Chương 36:
Tiếu Giai Nhân
11/03/2023
Nhàn trang rất lớn, núi giả, hồ nước, sơn đình, hoa lâm cái gì cần có đều có. Không thể tùy ý ra cửa, các cô nương dần dần lại chơi cùng nhau.
Thời điểm chơi trốn tìm, Ngụy Nhiêu cố ý trốn trên cây, Chu Tuệ Trân tìm một vòng không tìm được nàng, chỉ có thể nhận thua, chờ Ngụy Nhiêu từ trên cây nhảy xuống, Chu Tuệ Trân lại nói Ngụy Nhiêu phạm quy.
“Hảo hảo, lần này các ngươi trốn, ta tới bắt.” Hoắc Lâm ra tới làm người điều giải, đánh gãy lời Chu Tuệ Trân lải nhải cãi cọ.
Chu Tuệ Trân hung tợn mà trừng mắt nhìn Ngụy Nhiêu một cái, đi tìm địa phương ẩn giấu.
Ngụy Nhiêu không cùng nàng so đo, khoảng cách lần ra cửa cuối cùng của mẹ con Vương thị đã qua đi sáu ngày, trăm phương ngàn kế tình cờ gặp gỡ nhiều cậu ấm như vậy, lại chậm chạp không có người tới Nhàn trang cầu hôn. Tâm tình Chu Tuệ Trân có thể tốt mới là lạ, bất quá là lấy nàng ra trút giận mà thôi.
Chỉ là tâm tình Ngụy Nhiêu cũng càng ngày càng không ổn. Nàng còn đang cùng bà ngoại giận dỗi đâu, mỗi ngày trốn tránh bà ngoại không gặp, mắt thấy liền đến cuối tháng rồi, bà ngoại thế nhưng một chút đều không có ý tứ cùng nàng hòa hảo, nàng không đi Phúc An Đường, bà ngoại liền cũng không phái người tới tiểu viện cho nàng bậc thang xuống dưới.
Tỷ muội bốn người, hai người tâm sự nặng nề, chơi trốn tìm tan rã trong không vui.
Chu Tuệ Trân trở về phòng, Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm ở bên cạnh ao câu cá, Ngụy Nhiêu ngồi không được, ỷ vào thân thủ chính mình thoăn thoắt, trộm tới Phúc An Đường, ở chân tường sau phòng bà ngoại, muốn nghe xem bà ngoại có hay không cùng Liễu ma ma nhắc tới nàng.
Nếu bà ngoại thật sự không chịu thay đổi chủ ý, Ngụy Nhiêu quyết định thỏa hiệp, ai bảo bà ngoại xác thật là vì tốt cho nàng.
Ngụy Nhiêu tới thật khéo, nàng mới vừa tiến đến bên cửa sổ, liền nghe thấy Lý công công lại đây thông truyền, nói có bà mối tới cửa.
Trong phòng, Thọ An Quân, Liễu ma ma giật mình không nhỏ, Ngụy Nhiêu cũng dựng lên lỗ tai.
Bà mối, là tới cầu hôn Chu Tuệ Trân? Hai mẫu nữ Vương thị giăng lưới thật sự vớt được cá?
Thọ An Quân mang theo Liễu ma ma, đi thính đường cùng bà mối gặp mặt, còn phái người đi thỉnh Vương thị.
Trường hợp này, Ngụy Nhiêu không thể lộ diện, liền lại đi đến mặt sau thính đường nghe lén, có tiểu nha hoàn đi qua thấy nàng, Ngụy Nhiêu kịp thời đem ngón tay đáp ở trên môi, tiểu nha hoàn đều biết rõ tính tình biểu cô nương, cười cười, dường như không có việc gì mà tiếp tục bưng trà đi hầu hạ.
Ngụy Nhiêu nghiêng tai lắng nghe.
Bà mối đều là người biết ăn nói, ba hoa chích choè nói một chuỗi dài, tổng kết chính là, Tây Đình hầu thế tử Hàn Liêu nguyện nghênh thú Chu Tuệ Trân làm vợ kế.
Tây Đình hầu phủ thế tử!
Ngụy Nhiêu miệng đều mở ra!
Anh Quốc Công phủ Lục gia vẫn luôn là được đế vương bổn triều nể trọng, ở dưới uy danh Lục gia nam nhi, các tướng quân khác đều có vẻ ảm đạm không mấy ánh sáng, mấy thế hệ tới nay đều không có gia tộc có thể lướt qua Lục gia. Nhưng mà theo một thế hệ huynh đệ phụ thân của Lục Trạc, bốn người thì ba người chết một người tàn, Lục Trạc còn không có đủ mạnh, trong 5 năm lại đây, Tây Đình hầu Hàn gia phụ tử lại sáng rọi, lập chiến công mấy lần.
Trong bá tánh có tin đồn, nói Tây Đình hầu phủ Hàn thị nhất tộc khả năng sẽ thay thế địa vị Anh Quốc Công phủ Lục gia.
Hàn gia như vậy, cư nhiên muốn cưới Chu gia nữ thanh danh hỗn độn?
Không phải nói Ngụy Nhiêu khinh thường biểu tỷ mẫu tộc, chỉ là, Hàn gia cầu hôn như thế nào đều cảm thấy có nội tình khác.
Vương thị nội tâm như lửa nóng, bà mối vừa đi, Vương thị liền gấp không chờ nổi mà đối với Thọ An Quân nói: “Mẫu thân, ta xem việc hôn nhân này nhưng thành!”
Thọ An Quân cười tủm tỉm hỏi: “Phải không, vậy ngươi nói nói, Hàn gia có cái gì hảo?”
Vương thị lập tức xả một đống phong cảnh của Hàn gia.
Thọ An Quân lại hỏi: “Thế tử gia phong cảnh như thế, vì sao phải cưới Trân nhi? Kinh thành danh môn khuê tú tài đức nhiều mặt không tốt sao?”
Vương thị lúc này mới nhìn ra tới, bà mẫu cười là giả cười, trong lòng chưa chắc đã cao hứng.
Vương thị ngượng ngùng: “Con dâu ngu dốt, Hàn gia có gì không ổn, còn thỉnh mẫu thân chỉ điểm một hai.”
Con dâu thái độ tốt, Thọ An Quân gật gật đầu, phân tích lên: “Thứ nhất, mẫu thân Hàn Liêu, Tây Đình hầu phu nhân là nổi danh người đàn bà đanh đá, nàng không cho Tây Đình hầu nạp thiếp, lại thích nhét tiểu thiếp cho ba nhi tử, nguyên phối phu nhân của Hàn Liêu bởi vì bất mãn bà mẫu, ở bên ngoài nói nhàn thoại về bà mẫu, Tây Đình hầu phu nhân biết được sau đi trước mặt Hàn Liêu khóc một hồi, Hàn Liêu giận dữ, một cái tát đánh khiến nguyên phối phu nhân hộc máu, nguyên phối kia từ đây không được Hàn Liêu quan tâm, lại mỗi ngày bị bà mẫu tra tấn, lúc này mới rơi vào cái kết cục tiều tụy mất sớm.”
Vương thị cười không nổi.
Thọ An Quân: “Thứ hai, Hàn Liêu có một đôi nhi nữ con vợ cả, trưởng nữ mười bốn, trưởng tử mười hai, còn có con vợ lẽ khác rất nhiều, Trân nhi gả qua đi liền phải làm mẹ kế cho mười mấy đứa con. Mẹ kế khó làm, chỉ tính chuyện của hài tử liền đủ cho nàng đau đầu, hơi có sai lầm mà bị hài tử đi tới trước mặt Hàn Liêu, Tây Đình hầu phu nhân cáo trạng, nàng chỉ là một cái tức phụ vào cửa muộn, nơi nào có chỗ tốt?”
“Thứ ba, Hàn Liêu háo sắc, có mới nới cũ, trong nhà thiếp thất không có mười cái cũng có chín, Trân nhi tuy đẹp, thời gian dài chú định sẽ bị hắn ghét bỏ, nam nhân đều không che chở nàng, Trân nhi chắc chắn ở hầu phủ tứ cố vô thân, nơi chốn bị khinh bỉ.”
Vương thị trợn mắt há hốc mồm, qua một lúc lâu, nàng hỏi một câu mà ngay cả Ngụy Nhiêu cũng rất muốn biết đến: “Mẫu thân, ngài ngày thường đều không ra khỏi cửa, như thế nào đối với sự tình trong kinh thành hiểu biết đến rõ ràng như thế?”
Thọ An Quân đạm đạm cười: “Này đó ngươi không cần phải xen vào, tóm lại hôn sự này không ổn, qua mấy ngày ta sẽ tìm lấy cớ thích hợp từ chối Hàn gia, ngươi chỉ xem như không biết, chớ có hướng Trân nhi tiết lộ nửa câu.”
Thời điểm chơi trốn tìm, Ngụy Nhiêu cố ý trốn trên cây, Chu Tuệ Trân tìm một vòng không tìm được nàng, chỉ có thể nhận thua, chờ Ngụy Nhiêu từ trên cây nhảy xuống, Chu Tuệ Trân lại nói Ngụy Nhiêu phạm quy.
“Hảo hảo, lần này các ngươi trốn, ta tới bắt.” Hoắc Lâm ra tới làm người điều giải, đánh gãy lời Chu Tuệ Trân lải nhải cãi cọ.
Chu Tuệ Trân hung tợn mà trừng mắt nhìn Ngụy Nhiêu một cái, đi tìm địa phương ẩn giấu.
Ngụy Nhiêu không cùng nàng so đo, khoảng cách lần ra cửa cuối cùng của mẹ con Vương thị đã qua đi sáu ngày, trăm phương ngàn kế tình cờ gặp gỡ nhiều cậu ấm như vậy, lại chậm chạp không có người tới Nhàn trang cầu hôn. Tâm tình Chu Tuệ Trân có thể tốt mới là lạ, bất quá là lấy nàng ra trút giận mà thôi.
Chỉ là tâm tình Ngụy Nhiêu cũng càng ngày càng không ổn. Nàng còn đang cùng bà ngoại giận dỗi đâu, mỗi ngày trốn tránh bà ngoại không gặp, mắt thấy liền đến cuối tháng rồi, bà ngoại thế nhưng một chút đều không có ý tứ cùng nàng hòa hảo, nàng không đi Phúc An Đường, bà ngoại liền cũng không phái người tới tiểu viện cho nàng bậc thang xuống dưới.
Tỷ muội bốn người, hai người tâm sự nặng nề, chơi trốn tìm tan rã trong không vui.
Chu Tuệ Trân trở về phòng, Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm ở bên cạnh ao câu cá, Ngụy Nhiêu ngồi không được, ỷ vào thân thủ chính mình thoăn thoắt, trộm tới Phúc An Đường, ở chân tường sau phòng bà ngoại, muốn nghe xem bà ngoại có hay không cùng Liễu ma ma nhắc tới nàng.
Nếu bà ngoại thật sự không chịu thay đổi chủ ý, Ngụy Nhiêu quyết định thỏa hiệp, ai bảo bà ngoại xác thật là vì tốt cho nàng.
Ngụy Nhiêu tới thật khéo, nàng mới vừa tiến đến bên cửa sổ, liền nghe thấy Lý công công lại đây thông truyền, nói có bà mối tới cửa.
Trong phòng, Thọ An Quân, Liễu ma ma giật mình không nhỏ, Ngụy Nhiêu cũng dựng lên lỗ tai.
Bà mối, là tới cầu hôn Chu Tuệ Trân? Hai mẫu nữ Vương thị giăng lưới thật sự vớt được cá?
Thọ An Quân mang theo Liễu ma ma, đi thính đường cùng bà mối gặp mặt, còn phái người đi thỉnh Vương thị.
Trường hợp này, Ngụy Nhiêu không thể lộ diện, liền lại đi đến mặt sau thính đường nghe lén, có tiểu nha hoàn đi qua thấy nàng, Ngụy Nhiêu kịp thời đem ngón tay đáp ở trên môi, tiểu nha hoàn đều biết rõ tính tình biểu cô nương, cười cười, dường như không có việc gì mà tiếp tục bưng trà đi hầu hạ.
Ngụy Nhiêu nghiêng tai lắng nghe.
Bà mối đều là người biết ăn nói, ba hoa chích choè nói một chuỗi dài, tổng kết chính là, Tây Đình hầu thế tử Hàn Liêu nguyện nghênh thú Chu Tuệ Trân làm vợ kế.
Tây Đình hầu phủ thế tử!
Ngụy Nhiêu miệng đều mở ra!
Anh Quốc Công phủ Lục gia vẫn luôn là được đế vương bổn triều nể trọng, ở dưới uy danh Lục gia nam nhi, các tướng quân khác đều có vẻ ảm đạm không mấy ánh sáng, mấy thế hệ tới nay đều không có gia tộc có thể lướt qua Lục gia. Nhưng mà theo một thế hệ huynh đệ phụ thân của Lục Trạc, bốn người thì ba người chết một người tàn, Lục Trạc còn không có đủ mạnh, trong 5 năm lại đây, Tây Đình hầu Hàn gia phụ tử lại sáng rọi, lập chiến công mấy lần.
Trong bá tánh có tin đồn, nói Tây Đình hầu phủ Hàn thị nhất tộc khả năng sẽ thay thế địa vị Anh Quốc Công phủ Lục gia.
Hàn gia như vậy, cư nhiên muốn cưới Chu gia nữ thanh danh hỗn độn?
Không phải nói Ngụy Nhiêu khinh thường biểu tỷ mẫu tộc, chỉ là, Hàn gia cầu hôn như thế nào đều cảm thấy có nội tình khác.
Vương thị nội tâm như lửa nóng, bà mối vừa đi, Vương thị liền gấp không chờ nổi mà đối với Thọ An Quân nói: “Mẫu thân, ta xem việc hôn nhân này nhưng thành!”
Thọ An Quân cười tủm tỉm hỏi: “Phải không, vậy ngươi nói nói, Hàn gia có cái gì hảo?”
Vương thị lập tức xả một đống phong cảnh của Hàn gia.
Thọ An Quân lại hỏi: “Thế tử gia phong cảnh như thế, vì sao phải cưới Trân nhi? Kinh thành danh môn khuê tú tài đức nhiều mặt không tốt sao?”
Vương thị lúc này mới nhìn ra tới, bà mẫu cười là giả cười, trong lòng chưa chắc đã cao hứng.
Vương thị ngượng ngùng: “Con dâu ngu dốt, Hàn gia có gì không ổn, còn thỉnh mẫu thân chỉ điểm một hai.”
Con dâu thái độ tốt, Thọ An Quân gật gật đầu, phân tích lên: “Thứ nhất, mẫu thân Hàn Liêu, Tây Đình hầu phu nhân là nổi danh người đàn bà đanh đá, nàng không cho Tây Đình hầu nạp thiếp, lại thích nhét tiểu thiếp cho ba nhi tử, nguyên phối phu nhân của Hàn Liêu bởi vì bất mãn bà mẫu, ở bên ngoài nói nhàn thoại về bà mẫu, Tây Đình hầu phu nhân biết được sau đi trước mặt Hàn Liêu khóc một hồi, Hàn Liêu giận dữ, một cái tát đánh khiến nguyên phối phu nhân hộc máu, nguyên phối kia từ đây không được Hàn Liêu quan tâm, lại mỗi ngày bị bà mẫu tra tấn, lúc này mới rơi vào cái kết cục tiều tụy mất sớm.”
Vương thị cười không nổi.
Thọ An Quân: “Thứ hai, Hàn Liêu có một đôi nhi nữ con vợ cả, trưởng nữ mười bốn, trưởng tử mười hai, còn có con vợ lẽ khác rất nhiều, Trân nhi gả qua đi liền phải làm mẹ kế cho mười mấy đứa con. Mẹ kế khó làm, chỉ tính chuyện của hài tử liền đủ cho nàng đau đầu, hơi có sai lầm mà bị hài tử đi tới trước mặt Hàn Liêu, Tây Đình hầu phu nhân cáo trạng, nàng chỉ là một cái tức phụ vào cửa muộn, nơi nào có chỗ tốt?”
“Thứ ba, Hàn Liêu háo sắc, có mới nới cũ, trong nhà thiếp thất không có mười cái cũng có chín, Trân nhi tuy đẹp, thời gian dài chú định sẽ bị hắn ghét bỏ, nam nhân đều không che chở nàng, Trân nhi chắc chắn ở hầu phủ tứ cố vô thân, nơi chốn bị khinh bỉ.”
Vương thị trợn mắt há hốc mồm, qua một lúc lâu, nàng hỏi một câu mà ngay cả Ngụy Nhiêu cũng rất muốn biết đến: “Mẫu thân, ngài ngày thường đều không ra khỏi cửa, như thế nào đối với sự tình trong kinh thành hiểu biết đến rõ ràng như thế?”
Thọ An Quân đạm đạm cười: “Này đó ngươi không cần phải xen vào, tóm lại hôn sự này không ổn, qua mấy ngày ta sẽ tìm lấy cớ thích hợp từ chối Hàn gia, ngươi chỉ xem như không biết, chớ có hướng Trân nhi tiết lộ nửa câu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.