Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 32:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
“Cửu Nguyệt, ngươi định mua gì? Ta biết đường, để ta dẫn ngươi đi.” Tống Mai Hương niềm nở hỏi.
“Đi mua hai bộ quần áo trước.” Mộ Cửu Nguyệt vừa đáp vừa đưa mắt đánh giá những cửa hàng hai bên đường. Các ngôi nhà ở đây mang nét cổ kính, nhưng so với những căn nhà đất, mái tranh ở làng thì rõ ràng khang trang hơn nhiều.
Trên trấn, phần lớn là nhà gạch xanh, mái ngói đen. Thỉnh thoảng vẫn còn thấy vài ngôi nhà tranh lọt thỏm giữa những dãy nhà kiên cố. Trên đường, số người qua lại không nhiều, chỉ thấy bóng dáng họ vội vã lướt qua.
Tống Mai Hương dẫn nàng đến một tiệm vải: “Ngươi thích màu gì? Cứ chọn đi.”
Mộ Cửu Nguyệt nhìn những cuộn vải đơn giản được bày trong tiệm mà ngẩn ngơ. Thật lòng mà nói, ở kiếp trước, dù sống cùng gia gia ở nông thôn, nàng vẫn chưa từng phải tự tay may vá quần áo.
Ở thời hiện đại, ai còn tự làm quần áo nữa? Dù là ở quê, nàng cũng chưa bao giờ thiếu đồ mặc. Tất cả đều do cha mẹ mua cho, thậm chí có những bộ nàng còn chưa kịp mặc đến.
Muốn nàng tự tay cầm kim chỉ mà may đồ? Thật sự là chưa từng thử qua!
“Ở đây có sẵn quần áo may sẵn không?” Nàng ngượng ngùng hỏi.
“Có chứ, bên này.” Chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt hiền hậu luôn nở nụ cười. Bà đánh giá Mộ Cửu Nguyệt vài lần nhưng không nói gì thêm, chỉ dẫn nàng sang khu quần áo may sẵn.
“Cửu Nguyệt, ngươi ngốc à? Quần áo may sẵn giá đắt lắm, không bằng mua vải về tự may, rẻ hơn nhiều!” Tống Mai Hương kéo nàng lại, hạ giọng nhắc nhở.
Mộ Cửu Nguyệt cũng hiểu rõ điều này, nhưng khổ nỗi nàng không biết may vá. Trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào về việc này. Nhìn mấy cuộn vải dệt, nàng chẳng hề có chút hứng thú nào với việc may quần áo, chỉ sợ làm lại mất mặt thêm.
“Tẩu tử, ta gấp gáp quá nên chưa kịp chuẩn bị đồ đạc. Trước cứ mua hai bộ về mặc tạm, tắm rửa sạch sẽ đã.” Nàng xấu hổ giải thích.
Tống Mai Hương nghe vậy thấy cũng hợp lý, liền không nói thêm gì nữa.
Nếu mua vải về may, dáng người nhỏ gầy như Mộ Cửu Nguyệt, làm một bộ chắc chỉ tốn mấy chục văn. Nhưng mua đồ may sẵn, ít nhất cũng phải hơn trăm văn, giá chênh lệch rõ ràng.
“Muội tử, bên này là quần áo may sẵn, ngươi cứ xem thử, thích kiểu nào thì chọn.” Chủ tiệm niềm nở dẫn nàng đến khu quần áo, nơi quần áo được gấp gọn thành từng chồng, bày la liệt trên các kệ.
Ở đây không có giá treo, cũng chẳng có cách trưng bày nào đẹp mắt. Tất cả trang phục đều xếp chồng lên nhau, muốn xem phải tự tay lật từng bộ.
Mộ Cửu Nguyệt cúi xuống chọn lựa, phát hiện quần áo ở đây tuy đều may theo một kích cỡ chung, nhưng khá vừa vặn với dáng người nhỏ bé của nàng. Tuy nhiên, vải dệt phần lớn là vải bông mịn, còn loại vải thô cứng phổ biến thì lại rất ít.
Tống Mai Hương nhìn đống quần áo, khẽ nhíu mày: “Sao toàn là vải bông? Không có vải bố sao?”
Người phụ nữ trung niên liền cười đáp: “Người nhà quê muốn quần áo mới thì tự mua vải bố về mà may. Ta mà nhập vải bố thô bán ở đây, ai mà thèm mua?”
Tống Mai Hương nghe vậy liền im lặng. Cũng phải, đừng nói người ở quê, ngay cả dân trong trấn mà điều kiện sống không tốt, phần lớn cũng tự may đồ để mặc.
Rốt cuộc, ở thời đại này, thứ đầu tiên một cô gái phải học chính là thêu thùa may vá. Sau này về nhà chồng, giỏi nữ công mới có chút tiếng nói. Còn kiểu như Mộ Cửu Nguyệt – không biết gì về nữ công – quả thật rất hiếm.
Mộ Cửu Nguyệt lật xem những bộ quần áo may sẵn, phần lớn là áo cổ chéo, tay áo dài phối cùng váy.
Mấy bộ đồ như vậy không hẳn là xấu, nhưng lại bất tiện nếu nàng muốn lên núi, trèo cây hay xuống hồ bắt cá.
“Đi mua hai bộ quần áo trước.” Mộ Cửu Nguyệt vừa đáp vừa đưa mắt đánh giá những cửa hàng hai bên đường. Các ngôi nhà ở đây mang nét cổ kính, nhưng so với những căn nhà đất, mái tranh ở làng thì rõ ràng khang trang hơn nhiều.
Trên trấn, phần lớn là nhà gạch xanh, mái ngói đen. Thỉnh thoảng vẫn còn thấy vài ngôi nhà tranh lọt thỏm giữa những dãy nhà kiên cố. Trên đường, số người qua lại không nhiều, chỉ thấy bóng dáng họ vội vã lướt qua.
Tống Mai Hương dẫn nàng đến một tiệm vải: “Ngươi thích màu gì? Cứ chọn đi.”
Mộ Cửu Nguyệt nhìn những cuộn vải đơn giản được bày trong tiệm mà ngẩn ngơ. Thật lòng mà nói, ở kiếp trước, dù sống cùng gia gia ở nông thôn, nàng vẫn chưa từng phải tự tay may vá quần áo.
Ở thời hiện đại, ai còn tự làm quần áo nữa? Dù là ở quê, nàng cũng chưa bao giờ thiếu đồ mặc. Tất cả đều do cha mẹ mua cho, thậm chí có những bộ nàng còn chưa kịp mặc đến.
Muốn nàng tự tay cầm kim chỉ mà may đồ? Thật sự là chưa từng thử qua!
“Ở đây có sẵn quần áo may sẵn không?” Nàng ngượng ngùng hỏi.
“Có chứ, bên này.” Chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt hiền hậu luôn nở nụ cười. Bà đánh giá Mộ Cửu Nguyệt vài lần nhưng không nói gì thêm, chỉ dẫn nàng sang khu quần áo may sẵn.
“Cửu Nguyệt, ngươi ngốc à? Quần áo may sẵn giá đắt lắm, không bằng mua vải về tự may, rẻ hơn nhiều!” Tống Mai Hương kéo nàng lại, hạ giọng nhắc nhở.
Mộ Cửu Nguyệt cũng hiểu rõ điều này, nhưng khổ nỗi nàng không biết may vá. Trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào về việc này. Nhìn mấy cuộn vải dệt, nàng chẳng hề có chút hứng thú nào với việc may quần áo, chỉ sợ làm lại mất mặt thêm.
“Tẩu tử, ta gấp gáp quá nên chưa kịp chuẩn bị đồ đạc. Trước cứ mua hai bộ về mặc tạm, tắm rửa sạch sẽ đã.” Nàng xấu hổ giải thích.
Tống Mai Hương nghe vậy thấy cũng hợp lý, liền không nói thêm gì nữa.
Nếu mua vải về may, dáng người nhỏ gầy như Mộ Cửu Nguyệt, làm một bộ chắc chỉ tốn mấy chục văn. Nhưng mua đồ may sẵn, ít nhất cũng phải hơn trăm văn, giá chênh lệch rõ ràng.
“Muội tử, bên này là quần áo may sẵn, ngươi cứ xem thử, thích kiểu nào thì chọn.” Chủ tiệm niềm nở dẫn nàng đến khu quần áo, nơi quần áo được gấp gọn thành từng chồng, bày la liệt trên các kệ.
Ở đây không có giá treo, cũng chẳng có cách trưng bày nào đẹp mắt. Tất cả trang phục đều xếp chồng lên nhau, muốn xem phải tự tay lật từng bộ.
Mộ Cửu Nguyệt cúi xuống chọn lựa, phát hiện quần áo ở đây tuy đều may theo một kích cỡ chung, nhưng khá vừa vặn với dáng người nhỏ bé của nàng. Tuy nhiên, vải dệt phần lớn là vải bông mịn, còn loại vải thô cứng phổ biến thì lại rất ít.
Tống Mai Hương nhìn đống quần áo, khẽ nhíu mày: “Sao toàn là vải bông? Không có vải bố sao?”
Người phụ nữ trung niên liền cười đáp: “Người nhà quê muốn quần áo mới thì tự mua vải bố về mà may. Ta mà nhập vải bố thô bán ở đây, ai mà thèm mua?”
Tống Mai Hương nghe vậy liền im lặng. Cũng phải, đừng nói người ở quê, ngay cả dân trong trấn mà điều kiện sống không tốt, phần lớn cũng tự may đồ để mặc.
Rốt cuộc, ở thời đại này, thứ đầu tiên một cô gái phải học chính là thêu thùa may vá. Sau này về nhà chồng, giỏi nữ công mới có chút tiếng nói. Còn kiểu như Mộ Cửu Nguyệt – không biết gì về nữ công – quả thật rất hiếm.
Mộ Cửu Nguyệt lật xem những bộ quần áo may sẵn, phần lớn là áo cổ chéo, tay áo dài phối cùng váy.
Mấy bộ đồ như vậy không hẳn là xấu, nhưng lại bất tiện nếu nàng muốn lên núi, trèo cây hay xuống hồ bắt cá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.