Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 15:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Nàng hít sâu một hơi, bước nhanh về phía căn phòng. Chưa tới cửa, nàng đã khóc oà lên:
"Ôi tướng công ơi, sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ lại ta một mình chứ? Ngươi chết rồi, ta biết sống sao đây?"
Hai thanh niên đứng chặn ở cửa nghe tiếng khóc liền quay lại, vội giơ tay ngăn nàng:
"Ngôi sao chổi! Ngươi khắc chết đệ đệ ta rồi, còn mặt mũi đến đây khóc lóc à?"
Mộ Cửu Nguyệt giả vờ lau "nước mắt" – thực ra chẳng có giọt nào, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
"Không phải các ngươi mua ta về đây để khắc chết hắn sao? Nếu không có các ngươi, ta còn chẳng biết đến cái nơi quỷ quái này đâu!"
"Ngươi...!" La Thanh Lam bị nàng nói cho nghẹn họng, chỉ tay vào nàng, tức đến mức không nói nên lời.
Không buồn đôi co, Mộ Cửu Nguyệt mạnh mẽ gạt hai người ra, bước thẳng vào trong phòng. Ở đó, lão La đang đứng còn lão Liễu thị thì ngồi bên mép giường, gào khóc om sòm. Nhưng vừa nghe thấy tiếng Mộ Cửu Nguyệt, lão Liễu thị lập tức im bặt, ánh mắt đỏ ngầu trừng về phía nàng:
"Con tiện nhân! Ngôi sao chổi! Ngươi còn dám bước vào đây? Mau trả con trai ta lại đây!"
Lão Liễu thị tức tối đứng dậy, lao về phía Mộ Cửu Nguyệt như muốn túm tóc nàng. Hôm qua vì có thôn trưởng ở đó, bọn họ còn nín nhịn. Hôm nay không còn ai cản, bọn họ liền nhân cơ hội xả hết tức giận.
Chỉ là, lão Liễu thị đã quá xem thường Mộ Cửu Nguyệt.
Sau một đêm nghỉ ngơi, nàng không chỉ hồi phục sức lực mà tinh thần còn rất tỉnh táo. Nhìn lão Liễu thị lao đến, nàng nhanh nhẹn né sang một bên, đồng thời lợi dụng lực đẩy khéo léo xô lão La về phía trước.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cả hai người trong phòng đều không kịp phản ứng. Lão La bị đẩy tới trước, va thẳng vào lão Liễu thị đang lao tới. Hai người đụng vào nhau, mất đà lảo đảo mấy bước, rồi đồng loạt ngã nhào về phía chiếc bàn cũ kê cạnh giường.
Căn phòng vốn đã nhỏ hẹp, mặt đất lại gập ghềnh không bằng phẳng. Chiếc bàn gỗ ọp ẹp sau cú va chạm liền lung lay dữ dội, đổ ập sang một bên, va mạnh vào thành giường.
“Tướng công!” Mộ Cửu Nguyệt hét lớn, nhào về phía giường.
Tiếng kêu thê lương đó khiến La Thanh Vũ, vừa bị đánh thức còn đang mơ màng, giật bắn cả người, trái tim cũng không khỏi run lên. Chưa kịp định thần lại, hắn đã bị cô kéo thẳng vào trong giường.
“Ai da, ngã chết mất! Ngôi sao chổi hại người đây mà!”
“Con tiện nhân kia, ngươi dám đánh cha mẹ chồng sao?” Giọng nói âm trầm của La lão nhân vang lên.
Mộ Cửu Nguyệt chẳng buồn để ý đến bọn họ, mà đầy vẻ "thâm tình" quay sang nhìn La Thanh Vũ, giọng ngọt ngào nói: “Tướng công, ngươi không sao chứ? Nương bảo ngươi đã chết, làm ta bị dọa muốn chết luôn.”
Khóe miệng La Thanh Vũ co giật một chút. Nếu vừa rồi trong cơn mơ màng hắn không nghe nhầm, chẳng phải nàng còn hét to hơn nữa sao?
“Tướng công, sao ngươi không nói lời nào? Không lẽ bị ngu rồi?” Mộ Cửu Nguyệt đỡ hắn dậy, nhìn bộ dạng đau đớn của hắn mà lại hỏi với giọng điệu chân thành lạ thường. Nhưng lời nói ra thì chẳng có gì dễ nghe.
La Thanh Vũ hung hăng trừng mắt lườm nàng một cái. Nữ nhân này, thực sự không thể nhìn hắn được yên ổn một chút sao? Hết bảo hắn chết rồi lại nghi ngờ hắn bị choáng váng.
Dù vậy, hắn không sao, nhưng cha mẹ hắn thì đúng là bị dọa đến sững sờ. Chuyện là, La Thanh Vũ bị thương nặng như thế, lại thêm tiếng xấu "ngôi sao chổi" vang danh khắp xóm làng, bọn họ thật sự đã nghĩ hắn chết rồi.
Sáng sớm đi vào, thấy hắn nằm im bất động trên giường, Mộ Cửu Nguyệt còn nhỏ giọng gọi thử hai lần. Đương nhiên, vì sợ xui xẻo, nàng không thèm duỗi tay ra kiểm tra hơi thở. Nhưng giờ, hóa ra người vẫn chưa chết?
Lão Liễu thị là người như thế nào chứ? Bà ta lập tức lấy lại tinh thần, lại tiếp tục gào lên: “Thanh Vũ à, ngươi không sao là tốt rồi, nhưng làm nương bị dọa chết khiếp! Có phải tiện nữ nhân này tối qua làm gì ngươi không, nên ngươi mới ngủ đến giờ?”
"Ôi tướng công ơi, sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ lại ta một mình chứ? Ngươi chết rồi, ta biết sống sao đây?"
Hai thanh niên đứng chặn ở cửa nghe tiếng khóc liền quay lại, vội giơ tay ngăn nàng:
"Ngôi sao chổi! Ngươi khắc chết đệ đệ ta rồi, còn mặt mũi đến đây khóc lóc à?"
Mộ Cửu Nguyệt giả vờ lau "nước mắt" – thực ra chẳng có giọt nào, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
"Không phải các ngươi mua ta về đây để khắc chết hắn sao? Nếu không có các ngươi, ta còn chẳng biết đến cái nơi quỷ quái này đâu!"
"Ngươi...!" La Thanh Lam bị nàng nói cho nghẹn họng, chỉ tay vào nàng, tức đến mức không nói nên lời.
Không buồn đôi co, Mộ Cửu Nguyệt mạnh mẽ gạt hai người ra, bước thẳng vào trong phòng. Ở đó, lão La đang đứng còn lão Liễu thị thì ngồi bên mép giường, gào khóc om sòm. Nhưng vừa nghe thấy tiếng Mộ Cửu Nguyệt, lão Liễu thị lập tức im bặt, ánh mắt đỏ ngầu trừng về phía nàng:
"Con tiện nhân! Ngôi sao chổi! Ngươi còn dám bước vào đây? Mau trả con trai ta lại đây!"
Lão Liễu thị tức tối đứng dậy, lao về phía Mộ Cửu Nguyệt như muốn túm tóc nàng. Hôm qua vì có thôn trưởng ở đó, bọn họ còn nín nhịn. Hôm nay không còn ai cản, bọn họ liền nhân cơ hội xả hết tức giận.
Chỉ là, lão Liễu thị đã quá xem thường Mộ Cửu Nguyệt.
Sau một đêm nghỉ ngơi, nàng không chỉ hồi phục sức lực mà tinh thần còn rất tỉnh táo. Nhìn lão Liễu thị lao đến, nàng nhanh nhẹn né sang một bên, đồng thời lợi dụng lực đẩy khéo léo xô lão La về phía trước.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cả hai người trong phòng đều không kịp phản ứng. Lão La bị đẩy tới trước, va thẳng vào lão Liễu thị đang lao tới. Hai người đụng vào nhau, mất đà lảo đảo mấy bước, rồi đồng loạt ngã nhào về phía chiếc bàn cũ kê cạnh giường.
Căn phòng vốn đã nhỏ hẹp, mặt đất lại gập ghềnh không bằng phẳng. Chiếc bàn gỗ ọp ẹp sau cú va chạm liền lung lay dữ dội, đổ ập sang một bên, va mạnh vào thành giường.
“Tướng công!” Mộ Cửu Nguyệt hét lớn, nhào về phía giường.
Tiếng kêu thê lương đó khiến La Thanh Vũ, vừa bị đánh thức còn đang mơ màng, giật bắn cả người, trái tim cũng không khỏi run lên. Chưa kịp định thần lại, hắn đã bị cô kéo thẳng vào trong giường.
“Ai da, ngã chết mất! Ngôi sao chổi hại người đây mà!”
“Con tiện nhân kia, ngươi dám đánh cha mẹ chồng sao?” Giọng nói âm trầm của La lão nhân vang lên.
Mộ Cửu Nguyệt chẳng buồn để ý đến bọn họ, mà đầy vẻ "thâm tình" quay sang nhìn La Thanh Vũ, giọng ngọt ngào nói: “Tướng công, ngươi không sao chứ? Nương bảo ngươi đã chết, làm ta bị dọa muốn chết luôn.”
Khóe miệng La Thanh Vũ co giật một chút. Nếu vừa rồi trong cơn mơ màng hắn không nghe nhầm, chẳng phải nàng còn hét to hơn nữa sao?
“Tướng công, sao ngươi không nói lời nào? Không lẽ bị ngu rồi?” Mộ Cửu Nguyệt đỡ hắn dậy, nhìn bộ dạng đau đớn của hắn mà lại hỏi với giọng điệu chân thành lạ thường. Nhưng lời nói ra thì chẳng có gì dễ nghe.
La Thanh Vũ hung hăng trừng mắt lườm nàng một cái. Nữ nhân này, thực sự không thể nhìn hắn được yên ổn một chút sao? Hết bảo hắn chết rồi lại nghi ngờ hắn bị choáng váng.
Dù vậy, hắn không sao, nhưng cha mẹ hắn thì đúng là bị dọa đến sững sờ. Chuyện là, La Thanh Vũ bị thương nặng như thế, lại thêm tiếng xấu "ngôi sao chổi" vang danh khắp xóm làng, bọn họ thật sự đã nghĩ hắn chết rồi.
Sáng sớm đi vào, thấy hắn nằm im bất động trên giường, Mộ Cửu Nguyệt còn nhỏ giọng gọi thử hai lần. Đương nhiên, vì sợ xui xẻo, nàng không thèm duỗi tay ra kiểm tra hơi thở. Nhưng giờ, hóa ra người vẫn chưa chết?
Lão Liễu thị là người như thế nào chứ? Bà ta lập tức lấy lại tinh thần, lại tiếp tục gào lên: “Thanh Vũ à, ngươi không sao là tốt rồi, nhưng làm nương bị dọa chết khiếp! Có phải tiện nữ nhân này tối qua làm gì ngươi không, nên ngươi mới ngủ đến giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.