Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 20:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Bên ngoài, vợ chồng La Đại Dũng đã sửa xong nóc phòng bên kia cho nàng. Thấy nàng bước ra, La Đại Dũng liền đi vào trong phòng.
Tống thị tiến lại gần, nheo mắt làm mặt quỷ: “Cửu Nguyệt, ngươi giỏi thật đó! Thanh Vũ bị ngươi trị đến ngoan ngoãn dễ bảo rồi.”
Mộ Cửu Nguyệt hơi tò mò, liền hạ giọng hỏi: “Hắn trước đây có phải tính tình rất lạnh lùng không?”
“Cũng không hẳn. Bình thường hắn ít nói, nhưng ngươi yên tâm, hắn là một nam nhân rất thật thà, siêng năng. Nếu không phải vì cái thân thể này, gả cho hắn chắc chắn ngươi sẽ hạnh phúc.”
Mộ Cửu Nguyệt đảo mắt, chán nản. Nàng đâu có muốn nghe người ta khen hắn đâu, nàng chỉ tò mò muốn biết tính cách và thói quen của hắn trước đây mà thôi. Thế nhưng, người đàn ông trước mặt nàng lúc này, lạnh lùng, âm trầm lại có chút bệnh hoạn, thật sự chẳng giống với hình tượng mà Tống thị miêu tả chút nào.
Hoặc là, những người thật thà mà người ta vẫn nói, thực chất sau lưng lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác?
Tống thị nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ hóng chuyện: “Này, ngươi tối qua ngủ ở đây đúng không? Đối diện là một lang quân tuấn tú như vậy, ngươi lại ngủ dưới đất một mình?”
Mộ Cửu Nguyệt hơi lúng túng, chưa kịp trả lời thì đã bị câu nói của Tống thị làm giật mình. Đây chẳng phải là một người phụ nữ cổ đại sao? Sao lại thẳng thắn và bạo dạn như vậy chứ?
Hay là, phụ nữ cổ đại... cũng đều giống nhau táo bạo đến thế?
“Tẩu tử, hắn với bộ dáng thế kia, ta có thể làm được gì cơ chứ?” Mộ Cửu Nguyệt cố cười gượng.
“Dù không làm được gì, chỉ cần ôm nhau ngủ cũng là một chuyện ngọt ngào rồi còn gì.”
Nghe thế, Mộ Cửu Nguyệt hơi ngẩn người. Quả thật, lời tẩu tử nói cũng... có lý.
“Tẩu tử, nhà ngươi có cái cuốc và cái sọt nào không? Có thể cho ta mượn dùng một chút được không? Còn có thêm một con dao nữa, tối ta trả lại.”
“Ngươi muốn làm gì?” Tống thị nhìn nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tống thị nghe nói nhà La Đại Dũng phân gia không chia cho nàng và La Thanh Vũ ruộng đất, nàng mượn cuốc để làm gì?
“Ta... ta chỉ muốn lên núi xem thử. Hiện tại trong nhà như thế này, ta phải tìm chút gì ăn mới được.” Mộ Cửu Nguyệt cúi đầu, giả vờ co quắp, bất an.
Tống thị vỗ vai nàng, nói: “Được, ngươi muốn khi nào? Ta về lấy cho ngươi.”
“Ta cần ngay bây giờ. Tranh thủ lúc còn sớm, lên núi một chuyến.”
“Ngươi đi một mình sao? Hay là để ta đi cùng ngươi. Vừa hay Đại Dũng ở nhà, để hắn trông hai đứa nhỏ.”
Tống thị nói là làm, lập tức quay vào nhà dặn dò La Đại Dũng, sau đó mang ra một cái sọt và một con dao đưa cho Mộ Cửu Nguyệt.
“Đi thôi, ta quen thuộc ngọn núi này hơn, ngươi muốn tìm gì, cứ để ta dẫn ngươi đi.”
Nhìn Tống thị đầy nhiệt tình, khóe môi Mộ Cửu Nguyệt khẽ cong lên. Xem ra, không phải ai trong thôn cũng là hạng người tệ hại. Như vợ chồng La Đại Dũng chẳng hạn, cảm giác về họ thật sự không tồi. Trong tình cảnh của nàng và La Thanh Vũ hiện tại, họ vẫn sẵn lòng giúp đỡ. Điều đó chứng tỏ, nhân phẩm của họ cũng rất đáng nể.
“Cảm ơn tẩu tử!”
“Nói gì mà khách sáo vậy? Sau này chúng ta là hàng xóm mà. Ta ngày thường chẳng có ai nói chuyện, về sau ngươi không được chê ta phiền nhé.” Tống thị cười đáp.
Mộ Cửu Nguyệt cũng bật cười, không nói thêm gì, rồi đi theo Tống thị hướng lên núi.
Ngọn núi gần đây không quá cao, nhưng phía sau lại nối liền với một vùng núi sâu trập trùng, càng đi càng hoang vắng.
“Nhớ kỹ, đừng bao giờ đi vào chỗ sâu trong núi. Nghe nói bên trong có thú dữ, trước kia chúng còn xuống núi quấy phá thôn làng. Vì vậy mà khu vực này không có ai dám sống gần đó.”
Tống thị vừa thuần thục dẫn đường, vừa nói chuyện với Mộ Cửu Nguyệt.
Tống thị tiến lại gần, nheo mắt làm mặt quỷ: “Cửu Nguyệt, ngươi giỏi thật đó! Thanh Vũ bị ngươi trị đến ngoan ngoãn dễ bảo rồi.”
Mộ Cửu Nguyệt hơi tò mò, liền hạ giọng hỏi: “Hắn trước đây có phải tính tình rất lạnh lùng không?”
“Cũng không hẳn. Bình thường hắn ít nói, nhưng ngươi yên tâm, hắn là một nam nhân rất thật thà, siêng năng. Nếu không phải vì cái thân thể này, gả cho hắn chắc chắn ngươi sẽ hạnh phúc.”
Mộ Cửu Nguyệt đảo mắt, chán nản. Nàng đâu có muốn nghe người ta khen hắn đâu, nàng chỉ tò mò muốn biết tính cách và thói quen của hắn trước đây mà thôi. Thế nhưng, người đàn ông trước mặt nàng lúc này, lạnh lùng, âm trầm lại có chút bệnh hoạn, thật sự chẳng giống với hình tượng mà Tống thị miêu tả chút nào.
Hoặc là, những người thật thà mà người ta vẫn nói, thực chất sau lưng lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác?
Tống thị nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ hóng chuyện: “Này, ngươi tối qua ngủ ở đây đúng không? Đối diện là một lang quân tuấn tú như vậy, ngươi lại ngủ dưới đất một mình?”
Mộ Cửu Nguyệt hơi lúng túng, chưa kịp trả lời thì đã bị câu nói của Tống thị làm giật mình. Đây chẳng phải là một người phụ nữ cổ đại sao? Sao lại thẳng thắn và bạo dạn như vậy chứ?
Hay là, phụ nữ cổ đại... cũng đều giống nhau táo bạo đến thế?
“Tẩu tử, hắn với bộ dáng thế kia, ta có thể làm được gì cơ chứ?” Mộ Cửu Nguyệt cố cười gượng.
“Dù không làm được gì, chỉ cần ôm nhau ngủ cũng là một chuyện ngọt ngào rồi còn gì.”
Nghe thế, Mộ Cửu Nguyệt hơi ngẩn người. Quả thật, lời tẩu tử nói cũng... có lý.
“Tẩu tử, nhà ngươi có cái cuốc và cái sọt nào không? Có thể cho ta mượn dùng một chút được không? Còn có thêm một con dao nữa, tối ta trả lại.”
“Ngươi muốn làm gì?” Tống thị nhìn nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tống thị nghe nói nhà La Đại Dũng phân gia không chia cho nàng và La Thanh Vũ ruộng đất, nàng mượn cuốc để làm gì?
“Ta... ta chỉ muốn lên núi xem thử. Hiện tại trong nhà như thế này, ta phải tìm chút gì ăn mới được.” Mộ Cửu Nguyệt cúi đầu, giả vờ co quắp, bất an.
Tống thị vỗ vai nàng, nói: “Được, ngươi muốn khi nào? Ta về lấy cho ngươi.”
“Ta cần ngay bây giờ. Tranh thủ lúc còn sớm, lên núi một chuyến.”
“Ngươi đi một mình sao? Hay là để ta đi cùng ngươi. Vừa hay Đại Dũng ở nhà, để hắn trông hai đứa nhỏ.”
Tống thị nói là làm, lập tức quay vào nhà dặn dò La Đại Dũng, sau đó mang ra một cái sọt và một con dao đưa cho Mộ Cửu Nguyệt.
“Đi thôi, ta quen thuộc ngọn núi này hơn, ngươi muốn tìm gì, cứ để ta dẫn ngươi đi.”
Nhìn Tống thị đầy nhiệt tình, khóe môi Mộ Cửu Nguyệt khẽ cong lên. Xem ra, không phải ai trong thôn cũng là hạng người tệ hại. Như vợ chồng La Đại Dũng chẳng hạn, cảm giác về họ thật sự không tồi. Trong tình cảnh của nàng và La Thanh Vũ hiện tại, họ vẫn sẵn lòng giúp đỡ. Điều đó chứng tỏ, nhân phẩm của họ cũng rất đáng nể.
“Cảm ơn tẩu tử!”
“Nói gì mà khách sáo vậy? Sau này chúng ta là hàng xóm mà. Ta ngày thường chẳng có ai nói chuyện, về sau ngươi không được chê ta phiền nhé.” Tống thị cười đáp.
Mộ Cửu Nguyệt cũng bật cười, không nói thêm gì, rồi đi theo Tống thị hướng lên núi.
Ngọn núi gần đây không quá cao, nhưng phía sau lại nối liền với một vùng núi sâu trập trùng, càng đi càng hoang vắng.
“Nhớ kỹ, đừng bao giờ đi vào chỗ sâu trong núi. Nghe nói bên trong có thú dữ, trước kia chúng còn xuống núi quấy phá thôn làng. Vì vậy mà khu vực này không có ai dám sống gần đó.”
Tống thị vừa thuần thục dẫn đường, vừa nói chuyện với Mộ Cửu Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.