Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 30:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Bỗng nhiên, nàng thấy tò mò: “La Đại Dũng là cô nhi, vậy hắn làm sao cưới được tẩu tử ngươi?”
Tống Mai Hương tính cách thẳng thắn, nhìn chẳng giống những cô gái nông thôn thường thấy.
Nghe vậy, Tống Mai Hương khựng lại một chút, rồi khẽ cười: “Không sợ nói cho ngươi biết, ta trước đây cũng chẳng khác gì ngươi bây giờ.”
“Ta là một quả phụ. Chồng cũ của ta sau khi qua đời, nhà chồng bắt đầu hành hạ, thậm chí muốn bán ta cho một lão già hơn 60 tuổi để làm thiếp. Ta tức quá liền lén bỏ trốn.”
“Sau đó được La Đại Dũng cứu?” Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười, giờ thì nàng đã hiểu. Khó trách từ hôm qua đến giờ, Tống Mai Hương không hề nhìn nàng với ánh mắt kỳ thị hay dò xét. Thì ra, cuộc đời hai người cũng không khác nhau là mấy.
“Ừ, ta chạy một mạch lên núi, vừa đói vừa kiệt sức, ngất xỉu trên đường. Đúng lúc Đại Dũng và Thanh Vũ lên núi săn bắn, liền cứu ta về.”
“Ta thật ra lớn hơn Đại Dũng năm tuổi, nhưng hắn không chê ta lớn tuổi, cũng không chê ta từng có chồng. Hắn muốn ta ở lại cùng sống với hắn, ta liền ở lại.”
Mộ Cửu Nguyệt khẽ cười. Cuộc sống bình dị thế này có lẽ bị nhiều người xem thường, nhưng với một số người, nó lại là niềm hạnh phúc không gì sánh được.
“Tẩu tử thật quyết đoán!” Nàng chân thành khen ngợi.
“Cửu Nguyệt này, không phải ta cố ý giúp Thanh Vũ nói tốt đâu, nhưng hắn và Đại Dũng là bạn thân. Ta cũng hiểu chút ít về hắn, hắn thật sự là một người không tệ.” Tống Mai Hương cảm thán: “Chúng ta phụ nữ ấy mà, gặp được một người đàn ông tốt để lấy làm chồng, còn quan trọng hơn tất cả.”
Mộ Cửu Nguyệt ngầm đồng ý, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn chấp nhận. Ở thời hiện đại, phụ nữ cũng có thể tự mình xây dựng sự nghiệp, không nhất thiết phải dựa vào đàn ông. Dù vậy, những suy nghĩ này nàng cũng không cần chia sẻ với Tống Mai Hương.
“Cái gì mà tốt? Hắn chỉ là một tên đàn ông keo kiệt mà thôi. Ta chỉ mượn hắn một bộ quần áo, mà hắn còn không vui.” Mộ Cửu Nguyệt hậm hực.
Tống Mai Hương liếc nhìn bộ quần áo trên người nàng, dường như lúc này mới để ý rằng mấy ngày nay nàng chỉ mặc có mỗi một bộ. Nhưng hôm nay, rõ ràng quần áo đã sạch sẽ hơn nhiều. Tống Mai Hương bỗng hạ giọng hỏi, vẻ đầy tò mò: “Ngươi tối qua chắc giặt quần áo? Vậy lúc giặt ngươi mặc gì?”
Mộ Cửu Nguyệt cũng không giấu, liền nhỏ giọng đáp: “Ta mượn Thanh Vũ một bộ quần áo thay tạm một đêm, hắn còn không vui, cuối cùng đưa tiền bảo ta đi mua đồ mới.”
Tống Mai Hương sững người một lát, sau đó vẻ mặt đầy kỳ quái: “Ngươi nói là... mượn quần áo của hắn, hắn không vui, nhưng lại đưa tiền để ngươi tự mua quần áo mới?”
“Đúng thế, hắn rõ ràng keo kiệt như vậy, vậy mà ngươi còn bảo hắn là người tốt.”
“Ngươi mượn cái gì của hắn?” Tống Mai Hương truy hỏi, ánh mắt lấp lánh vẻ bát quái. “Không phải là quần áo bên ngoài chứ?”
“Cái gì mà quần áo bên ngoài? Ta không cần mặc đồ của hắn đâu, chỉ là mượn một cái áo dài màu trắng thôi.”
“Khanh khách!” Tống Mai Hương bật cười, cười đến không nhịn được, cả người rung lên vì buồn cười.
Mộ Cửu Nguyệt bối rối nhìn nàng: “Chỉ là một bộ quần áo, ta cũng chỉ mặc qua buổi tối, ban ngày liền thay lại. Có gì buồn cười chứ?”
Tống Mai Hương cười đến chảy cả nước mắt, hạ giọng nói: “Cửu Nguyệt à, nếu ta đoán không sai, ngươi mượn... là áo trong của Thanh Vũ, phải không?”
Mộ Cửu Nguyệt thoáng giật mình, lúc này mới sực nhớ. Ở thời cổ đại, nhiều người đều có áo trong, vừa để mặc bên trong vừa giữ sạch áo ngoài.
Nàng bất giác đỏ mặt. Lúc mới xuyên đến đây, quần áo trên người nàng vừa rách vừa cũ, bên trong cũng chỉ có một chiếc yếm sờn và một cái quần lót rách nát, chẳng còn gì khác. Chính vì vậy, nàng hoàn toàn quên mất rằng ở thời này người ta thường có áo trong, chứ không chỉ mặc áo ngoài.
Tống Mai Hương tính cách thẳng thắn, nhìn chẳng giống những cô gái nông thôn thường thấy.
Nghe vậy, Tống Mai Hương khựng lại một chút, rồi khẽ cười: “Không sợ nói cho ngươi biết, ta trước đây cũng chẳng khác gì ngươi bây giờ.”
“Ta là một quả phụ. Chồng cũ của ta sau khi qua đời, nhà chồng bắt đầu hành hạ, thậm chí muốn bán ta cho một lão già hơn 60 tuổi để làm thiếp. Ta tức quá liền lén bỏ trốn.”
“Sau đó được La Đại Dũng cứu?” Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười, giờ thì nàng đã hiểu. Khó trách từ hôm qua đến giờ, Tống Mai Hương không hề nhìn nàng với ánh mắt kỳ thị hay dò xét. Thì ra, cuộc đời hai người cũng không khác nhau là mấy.
“Ừ, ta chạy một mạch lên núi, vừa đói vừa kiệt sức, ngất xỉu trên đường. Đúng lúc Đại Dũng và Thanh Vũ lên núi săn bắn, liền cứu ta về.”
“Ta thật ra lớn hơn Đại Dũng năm tuổi, nhưng hắn không chê ta lớn tuổi, cũng không chê ta từng có chồng. Hắn muốn ta ở lại cùng sống với hắn, ta liền ở lại.”
Mộ Cửu Nguyệt khẽ cười. Cuộc sống bình dị thế này có lẽ bị nhiều người xem thường, nhưng với một số người, nó lại là niềm hạnh phúc không gì sánh được.
“Tẩu tử thật quyết đoán!” Nàng chân thành khen ngợi.
“Cửu Nguyệt này, không phải ta cố ý giúp Thanh Vũ nói tốt đâu, nhưng hắn và Đại Dũng là bạn thân. Ta cũng hiểu chút ít về hắn, hắn thật sự là một người không tệ.” Tống Mai Hương cảm thán: “Chúng ta phụ nữ ấy mà, gặp được một người đàn ông tốt để lấy làm chồng, còn quan trọng hơn tất cả.”
Mộ Cửu Nguyệt ngầm đồng ý, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn chấp nhận. Ở thời hiện đại, phụ nữ cũng có thể tự mình xây dựng sự nghiệp, không nhất thiết phải dựa vào đàn ông. Dù vậy, những suy nghĩ này nàng cũng không cần chia sẻ với Tống Mai Hương.
“Cái gì mà tốt? Hắn chỉ là một tên đàn ông keo kiệt mà thôi. Ta chỉ mượn hắn một bộ quần áo, mà hắn còn không vui.” Mộ Cửu Nguyệt hậm hực.
Tống Mai Hương liếc nhìn bộ quần áo trên người nàng, dường như lúc này mới để ý rằng mấy ngày nay nàng chỉ mặc có mỗi một bộ. Nhưng hôm nay, rõ ràng quần áo đã sạch sẽ hơn nhiều. Tống Mai Hương bỗng hạ giọng hỏi, vẻ đầy tò mò: “Ngươi tối qua chắc giặt quần áo? Vậy lúc giặt ngươi mặc gì?”
Mộ Cửu Nguyệt cũng không giấu, liền nhỏ giọng đáp: “Ta mượn Thanh Vũ một bộ quần áo thay tạm một đêm, hắn còn không vui, cuối cùng đưa tiền bảo ta đi mua đồ mới.”
Tống Mai Hương sững người một lát, sau đó vẻ mặt đầy kỳ quái: “Ngươi nói là... mượn quần áo của hắn, hắn không vui, nhưng lại đưa tiền để ngươi tự mua quần áo mới?”
“Đúng thế, hắn rõ ràng keo kiệt như vậy, vậy mà ngươi còn bảo hắn là người tốt.”
“Ngươi mượn cái gì của hắn?” Tống Mai Hương truy hỏi, ánh mắt lấp lánh vẻ bát quái. “Không phải là quần áo bên ngoài chứ?”
“Cái gì mà quần áo bên ngoài? Ta không cần mặc đồ của hắn đâu, chỉ là mượn một cái áo dài màu trắng thôi.”
“Khanh khách!” Tống Mai Hương bật cười, cười đến không nhịn được, cả người rung lên vì buồn cười.
Mộ Cửu Nguyệt bối rối nhìn nàng: “Chỉ là một bộ quần áo, ta cũng chỉ mặc qua buổi tối, ban ngày liền thay lại. Có gì buồn cười chứ?”
Tống Mai Hương cười đến chảy cả nước mắt, hạ giọng nói: “Cửu Nguyệt à, nếu ta đoán không sai, ngươi mượn... là áo trong của Thanh Vũ, phải không?”
Mộ Cửu Nguyệt thoáng giật mình, lúc này mới sực nhớ. Ở thời cổ đại, nhiều người đều có áo trong, vừa để mặc bên trong vừa giữ sạch áo ngoài.
Nàng bất giác đỏ mặt. Lúc mới xuyên đến đây, quần áo trên người nàng vừa rách vừa cũ, bên trong cũng chỉ có một chiếc yếm sờn và một cái quần lót rách nát, chẳng còn gì khác. Chính vì vậy, nàng hoàn toàn quên mất rằng ở thời này người ta thường có áo trong, chứ không chỉ mặc áo ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.