Chương 35:
Tiếu Giai Nhân
11/03/2023
Thọ An Quân nhắm mắt ngủ gật trong chốc lát, thời điểm lại mở mắt ra, Liễu ma ma liền ở ghế trước giường, trong tay đang đóng đế giày.
“Đã về rồi?” Thọ An Quân đánh cái ngáp, ngồi dậy.
Chủ tử vừa tỉnh, Liễu ma ma thu hồi rổ kim chỉ giao cho tiểu nha hoàn mang đi, cầm lấy bát trà, đưa cho lão thái quân một chén trà hoa cúc.
Chờ Thọ An Quân uống xong trà, Liễu ma ma mới thở dài nói: “Lão nô nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, bồi thái thái, đại cô nương làm một chuyện mất mặt.”
Thọ An Quân híp híp mắt, nghe Liễu ma ma giải thích chuyện trải qua như thế nào.
“Công tử kia lớn lên thực sự tuấn tiếu như vậy?” Nghe xong, Thọ An Quân tò mò hỏi.
Liễu ma ma dở khóc dở cười: “Lão nô nói nhiều như vậy, ngài để ý nhất lại là người nhìn chúng ta chê cười?”
Thọ An Quân: “Không phải để ý, hắn lớn lên thật giống thần tiên, lòng ta nhiều ít thoải mái chút, nếu không, một cái phàm phu tục tử liền mê hoặc hai mẹ con bọn họ mất mặt xấu hổ, ta cũng muốn tức chết.”
Liễu ma ma vội nói: “Ngài đừng tức giận, người nọ là thật sự tuấn tú, nói câu bất kính, lớn lên so với Hoàng Thượng thời điểm tuổi trẻ còn khiến tiểu cô nương thích hơn. Mặt như quan ngọc, ôn nhã kiều quý, càng khó đến chính là có thiện tâm cứu người khi nguy nan, chỉ tiếc bị chúng ta cô phụ, lúc rời đi rất là sinh khí.”
“Lão thái quân, ngày mai còn cho thái thái các nàng ra cửa sao?” Liễu ma ma một bên rót trà một bên hỏi.
Thọ An Quân hừ nói: “Ra cái gì mà ra, còn ngại mất mặt không đủ sao? Hai mẫu nữ ở trên núi lắc lư vài ngàyn, cậu ấm nên thấy cũng đều thấy không sai biệt lắm, kế tiếp liền ở trong nhà chờ xem, có gia đình đứng đắn tới cửa cầu hôn, vừa lúc cho các nàng như nguyện, không có, đơn giản cũng không cần gả, ta chọn cái nam nhi bộ dáng đoan chính thuần phác ở rể Chu gia.”
Liễu ma ma chấn động, ở rể?
Chu gia không có nam đinh, kỳ thật sớm nên an bài một vị cô nương lưu tại trong nhà chọn phu ở rể, nhưng Liễu ma ma nghe Thọ An Quân nhắc mãi, thanh danh Chu gia không tốt như thế, mạnh mẽ kéo dài dòng họ không có ý nghĩa gì, còn không bằng để hai cái cô nương đều gả đi, chờ bà đã chết, Nhàn trang để lại cho cháu ngoại hoàng tử, ruộng đất cửa hàng đều phân cho Vương thị cùng tiểu bối khác, nàng cái gì đều không lưu lại.
Thọ An Quân liếc ra ngoài cửa sổ nói: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Trân nhi là ta thân cháu gái, ta không đành lòng để nàng ở nhà người khác chịu ủy khuất, đặt ở phía dưới mí mắt ta, mặc dù trong lòng nàng hâm mộ nhà cao cửa rộng, ít nhất không cần chịu ai ghẻ lạnh.”
Liễu ma ma: “Liền sợ đại cô nương không hiểu khổ tâm của ngài.”
Thọ An Quân cười khổ, hài tử nào từ nhỏ liền hiểu chuyện, đều đến khi ăn qua một ít khổ sở, mới hiểu được dụng tâm của trưởng bối.
.
Bởi vì gặp thích khách, Ngụy Nhiêu không thể lại ra cửa khắp nơi đi loạn. Mẹ con Vương thị, Chu Tuệ Trân lại là bị Thọ An Quân ra lệnh cưỡng chế cấm ra cửa.
Ngụy Nhiêu là ngày hôm sau mới từ tiểu biểu muội Chu Tuệ Châu nơi đó nghe nói sự tình mẹ con Vương thị ở trên núi gặp được.
Nàng cùng bà ngoại còn đang giận lẫy đâu, hôm nay cũng chưa đi qua thỉnh an.
“Đại tỷ tỷ hồn vía lên mây rồi, nhìn giống như là bởi vì vị thần tiên công tử kia mà khổ sở.”
Dưới cây hoa đào, Chu Tuệ Châu nhéo một khối bánh hoa đào, vừa ăn vừa bóc ra vết sẹo của thân tỷ nhà mình.
Ngụy Nhiêu giúp muội muội lấy ra một chút bánh vụn dính ở miệng giác, nói: “Lời này ngươi chỉ có thể cùng ta và Lâm Lâm nói, ngàn vạn đừng tuyên dương khắp nơi.”
Chu Tuệ Châu trừng mắt: “Ta lại không phải ngốc tử, người khác cùng ta hỏi thăm ta đều sẽ không nói cho các nàng.”
Tỷ muội nhà mình nghị luận đại tỷ tỷ không có gì, truyền ra là vứt đi toàn bộ mặt mũi Chu gia.
“Cái dạng thần tiên công tử gì a, chẳng lẽ so với ca ca ta còn xinh đẹp hơn sao?” Hoắc Lâm xen mồm hỏi.
Chu Tuệ Châu: “Ta lại không nhìn thấy, nơi nào nói được.”
Ngụy Nhiêu ma xui quỷ khiến mà nghĩ tới một gương mặt đảm đương nổi khen ngợi mặt“Thần tiên”, thời gian cũng phù hợp. Thật là Lục Trạc mà nói, cũng liền khó trách mợ sốt ruột lên muốn tác hợp.
“Nhiêu tỷ tỷ, buổi sáng ngươi như thế nào không đi chỗ tổ mẫu?” Chu Tuệ Châu hứng thú lại về tới sự tình trong nhà.
Ngụy Nhiêu cả giận: “Bà ngoại kêu ta nhanh tìm hảo hôn phu, còn nói chỉ cho ta ở thôn trang đến cuối tháng, bao giờ đính hôn mới được lại qua đây.”
Lúc này, Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm đều minh bạch Ngụy Nhiêu vì sao phải tức giận.
“Không được nói cho mợ và biểu tỷ.” Ngụy Nhiêu nhéo nhéo lỗ tai Chu Tuệ Châu, trước tiên phòng bị nói.
Chu Tuệ Châu hắc hắc cười: “Liền tính ta không nói, ngươi như vậy lâu không tới, nương ta cũng sẽ đoán được.”
Ngụy Nhiêu hừ hừ, quyết định đi dạo bên trong rừng hoa đào.
“Đã về rồi?” Thọ An Quân đánh cái ngáp, ngồi dậy.
Chủ tử vừa tỉnh, Liễu ma ma thu hồi rổ kim chỉ giao cho tiểu nha hoàn mang đi, cầm lấy bát trà, đưa cho lão thái quân một chén trà hoa cúc.
Chờ Thọ An Quân uống xong trà, Liễu ma ma mới thở dài nói: “Lão nô nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, bồi thái thái, đại cô nương làm một chuyện mất mặt.”
Thọ An Quân híp híp mắt, nghe Liễu ma ma giải thích chuyện trải qua như thế nào.
“Công tử kia lớn lên thực sự tuấn tiếu như vậy?” Nghe xong, Thọ An Quân tò mò hỏi.
Liễu ma ma dở khóc dở cười: “Lão nô nói nhiều như vậy, ngài để ý nhất lại là người nhìn chúng ta chê cười?”
Thọ An Quân: “Không phải để ý, hắn lớn lên thật giống thần tiên, lòng ta nhiều ít thoải mái chút, nếu không, một cái phàm phu tục tử liền mê hoặc hai mẹ con bọn họ mất mặt xấu hổ, ta cũng muốn tức chết.”
Liễu ma ma vội nói: “Ngài đừng tức giận, người nọ là thật sự tuấn tú, nói câu bất kính, lớn lên so với Hoàng Thượng thời điểm tuổi trẻ còn khiến tiểu cô nương thích hơn. Mặt như quan ngọc, ôn nhã kiều quý, càng khó đến chính là có thiện tâm cứu người khi nguy nan, chỉ tiếc bị chúng ta cô phụ, lúc rời đi rất là sinh khí.”
“Lão thái quân, ngày mai còn cho thái thái các nàng ra cửa sao?” Liễu ma ma một bên rót trà một bên hỏi.
Thọ An Quân hừ nói: “Ra cái gì mà ra, còn ngại mất mặt không đủ sao? Hai mẫu nữ ở trên núi lắc lư vài ngàyn, cậu ấm nên thấy cũng đều thấy không sai biệt lắm, kế tiếp liền ở trong nhà chờ xem, có gia đình đứng đắn tới cửa cầu hôn, vừa lúc cho các nàng như nguyện, không có, đơn giản cũng không cần gả, ta chọn cái nam nhi bộ dáng đoan chính thuần phác ở rể Chu gia.”
Liễu ma ma chấn động, ở rể?
Chu gia không có nam đinh, kỳ thật sớm nên an bài một vị cô nương lưu tại trong nhà chọn phu ở rể, nhưng Liễu ma ma nghe Thọ An Quân nhắc mãi, thanh danh Chu gia không tốt như thế, mạnh mẽ kéo dài dòng họ không có ý nghĩa gì, còn không bằng để hai cái cô nương đều gả đi, chờ bà đã chết, Nhàn trang để lại cho cháu ngoại hoàng tử, ruộng đất cửa hàng đều phân cho Vương thị cùng tiểu bối khác, nàng cái gì đều không lưu lại.
Thọ An Quân liếc ra ngoài cửa sổ nói: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Trân nhi là ta thân cháu gái, ta không đành lòng để nàng ở nhà người khác chịu ủy khuất, đặt ở phía dưới mí mắt ta, mặc dù trong lòng nàng hâm mộ nhà cao cửa rộng, ít nhất không cần chịu ai ghẻ lạnh.”
Liễu ma ma: “Liền sợ đại cô nương không hiểu khổ tâm của ngài.”
Thọ An Quân cười khổ, hài tử nào từ nhỏ liền hiểu chuyện, đều đến khi ăn qua một ít khổ sở, mới hiểu được dụng tâm của trưởng bối.
.
Bởi vì gặp thích khách, Ngụy Nhiêu không thể lại ra cửa khắp nơi đi loạn. Mẹ con Vương thị, Chu Tuệ Trân lại là bị Thọ An Quân ra lệnh cưỡng chế cấm ra cửa.
Ngụy Nhiêu là ngày hôm sau mới từ tiểu biểu muội Chu Tuệ Châu nơi đó nghe nói sự tình mẹ con Vương thị ở trên núi gặp được.
Nàng cùng bà ngoại còn đang giận lẫy đâu, hôm nay cũng chưa đi qua thỉnh an.
“Đại tỷ tỷ hồn vía lên mây rồi, nhìn giống như là bởi vì vị thần tiên công tử kia mà khổ sở.”
Dưới cây hoa đào, Chu Tuệ Châu nhéo một khối bánh hoa đào, vừa ăn vừa bóc ra vết sẹo của thân tỷ nhà mình.
Ngụy Nhiêu giúp muội muội lấy ra một chút bánh vụn dính ở miệng giác, nói: “Lời này ngươi chỉ có thể cùng ta và Lâm Lâm nói, ngàn vạn đừng tuyên dương khắp nơi.”
Chu Tuệ Châu trừng mắt: “Ta lại không phải ngốc tử, người khác cùng ta hỏi thăm ta đều sẽ không nói cho các nàng.”
Tỷ muội nhà mình nghị luận đại tỷ tỷ không có gì, truyền ra là vứt đi toàn bộ mặt mũi Chu gia.
“Cái dạng thần tiên công tử gì a, chẳng lẽ so với ca ca ta còn xinh đẹp hơn sao?” Hoắc Lâm xen mồm hỏi.
Chu Tuệ Châu: “Ta lại không nhìn thấy, nơi nào nói được.”
Ngụy Nhiêu ma xui quỷ khiến mà nghĩ tới một gương mặt đảm đương nổi khen ngợi mặt“Thần tiên”, thời gian cũng phù hợp. Thật là Lục Trạc mà nói, cũng liền khó trách mợ sốt ruột lên muốn tác hợp.
“Nhiêu tỷ tỷ, buổi sáng ngươi như thế nào không đi chỗ tổ mẫu?” Chu Tuệ Châu hứng thú lại về tới sự tình trong nhà.
Ngụy Nhiêu cả giận: “Bà ngoại kêu ta nhanh tìm hảo hôn phu, còn nói chỉ cho ta ở thôn trang đến cuối tháng, bao giờ đính hôn mới được lại qua đây.”
Lúc này, Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm đều minh bạch Ngụy Nhiêu vì sao phải tức giận.
“Không được nói cho mợ và biểu tỷ.” Ngụy Nhiêu nhéo nhéo lỗ tai Chu Tuệ Châu, trước tiên phòng bị nói.
Chu Tuệ Châu hắc hắc cười: “Liền tính ta không nói, ngươi như vậy lâu không tới, nương ta cũng sẽ đoán được.”
Ngụy Nhiêu hừ hừ, quyết định đi dạo bên trong rừng hoa đào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.