Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 46:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Dặn dò thêm hai câu, Tống Mai Hương liền quay người rời đi: “Ngươi mau dọn dẹp rồi nấu cơm sáng đi, ta về nhà lo cho con đây.”
“Ân, cảm ơn ngươi, tẩu tử.” Lúc này, trong lòng Mộ Cửu Nguyệt thật sự rất biết ơn. So với những người thân "cực phẩm" mà nàng từng gặp, Tống Mai Hương quả thực tốt hơn rất nhiều.
Quay lại nhà bếp, Mộ Cửu Nguyệt vừa bắt tay vào dọn dẹp vừa trầm tư, ánh mắt dần lạnh lẽo. Tờ bán thân khế đó, nàng nhất định phải lấy lại càng sớm càng tốt. Nếu không, cứ bị người khác dùng nó để uy hiếp mãi thì thật quá uất ức.
Tuy nhiên, để đòi lại bán thân khế, lão La gia chắc chắn sẽ không dễ dàng giao ra. Cách duy nhất có thể thực hiện là từ La Thanh Vũ mà ra tay. Có vẻ nàng cần tranh thủ thời gian chữa trị đôi chân của hắn thật nhanh.
Buổi sáng, Mộ Cửu Nguyệt vẫn nấu cháo. Hôm nay nàng có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Khi mang bát cháo vào phòng La Thanh Vũ, nàng nhận ra La Đại Dũng đã rời đi từ lúc nào không hay. Vừa bước vào, ánh mắt La Thanh Vũ lập tức dán chặt vào nàng, không rời một khắc.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng nhướng mày, cười nhạt: “Sao vậy? Đau lòng vì ta đã đánh tẩu tử của ngươi à?”
La Thanh Vũ không đáp, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm thấp cất lên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Mấy ngày nay, những hành động của nàng hoàn toàn không giống với lời đồn đại về cô gái yếu đuối, nhút nhát mà hắn từng nghe. Ngược lại, nàng biết y thuật, dũng cảm, thông minh, cách hành xử dứt khoát, phóng khoáng. Dù tính cách có đôi chút ngang ngược khiến người khác khó chịu, nhưng ngoài điều đó ra, nàng lại chẳng có điểm nào đáng chê trách.
Mộ Cửu Nguyệt đặt bát cháo lên bàn, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Ngươi hiểu ta được bao nhiêu?”
Nàng vốn không phải Mộ Cửu Nguyệt thật sự, nên những gì trước đây về nàng hoàn toàn không liên quan đến con người hiện tại. Nhưng thì đã sao? Chỉ cần nàng không nói, sẽ chẳng ai biết sự thật rằng linh hồn trong thân xác này đã thay đổi.
La Thanh Vũ im lặng. Nàng nói không sai, hắn thực sự chẳng hiểu gì về nàng. Những điều hắn biết chỉ là nghe người khác kể lại, mà những lời đó chưa chắc đã là sự thật.
Thấy hắn không đáp, Mộ Cửu Nguyệt lên tiếng: “La Thanh Vũ, chuyện lúc nãy ngươi cũng nghe rồi. Nếu lần sau nàng ta còn dám đến, ta tuyệt đối sẽ không để yên cho nàng.”
Nàng nhắc đến Trần thị, kẻ hết lần này đến lần khác khiêu khích, chèn ép nàng. Cả đời này, Mộ Cửu Nguyệt chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
La Thanh Vũ vẫn nhìn nàng chăm chú, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Bán thân khế của ngươi vẫn còn trong tay bọn họ. Hiện tại, tốt nhất ngươi đừng đối đầu trực tiếp với họ.”
Câu nói ấy như mũi dao đâm thẳng vào tim nàng. Mộ Cửu Nguyệt siết chặt nắm tay, hận đến nghiến răng. Lại là bán thân khế! Một tờ giấy nhỏ như vậy lại có thể bức con người ta vào đường cùng. Đúng là cái thời đại đáng chết!
Hít sâu một hơi, nàng nhìn thẳng vào La Thanh Vũ, hỏi: “Nếu ta chữa khỏi chân cho ngươi, ngươi có thật sự giúp ta lấy lại tự do không?”
La Thanh Vũ đáp ngắn gọn: “Có thể.”
“Được!” Mộ Cửu Nguyệt xoay người bước đi, không chút do dự.
Nàng mặc kệ hắn dùng cách gì để lấy lại bán thân khế, hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm là thử tin tưởng hắn. Dẫu thế nào, nàng cũng sẽ không để bản thân tiếp tục bị giam cầm thêm nữa.
Trừ phi nàng có thể lẻn vào nhà lão La gia, trộm được tờ bán thân khế ra. Nhưng nghĩ lại, cả đời trước nàng chỉ mạnh mẽ một chút, quen leo núi bắt cá, chưa từng trộm đồ của ai bao giờ. Hơn nữa, dù có lẻn vào được, nàng cũng chẳng biết bọn họ giấu tờ khế ước ở chỗ nào. Nghĩ tới đây, Mộ Cửu Nguyệt chỉ thấy tức muốn chết.
“Ân, cảm ơn ngươi, tẩu tử.” Lúc này, trong lòng Mộ Cửu Nguyệt thật sự rất biết ơn. So với những người thân "cực phẩm" mà nàng từng gặp, Tống Mai Hương quả thực tốt hơn rất nhiều.
Quay lại nhà bếp, Mộ Cửu Nguyệt vừa bắt tay vào dọn dẹp vừa trầm tư, ánh mắt dần lạnh lẽo. Tờ bán thân khế đó, nàng nhất định phải lấy lại càng sớm càng tốt. Nếu không, cứ bị người khác dùng nó để uy hiếp mãi thì thật quá uất ức.
Tuy nhiên, để đòi lại bán thân khế, lão La gia chắc chắn sẽ không dễ dàng giao ra. Cách duy nhất có thể thực hiện là từ La Thanh Vũ mà ra tay. Có vẻ nàng cần tranh thủ thời gian chữa trị đôi chân của hắn thật nhanh.
Buổi sáng, Mộ Cửu Nguyệt vẫn nấu cháo. Hôm nay nàng có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Khi mang bát cháo vào phòng La Thanh Vũ, nàng nhận ra La Đại Dũng đã rời đi từ lúc nào không hay. Vừa bước vào, ánh mắt La Thanh Vũ lập tức dán chặt vào nàng, không rời một khắc.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng nhướng mày, cười nhạt: “Sao vậy? Đau lòng vì ta đã đánh tẩu tử của ngươi à?”
La Thanh Vũ không đáp, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm thấp cất lên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Mấy ngày nay, những hành động của nàng hoàn toàn không giống với lời đồn đại về cô gái yếu đuối, nhút nhát mà hắn từng nghe. Ngược lại, nàng biết y thuật, dũng cảm, thông minh, cách hành xử dứt khoát, phóng khoáng. Dù tính cách có đôi chút ngang ngược khiến người khác khó chịu, nhưng ngoài điều đó ra, nàng lại chẳng có điểm nào đáng chê trách.
Mộ Cửu Nguyệt đặt bát cháo lên bàn, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Ngươi hiểu ta được bao nhiêu?”
Nàng vốn không phải Mộ Cửu Nguyệt thật sự, nên những gì trước đây về nàng hoàn toàn không liên quan đến con người hiện tại. Nhưng thì đã sao? Chỉ cần nàng không nói, sẽ chẳng ai biết sự thật rằng linh hồn trong thân xác này đã thay đổi.
La Thanh Vũ im lặng. Nàng nói không sai, hắn thực sự chẳng hiểu gì về nàng. Những điều hắn biết chỉ là nghe người khác kể lại, mà những lời đó chưa chắc đã là sự thật.
Thấy hắn không đáp, Mộ Cửu Nguyệt lên tiếng: “La Thanh Vũ, chuyện lúc nãy ngươi cũng nghe rồi. Nếu lần sau nàng ta còn dám đến, ta tuyệt đối sẽ không để yên cho nàng.”
Nàng nhắc đến Trần thị, kẻ hết lần này đến lần khác khiêu khích, chèn ép nàng. Cả đời này, Mộ Cửu Nguyệt chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
La Thanh Vũ vẫn nhìn nàng chăm chú, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Bán thân khế của ngươi vẫn còn trong tay bọn họ. Hiện tại, tốt nhất ngươi đừng đối đầu trực tiếp với họ.”
Câu nói ấy như mũi dao đâm thẳng vào tim nàng. Mộ Cửu Nguyệt siết chặt nắm tay, hận đến nghiến răng. Lại là bán thân khế! Một tờ giấy nhỏ như vậy lại có thể bức con người ta vào đường cùng. Đúng là cái thời đại đáng chết!
Hít sâu một hơi, nàng nhìn thẳng vào La Thanh Vũ, hỏi: “Nếu ta chữa khỏi chân cho ngươi, ngươi có thật sự giúp ta lấy lại tự do không?”
La Thanh Vũ đáp ngắn gọn: “Có thể.”
“Được!” Mộ Cửu Nguyệt xoay người bước đi, không chút do dự.
Nàng mặc kệ hắn dùng cách gì để lấy lại bán thân khế, hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm là thử tin tưởng hắn. Dẫu thế nào, nàng cũng sẽ không để bản thân tiếp tục bị giam cầm thêm nữa.
Trừ phi nàng có thể lẻn vào nhà lão La gia, trộm được tờ bán thân khế ra. Nhưng nghĩ lại, cả đời trước nàng chỉ mạnh mẽ một chút, quen leo núi bắt cá, chưa từng trộm đồ của ai bao giờ. Hơn nữa, dù có lẻn vào được, nàng cũng chẳng biết bọn họ giấu tờ khế ước ở chỗ nào. Nghĩ tới đây, Mộ Cửu Nguyệt chỉ thấy tức muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.