Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 34:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Nghe Tống Mai Hương lẩm bẩm, Mộ Cửu Nguyệt chỉ mỉm cười, không giải thích thêm.
“Đúng rồi, ngươi mua một thước vải bông mịn làm gì? Cũng không đủ để may một bộ quần áo đâu.” Tống Mai Hương nhớ lại chuyện đó, bỗng hạ giọng nói: “Ngươi không định làm quần lót cho Thanh Vũ đấy chứ?”
Mộ Cửu Nguyệt lập tức trừng mắt lườm nàng, giọng hơi bực bội: “Ta có việc cần dùng.”
Làm quần lót cho hắn? Nàng dám chắc dù có làm ra, hắn cũng không đời nào chịu mặc.
Tống Mai Hương bật cười, nhìn ra vẻ ngượng ngùng của nàng, liền không chọc ghẹo thêm. Trên đường cái, nàng cũng chẳng nói chuyện này nữa.
“Ngươi định mua gì tiếp theo?”
Mộ Cửu Nguyệt dừng lại suy nghĩ, rồi đáp: “Đi mua một cái cuốc, thêm một con dao lớn. Sau đó mua nồi, chén, gáo, bồn, với ít dầu muối.”
“Được, đi theo ta!” Tống Mai Hương nói, dẫn nàng đi dọc theo con phố phía trước.
***
Đúng lúc này, một giọng nói lả lướt vang lên:
“Nha, nha, vị tiểu nương tử này lớn lên thật xinh đẹp. Hay là hãnh diện bồi bản công tử đây ăn một bữa cơm, thế nào?”
Trước mặt hai người, một thanh niên mặc trường bào màu xanh lơ, tay cầm quạt xếp màu bạc, dẫn theo hai gã đàn ông cao to đứng chắn đường.
Tống Mai Hương lập tức kéo Mộ Cửu Nguyệt ra sau, cố gắng vòng qua bên cạnh để tránh.
Nhưng hai gã đàn ông kia cười nham hiểm, bước lên vài bước, một lần nữa chặn đường họ.
“Công tử nhà ta đã để mắt tới các ngươi, đó là phúc phần lớn lao. Đừng không biết điều.”
Tống Mai Hương nắm chặt tay Mộ Cửu Nguyệt, bàn tay nàng run lên rõ rệt. Cố lấy can đảm, nàng nói với giọng khẩn khoản: “Vị công tử này, ngài xem chúng ta đều là phụ nữ đã có chồng, còn sinh con rồi. E rằng làm bẩn mắt ngài mất.”
Một trong hai gã đàn ông giận dữ quát: “Câm miệng! Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà nói chuyện điều kiện ở đây?”
"Hừ, đừng nói ngươi đã thành thân, có con, kể cả ngươi là hoa khôi của cả một vùng, cũng không xứng với công tử nhà ta.” Một gã đại hán khác gằn giọng.
Gã kia tiếp lời, giọng điệu khinh khỉnh: “Công tử nhà ta chẳng qua cảm thấy buồn chán, muốn các ngươi bồi chuyện cho vui. Ngươi nghĩ công tử muốn cưới ngươi làm chính thất chắc? Đừng tự cao tự đại như vậy!”
Sắc mặt Tống Mai Hương lập tức tái nhợt. Nàng nắm chặt lấy tay Mộ Cửu Nguyệt, run rẩy không ngừng.
Mộ Cửu Nguyệt liếc nhìn Tống Mai Hương, rồi quay sang nhìn hai gã đại hán và thanh niên kia. Nàng nhàn nhạt nói: “Được thôi, ta sẽ đi theo các ngươi. Nhưng tẩu tử ta nhát gan, các ngươi không cần làm nàng sợ.”
“Cửu Nguyệt!” Tống Mai Hương hốt hoảng gọi, môi nàng run rẩy, giọng nói nhỏ như sắp khóc. Nàng chưa từng gặp phải chuyện nào đáng sợ thế này. Nhìn cách ăn mặc của tên thanh niên kia, rõ ràng không phải hạng người dễ dây vào. Một khi bị những kẻ như vậy để ý, hậu quả khó lường.
Mộ Cửu Nguyệt quay sang Tống Mai Hương, cười nhẹ: “Tẩu tử, ngươi về trước đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Ánh mắt nàng lộ vẻ bình thản nhưng mang theo chút gì đó an ủi. Nhìn thấy ánh mắt ấy, Tống Mai Hương có chút yên lòng nhưng cũng không khỏi lo lắng.
“Tiểu nương tử quả nhiên hiểu chuyện. Mời qua bên này.” Lý công tử cười, làm một động tác tay mời. Ánh mắt hắn không thèm đặt vào Tống Mai Hương – trong mắt hắn, nàng chỉ là một người phụ nữ quê mùa không đáng quan tâm. Người hắn muốn, chính là Mộ Cửu Nguyệt.
Mộ Cửu Nguyệt đẩy nhẹ Tống Mai Hương ra sau, ý bảo nàng mau chóng rời đi. Sau đó, nàng đi theo Lý công tử đến tửu lầu gần đó.
***
“A, Lý công tử! Lâu rồi ngài không đến, vẫn là chỗ cũ phải không?” Tiểu nhị trong quán nhanh chóng chạy tới đón tiếp, cúi đầu cười nịnh bợ.
“Đúng vậy, hôm nay đưa lên hết những món ngon nhất của quán các ngươi. Bản công tử hôm nay phải uống thật sảng khoái.” Lý công tử cười lớn, ánh mắt liếc qua Mộ Cửu Nguyệt. Dù dáng người nàng nhỏ gầy, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại khiến hắn vô cùng hài lòng.
“Đúng rồi, ngươi mua một thước vải bông mịn làm gì? Cũng không đủ để may một bộ quần áo đâu.” Tống Mai Hương nhớ lại chuyện đó, bỗng hạ giọng nói: “Ngươi không định làm quần lót cho Thanh Vũ đấy chứ?”
Mộ Cửu Nguyệt lập tức trừng mắt lườm nàng, giọng hơi bực bội: “Ta có việc cần dùng.”
Làm quần lót cho hắn? Nàng dám chắc dù có làm ra, hắn cũng không đời nào chịu mặc.
Tống Mai Hương bật cười, nhìn ra vẻ ngượng ngùng của nàng, liền không chọc ghẹo thêm. Trên đường cái, nàng cũng chẳng nói chuyện này nữa.
“Ngươi định mua gì tiếp theo?”
Mộ Cửu Nguyệt dừng lại suy nghĩ, rồi đáp: “Đi mua một cái cuốc, thêm một con dao lớn. Sau đó mua nồi, chén, gáo, bồn, với ít dầu muối.”
“Được, đi theo ta!” Tống Mai Hương nói, dẫn nàng đi dọc theo con phố phía trước.
***
Đúng lúc này, một giọng nói lả lướt vang lên:
“Nha, nha, vị tiểu nương tử này lớn lên thật xinh đẹp. Hay là hãnh diện bồi bản công tử đây ăn một bữa cơm, thế nào?”
Trước mặt hai người, một thanh niên mặc trường bào màu xanh lơ, tay cầm quạt xếp màu bạc, dẫn theo hai gã đàn ông cao to đứng chắn đường.
Tống Mai Hương lập tức kéo Mộ Cửu Nguyệt ra sau, cố gắng vòng qua bên cạnh để tránh.
Nhưng hai gã đàn ông kia cười nham hiểm, bước lên vài bước, một lần nữa chặn đường họ.
“Công tử nhà ta đã để mắt tới các ngươi, đó là phúc phần lớn lao. Đừng không biết điều.”
Tống Mai Hương nắm chặt tay Mộ Cửu Nguyệt, bàn tay nàng run lên rõ rệt. Cố lấy can đảm, nàng nói với giọng khẩn khoản: “Vị công tử này, ngài xem chúng ta đều là phụ nữ đã có chồng, còn sinh con rồi. E rằng làm bẩn mắt ngài mất.”
Một trong hai gã đàn ông giận dữ quát: “Câm miệng! Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà nói chuyện điều kiện ở đây?”
"Hừ, đừng nói ngươi đã thành thân, có con, kể cả ngươi là hoa khôi của cả một vùng, cũng không xứng với công tử nhà ta.” Một gã đại hán khác gằn giọng.
Gã kia tiếp lời, giọng điệu khinh khỉnh: “Công tử nhà ta chẳng qua cảm thấy buồn chán, muốn các ngươi bồi chuyện cho vui. Ngươi nghĩ công tử muốn cưới ngươi làm chính thất chắc? Đừng tự cao tự đại như vậy!”
Sắc mặt Tống Mai Hương lập tức tái nhợt. Nàng nắm chặt lấy tay Mộ Cửu Nguyệt, run rẩy không ngừng.
Mộ Cửu Nguyệt liếc nhìn Tống Mai Hương, rồi quay sang nhìn hai gã đại hán và thanh niên kia. Nàng nhàn nhạt nói: “Được thôi, ta sẽ đi theo các ngươi. Nhưng tẩu tử ta nhát gan, các ngươi không cần làm nàng sợ.”
“Cửu Nguyệt!” Tống Mai Hương hốt hoảng gọi, môi nàng run rẩy, giọng nói nhỏ như sắp khóc. Nàng chưa từng gặp phải chuyện nào đáng sợ thế này. Nhìn cách ăn mặc của tên thanh niên kia, rõ ràng không phải hạng người dễ dây vào. Một khi bị những kẻ như vậy để ý, hậu quả khó lường.
Mộ Cửu Nguyệt quay sang Tống Mai Hương, cười nhẹ: “Tẩu tử, ngươi về trước đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Ánh mắt nàng lộ vẻ bình thản nhưng mang theo chút gì đó an ủi. Nhìn thấy ánh mắt ấy, Tống Mai Hương có chút yên lòng nhưng cũng không khỏi lo lắng.
“Tiểu nương tử quả nhiên hiểu chuyện. Mời qua bên này.” Lý công tử cười, làm một động tác tay mời. Ánh mắt hắn không thèm đặt vào Tống Mai Hương – trong mắt hắn, nàng chỉ là một người phụ nữ quê mùa không đáng quan tâm. Người hắn muốn, chính là Mộ Cửu Nguyệt.
Mộ Cửu Nguyệt đẩy nhẹ Tống Mai Hương ra sau, ý bảo nàng mau chóng rời đi. Sau đó, nàng đi theo Lý công tử đến tửu lầu gần đó.
***
“A, Lý công tử! Lâu rồi ngài không đến, vẫn là chỗ cũ phải không?” Tiểu nhị trong quán nhanh chóng chạy tới đón tiếp, cúi đầu cười nịnh bợ.
“Đúng vậy, hôm nay đưa lên hết những món ngon nhất của quán các ngươi. Bản công tử hôm nay phải uống thật sảng khoái.” Lý công tử cười lớn, ánh mắt liếc qua Mộ Cửu Nguyệt. Dù dáng người nàng nhỏ gầy, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại khiến hắn vô cùng hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.