Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 18:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Dừng một chút, nàng dịu giọng hơn: “La Thanh Vũ, hai chân của ngươi, ta có thể chữa.”
La Thanh Vũ im lặng nhìn nàng, trong ánh mắt như không biết có nên tin lời nàng hay không.
Mộ Cửu Nguyệt không vội, chậm rãi gỡ hết lớp khăn băng cũ, rồi cẩn thận loại bỏ hết phần thuốc đã dính đầy máu. Chân phải của hắn bị thương nặng hơn, dây chằng ở đầu gối bị tổn thương nghiêm trọng. Thậm chí, xương gãy đã hoàn toàn lệch và biến dạng.
Nàng thầm hít một hơi sâu, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định. Đây là một ca khó, nhưng nàng tự tin mình có thể chữa lành.
Không có gì khó hiểu khi đại phu ở đây lắc đầu chịu thua. Với vết thương như thế này, dù ở thời hiện đại cũng phải cần đến một ca phẫu thuật lớn, huống chi ở nơi y học cổ lạc hậu như thế này.
Mộ Cửu Nguyệt thừa nhận rằng nàng có thể chữa lành cho hắn, nhưng vấn đề là nàng không có dụng cụ phẫu thuật. Nếu không phải trông cậy vào thứ gì đó trong không gian kỳ bí của mình, thì chắc nàng phải nghĩ cách khác.
“Ngươi định thế nào?” La Thanh Vũ cuối cùng cũng mở miệng, giọng khàn khàn.
Mộ Cửu Nguyệt đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu điềm tĩnh mà kiên định: “Ta sẽ chữa khỏi hai chân cho ngươi, đổi lại, ngươi trả ta tự do. Thế nào?”
Đây là một giao dịch công bằng. Nàng đang bị bó buộc bởi khế ước bán thân nằm trong tay người nhà La gia, chẳng thể đi đâu được. Nếu muốn thoát thân, chỉ có thể bắt đầu từ hắn.
La Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt trầm lắng, hồi lâu sau mới lạnh lùng gật đầu: “Được!”
Hắn không hỏi tại sao nàng lại biết y thuật, cũng không nghi ngờ liệu nàng có thật sự chữa khỏi được đôi chân tàn phế của hắn hay không. Qua thời gian ngắn ngủi sống chung, hắn phát hiện ra rằng nữ nhân này không hề giống như những gì người ngoài đồn đại.
Trên người nàng dường như che giấu rất nhiều bí mật mà người khác không thể nào hiểu thấu.
Còn hắn, có lẽ xuất phát từ một loại không cam lòng nào đó mà đã đồng ý với nàng. Có lẽ, sau khi chứng kiến ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt của những người thân ruột thịt, hắn cũng không muốn tiếp tục sa lầy như thế nữa.
Mộ Cửu Nguyệt thoáng bất ngờ khi hắn đồng ý dễ dàng như vậy. Nàng còn tưởng sẽ phải mất một khoảng thời gian thương thuyết và thuyết phục hắn. Nhưng nghĩ lại thanh danh bị hủy hoại của mình, nàng liền hiểu.
Như Trần thị từng nói, nếu không phải vì hắn gặp chuyện thế này, thì với tiếng xấu vang xa của nàng, làm sao có thể "kết duyên" với hắn được?
Không nói thêm gì nữa, nàng gom hết khăn vải và thuốc cũ, xoay người đi ra ngoài. Nàng cần đun ít nước ấm để xử lý vết thương.
La Đại Dũng đang đứng trên mái nhà buộc lớp cỏ tranh, tuy hai người trong phòng nói chuyện khẽ nhưng hắn vẫn nghe được toàn bộ. Ánh mắt hắn thoáng vẻ suy tư, nhìn theo bóng Mộ Cửu Nguyệt bước vào bếp, rồi nghiêng người lật một góc mái tranh.
“Thanh Vũ, ngươi thật sự tin lời nàng?” Giọng hắn đè thấp, nhưng rõ ràng là không giấu nổi sự nghi ngờ.
Đang chìm trong suy nghĩ, La Thanh Vũ bị câu hỏi của hắn làm cho bực mình, liền ngẩng đầu lườm: “Đại Dũng, ngươi từ khi nào có thói quen nghe lén vậy?”
Thấy thái độ của hắn hôm nay ôn hòa hơn hẳn hôm qua, La Đại Dũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Ta đâu có điếc mà không nghe được.”
Xem ra, nữ nhân kia không phải là “ngôi sao chổi” như lời đồn đại. Trái lại, nàng dường như còn mang đến vận may.
Hôm qua, La Thanh Vũ còn vẻ mặt chán chường, chẳng buồn nói lấy một câu. Vậy mà hôm nay, tinh thần của hắn đã khá lên không ít. Biết đâu, nàng thật sự có thể giúp hắn hồi phục.
La Thanh Vũ mím môi, không nói thêm gì. Một tay hắn siết chặt lấy đùi phải, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo vì đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán.
La Thanh Vũ im lặng nhìn nàng, trong ánh mắt như không biết có nên tin lời nàng hay không.
Mộ Cửu Nguyệt không vội, chậm rãi gỡ hết lớp khăn băng cũ, rồi cẩn thận loại bỏ hết phần thuốc đã dính đầy máu. Chân phải của hắn bị thương nặng hơn, dây chằng ở đầu gối bị tổn thương nghiêm trọng. Thậm chí, xương gãy đã hoàn toàn lệch và biến dạng.
Nàng thầm hít một hơi sâu, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định. Đây là một ca khó, nhưng nàng tự tin mình có thể chữa lành.
Không có gì khó hiểu khi đại phu ở đây lắc đầu chịu thua. Với vết thương như thế này, dù ở thời hiện đại cũng phải cần đến một ca phẫu thuật lớn, huống chi ở nơi y học cổ lạc hậu như thế này.
Mộ Cửu Nguyệt thừa nhận rằng nàng có thể chữa lành cho hắn, nhưng vấn đề là nàng không có dụng cụ phẫu thuật. Nếu không phải trông cậy vào thứ gì đó trong không gian kỳ bí của mình, thì chắc nàng phải nghĩ cách khác.
“Ngươi định thế nào?” La Thanh Vũ cuối cùng cũng mở miệng, giọng khàn khàn.
Mộ Cửu Nguyệt đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu điềm tĩnh mà kiên định: “Ta sẽ chữa khỏi hai chân cho ngươi, đổi lại, ngươi trả ta tự do. Thế nào?”
Đây là một giao dịch công bằng. Nàng đang bị bó buộc bởi khế ước bán thân nằm trong tay người nhà La gia, chẳng thể đi đâu được. Nếu muốn thoát thân, chỉ có thể bắt đầu từ hắn.
La Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt trầm lắng, hồi lâu sau mới lạnh lùng gật đầu: “Được!”
Hắn không hỏi tại sao nàng lại biết y thuật, cũng không nghi ngờ liệu nàng có thật sự chữa khỏi được đôi chân tàn phế của hắn hay không. Qua thời gian ngắn ngủi sống chung, hắn phát hiện ra rằng nữ nhân này không hề giống như những gì người ngoài đồn đại.
Trên người nàng dường như che giấu rất nhiều bí mật mà người khác không thể nào hiểu thấu.
Còn hắn, có lẽ xuất phát từ một loại không cam lòng nào đó mà đã đồng ý với nàng. Có lẽ, sau khi chứng kiến ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt của những người thân ruột thịt, hắn cũng không muốn tiếp tục sa lầy như thế nữa.
Mộ Cửu Nguyệt thoáng bất ngờ khi hắn đồng ý dễ dàng như vậy. Nàng còn tưởng sẽ phải mất một khoảng thời gian thương thuyết và thuyết phục hắn. Nhưng nghĩ lại thanh danh bị hủy hoại của mình, nàng liền hiểu.
Như Trần thị từng nói, nếu không phải vì hắn gặp chuyện thế này, thì với tiếng xấu vang xa của nàng, làm sao có thể "kết duyên" với hắn được?
Không nói thêm gì nữa, nàng gom hết khăn vải và thuốc cũ, xoay người đi ra ngoài. Nàng cần đun ít nước ấm để xử lý vết thương.
La Đại Dũng đang đứng trên mái nhà buộc lớp cỏ tranh, tuy hai người trong phòng nói chuyện khẽ nhưng hắn vẫn nghe được toàn bộ. Ánh mắt hắn thoáng vẻ suy tư, nhìn theo bóng Mộ Cửu Nguyệt bước vào bếp, rồi nghiêng người lật một góc mái tranh.
“Thanh Vũ, ngươi thật sự tin lời nàng?” Giọng hắn đè thấp, nhưng rõ ràng là không giấu nổi sự nghi ngờ.
Đang chìm trong suy nghĩ, La Thanh Vũ bị câu hỏi của hắn làm cho bực mình, liền ngẩng đầu lườm: “Đại Dũng, ngươi từ khi nào có thói quen nghe lén vậy?”
Thấy thái độ của hắn hôm nay ôn hòa hơn hẳn hôm qua, La Đại Dũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Ta đâu có điếc mà không nghe được.”
Xem ra, nữ nhân kia không phải là “ngôi sao chổi” như lời đồn đại. Trái lại, nàng dường như còn mang đến vận may.
Hôm qua, La Thanh Vũ còn vẻ mặt chán chường, chẳng buồn nói lấy một câu. Vậy mà hôm nay, tinh thần của hắn đã khá lên không ít. Biết đâu, nàng thật sự có thể giúp hắn hồi phục.
La Thanh Vũ mím môi, không nói thêm gì. Một tay hắn siết chặt lấy đùi phải, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo vì đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.