Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 26:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Ít nhất, nàng đang cần gấp quần áo sạch, dầu ăn, muối, cùng một số vật dụng khác như cuốc xẻng hay dao phay. Chỉ còn mấy ngày nữa mới đến lúc nàng có thể kiếm tiền bằng cách tìm dược liệu, mà dù tìm được thì cũng chưa chắc đã bán được giá cao.
"Ngươi uống thuốc đi, ta sẽ đi gọi La Đại Dũng lại hầu hạ ngươi."
Nói xong, Mộ Cửu Nguyệt cầm bạc nhanh như chớp chạy ra ngoài. Một lượng bạc tương đương một nghìn văn, năm lượng bạc chẳng phải là năm nghìn văn sao? Nghĩ đến số tiền này, nàng mừng rỡ đến mức không giấu được nụ cười, thậm chí còn khe khẽ hát vài câu.
Giọng hát vui vẻ của nàng truyền đến phòng khiến tâm trạng u ám của La Thanh Vũ cũng dịu đi đôi chút. Hắn lặng lẽ nhìn chén thuốc đen nhánh trên bàn, chậm rãi nhấp từng ngụm cho đến khi uống hết.
Hắn dường như không còn cảm nhận được vị đắng của thuốc, hoặc có lẽ, cái vị chua chát của nó cũng không thể sánh bằng nỗi khổ trong lòng hắn.
Mộ Cửu Nguyệt còn chưa kịp gọi La Đại Dũng, thì người này đã tự tìm đến. Rõ ràng, La Thanh Vũ đã sớm bảo hắn phải qua đây hầu hạ mình.
Như vậy cũng tốt, nàng có thể tranh thủ làm được nhiều việc hơn.
Cầm lấy con dao còn mới chưa dùng đến, Mộ Cửu Nguyệt hăm hở ra chân núi, chọn một cây trúc dài rồi chặt mang về. Nàng cẩn thận tỉa hết cành lá, để cây trúc trong gian nhà sụp nát, dự định dùng nó làm nơi phơi quần áo sau này.
Đợi khi La Đại Dũng rời đi, nàng lại men theo bờ sông.
Hiện tại nước dùng trong nhà đều là do La Đại Dũng giúp múc về, vừa đủ dùng cho sinh hoạt cơ bản. Nhưng trên người nàng có mùi mồ hôi khó chịu, chỉ lau qua loa thì không thể sạch được, nên nàng quyết định ra sông tắm rửa.
Dù sao bây giờ trời cũng tối đen, thôn dân hầu hết đã đi ngủ, không ai có thể nhìn thấy nàng.
Ở thời đại này, dầu thắp đèn là thứ xa xỉ, không phải nhà nào cũng có điều kiện để sử dụng. Những gia đình có đèn dầu thì trừ khi có việc lớn, họ cũng chẳng dám tùy tiện đốt.
Trong thôn chẳng có gì để giải trí, nên mọi người đều ngủ sớm. Ban đêm yên ắng đến mức chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chó sủa vang hoặc tiếng côn trùng rả rích.
Mộ Cửu Nguyệt không quen đường xá ở đây, chỉ biết đại khái con sông ở phía trước, vì vậy nàng đi rất chậm, cẩn thận dò từng bước.
Đột nhiên, một bóng người từ dưới bóng cây ven đường lao ra, chắn trước mặt nàng.
"Tiểu nương tử, cái tên phế vật Thanh Vũ kia chắc giờ không thỏa mãn được ngươi, đúng không? Không bằng để ca ca đây bầu bạn ngươi một đêm, thế nào?"
Mộ Cửu Nguyệt ngước mắt nhìn, dưới ánh trăng lờ mờ, chỉ thấy đó là một người đàn ông dáng người trung bình, nhưng giọng điệu thì đầy sự đáng khinh.
Nàng vừa mới đến thôn La Hố, chẳng quen biết ai ở đây, càng không biết gã đàn ông trước mặt này là kẻ nào.
"Ngươi là ai? Không sợ ta gọi người tới sao?" Nàng bình thản hỏi, ánh mắt lạnh lẽo, không hề có vẻ sợ hãi hay hoảng loạn.
"Gọi đi, ngươi cứ việc gọi!" Gã cười khẩy, giọng đầy trơ tráo. "Nhưng ngươi thử nghĩ xem, chính ngươi ghét bỏ cái tên phế vật Thanh Vũ, rồi tự mình ước hẹn ta đến đây chung đêm đẹp này. Ngươi nói xem, người trong thôn sẽ tin lời ta, hay tin lời ngươi?"
Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười, lạnh lùng nhìn gã. Xem ra, hắn đã sớm tính toán trước, thậm chí hậu quả cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Không cần bàn cãi, với thanh danh "khắc phu" vốn có của thân thể này, lại thêm nàng chỉ vừa mới đến thôn La Hố, chắc chắn không ai đứng về phía nàng.
"Ngươi có biết, những kẻ đến gần ta đều chết thảm, ngươi không sợ sao?" Nàng lạnh lùng lên tiếng.
Nhiều năm qua nàng vẫn giữ được trong sạch, chẳng phải chính vì cái danh "khắc nam nhân" này mà ai cũng sợ sao?
"Trùng hợp thật, ta lại là kẻ mệnh cứng, chuyên khắc nữ nhân. Vậy để xem hôm nay ai khắc được ai." Gã đàn ông nhếch miệng cười, từng bước tiến sát về phía nàng.
"Ngươi uống thuốc đi, ta sẽ đi gọi La Đại Dũng lại hầu hạ ngươi."
Nói xong, Mộ Cửu Nguyệt cầm bạc nhanh như chớp chạy ra ngoài. Một lượng bạc tương đương một nghìn văn, năm lượng bạc chẳng phải là năm nghìn văn sao? Nghĩ đến số tiền này, nàng mừng rỡ đến mức không giấu được nụ cười, thậm chí còn khe khẽ hát vài câu.
Giọng hát vui vẻ của nàng truyền đến phòng khiến tâm trạng u ám của La Thanh Vũ cũng dịu đi đôi chút. Hắn lặng lẽ nhìn chén thuốc đen nhánh trên bàn, chậm rãi nhấp từng ngụm cho đến khi uống hết.
Hắn dường như không còn cảm nhận được vị đắng của thuốc, hoặc có lẽ, cái vị chua chát của nó cũng không thể sánh bằng nỗi khổ trong lòng hắn.
Mộ Cửu Nguyệt còn chưa kịp gọi La Đại Dũng, thì người này đã tự tìm đến. Rõ ràng, La Thanh Vũ đã sớm bảo hắn phải qua đây hầu hạ mình.
Như vậy cũng tốt, nàng có thể tranh thủ làm được nhiều việc hơn.
Cầm lấy con dao còn mới chưa dùng đến, Mộ Cửu Nguyệt hăm hở ra chân núi, chọn một cây trúc dài rồi chặt mang về. Nàng cẩn thận tỉa hết cành lá, để cây trúc trong gian nhà sụp nát, dự định dùng nó làm nơi phơi quần áo sau này.
Đợi khi La Đại Dũng rời đi, nàng lại men theo bờ sông.
Hiện tại nước dùng trong nhà đều là do La Đại Dũng giúp múc về, vừa đủ dùng cho sinh hoạt cơ bản. Nhưng trên người nàng có mùi mồ hôi khó chịu, chỉ lau qua loa thì không thể sạch được, nên nàng quyết định ra sông tắm rửa.
Dù sao bây giờ trời cũng tối đen, thôn dân hầu hết đã đi ngủ, không ai có thể nhìn thấy nàng.
Ở thời đại này, dầu thắp đèn là thứ xa xỉ, không phải nhà nào cũng có điều kiện để sử dụng. Những gia đình có đèn dầu thì trừ khi có việc lớn, họ cũng chẳng dám tùy tiện đốt.
Trong thôn chẳng có gì để giải trí, nên mọi người đều ngủ sớm. Ban đêm yên ắng đến mức chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chó sủa vang hoặc tiếng côn trùng rả rích.
Mộ Cửu Nguyệt không quen đường xá ở đây, chỉ biết đại khái con sông ở phía trước, vì vậy nàng đi rất chậm, cẩn thận dò từng bước.
Đột nhiên, một bóng người từ dưới bóng cây ven đường lao ra, chắn trước mặt nàng.
"Tiểu nương tử, cái tên phế vật Thanh Vũ kia chắc giờ không thỏa mãn được ngươi, đúng không? Không bằng để ca ca đây bầu bạn ngươi một đêm, thế nào?"
Mộ Cửu Nguyệt ngước mắt nhìn, dưới ánh trăng lờ mờ, chỉ thấy đó là một người đàn ông dáng người trung bình, nhưng giọng điệu thì đầy sự đáng khinh.
Nàng vừa mới đến thôn La Hố, chẳng quen biết ai ở đây, càng không biết gã đàn ông trước mặt này là kẻ nào.
"Ngươi là ai? Không sợ ta gọi người tới sao?" Nàng bình thản hỏi, ánh mắt lạnh lẽo, không hề có vẻ sợ hãi hay hoảng loạn.
"Gọi đi, ngươi cứ việc gọi!" Gã cười khẩy, giọng đầy trơ tráo. "Nhưng ngươi thử nghĩ xem, chính ngươi ghét bỏ cái tên phế vật Thanh Vũ, rồi tự mình ước hẹn ta đến đây chung đêm đẹp này. Ngươi nói xem, người trong thôn sẽ tin lời ta, hay tin lời ngươi?"
Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười, lạnh lùng nhìn gã. Xem ra, hắn đã sớm tính toán trước, thậm chí hậu quả cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Không cần bàn cãi, với thanh danh "khắc phu" vốn có của thân thể này, lại thêm nàng chỉ vừa mới đến thôn La Hố, chắc chắn không ai đứng về phía nàng.
"Ngươi có biết, những kẻ đến gần ta đều chết thảm, ngươi không sợ sao?" Nàng lạnh lùng lên tiếng.
Nhiều năm qua nàng vẫn giữ được trong sạch, chẳng phải chính vì cái danh "khắc nam nhân" này mà ai cũng sợ sao?
"Trùng hợp thật, ta lại là kẻ mệnh cứng, chuyên khắc nữ nhân. Vậy để xem hôm nay ai khắc được ai." Gã đàn ông nhếch miệng cười, từng bước tiến sát về phía nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.