Chương 34:
Tiếu Giai Nhân
29/03/2024
Bây giờ, Quốc công gia mới lập được chiến công hiển hách trên chiến trường đã mạnh mẽ trở về, ông ấy cũng có thể tiếp tục hầu hạ chủ cũ mà không phải lo lắng gì nữa!
"Cảm ơn Quốc công gia đã không chê, lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực, đuổi hết những kẻ phản bội ra khỏi phủ!"
Tây viện, phủ Định Quốc công.
Lúc trước khi Phan thị rời khỏi tiền viện, bà ta đã rất tức giận, một là vì đứa con trai ruột của bà ta là Tào Thiệu lại thân thiết với Tào Huân hơn, đối đầu với bà ta khắp nơi. Hai là vì Tào Huân không nể nang bà ta chút nào, vừa về kinh đã ra vẻ người làm gia chủ.
Bà vú tử tế dỗ dành một lúc thì Phan thị mới nguôi ngoai, chuẩn bị nghỉ trưa.
Bà ta vừa nằm xuống, vợ của tổng quản đương nhiệm đã vội vã chạy đến báo tin: "Thái phu nhân không ổn rồi, Quốc công gia đã phái người gọi Trương Thái về rồi!"
Sắc mặt Phan thị tái mét.
Khi chồng bà ta còn sống, bà ta có thể hiểu được việc Trương Thái là tổng quản chỉ trung thành với chồng bà ta. Nhưng chồng bà ta đã mất, không biết bao nhiêu năm nữa Tào Huân mới trở về kinh thành, Trương Thái lại không coi bà ta ra gì, không chịu giao những sản nghiệp của phủ Quốc công cho bà ta quản lý.
Trương Thái không biết điều, vậy thì đừng trách bà ta bày mưu tính kế!
Trương Thái vừa đi, Phan đã thị lập tức đề bạt quản sự của hồi môn lên làm tổng quản. Quản sự của hồi môn nghe lời bà ta răm rắp, của riêng của Phan thị cũng ngày một đầy thêm.
"Thái phu nhân, chắc chắn Quốc công gia muốn dùng lại Trương Thái, ngài mau nghĩ cách đi!"
Vợ của tổng quản lo lắng đến mức muốn khóc, phải vu oan cho Trương gia một tội danh giống như năm xưa thì thái phu nhân mới đuổi được Trương Thái. Bây giờ Quốc công gia muốn đuổi vợ chồng họ đi bọn họ lại phải vu thêm cho ông ấy tội gì đây?
Một vị tướng quân giết người như ngóe trên chiến trường, chỉ sợ thủ đoạn sẽ tàn nhẫn hơn Phan thị gấp trăm ngàn lần.
Phan thị còn chưa bình tĩnh lại, một nha hoàn khác lại chạy đến, thở hổn hển báo cáo: "Thái phu nhân, Quốc công gia bắt đầu kiểm tra sổ sách rồi!"
Chân tay của Phan thị mềm nhũn, trong lòng bà ta chỉ còn một suy nghĩ: Tào Huân ở biên quan nghèo đến điên rồi à, mới về đã vội vã kiếm tiền như vậy sao?
Phan thị đã chuẩn bị từ lâu cho ngày hôm nay rồi, đã dặn quản sự của hồi môn làm sổ sách đẹp đẽ một chút trước rồi.
Quản sự của hồi môn có thể làm sổ sách giả, nhưng các quản sự các sản nghiệp khác nhau trong phủ Quốc công cũng đều là người tinh ranh. Ai cũng biết sớm muộn gì vị Quốc công mới Tào Huân này cũng sẽ trở về, một cửa hàng năm xưa có thể nộp 1000 lượng bạc, nhưng mấy năm Phan thị làm gia chủ lại chỉ còn 800 lượng, sao Quốc công gia có thể không kiểm tra ra được cơ chứ? Để chứng minh thật sự mình đã nộp 1000 lượng, các quản sự của các sản nghiệp đã làm riêng một cuốn sổ sách, ghi chép rõ ràng từng khoản.
Trước khi Tào Huân trở về kinh thành, chàng đã phái tâm phúc ở lại kinh thành âm thầm thu những cuốn sổ sách này lại.
Khi Phan thị dẫn Ngô quản sự của hồi môn đến tiền viện, Trương Thái mới đối chiếu được nửa thùng sổ sách, còn có mười mấy thùng sổ sách khác đang xếp bên cạnh chờ ông ấy.
"Tham kiến thái phu nhân."
Trương Thái liếc nhìn Quốc công gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, đứng dậy, cung kính hành lễ với Phan thị.
Phan thị chỉ nhìn chằm chằm vào Tào Huân, vẻ mặt ngây thơ thắc mắc: "Không phải Phục Sơn con mệt phải nghỉ ngơi sao, sao đột nhiên lại muốn kiểm tra sổ sách?"
Tào Huân cười nói: "Lâu rồi không về nhà, nhất thời không ngủ được. Con cảm thấy chỗ nào trong phủ cũng như mới, đoán rằng những năm gần đây các sản nghiệp khác nhau đều có thu nhập không tệ. Vừa hay Trương Thái muốn quay lại làm việc cho phủ nên con đã bảo ông ấy tự xem sổ sách. Sau khi ông ấy xem xong thì con nhận ra được khoảng cách giữa ông ấy và quản sự hiện tại.”
Lòng bàn tay Phan thị đổ mồ hôi, Ngô quản sự sau lưng bà ta thì càng mặt mày tái mét hơn.
"Cảm ơn Quốc công gia đã không chê, lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực, đuổi hết những kẻ phản bội ra khỏi phủ!"
Tây viện, phủ Định Quốc công.
Lúc trước khi Phan thị rời khỏi tiền viện, bà ta đã rất tức giận, một là vì đứa con trai ruột của bà ta là Tào Thiệu lại thân thiết với Tào Huân hơn, đối đầu với bà ta khắp nơi. Hai là vì Tào Huân không nể nang bà ta chút nào, vừa về kinh đã ra vẻ người làm gia chủ.
Bà vú tử tế dỗ dành một lúc thì Phan thị mới nguôi ngoai, chuẩn bị nghỉ trưa.
Bà ta vừa nằm xuống, vợ của tổng quản đương nhiệm đã vội vã chạy đến báo tin: "Thái phu nhân không ổn rồi, Quốc công gia đã phái người gọi Trương Thái về rồi!"
Sắc mặt Phan thị tái mét.
Khi chồng bà ta còn sống, bà ta có thể hiểu được việc Trương Thái là tổng quản chỉ trung thành với chồng bà ta. Nhưng chồng bà ta đã mất, không biết bao nhiêu năm nữa Tào Huân mới trở về kinh thành, Trương Thái lại không coi bà ta ra gì, không chịu giao những sản nghiệp của phủ Quốc công cho bà ta quản lý.
Trương Thái không biết điều, vậy thì đừng trách bà ta bày mưu tính kế!
Trương Thái vừa đi, Phan đã thị lập tức đề bạt quản sự của hồi môn lên làm tổng quản. Quản sự của hồi môn nghe lời bà ta răm rắp, của riêng của Phan thị cũng ngày một đầy thêm.
"Thái phu nhân, chắc chắn Quốc công gia muốn dùng lại Trương Thái, ngài mau nghĩ cách đi!"
Vợ của tổng quản lo lắng đến mức muốn khóc, phải vu oan cho Trương gia một tội danh giống như năm xưa thì thái phu nhân mới đuổi được Trương Thái. Bây giờ Quốc công gia muốn đuổi vợ chồng họ đi bọn họ lại phải vu thêm cho ông ấy tội gì đây?
Một vị tướng quân giết người như ngóe trên chiến trường, chỉ sợ thủ đoạn sẽ tàn nhẫn hơn Phan thị gấp trăm ngàn lần.
Phan thị còn chưa bình tĩnh lại, một nha hoàn khác lại chạy đến, thở hổn hển báo cáo: "Thái phu nhân, Quốc công gia bắt đầu kiểm tra sổ sách rồi!"
Chân tay của Phan thị mềm nhũn, trong lòng bà ta chỉ còn một suy nghĩ: Tào Huân ở biên quan nghèo đến điên rồi à, mới về đã vội vã kiếm tiền như vậy sao?
Phan thị đã chuẩn bị từ lâu cho ngày hôm nay rồi, đã dặn quản sự của hồi môn làm sổ sách đẹp đẽ một chút trước rồi.
Quản sự của hồi môn có thể làm sổ sách giả, nhưng các quản sự các sản nghiệp khác nhau trong phủ Quốc công cũng đều là người tinh ranh. Ai cũng biết sớm muộn gì vị Quốc công mới Tào Huân này cũng sẽ trở về, một cửa hàng năm xưa có thể nộp 1000 lượng bạc, nhưng mấy năm Phan thị làm gia chủ lại chỉ còn 800 lượng, sao Quốc công gia có thể không kiểm tra ra được cơ chứ? Để chứng minh thật sự mình đã nộp 1000 lượng, các quản sự của các sản nghiệp đã làm riêng một cuốn sổ sách, ghi chép rõ ràng từng khoản.
Trước khi Tào Huân trở về kinh thành, chàng đã phái tâm phúc ở lại kinh thành âm thầm thu những cuốn sổ sách này lại.
Khi Phan thị dẫn Ngô quản sự của hồi môn đến tiền viện, Trương Thái mới đối chiếu được nửa thùng sổ sách, còn có mười mấy thùng sổ sách khác đang xếp bên cạnh chờ ông ấy.
"Tham kiến thái phu nhân."
Trương Thái liếc nhìn Quốc công gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, đứng dậy, cung kính hành lễ với Phan thị.
Phan thị chỉ nhìn chằm chằm vào Tào Huân, vẻ mặt ngây thơ thắc mắc: "Không phải Phục Sơn con mệt phải nghỉ ngơi sao, sao đột nhiên lại muốn kiểm tra sổ sách?"
Tào Huân cười nói: "Lâu rồi không về nhà, nhất thời không ngủ được. Con cảm thấy chỗ nào trong phủ cũng như mới, đoán rằng những năm gần đây các sản nghiệp khác nhau đều có thu nhập không tệ. Vừa hay Trương Thái muốn quay lại làm việc cho phủ nên con đã bảo ông ấy tự xem sổ sách. Sau khi ông ấy xem xong thì con nhận ra được khoảng cách giữa ông ấy và quản sự hiện tại.”
Lòng bàn tay Phan thị đổ mồ hôi, Ngô quản sự sau lưng bà ta thì càng mặt mày tái mét hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.