Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 27:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Mộ Cửu Nguyệt cười lạnh, lùi hai bước sang bên sườn.
Gã đàn ông rõ ràng đã nghe nói về chuyện hôm qua nàng bẻ gãy ngón tay của Trần thị, nên khi nàng vừa cử động, hắn lập tức cảnh giác. Hắn không chỉ nhanh nhẹn mà còn ra tay trước, bàn tay to lớn như móng vuốt lao thẳng tới bả vai nàng.
Nhưng Mộ Cửu Nguyệt không phải người dễ bị bắt nạt. Nàng xoay người, tung một cú đá mạnh nhắm thẳng vào eo hắn.
Gã đàn ông cười khẩy, định đưa tay chặn cú đá của nàng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Cái chân thon dài của nàng không ngờ lại ẩn chứa sức mạnh ghê gớm, lực đá mạnh đến mức làm tay hắn đau nhói, rồi trực tiếp giáng một cú nặng nề vào eo hắn.
Thân hình thô tráng của gã đàn ông loạng choạng lùi lại, bước chân xiêu vẹo.
Không để gã kịp đứng vững, Mộ Cửu Nguyệt tiến lên, tung một cú đá thẳng vào hạ thân hắn.
"Muốn tính kế ta? Vậy ngươi cũng phải chuẩn bị tinh thần bị phế đi!" Giọng nàng lạnh lẽo như băng.
Gã đàn ông chưa kịp lấy lại thăng bằng, đã cảm nhận một cơn đau nhói buốt từ dưới hạ thân truyền lên.
"Aaaaaa!" Hắn ôm chặt lấy hạ thân, gào thét thảm thiết, tiếng hét vang vọng khắp màn đêm tĩnh lặng.
Mộ Cửu Nguyệt không chút thương xót, nhấc chân đạp mạnh, đá gã lăn xuống sườn núi bên cạnh. Ánh mắt nàng lạnh như băng, giọng nói sắc như dao: "Lần sau còn dám rình rập ta, ngươi chắc chắn sẽ không còn mạng để mà kêu nữa!"
Nói xong, nàng xoay người, không thèm để ý đến sống chết của gã, tiếp tục đi về phía con sông.
Cũng may nàng là người hiện đại, vừa mới xuyên qua nơi này, chưa từng giết người. Nếu không, đêm nay gã đàn ông này đã không có cơ hội sống sót.
Tiếng gào thét của gã vang xa trong đêm tối, làm kinh động đến cả thôn dân. Những âm thanh thảm thiết ấy như lời cảnh báo cho kẻ nào còn có ý định mơ tưởng đến nàng.
Nhiều thôn dân bật dậy giữa đêm, không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết vọng đến, họ lập tức vơ lấy đòn gánh hay bất cứ vật dụng gì có thể làm vũ khí, hối hả chạy về phía âm thanh phát ra.
Trong khi đó, Mộ Cửu Nguyệt như chẳng liên quan gì đến những gì vừa xảy ra. Nàng đi thẳng ra bờ sông, nép mình sau một tảng đá lớn, rồi nhảy ùm xuống nước.
Từ nhỏ sống ở nông thôn, nàng lớn lên bên sông nước, thậm chí còn bơi giỏi hơn cả đám nam nhi cùng lứa trong thôn. Nhìn dòng sông chảy xiết trước mặt, nàng không cảm thấy sợ hãi, trái lại, còn thấy thân thuộc và gần gũi. Không do dự, nàng lao ngay xuống nước.
Nhưng nàng đã đánh giá quá cao cơ thể hiện tại. Vừa ngụp xuống nước và lao lên mặt nước được một chút, chân nàng đột ngột rút gân, khiến nàng bị dòng nước cuốn đi không kiểm soát.
"Ta xui xẻo thế này!" Mộ Cửu Nguyệt kinh hãi thốt lên, vội lắc mình trốn vào không gian kỳ bí của mình. Nàng ngồi phịch xuống đất, hai tay xoa bóp chân, lầm bầm: "Cái thân thể chết tiệt này, suýt chút nữa khiến ta bỏ mạng thêm lần nữa!"
Sau một hồi xoa bóp để thư giãn cơ bắp, nàng đứng dậy, nhưng không nán lại lâu trong không gian. Rất nhanh sau đó, nàng quay trở ra, tiếp tục nổi trên mặt nước. Lần này, nàng đã có sự chuẩn bị, từ từ bơi về phía bờ, cuối cùng ngồi lên một tảng đá lớn để rửa ráy sạch sẽ.
Từ xa, tiếng ồn ào của dân làng vẫn vọng lại. Nhưng Mộ Cửu Nguyệt không quan tâm, mặc kệ mọi chuyện, cứ chậm rãi làm việc của mình. Đợi đến khi tiếng ồn nhỏ dần rồi biến mất, nàng mới cầm bộ quần áo ướt và trở về.
Các thôn dân lúc này đã tản đi hết, nhưng Mộ Cửu Nguyệt vẫn cẩn thận, không đi đường cũ mà vòng qua chân núi để tránh gặp bất trắc. Về đến căn nhà tồi tàn, nàng thay bộ quần áo sạch, rồi trở lại phòng mình nghỉ ngơi.
Gã đàn ông rõ ràng đã nghe nói về chuyện hôm qua nàng bẻ gãy ngón tay của Trần thị, nên khi nàng vừa cử động, hắn lập tức cảnh giác. Hắn không chỉ nhanh nhẹn mà còn ra tay trước, bàn tay to lớn như móng vuốt lao thẳng tới bả vai nàng.
Nhưng Mộ Cửu Nguyệt không phải người dễ bị bắt nạt. Nàng xoay người, tung một cú đá mạnh nhắm thẳng vào eo hắn.
Gã đàn ông cười khẩy, định đưa tay chặn cú đá của nàng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Cái chân thon dài của nàng không ngờ lại ẩn chứa sức mạnh ghê gớm, lực đá mạnh đến mức làm tay hắn đau nhói, rồi trực tiếp giáng một cú nặng nề vào eo hắn.
Thân hình thô tráng của gã đàn ông loạng choạng lùi lại, bước chân xiêu vẹo.
Không để gã kịp đứng vững, Mộ Cửu Nguyệt tiến lên, tung một cú đá thẳng vào hạ thân hắn.
"Muốn tính kế ta? Vậy ngươi cũng phải chuẩn bị tinh thần bị phế đi!" Giọng nàng lạnh lẽo như băng.
Gã đàn ông chưa kịp lấy lại thăng bằng, đã cảm nhận một cơn đau nhói buốt từ dưới hạ thân truyền lên.
"Aaaaaa!" Hắn ôm chặt lấy hạ thân, gào thét thảm thiết, tiếng hét vang vọng khắp màn đêm tĩnh lặng.
Mộ Cửu Nguyệt không chút thương xót, nhấc chân đạp mạnh, đá gã lăn xuống sườn núi bên cạnh. Ánh mắt nàng lạnh như băng, giọng nói sắc như dao: "Lần sau còn dám rình rập ta, ngươi chắc chắn sẽ không còn mạng để mà kêu nữa!"
Nói xong, nàng xoay người, không thèm để ý đến sống chết của gã, tiếp tục đi về phía con sông.
Cũng may nàng là người hiện đại, vừa mới xuyên qua nơi này, chưa từng giết người. Nếu không, đêm nay gã đàn ông này đã không có cơ hội sống sót.
Tiếng gào thét của gã vang xa trong đêm tối, làm kinh động đến cả thôn dân. Những âm thanh thảm thiết ấy như lời cảnh báo cho kẻ nào còn có ý định mơ tưởng đến nàng.
Nhiều thôn dân bật dậy giữa đêm, không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết vọng đến, họ lập tức vơ lấy đòn gánh hay bất cứ vật dụng gì có thể làm vũ khí, hối hả chạy về phía âm thanh phát ra.
Trong khi đó, Mộ Cửu Nguyệt như chẳng liên quan gì đến những gì vừa xảy ra. Nàng đi thẳng ra bờ sông, nép mình sau một tảng đá lớn, rồi nhảy ùm xuống nước.
Từ nhỏ sống ở nông thôn, nàng lớn lên bên sông nước, thậm chí còn bơi giỏi hơn cả đám nam nhi cùng lứa trong thôn. Nhìn dòng sông chảy xiết trước mặt, nàng không cảm thấy sợ hãi, trái lại, còn thấy thân thuộc và gần gũi. Không do dự, nàng lao ngay xuống nước.
Nhưng nàng đã đánh giá quá cao cơ thể hiện tại. Vừa ngụp xuống nước và lao lên mặt nước được một chút, chân nàng đột ngột rút gân, khiến nàng bị dòng nước cuốn đi không kiểm soát.
"Ta xui xẻo thế này!" Mộ Cửu Nguyệt kinh hãi thốt lên, vội lắc mình trốn vào không gian kỳ bí của mình. Nàng ngồi phịch xuống đất, hai tay xoa bóp chân, lầm bầm: "Cái thân thể chết tiệt này, suýt chút nữa khiến ta bỏ mạng thêm lần nữa!"
Sau một hồi xoa bóp để thư giãn cơ bắp, nàng đứng dậy, nhưng không nán lại lâu trong không gian. Rất nhanh sau đó, nàng quay trở ra, tiếp tục nổi trên mặt nước. Lần này, nàng đã có sự chuẩn bị, từ từ bơi về phía bờ, cuối cùng ngồi lên một tảng đá lớn để rửa ráy sạch sẽ.
Từ xa, tiếng ồn ào của dân làng vẫn vọng lại. Nhưng Mộ Cửu Nguyệt không quan tâm, mặc kệ mọi chuyện, cứ chậm rãi làm việc của mình. Đợi đến khi tiếng ồn nhỏ dần rồi biến mất, nàng mới cầm bộ quần áo ướt và trở về.
Các thôn dân lúc này đã tản đi hết, nhưng Mộ Cửu Nguyệt vẫn cẩn thận, không đi đường cũ mà vòng qua chân núi để tránh gặp bất trắc. Về đến căn nhà tồi tàn, nàng thay bộ quần áo sạch, rồi trở lại phòng mình nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.