Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 14:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
"Cho ta mượn đại đao nhà ngươi dùng chút."
La Đại Dũng lập tức nhíu mày, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng:
"Ngươi mượn đao làm gì?"
Mộ Cửu Nguyệt suýt chút nữa bật cười vì tức, bọn họ nghĩ gì vậy? Sợ nàng cầm đao giết chết La Thanh Vũ rồi bỏ trốn à?
"Phòng này nát như thế, ta mượn đao cắt chút cỏ tranh về sửa nóc nhà. Chuyện đó có gì sai sao?" Nàng ngán ngẩm trả lời, cảm giác giao tiếp với đám người cổ đại này đúng là mệt mỏi vô cùng.
La Đại Dũng đưa mắt nhìn nàng từ đầu tới chân, giọng khàn khàn đầy nghi hoặc:
"Ngươi như vậy… có làm được không?"
Câu nói khiến Mộ Cửu Nguyệt càng thêm bực bội, nàng gằn giọng:
"Ngươi chỉ cần nói, cho mượn hay không?"
Quả thực, thế gian này đúng là có những chuyện nhỏ nhặt cũng đủ làm khó con người. Một nữ nhân như nàng mà lại bị một cái đao làm khó chịu đến mức này.
Ánh mắt La Đại Dũng thoáng hiện lên chút bất ngờ khi nhìn thấy đám cỏ dại đã được nàng dọn sạch trong sân. Cuối cùng, hắn thở dài, lạnh lùng đáp:
"Đợi đó."
Chẳng mấy chốc, La Đại Dũng cầm hai cái đao trở lại, đưa cho nàng một cái, còn hắn thì cầm một cái rồi xoay người đi về phía rừng gần chân núi.
Thái độ này khiến Mộ Cửu Nguyệt ít nhiều thay đổi cách nhìn về hắn. Có vẻ mối quan hệ giữa hắn và La Thanh Vũ cũng không tệ lắm.
La Đại Dũng vừa cắt cỏ tranh vừa kín đáo quan sát nàng. Hắn không ngờ một nữ nhân nhỏ nhắn như nàng lại làm việc gọn gàng, dứt khoát đến vậy. Tốc độ của nàng thậm chí không hề kém hắn.
Khi mặt trời vừa nhô lên, hai người đã cắt được một đống lớn cỏ tranh.
Mang cỏ tranh trở về sân, Mộ Cửu Nguyệt lập tức đi nấu cháo. Hiện tại, thân thể La Thanh Vũ đang yếu, không thể để hắn đói bụng. Còn nàng, dĩ nhiên càng không thể để mình chịu đói được.
Không quan tâm La Đại Dũng rời đi hay ở lại, nàng vừa ngao cháo vừa tranh thủ rửa sạch đám rau dại hái được lúc sáng. Đúng lúc này, từ cửa bếp truyền đến một giọng nói châm chọc đầy âm dương:
"Ồ, ngôi sao chổi, tối qua không nhân cơ hội bỏ trốn sao?"
Mộ Cửu Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần thị đứng ở cửa bếp, vẻ mặt đầy ngạc nhiên như thể không tin được.
"Ngươi tới đây làm gì?" Nàng lạnh nhạt hỏi, tay vẫn tiếp tục làm việc. Với đám người nhà này của La Thanh Vũ, nàng thật sự không có chút thiện cảm nào.
"Tự nhiên là đến xem..." Trần thị vừa thốt lên liền khựng lại, vội đưa tay che miệng, nhưng ánh mắt lộ rõ sự khó xử.
Động tác trên tay của Mộ Cửu Nguyệt chợt dừng lại. Nàng lập tức hiểu ra. Hóa ra, lão La gia nghĩ rằng nàng có thể đã "khắc chết" La Thanh Vũ, nên cử người đến thăm dò.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Mộ Cửu Nguyệt dâng lên chút thương hại đối với La Thanh Vũ. Được sinh ra trong một gia đình như vậy, hắn có thể sống sót đến giờ đúng là một kỳ tích.
Mộ Cửu Nguyệt chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức đứng dậy rời khỏi bếp.
Trần thị sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau, không may đạp trúng một cái hố nhỏ, suýt chút nữa té nhào. Nhìn bộ dáng hoảng loạn ấy, Mộ Cửu Nguyệt bất giác bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua người Trần thị, rồi hướng về phía căn phòng của La Thanh Vũ.
Quả nhiên, ở ngoài cửa có hai thanh niên đang đứng, không dám bước vào, chỉ liên tục nghển cổ ngó vào trong. Từ trong phòng vang lên tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ:
"Con ơi, con số khổ của ta ơi! Sao con lại bỏ mẹ mà đi chứ? Chắc chắn là con tiện nhân kia khắc chết con rồi! Nương nhất định không tha cho nó đâu!"
Khóe miệng Mộ Cửu Nguyệt co giật. Rõ ràng bọn họ đã biết nàng là "ngôi sao chổi", vậy mà vẫn ép nàng gả cho một người đang trọng thương. Không phải là muốn hắn chết thì là gì? Bây giờ người còn chưa chết mà đã khóc lóc ầm ĩ như vậy, sợ thiên hạ không biết chuyện hay sao? Đúng là không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch!
La Đại Dũng lập tức nhíu mày, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng:
"Ngươi mượn đao làm gì?"
Mộ Cửu Nguyệt suýt chút nữa bật cười vì tức, bọn họ nghĩ gì vậy? Sợ nàng cầm đao giết chết La Thanh Vũ rồi bỏ trốn à?
"Phòng này nát như thế, ta mượn đao cắt chút cỏ tranh về sửa nóc nhà. Chuyện đó có gì sai sao?" Nàng ngán ngẩm trả lời, cảm giác giao tiếp với đám người cổ đại này đúng là mệt mỏi vô cùng.
La Đại Dũng đưa mắt nhìn nàng từ đầu tới chân, giọng khàn khàn đầy nghi hoặc:
"Ngươi như vậy… có làm được không?"
Câu nói khiến Mộ Cửu Nguyệt càng thêm bực bội, nàng gằn giọng:
"Ngươi chỉ cần nói, cho mượn hay không?"
Quả thực, thế gian này đúng là có những chuyện nhỏ nhặt cũng đủ làm khó con người. Một nữ nhân như nàng mà lại bị một cái đao làm khó chịu đến mức này.
Ánh mắt La Đại Dũng thoáng hiện lên chút bất ngờ khi nhìn thấy đám cỏ dại đã được nàng dọn sạch trong sân. Cuối cùng, hắn thở dài, lạnh lùng đáp:
"Đợi đó."
Chẳng mấy chốc, La Đại Dũng cầm hai cái đao trở lại, đưa cho nàng một cái, còn hắn thì cầm một cái rồi xoay người đi về phía rừng gần chân núi.
Thái độ này khiến Mộ Cửu Nguyệt ít nhiều thay đổi cách nhìn về hắn. Có vẻ mối quan hệ giữa hắn và La Thanh Vũ cũng không tệ lắm.
La Đại Dũng vừa cắt cỏ tranh vừa kín đáo quan sát nàng. Hắn không ngờ một nữ nhân nhỏ nhắn như nàng lại làm việc gọn gàng, dứt khoát đến vậy. Tốc độ của nàng thậm chí không hề kém hắn.
Khi mặt trời vừa nhô lên, hai người đã cắt được một đống lớn cỏ tranh.
Mang cỏ tranh trở về sân, Mộ Cửu Nguyệt lập tức đi nấu cháo. Hiện tại, thân thể La Thanh Vũ đang yếu, không thể để hắn đói bụng. Còn nàng, dĩ nhiên càng không thể để mình chịu đói được.
Không quan tâm La Đại Dũng rời đi hay ở lại, nàng vừa ngao cháo vừa tranh thủ rửa sạch đám rau dại hái được lúc sáng. Đúng lúc này, từ cửa bếp truyền đến một giọng nói châm chọc đầy âm dương:
"Ồ, ngôi sao chổi, tối qua không nhân cơ hội bỏ trốn sao?"
Mộ Cửu Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần thị đứng ở cửa bếp, vẻ mặt đầy ngạc nhiên như thể không tin được.
"Ngươi tới đây làm gì?" Nàng lạnh nhạt hỏi, tay vẫn tiếp tục làm việc. Với đám người nhà này của La Thanh Vũ, nàng thật sự không có chút thiện cảm nào.
"Tự nhiên là đến xem..." Trần thị vừa thốt lên liền khựng lại, vội đưa tay che miệng, nhưng ánh mắt lộ rõ sự khó xử.
Động tác trên tay của Mộ Cửu Nguyệt chợt dừng lại. Nàng lập tức hiểu ra. Hóa ra, lão La gia nghĩ rằng nàng có thể đã "khắc chết" La Thanh Vũ, nên cử người đến thăm dò.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Mộ Cửu Nguyệt dâng lên chút thương hại đối với La Thanh Vũ. Được sinh ra trong một gia đình như vậy, hắn có thể sống sót đến giờ đúng là một kỳ tích.
Mộ Cửu Nguyệt chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức đứng dậy rời khỏi bếp.
Trần thị sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau, không may đạp trúng một cái hố nhỏ, suýt chút nữa té nhào. Nhìn bộ dáng hoảng loạn ấy, Mộ Cửu Nguyệt bất giác bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua người Trần thị, rồi hướng về phía căn phòng của La Thanh Vũ.
Quả nhiên, ở ngoài cửa có hai thanh niên đang đứng, không dám bước vào, chỉ liên tục nghển cổ ngó vào trong. Từ trong phòng vang lên tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ:
"Con ơi, con số khổ của ta ơi! Sao con lại bỏ mẹ mà đi chứ? Chắc chắn là con tiện nhân kia khắc chết con rồi! Nương nhất định không tha cho nó đâu!"
Khóe miệng Mộ Cửu Nguyệt co giật. Rõ ràng bọn họ đã biết nàng là "ngôi sao chổi", vậy mà vẫn ép nàng gả cho một người đang trọng thương. Không phải là muốn hắn chết thì là gì? Bây giờ người còn chưa chết mà đã khóc lóc ầm ĩ như vậy, sợ thiên hạ không biết chuyện hay sao? Đúng là không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.