Chương 19:
Tiếu Giai Nhân
11/03/2023
Ngắn ngủi kinh diễm qua đi, Ngụy Nhiêu bỗng nhiên chú ý tới thái độ người này biến hóa.
Thời điểm nàng mới vừa xoay qua, trên mặt nam nhân rõ ràng mang theo ý cười ôn hòa, chờ tầm mắt hắn ở trên mặt nàng đảo qua một lần, tươi cười kia liền biến mất, ánh mắt cũng cố tình lảng tránh, trong thanh lãnh tựa hồ mang theo vài phần ghét bỏ?
Ngụy Nhiêu lớn đến bây giờ, lần đầu tiên gặp được loại tình huống này.
Nếu là nhóm quan phu nhân, tiểu thư khuê các đứng đắn ghét bỏ bắt bẻ nàng là chuyện thường, nhưng nhóm cậu ấm tuổi trẻ chưa có ai ghét bỏ nàng, thường sẽ lớn mật tuỳ tiện nhìn chằm chằm nàng không ngừng, nhát gan thủ lễ cũng chỉ là thu hồi tầm mắt, sẽ không bày mặt xú cho nàng, người đối diện này thật là kỳ quái, muốn thủ lễ tị hiềm Ngụy Nhiêu có thể lý giải, mặt lạnh ghét bỏ là cái ý tứ gì?
Bất mãn bị một nữ tử đoạt con mồi?
Chê cười, vừa mới nàng muốn đi rồi, là mắt hắn vụng về, lên tiếng kêu nàng “Tiểu công tử”.
Liếc mắt lợn rừng trên mặt đất chỉ còn mấy hơi thở cuối cùng, Ngụy Nhiêu nhàn nhạt nói: “Lúc trước không biết heo này có chủ, cho nên ra tay, mới có mạo phạm, hiện giờ vật quy nguyên chủ, công tử tự rước là được.”
Giải thích qua đi, Ngụy Nhiêu lại muốn chạy.
Đối với Lục Trạc mà nói, vào núi săn thú chỉ là hưng khởi nhất thời, một con lợn rừng tính là cái gì, nhưng nữ nhân kia một bộ khinh thường cùng hắn tranh, ngữ khí phảng phất đang châm chọc hắn khí lượng hẹp hòi.
“Dã thú trong núi là vật vô chủ, heo này là ngươi săn được, tự nhiên thuộc về ngươi, với ta không liên quan.” Lục Trạc công bằng nói, nói xong không để ý tới Ngụy Nhiêu nữa, từ túi sau lưng lấy ra dây thừng, tự đi buộc chặt con lợn rừng thứ hai.
Ngụy Nhiêu thấy, cũng liền không có tiếp tục khách khí, thẳng đi thu thập con lợn đầu tiên.
Một đầu lợn rừng lớn như thế mang về, nhóm biểu ca biểu muội tất nhiên thua tâm phục khẩu phục, bà ngoại hẳn cũng muốn cười đến không khép miệng được.
Con lợn rừng Ngụy Nhiêu bắn trúng này, đánh giá có thể đến hai trăm cân, Ngụy Nhiêu dù là hội tụ nội gia tâm pháp cũng khiêng không nổi vật nặng như vậy, cũng may nàng đã chuẩn bị đầy đủ hết, túi mũi tên trừ bỏ mũi tên, còn đựng hai bộ đồ gấp gọn để khiêng đồ, có thể kéo ra dài đến ba thước, mỗi đầu đều có bánh xe nhỏ để di chuyển.
Ngụy Nhiêu lấy ra mấy thứ này, ngồi xổm trên mặt đất lắp ráp, đang muốn đem lợn rừng kéo lên chiếc cáng mới lắp xong, một đạo thanh âm to lớn vang dội quen thuộc đột nhiên từ phía trên truyền tới: “Tứ cô nương?”
Ngụy Nhiêu không cần ngẩng đầu cũng biết, là Thích nhị gia Thích Trọng Khải.
Cùng lúc đó, Ngụy Nhiêu cũng nhớ tới vì sao sẽ cảm thấy thanh âm người nọ quen thuộc, hắn chính là người đồng hành từ buổi sáng cùng Thích Trọng Khải.
“Nguyên lai là Nhị gia tới đây săn thú.” Ngụy Nhiêu vỗ vỗ phủi tay, đứng lên trước cùng Thích Trọng Khải hàn huyên.
Thích Trọng Khải là loại người sẽ bị mỹ mạo của Ngụy Nhiêu khuynh đảo. Dĩ nhiên, có nam nhân sẽ đối với mỹ nhân sinh ra tâm chiếm hữu, làm cái gì đều nhắm đến mục đích có thể ôm được mỹ nhân, cả não đều là hình ảnh giường chiếu khó coi. Có nam nhân tuy rằng cũng thích xem mỹ nhân, lại chỉ nghĩ chiếu cố thương tiếc mỹ nhân, không cầu cái hồi báo gì.
Thích Trọng Khải là người sau.
Phảng phất không nhìn thấy Lục Trạc cũng ở đó, Thích Trọng Khải trực tiếp chạy tới trước mặt Ngụy Nhiêu, kinh hỉ nói: “May mắn ta trước đó gặp qua Tứ cô nương mặc nam trang, bằng không vừa mới thật sự nhận không ra.”
Ngụy Nhiêu cười cười, chủ động giải thích nói: “Nhàn trang liền ở phụ cận, mấy biểu huynh muội chúng ta vào núi săn thú, trùng hợp gặp được vị công tử kia đang đuổi hai con lợn rừng lại đây, ta lỗ mãng hấp tấp mà giành trước bắn một con, không biết Nhị gia nguyện ý bỏ những thứ yêu thích hay không?”
Thích Trọng Khải cao giọng cười to: “Một con lợn rừng, cái gì mà bỏ hay không bỏ những thứ yêu thích, Tứ cô nương nếu thích, hai con ta đều đưa ngươi.”
Ngụy Nhiêu khách khí nói: “Một con đủ rồi.”
Thời điểm nàng mới vừa xoay qua, trên mặt nam nhân rõ ràng mang theo ý cười ôn hòa, chờ tầm mắt hắn ở trên mặt nàng đảo qua một lần, tươi cười kia liền biến mất, ánh mắt cũng cố tình lảng tránh, trong thanh lãnh tựa hồ mang theo vài phần ghét bỏ?
Ngụy Nhiêu lớn đến bây giờ, lần đầu tiên gặp được loại tình huống này.
Nếu là nhóm quan phu nhân, tiểu thư khuê các đứng đắn ghét bỏ bắt bẻ nàng là chuyện thường, nhưng nhóm cậu ấm tuổi trẻ chưa có ai ghét bỏ nàng, thường sẽ lớn mật tuỳ tiện nhìn chằm chằm nàng không ngừng, nhát gan thủ lễ cũng chỉ là thu hồi tầm mắt, sẽ không bày mặt xú cho nàng, người đối diện này thật là kỳ quái, muốn thủ lễ tị hiềm Ngụy Nhiêu có thể lý giải, mặt lạnh ghét bỏ là cái ý tứ gì?
Bất mãn bị một nữ tử đoạt con mồi?
Chê cười, vừa mới nàng muốn đi rồi, là mắt hắn vụng về, lên tiếng kêu nàng “Tiểu công tử”.
Liếc mắt lợn rừng trên mặt đất chỉ còn mấy hơi thở cuối cùng, Ngụy Nhiêu nhàn nhạt nói: “Lúc trước không biết heo này có chủ, cho nên ra tay, mới có mạo phạm, hiện giờ vật quy nguyên chủ, công tử tự rước là được.”
Giải thích qua đi, Ngụy Nhiêu lại muốn chạy.
Đối với Lục Trạc mà nói, vào núi săn thú chỉ là hưng khởi nhất thời, một con lợn rừng tính là cái gì, nhưng nữ nhân kia một bộ khinh thường cùng hắn tranh, ngữ khí phảng phất đang châm chọc hắn khí lượng hẹp hòi.
“Dã thú trong núi là vật vô chủ, heo này là ngươi săn được, tự nhiên thuộc về ngươi, với ta không liên quan.” Lục Trạc công bằng nói, nói xong không để ý tới Ngụy Nhiêu nữa, từ túi sau lưng lấy ra dây thừng, tự đi buộc chặt con lợn rừng thứ hai.
Ngụy Nhiêu thấy, cũng liền không có tiếp tục khách khí, thẳng đi thu thập con lợn đầu tiên.
Một đầu lợn rừng lớn như thế mang về, nhóm biểu ca biểu muội tất nhiên thua tâm phục khẩu phục, bà ngoại hẳn cũng muốn cười đến không khép miệng được.
Con lợn rừng Ngụy Nhiêu bắn trúng này, đánh giá có thể đến hai trăm cân, Ngụy Nhiêu dù là hội tụ nội gia tâm pháp cũng khiêng không nổi vật nặng như vậy, cũng may nàng đã chuẩn bị đầy đủ hết, túi mũi tên trừ bỏ mũi tên, còn đựng hai bộ đồ gấp gọn để khiêng đồ, có thể kéo ra dài đến ba thước, mỗi đầu đều có bánh xe nhỏ để di chuyển.
Ngụy Nhiêu lấy ra mấy thứ này, ngồi xổm trên mặt đất lắp ráp, đang muốn đem lợn rừng kéo lên chiếc cáng mới lắp xong, một đạo thanh âm to lớn vang dội quen thuộc đột nhiên từ phía trên truyền tới: “Tứ cô nương?”
Ngụy Nhiêu không cần ngẩng đầu cũng biết, là Thích nhị gia Thích Trọng Khải.
Cùng lúc đó, Ngụy Nhiêu cũng nhớ tới vì sao sẽ cảm thấy thanh âm người nọ quen thuộc, hắn chính là người đồng hành từ buổi sáng cùng Thích Trọng Khải.
“Nguyên lai là Nhị gia tới đây săn thú.” Ngụy Nhiêu vỗ vỗ phủi tay, đứng lên trước cùng Thích Trọng Khải hàn huyên.
Thích Trọng Khải là loại người sẽ bị mỹ mạo của Ngụy Nhiêu khuynh đảo. Dĩ nhiên, có nam nhân sẽ đối với mỹ nhân sinh ra tâm chiếm hữu, làm cái gì đều nhắm đến mục đích có thể ôm được mỹ nhân, cả não đều là hình ảnh giường chiếu khó coi. Có nam nhân tuy rằng cũng thích xem mỹ nhân, lại chỉ nghĩ chiếu cố thương tiếc mỹ nhân, không cầu cái hồi báo gì.
Thích Trọng Khải là người sau.
Phảng phất không nhìn thấy Lục Trạc cũng ở đó, Thích Trọng Khải trực tiếp chạy tới trước mặt Ngụy Nhiêu, kinh hỉ nói: “May mắn ta trước đó gặp qua Tứ cô nương mặc nam trang, bằng không vừa mới thật sự nhận không ra.”
Ngụy Nhiêu cười cười, chủ động giải thích nói: “Nhàn trang liền ở phụ cận, mấy biểu huynh muội chúng ta vào núi săn thú, trùng hợp gặp được vị công tử kia đang đuổi hai con lợn rừng lại đây, ta lỗ mãng hấp tấp mà giành trước bắn một con, không biết Nhị gia nguyện ý bỏ những thứ yêu thích hay không?”
Thích Trọng Khải cao giọng cười to: “Một con lợn rừng, cái gì mà bỏ hay không bỏ những thứ yêu thích, Tứ cô nương nếu thích, hai con ta đều đưa ngươi.”
Ngụy Nhiêu khách khí nói: “Một con đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.