Chương 36:
Tiếu Giai Nhân
29/03/2024
Tào Thiệu vô cùng đồng ý, đừng nhìn hắn mới vào viện Hàn Lâm không lâu, nhưng hắn đã nếm trải được một số cuộc tranh đấu ngấm ngầm rồi.
Tào Huân: "Quản lý gia đình cũng như quản lý quốc gia, phải quản lý tốt từng đồng bạc ra vào giống như Hộ bộ, phải hiểu rõ năng lực của từng người hầu giống như Lại bộ. Người hầu phạm lỗi thì phải thưởng phạt phân minh giống như Hình bộ. Gia phong sạch sẽ thì người làm quan mới có thể toàn tâm toàn ý báo đáp đất nước."
Tào Thiệu kém Tào Huân 9 tuổi, trong mắt Tào Thiệu ngay trong giây phút này Tào Huân không chỉ là một đại ca, mà còn có bóng dáng của cha.
Vì vậy hắn không những không bị những lời khiêu khích công khai và ngấm ngầm của Phan thị ảnh hưởng, mà còn kính trọng Tào Huân hơn.
Tào Huân trở về kinh cùng nhóm võ quan này đều được nghỉ phép một thời gian.
Tào Huân vừa có công trạng chiến trận, lại vừa được hoàng đế sủng ái, không ít quan lại muốn nịnh bợ chàng, bái thiếp, thiệp mời liên tục được gửi đến phủ Định Quốc công.
Tào Huân đều tìm lý do từ chối, sau khi giải quyết xong việc gia đình thì phái người gửi bái thiếp đến phủ Ninh Quốc công.
Lý Ung mất chức, ngày ngày nhàn rỗi, nhân lúc trời xuân đẹp ông còn ra ngoài cưỡi ngựa cùng con gái.
Hai cha con tận hưởng đã đời, vừa trở về phủ thì Mạnh thị báo có bái thiếp.
Lý Ung liếc nhìn con gái, đoán già đoán non: "Tôi chẳng có gì đáng để Tào Huân đến bái kiến cả, có lẽ là vì chuyện Phan thị hủy hôn nên đến đây tạ tội thì có."
Đừng nhìn Tào Huân là võ quan, nhưng từ nhỏ chàng đã rất hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác.
Mạnh thị: "Theo lẽ thường thì Tào Huân có ơn cứu mạng với ông, chúng ta nên gửi thiệp mời trước, bày tiệc khoản đãi."
Mặt Lý Ung hơi đỏ: "Lúc đó đã lời cảm ơn rồi, giờ Tào Huân đang được coi trọng, tôi lại vô duyên vô cớ mời người ta thì giống như muốn nịnh bợ người ta vậy."
Dù sao ông cũng hơn Tào Huân 10 tuổi, quá nhiệt tình với Tào Huân dễ khiến người ta nghi ngờ nhân cách.
Vân Châu ngồi bên cạnh mỉm cười nghe cha mẹ nói chuyện.
Lý Ung thấy vậy, trêu chọc con gái: "Nói ra thì hồi nhỏ con còn gọi người ta là chú, may mà chuyện của con và Tào Thiệu không thành, nếu không ta còn phải xem lại vai vế với người ta kìa.”
Vân Châu ngạc nhiên: "Con từng gặp người nọ sao ạ?"
Lý Ung: "Tất nhiên, chỉ là lúc đó con mới 2-3 tuổi nên chắc chắn không nhớ được rồi."
Mạnh thị: "Nhắc đến vai vế, tiếp theo ông định xưng hô với người ta thế nào? Tiếp tục xưng hô như anh em, vậy Tào Thiệu có gọi ông là Lý huynh không?"
Trước đây Tào Thiệu vẫn luôn gọi y là bác, đột nhiên đổi thành "Lý huynh", nghe như là đang chiếm tiện nghi của chồng bà vậy.
Quả nhiên Lý Ung cau mày.
Vân Châu cười nói: "Nhưng nếu để Định Quốc công gọi cha là bác, chẳng phải thành ra cha chiếm tiện nghi của người ta sao?"
Lý Ung hừ một tiếng: "Hai người xưng hô riêng, cha nghĩ thằng nhóc Tào Thiệu kia sẽ không còn mặt mũi đến trước mặt cha nữa đâu."
Sáng hôm sau, Lý Ung ăn mặc chỉnh tề, cùng vợ sớm chờ ở sảnh trước để chờ Tào Huân đến.
Không ngờ Tào Huân chưa đến thì con gái đã đến trước.
Vân Châu: "Một đại anh hùng như vậy, con cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của người ta."
Mạnh thị: "Không phải lúc ở Túy Tiên Cư con đã nhìn thấy rồi sao?"
Vân Châu: "Thời gian quá ngắn con còn chưa nhìn rõ."
Nói xong, nàng đi trước đến phòng bên, dù sao cũng đã là cô gái 18 tuổi, không tiện làm phiền cha mẹ tiếp đãi khách quý, muốn xem cũng phải xem trộm.
Lý Ung bị con gái chọc cười, tùy tiện nói với vợ: "Sao lại giống như đi xem mắt vậy."
Mạnh thị trừng mắt nhìn ông.
Không lâu sau Tào Huân cũng đến.
Hai vợ chồng Lý Ung cùng nhau ra tận ngoài cửa đón.
Vân Châu di chuyển đến cửa sổ của phòng bên.
Trên cửa sổ dán giấy cửa sổ mỏng manh màu trắng, Vân Châu nhẹ nhàng kéo ra một khe cửa sổ nhỏ.
Tiếng nói chuyện ngày càng gần, ba bóng người đi tới, mẹ đi bên cạnh cha, bên kia cha chính là Tào Huân.
Vân Châu chăm chú quan sát đối phương.
Tào Huân: "Quản lý gia đình cũng như quản lý quốc gia, phải quản lý tốt từng đồng bạc ra vào giống như Hộ bộ, phải hiểu rõ năng lực của từng người hầu giống như Lại bộ. Người hầu phạm lỗi thì phải thưởng phạt phân minh giống như Hình bộ. Gia phong sạch sẽ thì người làm quan mới có thể toàn tâm toàn ý báo đáp đất nước."
Tào Thiệu kém Tào Huân 9 tuổi, trong mắt Tào Thiệu ngay trong giây phút này Tào Huân không chỉ là một đại ca, mà còn có bóng dáng của cha.
Vì vậy hắn không những không bị những lời khiêu khích công khai và ngấm ngầm của Phan thị ảnh hưởng, mà còn kính trọng Tào Huân hơn.
Tào Huân trở về kinh cùng nhóm võ quan này đều được nghỉ phép một thời gian.
Tào Huân vừa có công trạng chiến trận, lại vừa được hoàng đế sủng ái, không ít quan lại muốn nịnh bợ chàng, bái thiếp, thiệp mời liên tục được gửi đến phủ Định Quốc công.
Tào Huân đều tìm lý do từ chối, sau khi giải quyết xong việc gia đình thì phái người gửi bái thiếp đến phủ Ninh Quốc công.
Lý Ung mất chức, ngày ngày nhàn rỗi, nhân lúc trời xuân đẹp ông còn ra ngoài cưỡi ngựa cùng con gái.
Hai cha con tận hưởng đã đời, vừa trở về phủ thì Mạnh thị báo có bái thiếp.
Lý Ung liếc nhìn con gái, đoán già đoán non: "Tôi chẳng có gì đáng để Tào Huân đến bái kiến cả, có lẽ là vì chuyện Phan thị hủy hôn nên đến đây tạ tội thì có."
Đừng nhìn Tào Huân là võ quan, nhưng từ nhỏ chàng đã rất hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác.
Mạnh thị: "Theo lẽ thường thì Tào Huân có ơn cứu mạng với ông, chúng ta nên gửi thiệp mời trước, bày tiệc khoản đãi."
Mặt Lý Ung hơi đỏ: "Lúc đó đã lời cảm ơn rồi, giờ Tào Huân đang được coi trọng, tôi lại vô duyên vô cớ mời người ta thì giống như muốn nịnh bợ người ta vậy."
Dù sao ông cũng hơn Tào Huân 10 tuổi, quá nhiệt tình với Tào Huân dễ khiến người ta nghi ngờ nhân cách.
Vân Châu ngồi bên cạnh mỉm cười nghe cha mẹ nói chuyện.
Lý Ung thấy vậy, trêu chọc con gái: "Nói ra thì hồi nhỏ con còn gọi người ta là chú, may mà chuyện của con và Tào Thiệu không thành, nếu không ta còn phải xem lại vai vế với người ta kìa.”
Vân Châu ngạc nhiên: "Con từng gặp người nọ sao ạ?"
Lý Ung: "Tất nhiên, chỉ là lúc đó con mới 2-3 tuổi nên chắc chắn không nhớ được rồi."
Mạnh thị: "Nhắc đến vai vế, tiếp theo ông định xưng hô với người ta thế nào? Tiếp tục xưng hô như anh em, vậy Tào Thiệu có gọi ông là Lý huynh không?"
Trước đây Tào Thiệu vẫn luôn gọi y là bác, đột nhiên đổi thành "Lý huynh", nghe như là đang chiếm tiện nghi của chồng bà vậy.
Quả nhiên Lý Ung cau mày.
Vân Châu cười nói: "Nhưng nếu để Định Quốc công gọi cha là bác, chẳng phải thành ra cha chiếm tiện nghi của người ta sao?"
Lý Ung hừ một tiếng: "Hai người xưng hô riêng, cha nghĩ thằng nhóc Tào Thiệu kia sẽ không còn mặt mũi đến trước mặt cha nữa đâu."
Sáng hôm sau, Lý Ung ăn mặc chỉnh tề, cùng vợ sớm chờ ở sảnh trước để chờ Tào Huân đến.
Không ngờ Tào Huân chưa đến thì con gái đã đến trước.
Vân Châu: "Một đại anh hùng như vậy, con cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của người ta."
Mạnh thị: "Không phải lúc ở Túy Tiên Cư con đã nhìn thấy rồi sao?"
Vân Châu: "Thời gian quá ngắn con còn chưa nhìn rõ."
Nói xong, nàng đi trước đến phòng bên, dù sao cũng đã là cô gái 18 tuổi, không tiện làm phiền cha mẹ tiếp đãi khách quý, muốn xem cũng phải xem trộm.
Lý Ung bị con gái chọc cười, tùy tiện nói với vợ: "Sao lại giống như đi xem mắt vậy."
Mạnh thị trừng mắt nhìn ông.
Không lâu sau Tào Huân cũng đến.
Hai vợ chồng Lý Ung cùng nhau ra tận ngoài cửa đón.
Vân Châu di chuyển đến cửa sổ của phòng bên.
Trên cửa sổ dán giấy cửa sổ mỏng manh màu trắng, Vân Châu nhẹ nhàng kéo ra một khe cửa sổ nhỏ.
Tiếng nói chuyện ngày càng gần, ba bóng người đi tới, mẹ đi bên cạnh cha, bên kia cha chính là Tào Huân.
Vân Châu chăm chú quan sát đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.