khuôn mặt dưới mũ giáp lại càng tuấn tú nho nhã hơn.

Nếu so sánh thì khí chất của chàng giống với cha của Vân Châu là Lý Ung hơn, đều là phong thái của một nho tướng.

Nhưng Lý Ung là Quốc công gia ở kinh thành, ngoại trừ ba lần đại bại trong thời gian ngắn ngủi thì chưa từng trải qua cảnh chém giết trên chiến trường, giống như một viên ngọc quý được trưng bày trên gấm vóc.

Còn người này thì sáng bóng và ấm áp giống như một thanh kiếm.

Dường như chàng đang mỉm cười trông rất dễ gần, nhưng lại như có uy nghiêm của người đứng trên cao, vô tình bộc lộ ra trong từng cử chỉ, khiến người ta chần chừ không dám tiến lên.

Nhìn đường nét trên khuôn mặt thì có lẽ anh còn rất trẻ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác từng trải và chín chắn.

"A, đây là anh trai của Tào Thiệu, đại quốc cữu Tào Huân đúng không?"

Tiếng của Tôn Ngọc Dung truyền đến bên tai, Vân Châu khẽ động lòng, lại nhìn kỹ Tào Huân một lần nữa, quả thực có đôi chút giống với Tào Thiệu.

Đột nhiên người đàn ông cưỡi ngựa nghiêng đầu về phía Túy Tiên Cư.

Nhưng rồi chàng cũng thu hồi tầm mắt rất nhanh. Chỉ là Vân Châu lại có một linh cảm, vừa rồi chàng đã nhìn thấy nàng đúng không?

Bởi vì chỉ có nàng là không cầm quạt giấy trong hàng khuê tú bên này mà thôi?

Nguyên Khánh Đế mở tiệc mừng công trong cung, chiêu đãi các tướng lĩnh.

Các võ tướng mặc áo giáp, chỉ tháo mũ trụ và tháo vũ khí, vì chinh chiến quanh năm nên khuôn mặt rám nắng trông oai phong lẫm liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Quốc Cữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook