Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 44:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
“Tốt lắm! Ngày đó ăn trộm rau dại của ta, giờ lại dám mò đến đây ăn trộm đồ à?”
Cơn giận của Mộ Cửu Nguyệt bốc lên ngùn ngụt. Thật là ỷ vào việc La Thanh Vũ nằm trên giường không thể động đậy, tưởng nàng – một nữ nhân nhỏ bé – không thể trông coi nổi nhà cửa sao?
Nghe thấy tiếng nàng, Trần thị quay đầu lại. Khi nhìn thấy Mộ Cửu Nguyệt tay cầm một cây gậy gỗ bước vào, bà ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
“Tiện nhân, sao chổi, ngươi dám đánh ta?”
Trần thị miệng thì hét lớn nhưng chân lại không ngừng lùi ra phía sau. Tay bà ta gắt gao giữ chặt cái nồi mới cướp được. Trong đầu thầm nghĩ, sao chổi này dường như không giống những lời đồn đại, hung dữ hơn nhiều. Chính vì nghĩ nàng yếu đuối, bà mới thừa cơ mò vào, định ăn trộm chút gạo lứt mang về. Nào ngờ trong bếp phát hiện bao nhiêu đồ vật quý giá, lòng tham nổi lên nên bà càng không cam lòng bỏ qua.
“Ngươi đã dám vào nhà ta trộm đồ, sao ta lại không dám đánh ngươi?”
Mộ Cửu Nguyệt cười lạnh, trong tay cầm chặt cây gậy gỗ, không chút do dự bổ thẳng vào chân Trần thị.
Trần thị giật mình thét lên, vội vàng né tránh, cái nồi trong tay cũng giơ ra làm lá chắn. “Tiện nhân, sao chổi, ngươi dám đánh ta? Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ta chẳng những dám đánh, mà còn định kéo ngươi lên gặp quan!” Mộ Cửu Nguyệt nói dứt lời, động tác càng dứt khoát. Cây gậy trong tay đang hướng xuống thì bất ngờ đánh chếch lên, đập mạnh vào cánh tay Trần thị.
“A!” Trần thị không kịp phản ứng, cánh tay bị đánh mạnh, tê rần không còn sức. Chiếc nồi từ tay bà rơi xuống đất, phát ra tiếng "keng" chói tai.
Bà ta định cúi người nhặt lại cái nồi thì Mộ Cửu Nguyệt đã vung thêm một gậy nữa, không cho bà ta cơ hội. Đau đớn khiến Trần thị hét ầm lên, cả người luống cuống né tránh trong không gian chật hẹp của căn bếp.
Đặc biệt khi nghe thấy Mộ Cửu Nguyệt lớn tiếng nói muốn đưa bà ta lên gặp quan, Trần thị càng hoảng hốt. Việc trộm đồ đã chẳng phải chuyện vẻ vang, nếu bị phanh phui, không chỉ mình bà chịu tội mà cả nhà họ La cũng sẽ chẳng bỏ qua.
“Sao chổi, ngươi đừng quên, ngươi chỉ là một đứa tì nữ mà nhà ta bỏ tiền mua về, thật sự nghĩ ngươi là chủ nhà chắc?” Trần thị vừa lui vừa cay độc hét lên. “Ngươi dám đánh ta? Ta sẽ bảo mẹ chồng ngươi bán ngươi vào nhà thổ, để ngươi bị ngàn người cưỡi, vạn người đạp!”
Nghe những lời này, cơn giận trong lòng Mộ Cửu Nguyệt càng cuộn trào. Nhưng nàng nhanh chóng kìm lại, ánh mắt thoáng trầm xuống. Đúng, nàng còn tờ giấy bán thân đang nằm trong tay nhà họ La. Nếu hôm nay làm lớn chuyện, sau này bọn họ chắc chắn sẽ không để yên. Người chịu thiệt vẫn sẽ là nàng.
Mộ Cửu Nguyệt thả lỏng tay, ngừng động tác, đưa tay xoa mắt, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, giọng điệu mềm mỏng hơn: “Ngươi là… đại tẩu?”
Ngày hôm qua, từ miệng Tống Mai Hương, nàng đã nắm rõ quan hệ trong gia đình La Thanh Vũ, biết Trần thị là đại tẩu của mình.
Trần thị nghe vậy, suýt nữa tức đến phát điên. Cái ngôi sao chổi này, sao có thể giả bộ không nhận ra mình được? Rõ ràng là cố ý! Nhưng nhớ lại vừa rồi bị đánh đến thảm hại, đối phương lại như kẻ điên, bà ta không khỏi cảm thấy chột dạ, không dám ở lại lâu.
Bà trừng mắt nhìn Mộ Cửu Nguyệt, hậm hực bước nhanh ra phía cửa.
“Ai nha, thì ra là tẩu tử. Ngươi nói xem, sáng sớm ngươi vào bếp nhà ta làm gì? Làm ta cứ tưởng trộm vào nhà!”
Mộ Cửu Nguyệt theo sát sau lưng, giọng nói lớn đến mức cả sân đều nghe rõ: “Tẩu tử, vừa rồi ta có phải hay không đã đánh ngươi?”
“Ngươi không sao chứ? Có cần ta kiểm tra giúp không?”
Mộ Cửu Nguyệt nhướng mày, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút chế giễu.
Trần thị nào dám để nàng kiểm tra? Miệng thì hầm hầm hổ hổ nhưng chân đã khập khiễng chạy ra khỏi căn bếp, không dám quay đầu lại.
Cơn giận của Mộ Cửu Nguyệt bốc lên ngùn ngụt. Thật là ỷ vào việc La Thanh Vũ nằm trên giường không thể động đậy, tưởng nàng – một nữ nhân nhỏ bé – không thể trông coi nổi nhà cửa sao?
Nghe thấy tiếng nàng, Trần thị quay đầu lại. Khi nhìn thấy Mộ Cửu Nguyệt tay cầm một cây gậy gỗ bước vào, bà ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
“Tiện nhân, sao chổi, ngươi dám đánh ta?”
Trần thị miệng thì hét lớn nhưng chân lại không ngừng lùi ra phía sau. Tay bà ta gắt gao giữ chặt cái nồi mới cướp được. Trong đầu thầm nghĩ, sao chổi này dường như không giống những lời đồn đại, hung dữ hơn nhiều. Chính vì nghĩ nàng yếu đuối, bà mới thừa cơ mò vào, định ăn trộm chút gạo lứt mang về. Nào ngờ trong bếp phát hiện bao nhiêu đồ vật quý giá, lòng tham nổi lên nên bà càng không cam lòng bỏ qua.
“Ngươi đã dám vào nhà ta trộm đồ, sao ta lại không dám đánh ngươi?”
Mộ Cửu Nguyệt cười lạnh, trong tay cầm chặt cây gậy gỗ, không chút do dự bổ thẳng vào chân Trần thị.
Trần thị giật mình thét lên, vội vàng né tránh, cái nồi trong tay cũng giơ ra làm lá chắn. “Tiện nhân, sao chổi, ngươi dám đánh ta? Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ta chẳng những dám đánh, mà còn định kéo ngươi lên gặp quan!” Mộ Cửu Nguyệt nói dứt lời, động tác càng dứt khoát. Cây gậy trong tay đang hướng xuống thì bất ngờ đánh chếch lên, đập mạnh vào cánh tay Trần thị.
“A!” Trần thị không kịp phản ứng, cánh tay bị đánh mạnh, tê rần không còn sức. Chiếc nồi từ tay bà rơi xuống đất, phát ra tiếng "keng" chói tai.
Bà ta định cúi người nhặt lại cái nồi thì Mộ Cửu Nguyệt đã vung thêm một gậy nữa, không cho bà ta cơ hội. Đau đớn khiến Trần thị hét ầm lên, cả người luống cuống né tránh trong không gian chật hẹp của căn bếp.
Đặc biệt khi nghe thấy Mộ Cửu Nguyệt lớn tiếng nói muốn đưa bà ta lên gặp quan, Trần thị càng hoảng hốt. Việc trộm đồ đã chẳng phải chuyện vẻ vang, nếu bị phanh phui, không chỉ mình bà chịu tội mà cả nhà họ La cũng sẽ chẳng bỏ qua.
“Sao chổi, ngươi đừng quên, ngươi chỉ là một đứa tì nữ mà nhà ta bỏ tiền mua về, thật sự nghĩ ngươi là chủ nhà chắc?” Trần thị vừa lui vừa cay độc hét lên. “Ngươi dám đánh ta? Ta sẽ bảo mẹ chồng ngươi bán ngươi vào nhà thổ, để ngươi bị ngàn người cưỡi, vạn người đạp!”
Nghe những lời này, cơn giận trong lòng Mộ Cửu Nguyệt càng cuộn trào. Nhưng nàng nhanh chóng kìm lại, ánh mắt thoáng trầm xuống. Đúng, nàng còn tờ giấy bán thân đang nằm trong tay nhà họ La. Nếu hôm nay làm lớn chuyện, sau này bọn họ chắc chắn sẽ không để yên. Người chịu thiệt vẫn sẽ là nàng.
Mộ Cửu Nguyệt thả lỏng tay, ngừng động tác, đưa tay xoa mắt, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, giọng điệu mềm mỏng hơn: “Ngươi là… đại tẩu?”
Ngày hôm qua, từ miệng Tống Mai Hương, nàng đã nắm rõ quan hệ trong gia đình La Thanh Vũ, biết Trần thị là đại tẩu của mình.
Trần thị nghe vậy, suýt nữa tức đến phát điên. Cái ngôi sao chổi này, sao có thể giả bộ không nhận ra mình được? Rõ ràng là cố ý! Nhưng nhớ lại vừa rồi bị đánh đến thảm hại, đối phương lại như kẻ điên, bà ta không khỏi cảm thấy chột dạ, không dám ở lại lâu.
Bà trừng mắt nhìn Mộ Cửu Nguyệt, hậm hực bước nhanh ra phía cửa.
“Ai nha, thì ra là tẩu tử. Ngươi nói xem, sáng sớm ngươi vào bếp nhà ta làm gì? Làm ta cứ tưởng trộm vào nhà!”
Mộ Cửu Nguyệt theo sát sau lưng, giọng nói lớn đến mức cả sân đều nghe rõ: “Tẩu tử, vừa rồi ta có phải hay không đã đánh ngươi?”
“Ngươi không sao chứ? Có cần ta kiểm tra giúp không?”
Mộ Cửu Nguyệt nhướng mày, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút chế giễu.
Trần thị nào dám để nàng kiểm tra? Miệng thì hầm hầm hổ hổ nhưng chân đã khập khiễng chạy ra khỏi căn bếp, không dám quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.