Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 16:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Lúc này, không chỉ La Thanh Vũ mà ngay cả Mộ Cửu Nguyệt cũng đều cạn lời. Con trai bà bị thương nặng đến thế này, bà bước vào không hỏi han lấy một câu tử tế, chỉ toàn nói những chuyện trời ơi đất hỡi. Quả thực, hết cách nói rồi.
“Tướng công, ngươi chắc chắn đây là cha mẹ ngươi chứ?” Mộ Cửu Nguyệt vừa hỏi, vừa đỡ La Thanh Vũ dựa sát vào tường, còn giúp hắn xê dịch đôi chân.
Chỉ một chút cử động ấy thôi mà La Thanh Vũ đau đến mức mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Con tiện nhân kia, ngươi định ly gián tình cảm mẫu tử chúng ta sao?” Lão Liễu thị trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn lồi cả ra.
Mộ Cửu Nguyệt thầm nghĩ, không khéo thật sự mắt bà ta rơi ra mất. Nàng bèn quay sang hỏi La Thanh Vũ, vẻ mặt lo lắng: “Tướng công, ngươi rất khó chịu đúng không? Cha mẹ đều ở đây rồi, hay để bọn họ đưa ngươi ra trấn tìm đại phu xem sao? Tối qua ngươi đau đến cả đêm không ngủ, trong nhà lại chẳng còn bao nhiêu bạc, vừa lúc...”
“Nếu người chưa chết, vậy về đi.”
La lão nhân lạnh lùng ngắt lời Mộ Cửu Nguyệt, trừng mắt nhìn nàng một cái rồi quay người bước ra ngoài. Lão Liễu thị cũng không quên ném cho Mộ Cửu Nguyệt một ánh nhìn đầy oán hận, sau đó xoay người đi theo chồng.
Từ đầu đến cuối, hai vợ chồng kia không hề mở miệng hỏi han lấy một câu xem La Thanh Vũ sống chết ra sao.
“Ôi, thật đúng là bậc cha mẹ tuyệt vời mà!” Mộ Cửu Nguyệt mỉa mai, giọng đầy châm biếm.
La Thanh Vũ trừng mắt nhìn nàng, không buồn đáp lại.
Mộ Cửu Nguyệt cúi xuống nhìn chân hắn bị băng bó kín mít, trông chẳng khác gì một cái bánh chưng khổng lồ. Nghĩ ngợi một lúc, nàng quyết định lát nữa sẽ xem xét vết thương của hắn, đỡ phải để hắn nằm mãi mà chán đến hỏng người.
Cảm nhận được ánh mắt của La Thanh Vũ, nàng liếc xuống giường, bĩu môi nói: “Ngươi chỉ biết hung dữ với ta, một đứa con gái ngoại lai. Có giỏi thì ngươi đi đối đầu với cha mẹ ngươi thử xem!”
Dứt lời, nàng không thèm quay lại nhìn hắn, chỉ chỉnh cái bàn cho ngay ngắn rồi đi thẳng ra ngoài.
Nàng vẫn còn phải trông nồi cháo trong bếp.
Vào đến bếp, nàng mới phát hiện đống rau dại mình để sẵn lúc nãy đã không cánh mà bay. Nàng tức điên, mắng lớn: “Đồ trộm vặt! Cả rau dại của ta mà cũng lấy được!” Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là do Trần thị – mụ già đáng ghét ấy.
Mộ Cửu Nguyệt bực bội không thôi. Mụ ta rốt cuộc làm sao trơ trẽn được như thế?
Trong phòng, La Thanh Vũ nghe thấy tiếng nàng quát tháo từ xa, đôi mắt sâu thẳm khẽ ánh lên một tia suy tư, vẻ mặt cũng đăm chiêu theo.
Sau khi rửa sạch chỗ rau còn lại ngâm trong nước, Mộ Cửu Nguyệt cho thẳng vào nồi cháo đang sôi. Ở nông thôn, dầu và muối đều là thứ quý giá. Chia nhà ra ở riêng, nàng và La Thanh Vũ chẳng được chia tí nào. Mọi thứ đều nhạt nhẽo vô vị, nàng đành phải ăn tạm như thế.
Khi cháo đã chín, nàng múc một bát mang vào phòng. Đặt bát cháo lên bàn, nàng liếc nhìn La Thanh Vũ đang nhắm mắt nằm trên giường, rồi nũng nịu nói: “Tướng công, muốn ta đút cháo cho ngươi ăn không?”
Nói xong, chính nàng cũng nổi cả da gà. Cái giọng điệu nũng nịu này thật không hợp với nàng chút nào.
“Không cần!” La Thanh Vũ đáp, giọng điệu lần này lại không còn lạnh lùng như ngày hôm qua.
“Không cần thì tốt. Ngươi ăn cháo đi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi xem lại vết thương.” Nàng nói rồi quay lưng đi thẳng ra ngoài, chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
La Thanh Vũ nhìn theo bóng nàng, im lặng không nói gì. Mỗi lần nghe nàng gọi “tướng công,” trái tim hắn lại không hiểu sao run lên. Thật chẳng khác gì gặp quỷ.
Mộ Cửu Nguyệt ra ngoài, ngồi xổm trước cửa ăn cháo. Đang ăn, nàng thấy La Đại Dũng dẫn vợ con đến.
“Vừa rồi nhà La gia đến gây chuyện à?” La Đại Dũng hỏi, ánh mắt rơi vào nàng đang ăn.
“Tướng công, ngươi chắc chắn đây là cha mẹ ngươi chứ?” Mộ Cửu Nguyệt vừa hỏi, vừa đỡ La Thanh Vũ dựa sát vào tường, còn giúp hắn xê dịch đôi chân.
Chỉ một chút cử động ấy thôi mà La Thanh Vũ đau đến mức mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Con tiện nhân kia, ngươi định ly gián tình cảm mẫu tử chúng ta sao?” Lão Liễu thị trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn lồi cả ra.
Mộ Cửu Nguyệt thầm nghĩ, không khéo thật sự mắt bà ta rơi ra mất. Nàng bèn quay sang hỏi La Thanh Vũ, vẻ mặt lo lắng: “Tướng công, ngươi rất khó chịu đúng không? Cha mẹ đều ở đây rồi, hay để bọn họ đưa ngươi ra trấn tìm đại phu xem sao? Tối qua ngươi đau đến cả đêm không ngủ, trong nhà lại chẳng còn bao nhiêu bạc, vừa lúc...”
“Nếu người chưa chết, vậy về đi.”
La lão nhân lạnh lùng ngắt lời Mộ Cửu Nguyệt, trừng mắt nhìn nàng một cái rồi quay người bước ra ngoài. Lão Liễu thị cũng không quên ném cho Mộ Cửu Nguyệt một ánh nhìn đầy oán hận, sau đó xoay người đi theo chồng.
Từ đầu đến cuối, hai vợ chồng kia không hề mở miệng hỏi han lấy một câu xem La Thanh Vũ sống chết ra sao.
“Ôi, thật đúng là bậc cha mẹ tuyệt vời mà!” Mộ Cửu Nguyệt mỉa mai, giọng đầy châm biếm.
La Thanh Vũ trừng mắt nhìn nàng, không buồn đáp lại.
Mộ Cửu Nguyệt cúi xuống nhìn chân hắn bị băng bó kín mít, trông chẳng khác gì một cái bánh chưng khổng lồ. Nghĩ ngợi một lúc, nàng quyết định lát nữa sẽ xem xét vết thương của hắn, đỡ phải để hắn nằm mãi mà chán đến hỏng người.
Cảm nhận được ánh mắt của La Thanh Vũ, nàng liếc xuống giường, bĩu môi nói: “Ngươi chỉ biết hung dữ với ta, một đứa con gái ngoại lai. Có giỏi thì ngươi đi đối đầu với cha mẹ ngươi thử xem!”
Dứt lời, nàng không thèm quay lại nhìn hắn, chỉ chỉnh cái bàn cho ngay ngắn rồi đi thẳng ra ngoài.
Nàng vẫn còn phải trông nồi cháo trong bếp.
Vào đến bếp, nàng mới phát hiện đống rau dại mình để sẵn lúc nãy đã không cánh mà bay. Nàng tức điên, mắng lớn: “Đồ trộm vặt! Cả rau dại của ta mà cũng lấy được!” Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là do Trần thị – mụ già đáng ghét ấy.
Mộ Cửu Nguyệt bực bội không thôi. Mụ ta rốt cuộc làm sao trơ trẽn được như thế?
Trong phòng, La Thanh Vũ nghe thấy tiếng nàng quát tháo từ xa, đôi mắt sâu thẳm khẽ ánh lên một tia suy tư, vẻ mặt cũng đăm chiêu theo.
Sau khi rửa sạch chỗ rau còn lại ngâm trong nước, Mộ Cửu Nguyệt cho thẳng vào nồi cháo đang sôi. Ở nông thôn, dầu và muối đều là thứ quý giá. Chia nhà ra ở riêng, nàng và La Thanh Vũ chẳng được chia tí nào. Mọi thứ đều nhạt nhẽo vô vị, nàng đành phải ăn tạm như thế.
Khi cháo đã chín, nàng múc một bát mang vào phòng. Đặt bát cháo lên bàn, nàng liếc nhìn La Thanh Vũ đang nhắm mắt nằm trên giường, rồi nũng nịu nói: “Tướng công, muốn ta đút cháo cho ngươi ăn không?”
Nói xong, chính nàng cũng nổi cả da gà. Cái giọng điệu nũng nịu này thật không hợp với nàng chút nào.
“Không cần!” La Thanh Vũ đáp, giọng điệu lần này lại không còn lạnh lùng như ngày hôm qua.
“Không cần thì tốt. Ngươi ăn cháo đi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi xem lại vết thương.” Nàng nói rồi quay lưng đi thẳng ra ngoài, chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
La Thanh Vũ nhìn theo bóng nàng, im lặng không nói gì. Mỗi lần nghe nàng gọi “tướng công,” trái tim hắn lại không hiểu sao run lên. Thật chẳng khác gì gặp quỷ.
Mộ Cửu Nguyệt ra ngoài, ngồi xổm trước cửa ăn cháo. Đang ăn, nàng thấy La Đại Dũng dẫn vợ con đến.
“Vừa rồi nhà La gia đến gây chuyện à?” La Đại Dũng hỏi, ánh mắt rơi vào nàng đang ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.