Chương 37:
Tiếu Giai Nhân
29/03/2024
Hôm nay Tào Huân mặc một chiếc áo bào gấm màu xanh lơ, đi lại cao lớn hơn lúc ngồi trên lưng ngựa.
Vân Châu từng gặp không ít đàn ông tuấn lú như Tào Thiệu, chiều cao tương đương với cha, cũng vai rộng eo thon, mặc áo bào gấm rất hào hoa phong nhã.
Vậy mà Tào Huân còn cao hơn cha nửa gang tay, mà bởi vì chàng cao hơn nên eo ở giữa càng thêm thon thả.
Vân Châu nghĩ đến anh trai. Anh trai cao hơn Tào Huân, nhưng anh trai quá vạm vỡ, như tường đồng vách sắt, không tuấn tú như cha và Tào Huân.
Sau khi ngắm xong dáng người Vân Châu nhìn đến khuôn mặt của Tào Huân.
Đối phương vừa đi vừa trò chuyện với cha dường như vô cùng vui vẻ, chàng có được sự từng trải và lão luyện như cha, nhưng khuôn mặt lại trẻ trung.
Lần đầu tiên Vân Châu gặp được một người đàn ông như vậy.
Ba người bước vào sảnh đường, Vân Châu cũng di chuyển đến cửa phòng bên, bên này treo rèm nên Vân Châu tiếp tục nhìn trộm qua khe hở.
Tào Huân được mời ngồi ở vị trí chủ tọa bên cạnh Lý Ung, đối diện với Vân Châu.
Chàng chuyên tâm trò chuyện với vợ chồng Lý Ung, song lại nhận ra Lý Ung vô tình nhìn về phía phòng bên mấy lần.
Trong lúc này ngoài tiểu thư Lý gia mê hoặc em hai thi còn có thể là ai?
Nhân lúc Lý Ung nói chuyện, Tào Huân cầm chén trà, trước khi cúi đầu chàng cũng nhìn về phía cửa phòng bên.
Ánh mắt Vân Châu bất ngờ chạm phải đôi mắt hẹp dài giống hệt Tào Thiệu, điểm khác biệt là trong mắt Tào Thiệu khi nhìn nàng chỉ toàn là tình ý, còn trong sự ôn hòa của đôi mắt Tào Huân lại ẩn chứa sự sắc bén. Đây là uy nghiêm được bồi đắp qua nhiều năm nắm giữ quyền lực, cũng là sự sáng suốt của một nho tướng tài giỏi.
Vân Châu lặng lẽ dựa vào một bên cửa, nhìn về phía cửa sổ ở hướng Nam, trong đầu vẫn hiện lên cảnh Tào Huân ung dung uống trà.
Tào Huân là một người đàn ông có địa vị cao hơn, tài giỏi và đẹp trai hơn Tào Thiệu không còn gì để nghi ngờ nữa. Chàng chính là tiêu chuẩn chọn chồng mà trước đó Lý Vân Châu đã mạnh miệng nói ra, song gần như vẫn chưa tìm được.
Cái gì cũng tốt, chỉ có điều tuổi tác hơi lớn hơn.
Chẳng qua có sao đâu, nếu gả cho Tào Huân, nàng sẽ là phu nhân của Định Quốc công, Phan thị cho rằng nàng không xứng với Tào Thiệu, nhưng Tào Thiệu lại phải gọi nàng là chị dâu kìa!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó Vân Châu đã thấy sướng rồi!
Ngày đó khi Nguyên Khánh Đế đón các tướng sĩ khải hoàn trở về kinh thành, rất nhiều nhóm khuê tú đã đến xem, trong số đó người được các nàng bàn tán nhiều nhất chính là Tào Huân - người có quyền cao chức trọng nhưng vẫn chưa thành thân. Cho nên, không chỉ có một mình Vân Châu muốn tiếp xúc gần gũi và được chiêm ngưỡng dung nhan của quốc cữu gia lâu hơn nữa.
Nhưng đáng tiếc Tào Huân thường chỉ giao du với các võ quan quen biết hoặc người thân trong Tào gia, không giống như những công tử bột chỉ biết rong chơi, thích leo núi ngắm cảnh nên nhóm khuê tú muốn gặp mặt chàng không phải là chuyện dễ dàng.
Nguyên Khánh Đế cũng rất quan tâm đến chuyện hôn sự của Tào Huân.
Hôm đó y đến cung Khôn Ninh, sau khi dùng bữa với Tào hoàng hậu, y đã nhắc đến Tào Huân: "Lần này Phục Sơn hồi kinh đã gặp gỡ khuê tú nhà nào chưa?”
Lòng Tào hoàng hậu có chút phức tạp.
Hôm trước mẹ mới vào cung một lần đã lén lút than phiền với nàng ấy về hành động của Tào Huân. Tào hoàng hậu vừa thấy mẹ nhúng tay vào tài sản công của phủ Quốc công rồi bị Tào Huân trừng phạt là tự chuốc lấy họa, vừa lo lắng không biết Tào Huân có vì chuyện này mà giận lây sang người em gái cùng cha khác mẹ là nàng ấy không?
Thái tử còn nhỏ, Tào hoàng hậu rất cần sự ủng hộ của Tào Huân, mặc dù em trai ruột Tào Thiệu cũng là người tài giỏi, nhưng hắn mới vào triều, gần như không có tiếng nói trên triều đình.
Khuôn mặt nàng ấy không để lộ những suy nghĩ này, nàng ấy cười nói với Nguyên Khánh Đế: "Nghe lời mẹ bảo thì đúng là có mấy phu nhân dẫn theo khuê tú đến nhà làm khách, chỉ là nam nữ khác nhau nên đại ca không lộ diện."
Nguyên Khánh Đế hiểu ý nàng ấy nói.
Chỉ có những chàng trai trẻ mới chạy đến vườn hoa tìm cơ hội gặp gỡ nhóm khuê tú, Tào Huân đã 30 tuổi rồi, một là chàng sẽ không hạ mình, hai là chàng cũng không phải người đàn ông trăng hoa.
Vân Châu từng gặp không ít đàn ông tuấn lú như Tào Thiệu, chiều cao tương đương với cha, cũng vai rộng eo thon, mặc áo bào gấm rất hào hoa phong nhã.
Vậy mà Tào Huân còn cao hơn cha nửa gang tay, mà bởi vì chàng cao hơn nên eo ở giữa càng thêm thon thả.
Vân Châu nghĩ đến anh trai. Anh trai cao hơn Tào Huân, nhưng anh trai quá vạm vỡ, như tường đồng vách sắt, không tuấn tú như cha và Tào Huân.
Sau khi ngắm xong dáng người Vân Châu nhìn đến khuôn mặt của Tào Huân.
Đối phương vừa đi vừa trò chuyện với cha dường như vô cùng vui vẻ, chàng có được sự từng trải và lão luyện như cha, nhưng khuôn mặt lại trẻ trung.
Lần đầu tiên Vân Châu gặp được một người đàn ông như vậy.
Ba người bước vào sảnh đường, Vân Châu cũng di chuyển đến cửa phòng bên, bên này treo rèm nên Vân Châu tiếp tục nhìn trộm qua khe hở.
Tào Huân được mời ngồi ở vị trí chủ tọa bên cạnh Lý Ung, đối diện với Vân Châu.
Chàng chuyên tâm trò chuyện với vợ chồng Lý Ung, song lại nhận ra Lý Ung vô tình nhìn về phía phòng bên mấy lần.
Trong lúc này ngoài tiểu thư Lý gia mê hoặc em hai thi còn có thể là ai?
Nhân lúc Lý Ung nói chuyện, Tào Huân cầm chén trà, trước khi cúi đầu chàng cũng nhìn về phía cửa phòng bên.
Ánh mắt Vân Châu bất ngờ chạm phải đôi mắt hẹp dài giống hệt Tào Thiệu, điểm khác biệt là trong mắt Tào Thiệu khi nhìn nàng chỉ toàn là tình ý, còn trong sự ôn hòa của đôi mắt Tào Huân lại ẩn chứa sự sắc bén. Đây là uy nghiêm được bồi đắp qua nhiều năm nắm giữ quyền lực, cũng là sự sáng suốt của một nho tướng tài giỏi.
Vân Châu lặng lẽ dựa vào một bên cửa, nhìn về phía cửa sổ ở hướng Nam, trong đầu vẫn hiện lên cảnh Tào Huân ung dung uống trà.
Tào Huân là một người đàn ông có địa vị cao hơn, tài giỏi và đẹp trai hơn Tào Thiệu không còn gì để nghi ngờ nữa. Chàng chính là tiêu chuẩn chọn chồng mà trước đó Lý Vân Châu đã mạnh miệng nói ra, song gần như vẫn chưa tìm được.
Cái gì cũng tốt, chỉ có điều tuổi tác hơi lớn hơn.
Chẳng qua có sao đâu, nếu gả cho Tào Huân, nàng sẽ là phu nhân của Định Quốc công, Phan thị cho rằng nàng không xứng với Tào Thiệu, nhưng Tào Thiệu lại phải gọi nàng là chị dâu kìa!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó Vân Châu đã thấy sướng rồi!
Ngày đó khi Nguyên Khánh Đế đón các tướng sĩ khải hoàn trở về kinh thành, rất nhiều nhóm khuê tú đã đến xem, trong số đó người được các nàng bàn tán nhiều nhất chính là Tào Huân - người có quyền cao chức trọng nhưng vẫn chưa thành thân. Cho nên, không chỉ có một mình Vân Châu muốn tiếp xúc gần gũi và được chiêm ngưỡng dung nhan của quốc cữu gia lâu hơn nữa.
Nhưng đáng tiếc Tào Huân thường chỉ giao du với các võ quan quen biết hoặc người thân trong Tào gia, không giống như những công tử bột chỉ biết rong chơi, thích leo núi ngắm cảnh nên nhóm khuê tú muốn gặp mặt chàng không phải là chuyện dễ dàng.
Nguyên Khánh Đế cũng rất quan tâm đến chuyện hôn sự của Tào Huân.
Hôm đó y đến cung Khôn Ninh, sau khi dùng bữa với Tào hoàng hậu, y đã nhắc đến Tào Huân: "Lần này Phục Sơn hồi kinh đã gặp gỡ khuê tú nhà nào chưa?”
Lòng Tào hoàng hậu có chút phức tạp.
Hôm trước mẹ mới vào cung một lần đã lén lút than phiền với nàng ấy về hành động của Tào Huân. Tào hoàng hậu vừa thấy mẹ nhúng tay vào tài sản công của phủ Quốc công rồi bị Tào Huân trừng phạt là tự chuốc lấy họa, vừa lo lắng không biết Tào Huân có vì chuyện này mà giận lây sang người em gái cùng cha khác mẹ là nàng ấy không?
Thái tử còn nhỏ, Tào hoàng hậu rất cần sự ủng hộ của Tào Huân, mặc dù em trai ruột Tào Thiệu cũng là người tài giỏi, nhưng hắn mới vào triều, gần như không có tiếng nói trên triều đình.
Khuôn mặt nàng ấy không để lộ những suy nghĩ này, nàng ấy cười nói với Nguyên Khánh Đế: "Nghe lời mẹ bảo thì đúng là có mấy phu nhân dẫn theo khuê tú đến nhà làm khách, chỉ là nam nữ khác nhau nên đại ca không lộ diện."
Nguyên Khánh Đế hiểu ý nàng ấy nói.
Chỉ có những chàng trai trẻ mới chạy đến vườn hoa tìm cơ hội gặp gỡ nhóm khuê tú, Tào Huân đã 30 tuổi rồi, một là chàng sẽ không hạ mình, hai là chàng cũng không phải người đàn ông trăng hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.