Chương 35:
Tiếu Giai Nhân
29/03/2024
Phan thị cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích: "Trương Thái là người lâu năm bên cạnh cha con, làm việc luôn rất tận tâm. Nếu không phải vì ông ta dạy con không nghiêm, suýt chút nữa làm liên lụy đến danh tiếng của phủ Quốc công chúng ta, ta cũng sẽ không đổi ông ta đâu."
Bà ta đang cảnh cáo Trương Thái, đừng quên rằng Trương gia vẫn còn điểm yếu nằm trong tay bà ta.
Trương Thái phớt lờ lời đe dọa này, báo cáo một số khoản sai sót trong sổ sách mà ông hiện đã phát hiện luôn.
Tào Huân xem kỹ hai cuốn sổ sách, ánh mắt nhìn về phía Ngô quản sự: “Ông có gì muốn nói không?"
Ngô quản sự run rẩy rồi quỳ bịch xuống, mồ hôi trên trán chảy từng giọt: "Quốc công gia minh giám, chắc chắn là những kẻ bên dưới lừa tôi là người thật thà ngốc nghếch, giấu giếm làm sổ sách giả, tham ô tiền riêng sau lưng tôi."
Quốc công gia là có chuẩn bị mới đến nên ông ta không dám quả quyết mình vô tội, chỉ có thể đổ tội lớn cho những kẻ bên dưới, cầu xin giữ được mạng sống.
Tào Huân nhìn Phan thị: "Mẹ à, ông ta là người cũ lâu năm bên cạnh người, nếu con thực sự đưa ông ta đến quan phủ điều tra kỹ lưỡng, không nói đến việc sẽ làm hỏng danh tiếng của người, e rằng còn liên lụy đến nương nương và điện hạ đấy."
Đến cả áo lót bên trong của Phan thị cũng ướt đẫm mồ hôi luôn rồi, lúc này nghe Tào Huân không có ý định lật mặt hoàn toàn, bà ta cứ như người chết đuối vớ được cọc cứu mạng, vội vàng phụ họa: "Đúng, đúng, chúng ta phải để ý đến việc lớn, còn những chuyện có thể giải quyết trong nhà thì đừng làm lớn chuyện."
Tào Huân: "Được rồi, ta cũng không cần biết là những kẻ nào đã tham ô bạc. Vì tất cả đều qua tay Ngô quản sự rồi, vậy ta chỉ cần đòi lại từ ông ta thôi. Chỉ cần ông ta có thể tìm lại được toàn bộ số bạc bị tham ô thì chuyện này sẽ coi như xong. Nể mặt mẹ, ta cho phép ông ta hồi hương dưỡng lão."
Ngô quản sự nghe xong, vô thức nhìn về phía vạt áo của Phan thị.
Phan thị âm thầm nghiến chặt răng, số bạc đã đến tay mà bắt bà ta nhả ra, chẳng khác nào cắt thịt bà ta đâu?
Nhưng nếu bà ta không móc hầu bao, thì Tào Huân sẽ bắt Ngô quản sự trình báo với quan phủ. Tào Huân không quan tâm đến thể diện, còn bà ta và con gái của hoàng hậu thì để ý đến mặt mũi chứ!
Chỉ trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ người hầu trong phủ Định Quốc công đã được thay mới.
Ngay cả bên ngoài cũng nghe được một số tin đồn, mà Tào Thiệu - Nhị gia của phủ Định Quốc công thì càng không thể không biết.
Tào Thiệu nghĩ đến nguyên do trong đó, bèn tìm đến đại ca mình, vẻ mặt đầy sự hổ thẹn: "Đại ca, em..."
Tào Huân bảo hắn ngồi xuống rồi cười nói: "Mẹ cũng không phải cố ý đâu. Cha vừa mất, chắc là mẹ quá đau buồn, nhưng vẫn phải lo việc dạy dỗ em, lại còn lo lắng cho ta ở biên quan, lo nghĩ quá nhiều cho nên mới không phát hiện ra Ngô quản sự và những kẻ khác ỷ thế hiếp chủ."
Tào Thiệu càng thêm hổ thẹn, lời của đại ca, chỉ là để giữ thể diện cho hắn mà thôi.
Tào Huân uống một ngụm trà rồi đi tới dừng lại bên cạnh ghế của Tào Thiệu, giơ tay vỗ vai vị thám hoa này, giọng nói trầm ấm: "Em hai à, năm xưa ông nội chỉ là một tướng nhỏ ở biên quan, trải qua bao lần vào sinh ra tử mới gây dựng được cơ nghiệp này. Giờ đây Tào gia chỉ còn lại hai anh em ta. Ta là đại ca nhất định phải giữ gìn gia đình này, như vậy thì mới có thể giúp Tào gia tiếp tục đứng vững ở kinh thành, mới có thể tiếp nối vinh quang mà ông nội và cha để lại. Mẹ có điều sơ suất, ta kịp thời sửa chữa, nhưng bản thân ta không có thành kiến với mẹ nên hy vọng em đừng trở nên xa cách với ta vì chuyện này."
Tào Thiệu lập tức đứng dậy, nhìn đại ca đảm bảo: "Đại ca yên tâm, em sẽ không nghĩ như vậy đâu. Nếu em có trách thì chỉ trách bản thân em thôi, ngày thường em chỉ biết đọc sách vui chơi, chưa từng nghĩ đến việc chia sẻ gánh nặng với gia đình."
Tào Huân: "Đó là vì ta vẫn luôn ở biên quan không có thời gian đích thân dạy dỗ em. Em phải biết rằng muốn có chỗ đứng trong quan trường chỉ đọc sách thì không đủ đâu."
Bà ta đang cảnh cáo Trương Thái, đừng quên rằng Trương gia vẫn còn điểm yếu nằm trong tay bà ta.
Trương Thái phớt lờ lời đe dọa này, báo cáo một số khoản sai sót trong sổ sách mà ông hiện đã phát hiện luôn.
Tào Huân xem kỹ hai cuốn sổ sách, ánh mắt nhìn về phía Ngô quản sự: “Ông có gì muốn nói không?"
Ngô quản sự run rẩy rồi quỳ bịch xuống, mồ hôi trên trán chảy từng giọt: "Quốc công gia minh giám, chắc chắn là những kẻ bên dưới lừa tôi là người thật thà ngốc nghếch, giấu giếm làm sổ sách giả, tham ô tiền riêng sau lưng tôi."
Quốc công gia là có chuẩn bị mới đến nên ông ta không dám quả quyết mình vô tội, chỉ có thể đổ tội lớn cho những kẻ bên dưới, cầu xin giữ được mạng sống.
Tào Huân nhìn Phan thị: "Mẹ à, ông ta là người cũ lâu năm bên cạnh người, nếu con thực sự đưa ông ta đến quan phủ điều tra kỹ lưỡng, không nói đến việc sẽ làm hỏng danh tiếng của người, e rằng còn liên lụy đến nương nương và điện hạ đấy."
Đến cả áo lót bên trong của Phan thị cũng ướt đẫm mồ hôi luôn rồi, lúc này nghe Tào Huân không có ý định lật mặt hoàn toàn, bà ta cứ như người chết đuối vớ được cọc cứu mạng, vội vàng phụ họa: "Đúng, đúng, chúng ta phải để ý đến việc lớn, còn những chuyện có thể giải quyết trong nhà thì đừng làm lớn chuyện."
Tào Huân: "Được rồi, ta cũng không cần biết là những kẻ nào đã tham ô bạc. Vì tất cả đều qua tay Ngô quản sự rồi, vậy ta chỉ cần đòi lại từ ông ta thôi. Chỉ cần ông ta có thể tìm lại được toàn bộ số bạc bị tham ô thì chuyện này sẽ coi như xong. Nể mặt mẹ, ta cho phép ông ta hồi hương dưỡng lão."
Ngô quản sự nghe xong, vô thức nhìn về phía vạt áo của Phan thị.
Phan thị âm thầm nghiến chặt răng, số bạc đã đến tay mà bắt bà ta nhả ra, chẳng khác nào cắt thịt bà ta đâu?
Nhưng nếu bà ta không móc hầu bao, thì Tào Huân sẽ bắt Ngô quản sự trình báo với quan phủ. Tào Huân không quan tâm đến thể diện, còn bà ta và con gái của hoàng hậu thì để ý đến mặt mũi chứ!
Chỉ trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ người hầu trong phủ Định Quốc công đã được thay mới.
Ngay cả bên ngoài cũng nghe được một số tin đồn, mà Tào Thiệu - Nhị gia của phủ Định Quốc công thì càng không thể không biết.
Tào Thiệu nghĩ đến nguyên do trong đó, bèn tìm đến đại ca mình, vẻ mặt đầy sự hổ thẹn: "Đại ca, em..."
Tào Huân bảo hắn ngồi xuống rồi cười nói: "Mẹ cũng không phải cố ý đâu. Cha vừa mất, chắc là mẹ quá đau buồn, nhưng vẫn phải lo việc dạy dỗ em, lại còn lo lắng cho ta ở biên quan, lo nghĩ quá nhiều cho nên mới không phát hiện ra Ngô quản sự và những kẻ khác ỷ thế hiếp chủ."
Tào Thiệu càng thêm hổ thẹn, lời của đại ca, chỉ là để giữ thể diện cho hắn mà thôi.
Tào Huân uống một ngụm trà rồi đi tới dừng lại bên cạnh ghế của Tào Thiệu, giơ tay vỗ vai vị thám hoa này, giọng nói trầm ấm: "Em hai à, năm xưa ông nội chỉ là một tướng nhỏ ở biên quan, trải qua bao lần vào sinh ra tử mới gây dựng được cơ nghiệp này. Giờ đây Tào gia chỉ còn lại hai anh em ta. Ta là đại ca nhất định phải giữ gìn gia đình này, như vậy thì mới có thể giúp Tào gia tiếp tục đứng vững ở kinh thành, mới có thể tiếp nối vinh quang mà ông nội và cha để lại. Mẹ có điều sơ suất, ta kịp thời sửa chữa, nhưng bản thân ta không có thành kiến với mẹ nên hy vọng em đừng trở nên xa cách với ta vì chuyện này."
Tào Thiệu lập tức đứng dậy, nhìn đại ca đảm bảo: "Đại ca yên tâm, em sẽ không nghĩ như vậy đâu. Nếu em có trách thì chỉ trách bản thân em thôi, ngày thường em chỉ biết đọc sách vui chơi, chưa từng nghĩ đến việc chia sẻ gánh nặng với gia đình."
Tào Huân: "Đó là vì ta vẫn luôn ở biên quan không có thời gian đích thân dạy dỗ em. Em phải biết rằng muốn có chỗ đứng trong quan trường chỉ đọc sách thì không đủ đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.