Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 45:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Bên nhà bên cạnh, vợ chồng La Đại Dũng đã sớm bị tiếng động ồn ào làm cho tỉnh giấc, giờ đây đang đứng dưới mái hiên nhìn theo bóng Trần thị vội vã bỏ đi. Chân bà ta bước thấp bước cao, tay còn ôm một bên hông, rõ ràng là chật vật không thôi.
Chỉ đến khi Trần thị khuất bóng, ánh mắt vợ chồng La Đại Dũng mới chuyển qua nhìn Mộ Cửu Nguyệt.
Sắc mặt Mộ Cửu Nguyệt lúc này đã trầm xuống, trong lòng không khỏi cảm thán. Căn nhà cũ nát này đúng là chẳng có chút an toàn nào, ai cũng có thể xông vào muốn làm gì thì làm. Cũng may là thịt heo và những thứ quan trọng tối qua nàng đều đã cất vào không gian, nếu không chẳng biết sẽ còn bị trộm bao nhiêu.
Xem ra, từ nay về sau, ngay cả nồi niêu bát đũa cũng phải cất vào không gian trước khi đi ngủ mới được.
“Cửu Nguyệt, ngươi không sao chứ? Sao lại ra nông nỗi này?” Tống Mai Hương và chồng bước vào, giọng nói đầy tò mò.
Thật ra, hình ảnh vừa rồi quả thực khiến người khác thấy kỳ lạ. Trần thị chạy trối chết, còn Mộ Cửu Nguyệt đứng đó, trên tay vẫn cầm cây gậy gỗ. Người không biết nhìn vào còn tưởng nàng chính là kẻ gây chuyện.
Nghe câu hỏi, ngay cả chính Mộ Cửu Nguyệt cũng thấy hơi ngại ngùng. Rõ ràng người bị đánh thê thảm là Trần thị, nhưng nhìn nàng thế này lại chẳng giống bị hại chút nào.
“Ta không sao.” Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười lắc đầu, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Đây là khu vực sát chân núi, quanh đây chỉ có nhà La Đại Dũng, không có nhiều người qua lại. Nếu chuyện này xảy ra ở trung tâm thôn, e rằng giờ nàng đã bị cả thôn kéo đến vây xem, bàn tán rồi.
Ngoài danh tiếng “ngôi sao chổi” của nàng, chắc chắn còn thêm cả cái tiếng hung hãn nữa. Nhưng nghĩ đến những lời đồn đại, nàng chỉ cười nhạt.
Trước kia nhà họ La đối xử với La Thanh Vũ thế nào, nàng không quan tâm. Nhưng từ giờ trở đi, chỉ cần nàng còn ở đây, bọn họ đừng hòng ức hiếp đến tận cửa.
La Đại Dũng nhìn nàng một lát, không nói gì mà quay người bước vào phòng La Thanh Vũ.
Ánh mắt Mộ Cửu Nguyệt cũng hướng về căn phòng đó. Với động tĩnh vừa rồi, chắc hẳn La Thanh Vũ đã nghe thấy hết. Nhưng không biết trong lòng hắn nghĩ thế nào về nàng?
Nghe đồn, nam nhân cổ đại phần lớn đều là những kẻ ngu hiếu, suốt đời chỉ biết tôn thờ cha mẹ và lễ nghĩa. Nữ nhân sau khi gả vào nhà thì phải hầu hạ cha mẹ chồng, sống phụ thuộc vào chồng, thậm chí còn phải đối xử thân thiện với anh chị em chồng.
Nghĩ đến đó, Mộ Cửu Nguyệt cảm thấy lạnh cả sống lưng. Một cuộc sống như vậy, tuyệt đối không phải thứ nàng muốn.
Nhưng rồi nàng tự nhủ, giữa nàng và La Thanh Vũ vốn dĩ chỉ là một giao dịch. Hai người tạm thời chung sống, chẳng việc gì nàng phải để ý đến suy nghĩ của hắn.
“Cửu Nguyệt, mấy thứ ngươi mới mua kia, về sau trước khi đi ngủ tốt nhất cứ đem hết vào phòng mà cất đi.” Tống Mai Hương nhìn căn bếp hỗn độn, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tẩu tử, ta biết rồi.” Mộ Cửu Nguyệt gật đầu, trong lòng thầm than. Nàng mới đến đây chưa lâu, còn chưa quen với cách sống của nơi này.
Kiếp trước, ở quê nàng, chẳng mấy ai đi trộm vặt. Dù buổi tối có để cửa phòng mở thì cũng không lo bị mất đồ. Ai ngờ vừa mới xuyên đến đây, nàng đã gặp phải tình cảnh này, hơn nữa kẻ trộm lại chính là đại tẩu của chồng nàng – một người chẳng ra gì. Nàng còn có thể nói gì đây?
“Để ta bảo La Đại Dũng rảnh rỗi dựng lại bức tường bao quanh nhà ngươi. Như vậy cũng đỡ nguy hiểm hơn.” Tống Mai Hương đề nghị, giọng nói chân thành.
Mộ Cửu Nguyệt cảm kích nhìn Tống Mai Hương, khẽ nói: “Cảm ơn ngươi, tẩu tử.”
Tống Mai Hương cười đáp: “Nói gì mà khách sáo thế? Về sau chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Chỉ đến khi Trần thị khuất bóng, ánh mắt vợ chồng La Đại Dũng mới chuyển qua nhìn Mộ Cửu Nguyệt.
Sắc mặt Mộ Cửu Nguyệt lúc này đã trầm xuống, trong lòng không khỏi cảm thán. Căn nhà cũ nát này đúng là chẳng có chút an toàn nào, ai cũng có thể xông vào muốn làm gì thì làm. Cũng may là thịt heo và những thứ quan trọng tối qua nàng đều đã cất vào không gian, nếu không chẳng biết sẽ còn bị trộm bao nhiêu.
Xem ra, từ nay về sau, ngay cả nồi niêu bát đũa cũng phải cất vào không gian trước khi đi ngủ mới được.
“Cửu Nguyệt, ngươi không sao chứ? Sao lại ra nông nỗi này?” Tống Mai Hương và chồng bước vào, giọng nói đầy tò mò.
Thật ra, hình ảnh vừa rồi quả thực khiến người khác thấy kỳ lạ. Trần thị chạy trối chết, còn Mộ Cửu Nguyệt đứng đó, trên tay vẫn cầm cây gậy gỗ. Người không biết nhìn vào còn tưởng nàng chính là kẻ gây chuyện.
Nghe câu hỏi, ngay cả chính Mộ Cửu Nguyệt cũng thấy hơi ngại ngùng. Rõ ràng người bị đánh thê thảm là Trần thị, nhưng nhìn nàng thế này lại chẳng giống bị hại chút nào.
“Ta không sao.” Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười lắc đầu, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Đây là khu vực sát chân núi, quanh đây chỉ có nhà La Đại Dũng, không có nhiều người qua lại. Nếu chuyện này xảy ra ở trung tâm thôn, e rằng giờ nàng đã bị cả thôn kéo đến vây xem, bàn tán rồi.
Ngoài danh tiếng “ngôi sao chổi” của nàng, chắc chắn còn thêm cả cái tiếng hung hãn nữa. Nhưng nghĩ đến những lời đồn đại, nàng chỉ cười nhạt.
Trước kia nhà họ La đối xử với La Thanh Vũ thế nào, nàng không quan tâm. Nhưng từ giờ trở đi, chỉ cần nàng còn ở đây, bọn họ đừng hòng ức hiếp đến tận cửa.
La Đại Dũng nhìn nàng một lát, không nói gì mà quay người bước vào phòng La Thanh Vũ.
Ánh mắt Mộ Cửu Nguyệt cũng hướng về căn phòng đó. Với động tĩnh vừa rồi, chắc hẳn La Thanh Vũ đã nghe thấy hết. Nhưng không biết trong lòng hắn nghĩ thế nào về nàng?
Nghe đồn, nam nhân cổ đại phần lớn đều là những kẻ ngu hiếu, suốt đời chỉ biết tôn thờ cha mẹ và lễ nghĩa. Nữ nhân sau khi gả vào nhà thì phải hầu hạ cha mẹ chồng, sống phụ thuộc vào chồng, thậm chí còn phải đối xử thân thiện với anh chị em chồng.
Nghĩ đến đó, Mộ Cửu Nguyệt cảm thấy lạnh cả sống lưng. Một cuộc sống như vậy, tuyệt đối không phải thứ nàng muốn.
Nhưng rồi nàng tự nhủ, giữa nàng và La Thanh Vũ vốn dĩ chỉ là một giao dịch. Hai người tạm thời chung sống, chẳng việc gì nàng phải để ý đến suy nghĩ của hắn.
“Cửu Nguyệt, mấy thứ ngươi mới mua kia, về sau trước khi đi ngủ tốt nhất cứ đem hết vào phòng mà cất đi.” Tống Mai Hương nhìn căn bếp hỗn độn, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tẩu tử, ta biết rồi.” Mộ Cửu Nguyệt gật đầu, trong lòng thầm than. Nàng mới đến đây chưa lâu, còn chưa quen với cách sống của nơi này.
Kiếp trước, ở quê nàng, chẳng mấy ai đi trộm vặt. Dù buổi tối có để cửa phòng mở thì cũng không lo bị mất đồ. Ai ngờ vừa mới xuyên đến đây, nàng đã gặp phải tình cảnh này, hơn nữa kẻ trộm lại chính là đại tẩu của chồng nàng – một người chẳng ra gì. Nàng còn có thể nói gì đây?
“Để ta bảo La Đại Dũng rảnh rỗi dựng lại bức tường bao quanh nhà ngươi. Như vậy cũng đỡ nguy hiểm hơn.” Tống Mai Hương đề nghị, giọng nói chân thành.
Mộ Cửu Nguyệt cảm kích nhìn Tống Mai Hương, khẽ nói: “Cảm ơn ngươi, tẩu tử.”
Tống Mai Hương cười đáp: “Nói gì mà khách sáo thế? Về sau chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.