Chương 20:
Tiếu Giai Nhân
11/03/2023
Thích Trọng Khải nhìn thấy nàng mang đến dụng cụ, tò mò mà cầm lấy nhìn xem, đoán được đây là dụng cục chuyên môn để dùng đi săn kéo con mồi về, Thích Trọng Khải tán thưởng nói: “Tứ cô nương tâm linh thủ xảo, Thích mỗ thật sự bội phục.”
Ngụy Nhiêu giải thích nói: “Ta chỉ nghĩ muốn trộm lười, đề ra một cái chủ ý, thứ này là Lý công công tìm thợ thủ công làm ra.”
Thích Trọng Khải mông ngựa không chụp đúng, cũng không thèm để ý, hắn vén một tay áo, chủ động giúp Ngụy Nhiêu đem lợn rừng đã tắt thở dọn tới cáng.
“Này heo quá nặng, ta đưa cô nương xuống núi đi?” Thích Trọng Khải nhiệt tình nói.
Ngụy Nhiêu cười nói: “Không cần phiền toái, ta chính mình tự đi.” Sợ Thích Trọng Khải kiên trì, Ngụy Nhiêu hướng về Lục Trạc bên kia liếc mắt một cái, ý bảo Thích Trọng Khải đi giúp bạn tốt hắn, người nọ lớn lên đĩnh bạt cao lớn, hình thể lại tựa như công tử văn nhân, nơi nào làm được việc khiêng lợn rừng về.
Lĩnh ngộ ý tứ của nàng, Thích Trọng Khải đột nhiên bộc phát ra một trận cười to, cười đến khuôn mặt hắn đều đỏ, tuyết đọng trên nhánh cây thiếu chút nữa bị tiếng cười của hắn làm chấn động rớt xuống dưới.
Lục Trạc cột chắc lợn rừng đứng lên, nhíu mày nhìn về phía bên này.
Thích Trọng Khải một tay che lại bụng cười đến phát đau, một tay chỉ vào Lục Trạc nói: “Thủ Thành, Tứ cô nương lo lắng ngươi khiêng không nổi lợn rừng, trộm nhắc nhở ta đi giúp ngươi, ha ha ha, ngươi cần giúp sao? Yêu cầu nói một tiếng, ta một tay xách heo, một tay đỡ ngươi xuống núi.”
Lục Trạc mặt vô biểu tình, nhàn nhạt quét mắt qua Ngụy Nhiêu, một tay xách lên dây thừng buộc lợn rừng trên lưng, quay lại con đường vừa đi lên.
Hắn thoạt nhìn xách nhẹ nhàng như vậy, phảng phất trong tay dẫn theo không phải lợn rừng hai trăm cân, mà là một con chim vậy.
Để cho Ngụy Nhiêu trợn mắt há hốc mồm chính là, hắn xách lợn rừng, cư nhiên cũng xách ra phong thái tiên nhân ẩn vào núi rừng.
Thích Trọng Khải thấy ánh mắt nàng theo sát bóng dáng Lục Trạc, cười giới thiệu nói: “Tứ cô nương, vị này chính là Anh Quốc Công phủ Thế tử gia, Lục Trạc Lục Thủ Thành, mới từ biên quan trở về, cho nên ngươi chưa thấy qua hắn. Còn có, ngươi đừng nhìn dung mạo hắn lớn lên giống Thám Hoa lang, thật sự lên chiến trường, chính là ma đầu giết người không chớp mắt, hắn cùng ma đầu khác nhau duy nhất, cũng chính là gương mặt kia.”
Ngụy Nhiêu lại lần nữa kinh ngạc. Vị này chính là Anh Quốc Công phủ Thế tử gia?
Anh Quốc Công phủ a, Chu gia nữ nhân thanh danh có bao nhiêu không tốt, các nam nhân Anh Quốc Công phủ liền có được người khác kính trọng báy nhiêu. Theo Ngụy Nhiêu biết, mấy thế hệ nam nhân Lục gia trước đó, sống thọ và chết tại nhà ít ỏi không có mấy, cơ hồ đều là chết ở trên chiến trường, xa không đề cập tới, phụ thân Lục Trạc, nhị thúc, tam thúc đều chết trận, gần nhất tứ thúc của hắn cũng chặt đứt một chân, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn đi ra ngoài.
Đồng lứa của tổ phụ Lục Trạc, cũng là đã chết mấy người đường tổ phụ, hiện giờ còn sót lại chính là lão Anh quốc công.
Đem cả gia tộc trung tâm báo quốc như vậy, Ngụy Nhiêu trong lòng cũng là kính nể.
Tiên đế tại vị cùng Nguyên Gia Đế đăng cơ hơn hai mươi năm, bổn triều có thể hưởng thụ thái bình thịnh thế, dựa vào tất cả đều là năm đó nam nhi Lục gia suất lĩnh ngàn ngàn vạn vạn tướng sĩ biên quan lục tục dùng cái chết đổi lấy trận thắng thảm ( thắng nhưng tổn thất lớn), hoàn toàn làm cho kình địch thảo nguyên kinh sợ.
Bất quá, kính nể thì kính nể, mới vừa rồi, thái độ Lục Trạc đối với nàng, đều có chút thất lễ.
Một trận tiếng bước chân từ phía sau vang lên, lại là vì tiếng cười Thích Trọng Khải quá lớn, đem Hoắc gia huynh muội, Chu Tuệ Châu hấp dẫn lại đây.
Ngụy Nhiêu giới thiệu lẫn nhau.
Đã có Hoắc Anh giúp mỹ nhân kéo lợn rừng, Thích Trọng Khải cáo từ một tiếng, đuổi theo Lục Trạc.
Ngụy Nhiêu giải thích nói: “Ta chỉ nghĩ muốn trộm lười, đề ra một cái chủ ý, thứ này là Lý công công tìm thợ thủ công làm ra.”
Thích Trọng Khải mông ngựa không chụp đúng, cũng không thèm để ý, hắn vén một tay áo, chủ động giúp Ngụy Nhiêu đem lợn rừng đã tắt thở dọn tới cáng.
“Này heo quá nặng, ta đưa cô nương xuống núi đi?” Thích Trọng Khải nhiệt tình nói.
Ngụy Nhiêu cười nói: “Không cần phiền toái, ta chính mình tự đi.” Sợ Thích Trọng Khải kiên trì, Ngụy Nhiêu hướng về Lục Trạc bên kia liếc mắt một cái, ý bảo Thích Trọng Khải đi giúp bạn tốt hắn, người nọ lớn lên đĩnh bạt cao lớn, hình thể lại tựa như công tử văn nhân, nơi nào làm được việc khiêng lợn rừng về.
Lĩnh ngộ ý tứ của nàng, Thích Trọng Khải đột nhiên bộc phát ra một trận cười to, cười đến khuôn mặt hắn đều đỏ, tuyết đọng trên nhánh cây thiếu chút nữa bị tiếng cười của hắn làm chấn động rớt xuống dưới.
Lục Trạc cột chắc lợn rừng đứng lên, nhíu mày nhìn về phía bên này.
Thích Trọng Khải một tay che lại bụng cười đến phát đau, một tay chỉ vào Lục Trạc nói: “Thủ Thành, Tứ cô nương lo lắng ngươi khiêng không nổi lợn rừng, trộm nhắc nhở ta đi giúp ngươi, ha ha ha, ngươi cần giúp sao? Yêu cầu nói một tiếng, ta một tay xách heo, một tay đỡ ngươi xuống núi.”
Lục Trạc mặt vô biểu tình, nhàn nhạt quét mắt qua Ngụy Nhiêu, một tay xách lên dây thừng buộc lợn rừng trên lưng, quay lại con đường vừa đi lên.
Hắn thoạt nhìn xách nhẹ nhàng như vậy, phảng phất trong tay dẫn theo không phải lợn rừng hai trăm cân, mà là một con chim vậy.
Để cho Ngụy Nhiêu trợn mắt há hốc mồm chính là, hắn xách lợn rừng, cư nhiên cũng xách ra phong thái tiên nhân ẩn vào núi rừng.
Thích Trọng Khải thấy ánh mắt nàng theo sát bóng dáng Lục Trạc, cười giới thiệu nói: “Tứ cô nương, vị này chính là Anh Quốc Công phủ Thế tử gia, Lục Trạc Lục Thủ Thành, mới từ biên quan trở về, cho nên ngươi chưa thấy qua hắn. Còn có, ngươi đừng nhìn dung mạo hắn lớn lên giống Thám Hoa lang, thật sự lên chiến trường, chính là ma đầu giết người không chớp mắt, hắn cùng ma đầu khác nhau duy nhất, cũng chính là gương mặt kia.”
Ngụy Nhiêu lại lần nữa kinh ngạc. Vị này chính là Anh Quốc Công phủ Thế tử gia?
Anh Quốc Công phủ a, Chu gia nữ nhân thanh danh có bao nhiêu không tốt, các nam nhân Anh Quốc Công phủ liền có được người khác kính trọng báy nhiêu. Theo Ngụy Nhiêu biết, mấy thế hệ nam nhân Lục gia trước đó, sống thọ và chết tại nhà ít ỏi không có mấy, cơ hồ đều là chết ở trên chiến trường, xa không đề cập tới, phụ thân Lục Trạc, nhị thúc, tam thúc đều chết trận, gần nhất tứ thúc của hắn cũng chặt đứt một chân, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn đi ra ngoài.
Đồng lứa của tổ phụ Lục Trạc, cũng là đã chết mấy người đường tổ phụ, hiện giờ còn sót lại chính là lão Anh quốc công.
Đem cả gia tộc trung tâm báo quốc như vậy, Ngụy Nhiêu trong lòng cũng là kính nể.
Tiên đế tại vị cùng Nguyên Gia Đế đăng cơ hơn hai mươi năm, bổn triều có thể hưởng thụ thái bình thịnh thế, dựa vào tất cả đều là năm đó nam nhi Lục gia suất lĩnh ngàn ngàn vạn vạn tướng sĩ biên quan lục tục dùng cái chết đổi lấy trận thắng thảm ( thắng nhưng tổn thất lớn), hoàn toàn làm cho kình địch thảo nguyên kinh sợ.
Bất quá, kính nể thì kính nể, mới vừa rồi, thái độ Lục Trạc đối với nàng, đều có chút thất lễ.
Một trận tiếng bước chân từ phía sau vang lên, lại là vì tiếng cười Thích Trọng Khải quá lớn, đem Hoắc gia huynh muội, Chu Tuệ Châu hấp dẫn lại đây.
Ngụy Nhiêu giới thiệu lẫn nhau.
Đã có Hoắc Anh giúp mỹ nhân kéo lợn rừng, Thích Trọng Khải cáo từ một tiếng, đuổi theo Lục Trạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.