Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 29:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Sau khi nấu cháo xong, nàng múc một bát lớn mang vào phòng cho La Thanh Vũ, tiện thể kiểm tra vết thương trên chân hắn.
Hôm qua nàng đã giúp hắn nặn hết mủ, lại đắp thuốc mình tự bào chế, vết thương bắt đầu có dấu hiệu đóng sẹo.
"Tiếp tục đắp thuốc này, ngày mai ta sẽ đổi thuốc khác," nàng cẩn thận băng lại vết thương, giọng điềm tĩnh nói.
La Thanh Vũ im lặng nhìn nàng, không nói gì. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Mộ Cửu Nguyệt ngẩng đầu lên, hỏi thẳng: "Ngươi cũng sợ ta không trở lại?"
"Đó là ý của Đại Dũng. Hắn lo ngươi không quen đường." Giọng hắn trầm lạnh, cố giải thích một câu.
"A!" Mộ Cửu Nguyệt chỉ buông một tiếng "a" nhẹ, cười thầm. Dù sao cũng là sợ nàng không biết đường mà lạc đi xa, không quay về được. Nàng cũng không trách, vì suy nghĩ ấy là dễ hiểu.
La Thanh Vũ rất nhanh thu lại ánh mắt, không nhìn nàng nữa, cũng chẳng giải thích thêm gì.
Bỗng, bên ngoài vang lên giọng của Tống thị: "Cửu Nguyệt, nghe nói ngươi định lên phố? Khi nào đi vậy?"
"Ai, tới ngay đây!" Mộ Cửu Nguyệt trả lời, bước nhanh ra ngoài. Nàng vốn chẳng làm gì trái lương tâm, nên cũng không sợ bị ai dò xét hay theo dõi.
Hơn nữa, Tống thị chắc chắn quen thuộc nơi này hơn nàng, cũng có thể tiết kiệm cho nàng không ít thời gian.
Nhưng nếu đi cùng người khác, nàng sẽ khó mà tranh thủ thời gian bỏ đồ vào không gian, còn đi một mình thì lại tiện lợi hơn.
Tống Mai Hương cõng một cái sọt lớn, cô con gái nhỏ được đặt gọn trong đó. Còn cậu con trai lớn thì có lẽ đang ở nhà cùng La Đại Dũng.
“Tẩu tử ăn gì chưa?” Mộ Cửu Nguyệt vừa bước về phía bếp vừa hỏi.
Bản thân nàng vẫn còn chưa ăn gì cả.
“Chúng ta ăn rồi, không cần vội, ngươi cứ từ từ mà ăn.” Tống Mai Hương đáp, trên khuôn mặt vẫn luôn giữ nụ cười thân thiện, khiến người ta cảm thấy gần gũi.
“Bé con ăn chưa? Đến đây, để di nương đút thêm chút nữa nhé?”
“Thật sự là ăn rồi, ngươi cứ ăn đi, không cần lo cho ta.”
Mộ Cửu Nguyệt nghe vậy cũng không ép buộc, tiếp tục ăn một bát cháo. La Đại Dũng và Tống Mai Hương đều là những người cần cù. Dù ngày thường cuộc sống có thể không quá dư dả, nhưng chắc chắn họ luôn đủ để các con ăn no.
Sau khi ăn xong, nàng cũng cõng lên một cái sọt và cùng Tống Mai Hương đi lên phố.
“Chúng ta đi đường nhỏ bên này nhé.” Tống Mai Hương dẫn Mộ Cửu Nguyệt rẽ vào con đường mòn bên chân núi.
“Ngày thường lên phố, chúng ta toàn đi đường này. Vừa gần hơn lại tiện hơn.”
Quan trọng là không cần đối mặt với ánh mắt tò mò của những người trong thôn.
“Tẩu tử, sao các ngươi vẫn sống ở bên chân núi thế này? Không sợ nguy hiểm sao?” Mộ Cửu Nguyệt tò mò hỏi.
Qua hôm qua cùng nhau lên núi hái thuốc, nàng phát hiện tính cách của người phụ nữ này rất thẳng thắn, làm việc lại dứt khoát, rất hợp với tính cách của nàng.
“Nhà ta Đại Dũng là cô nhi, ăn cơm nhờ người trong thôn nuôi lớn. Mãi về sau, khi làm bạn săn cùng Thanh Vũ, cuộc sống mới dễ thở hơn một chút.”
Tống Mai Hương cười nhẹ nhàng, nói: “Đất trong thôn đều phải mua, mà chúng ta thì có đến hai đứa nhỏ, lại không có đất đai riêng. Ngày thường chỉ dựa vào Đại Dũng đi săn kiếm sống. Muốn mua đất thì chẳng biết đến bao giờ mới đủ.”
Nói đến đây, nàng quay sang Mộ Cửu Nguyệt, cười tiếp: “Dù chúng ta sống bên này núi, nhưng cũng không sao. Tự mình sống cuộc đời của mình, không cần quan tâm đến miệng lưỡi người trong thôn.”
“Hơn nữa, nhà ta Đại Dũng rất thương vợ con. Đối với ta và hai đứa nhỏ đều rất tốt. Có thể ăn no mặc ấm, cuộc sống cứ như vậy mà qua ngày là được rồi.”
Mộ Cửu Nguyệt âm thầm gật đầu. Người như Tống Mai Hương còn nhìn thấu cuộc đời hơn nhiều phụ nữ hiện đại.
Cũng có lẽ, là do thời đại này, phụ nữ chấp nhận số phận mà thành như vậy?
Hôm qua nàng đã giúp hắn nặn hết mủ, lại đắp thuốc mình tự bào chế, vết thương bắt đầu có dấu hiệu đóng sẹo.
"Tiếp tục đắp thuốc này, ngày mai ta sẽ đổi thuốc khác," nàng cẩn thận băng lại vết thương, giọng điềm tĩnh nói.
La Thanh Vũ im lặng nhìn nàng, không nói gì. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Mộ Cửu Nguyệt ngẩng đầu lên, hỏi thẳng: "Ngươi cũng sợ ta không trở lại?"
"Đó là ý của Đại Dũng. Hắn lo ngươi không quen đường." Giọng hắn trầm lạnh, cố giải thích một câu.
"A!" Mộ Cửu Nguyệt chỉ buông một tiếng "a" nhẹ, cười thầm. Dù sao cũng là sợ nàng không biết đường mà lạc đi xa, không quay về được. Nàng cũng không trách, vì suy nghĩ ấy là dễ hiểu.
La Thanh Vũ rất nhanh thu lại ánh mắt, không nhìn nàng nữa, cũng chẳng giải thích thêm gì.
Bỗng, bên ngoài vang lên giọng của Tống thị: "Cửu Nguyệt, nghe nói ngươi định lên phố? Khi nào đi vậy?"
"Ai, tới ngay đây!" Mộ Cửu Nguyệt trả lời, bước nhanh ra ngoài. Nàng vốn chẳng làm gì trái lương tâm, nên cũng không sợ bị ai dò xét hay theo dõi.
Hơn nữa, Tống thị chắc chắn quen thuộc nơi này hơn nàng, cũng có thể tiết kiệm cho nàng không ít thời gian.
Nhưng nếu đi cùng người khác, nàng sẽ khó mà tranh thủ thời gian bỏ đồ vào không gian, còn đi một mình thì lại tiện lợi hơn.
Tống Mai Hương cõng một cái sọt lớn, cô con gái nhỏ được đặt gọn trong đó. Còn cậu con trai lớn thì có lẽ đang ở nhà cùng La Đại Dũng.
“Tẩu tử ăn gì chưa?” Mộ Cửu Nguyệt vừa bước về phía bếp vừa hỏi.
Bản thân nàng vẫn còn chưa ăn gì cả.
“Chúng ta ăn rồi, không cần vội, ngươi cứ từ từ mà ăn.” Tống Mai Hương đáp, trên khuôn mặt vẫn luôn giữ nụ cười thân thiện, khiến người ta cảm thấy gần gũi.
“Bé con ăn chưa? Đến đây, để di nương đút thêm chút nữa nhé?”
“Thật sự là ăn rồi, ngươi cứ ăn đi, không cần lo cho ta.”
Mộ Cửu Nguyệt nghe vậy cũng không ép buộc, tiếp tục ăn một bát cháo. La Đại Dũng và Tống Mai Hương đều là những người cần cù. Dù ngày thường cuộc sống có thể không quá dư dả, nhưng chắc chắn họ luôn đủ để các con ăn no.
Sau khi ăn xong, nàng cũng cõng lên một cái sọt và cùng Tống Mai Hương đi lên phố.
“Chúng ta đi đường nhỏ bên này nhé.” Tống Mai Hương dẫn Mộ Cửu Nguyệt rẽ vào con đường mòn bên chân núi.
“Ngày thường lên phố, chúng ta toàn đi đường này. Vừa gần hơn lại tiện hơn.”
Quan trọng là không cần đối mặt với ánh mắt tò mò của những người trong thôn.
“Tẩu tử, sao các ngươi vẫn sống ở bên chân núi thế này? Không sợ nguy hiểm sao?” Mộ Cửu Nguyệt tò mò hỏi.
Qua hôm qua cùng nhau lên núi hái thuốc, nàng phát hiện tính cách của người phụ nữ này rất thẳng thắn, làm việc lại dứt khoát, rất hợp với tính cách của nàng.
“Nhà ta Đại Dũng là cô nhi, ăn cơm nhờ người trong thôn nuôi lớn. Mãi về sau, khi làm bạn săn cùng Thanh Vũ, cuộc sống mới dễ thở hơn một chút.”
Tống Mai Hương cười nhẹ nhàng, nói: “Đất trong thôn đều phải mua, mà chúng ta thì có đến hai đứa nhỏ, lại không có đất đai riêng. Ngày thường chỉ dựa vào Đại Dũng đi săn kiếm sống. Muốn mua đất thì chẳng biết đến bao giờ mới đủ.”
Nói đến đây, nàng quay sang Mộ Cửu Nguyệt, cười tiếp: “Dù chúng ta sống bên này núi, nhưng cũng không sao. Tự mình sống cuộc đời của mình, không cần quan tâm đến miệng lưỡi người trong thôn.”
“Hơn nữa, nhà ta Đại Dũng rất thương vợ con. Đối với ta và hai đứa nhỏ đều rất tốt. Có thể ăn no mặc ấm, cuộc sống cứ như vậy mà qua ngày là được rồi.”
Mộ Cửu Nguyệt âm thầm gật đầu. Người như Tống Mai Hương còn nhìn thấu cuộc đời hơn nhiều phụ nữ hiện đại.
Cũng có lẽ, là do thời đại này, phụ nữ chấp nhận số phận mà thành như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.