Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 19:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Chẳng bao lâu sau, Mộ Cửu Nguyệt bưng một chậu nước ấm trở vào. Nàng liếc nhìn hắn, khẽ hỏi: “Đau lắm không?”
La Thanh Vũ trừng mắt nhìn nàng, im lặng không đáp. Rõ ràng là nàng biết tỏng câu trả lời rồi còn cố ý hỏi!
“Đau thì cũng phải chịu.” Mộ Cửu Nguyệt buông một câu ngắn gọn, sau đó cẩn thận bắt đầu lau sạch miệng vết thương của hắn, gỡ bỏ những mảnh thuốc dính chặt.
La Thanh Vũ lặng lẽ nhìn từng động tác của nàng. Lúc này, người phụ nữ đang nghiêm túc chăm chú xử lý vết thương cho hắn, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ thường ngày luôn gắt gỏng, châm chọc và chua ngoa. Thay vào đó, nàng mang theo một dáng vẻ điềm tĩnh và kiên nhẫn lạ thường.
Trước đây, hắn chưa từng nhìn kỹ nàng. Nhưng bây giờ, khi chăm chú quan sát, hắn mới nhận ra rằng nàng thật sự rất đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, thon gọn tựa hình trứng ngỗng với những đường nét hài hòa, đôi mày lá liễu cong mềm mại. Giữa chân mày hình như có một chấm son đỏ, nhưng mái tóc rối bời che đi, không nhìn rõ. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn ướt đẫm mồ hôi mịn màng, càng khiến nàng thêm vài phần quyến rũ.
Một người con gái như vậy, nếu không mang tiếng xấu đầy trời, chỉ sợ đã không phải tới nơi này để chăm sóc một kẻ tàn phế như hắn.
Mộ Cửu Nguyệt cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, liền ngẩng đầu. La Thanh Vũ lập tức quay đi, hai tai hơi đỏ lên.
Nhưng Mộ Cửu Nguyệt không để tâm. Lau sạch những mảnh thuốc dính còn sót lại, nhìn đến chỗ mưng mủ, nàng nhíu mày. Trong căn nhà rách nát này đến một cây kim cũng không có, muốn chích mủ cho hắn còn phải nghĩ cách khác.
Nàng xoay người bưng chậu nước bẩn ra ngoài. Buổi sáng khi cắt cỏ tranh, nàng có nhìn thấy mấy cây gai góc ở gần đó. Đổ nước bẩn đi, nàng ra sau nhà, bứt lấy vài cành gai sắc, rồi múc thêm một chậu nước ấm mang vào.
Dùng những chiếc gai nhọn, nàng cẩn thận chọc phá chỗ mưng mủ, sau đó nhẹ nhàng rửa sạch lại.
Mỗi bước làm của Mộ Cửu Nguyệt đều vô cùng tỉ mỉ, nhưng nói về sự dịu dàng thì tuyệt nhiên không có.
Trong suốt quá trình đó, La Thanh Vũ không hề phát ra một tiếng rên, nhưng mồ hôi đã thấm ướt cả người, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó đau đớn.
Mộ Cửu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, có chút bất ngờ. Vết thương nghiêm trọng như vậy mà hắn vẫn nhịn được, cũng khó trách tính tình hắn lại thô lỗ đến thế.
“Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta buổi chiều sẽ lên núi tìm thêm ít thuốc, mang về dùng cho ngươi.”
Những loại thuốc mà đại phu trước đây kê đơn không có tác dụng gì với vết thương của hắn. Ngược lại, trong thời tiết oi bức thế này, cứ băng bó chặt kín như vậy chỉ càng dễ làm vết thương nhiễm trùng thêm.
Nói xong, nàng nhìn hắn một cái nữa rồi quay người ra ngoài. Một lát sau, nàng lại bưng một chậu nước ấm trở vào.
“Ta giúp ngươi lau người sạch sẽ một chút.”
“Không cần!” La Thanh Vũ khàn giọng từ chối.
“Nếu cứ để vậy, ngươi dễ sinh bệnh. Chân đã bị thương nặng như thế, nếu thêm miệng vết thương nhiễm trùng, phát sốt lên thì chỉ còn nửa cái mạng thôi.”
Mộ Cửu Nguyệt đặt chậu nước lên bàn, chuẩn bị bước tới giường để cởi quần áo hắn.
La Thanh Vũ lập tức giữ chặt lấy vạt áo của mình, gắt gao nhìn nàng: “Ngươi, ngươi là nữ nhân, sao không biết xấu hổ một chút nào hả?”
Dáng vẻ ấy, trông thế nào cũng giống như một cô dâu bị người ta ép buộc vậy.
Mộ Cửu Nguyệt cười khẽ: “Ta bây giờ là thê tử của ngươi, tướng công chẳng lẽ ngượng ngùng sao?”
“Ra ngoài đi! Gọi Đại Dũng vào.” La Thanh Vũ quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn nàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút lúng túng.
Mộ Cửu Nguyệt lại cố tình tiến sát thêm một chút, khiến La Thanh Vũ hoảng hốt co người vào trong giường. Cảnh tượng này làm nàng vui đến mức bật cười thành tiếng, tâm trạng thoải mái, vui vẻ bước ra ngoài.
La Thanh Vũ trừng mắt nhìn nàng, im lặng không đáp. Rõ ràng là nàng biết tỏng câu trả lời rồi còn cố ý hỏi!
“Đau thì cũng phải chịu.” Mộ Cửu Nguyệt buông một câu ngắn gọn, sau đó cẩn thận bắt đầu lau sạch miệng vết thương của hắn, gỡ bỏ những mảnh thuốc dính chặt.
La Thanh Vũ lặng lẽ nhìn từng động tác của nàng. Lúc này, người phụ nữ đang nghiêm túc chăm chú xử lý vết thương cho hắn, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ thường ngày luôn gắt gỏng, châm chọc và chua ngoa. Thay vào đó, nàng mang theo một dáng vẻ điềm tĩnh và kiên nhẫn lạ thường.
Trước đây, hắn chưa từng nhìn kỹ nàng. Nhưng bây giờ, khi chăm chú quan sát, hắn mới nhận ra rằng nàng thật sự rất đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, thon gọn tựa hình trứng ngỗng với những đường nét hài hòa, đôi mày lá liễu cong mềm mại. Giữa chân mày hình như có một chấm son đỏ, nhưng mái tóc rối bời che đi, không nhìn rõ. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn ướt đẫm mồ hôi mịn màng, càng khiến nàng thêm vài phần quyến rũ.
Một người con gái như vậy, nếu không mang tiếng xấu đầy trời, chỉ sợ đã không phải tới nơi này để chăm sóc một kẻ tàn phế như hắn.
Mộ Cửu Nguyệt cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, liền ngẩng đầu. La Thanh Vũ lập tức quay đi, hai tai hơi đỏ lên.
Nhưng Mộ Cửu Nguyệt không để tâm. Lau sạch những mảnh thuốc dính còn sót lại, nhìn đến chỗ mưng mủ, nàng nhíu mày. Trong căn nhà rách nát này đến một cây kim cũng không có, muốn chích mủ cho hắn còn phải nghĩ cách khác.
Nàng xoay người bưng chậu nước bẩn ra ngoài. Buổi sáng khi cắt cỏ tranh, nàng có nhìn thấy mấy cây gai góc ở gần đó. Đổ nước bẩn đi, nàng ra sau nhà, bứt lấy vài cành gai sắc, rồi múc thêm một chậu nước ấm mang vào.
Dùng những chiếc gai nhọn, nàng cẩn thận chọc phá chỗ mưng mủ, sau đó nhẹ nhàng rửa sạch lại.
Mỗi bước làm của Mộ Cửu Nguyệt đều vô cùng tỉ mỉ, nhưng nói về sự dịu dàng thì tuyệt nhiên không có.
Trong suốt quá trình đó, La Thanh Vũ không hề phát ra một tiếng rên, nhưng mồ hôi đã thấm ướt cả người, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó đau đớn.
Mộ Cửu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, có chút bất ngờ. Vết thương nghiêm trọng như vậy mà hắn vẫn nhịn được, cũng khó trách tính tình hắn lại thô lỗ đến thế.
“Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta buổi chiều sẽ lên núi tìm thêm ít thuốc, mang về dùng cho ngươi.”
Những loại thuốc mà đại phu trước đây kê đơn không có tác dụng gì với vết thương của hắn. Ngược lại, trong thời tiết oi bức thế này, cứ băng bó chặt kín như vậy chỉ càng dễ làm vết thương nhiễm trùng thêm.
Nói xong, nàng nhìn hắn một cái nữa rồi quay người ra ngoài. Một lát sau, nàng lại bưng một chậu nước ấm trở vào.
“Ta giúp ngươi lau người sạch sẽ một chút.”
“Không cần!” La Thanh Vũ khàn giọng từ chối.
“Nếu cứ để vậy, ngươi dễ sinh bệnh. Chân đã bị thương nặng như thế, nếu thêm miệng vết thương nhiễm trùng, phát sốt lên thì chỉ còn nửa cái mạng thôi.”
Mộ Cửu Nguyệt đặt chậu nước lên bàn, chuẩn bị bước tới giường để cởi quần áo hắn.
La Thanh Vũ lập tức giữ chặt lấy vạt áo của mình, gắt gao nhìn nàng: “Ngươi, ngươi là nữ nhân, sao không biết xấu hổ một chút nào hả?”
Dáng vẻ ấy, trông thế nào cũng giống như một cô dâu bị người ta ép buộc vậy.
Mộ Cửu Nguyệt cười khẽ: “Ta bây giờ là thê tử của ngươi, tướng công chẳng lẽ ngượng ngùng sao?”
“Ra ngoài đi! Gọi Đại Dũng vào.” La Thanh Vũ quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn nàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút lúng túng.
Mộ Cửu Nguyệt lại cố tình tiến sát thêm một chút, khiến La Thanh Vũ hoảng hốt co người vào trong giường. Cảnh tượng này làm nàng vui đến mức bật cười thành tiếng, tâm trạng thoải mái, vui vẻ bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.