Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 8:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
“La Đại Dũng, ngươi về trước đi, vợ con ngươi chắc đang chờ đấy.” La Thanh Vũ lại lên tiếng, giọng điệu lần này đã dịu hơn.
“Được, vậy ta đi trước. Ngươi nhớ ăn cháo, lát nữa bảo nữ nhân kia sắc thuốc cho ngươi.”
La Đại Dũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò: “Ta ở ngay căn phòng bên cạnh, có chuyện gì thì cứ lớn tiếng gọi.”
“Đi đi!” La Thanh Vũ nhắm mắt, rõ ràng không muốn giữ người ở lại thêm.
La Đại Dũng rời khỏi phòng, vừa bước ra đã thấy Mộ Cửu Nguyệt đang ngồi trước cửa bếp, tựa lưng vào ngạch cửa mà ăn cháo. Hắn bước tới gần.
“Ngươi ăn xong thì mau đi sắc thuốc cho Thanh Vũ, phải nhìn hắn uống hết mới được!”
Mộ Cửu Nguyệt không đáp, chỉ cúi đầu, tập trung ăn cháo.
“Ê, ngươi có nghe ta nói không đó, nữ nhân này?” La Đại Dũng sốt ruột quát lên.
“Nếu không, ngươi ở lại mà chăm sóc hắn?” Mộ Cửu Nguyệt tức giận đáp trả.
Dù không phải người tốt, nhưng giờ nàng và La Thanh Vũ đã buộc vào nhau. Nếu hắn chết, nàng cũng khó mà thoát thân.
Dù tương lai ra sao, ít nhất trong lúc nàng còn chưa rời đi, La Thanh Vũ tuyệt đối không thể chết được.
Kiếp trước nàng không phải bác sĩ, nhưng từ nhỏ đã theo ông nội hái thuốc, lại thuộc làu y thư gia truyền. Nàng đã nói La Thanh Vũ không thể chết, thì nhất định hắn sẽ không chết.
“Ngươi…” La Đại Dũng bị câu nói của nàng làm cứng họng, không biết phải phản bác thế nào. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo một câu rồi bỏ đi.
Hắn sợ nếu còn ở lại, chưa chắc La Thanh Vũ đã bị bệnh chết, mà hắn đã bị tức chết trước.
Mộ Cửu Nguyệt ăn liền hai bát cháo, cuối cùng cũng cảm thấy có sức lực. Nàng đứng dậy, bước về phía phòng trong. Bên trong, chén cháo vẫn còn đặt trên bàn, còn thanh niên trên giường thì nhắm mắt, rõ ràng không có ý định động đến.
“Ngươi định chết thật sao? Ngươi nghĩ cha mẹ và anh em ngươi sẽ vui lòng nhìn thấy ngươi như vậy à?” Mộ Cửu Nguyệt đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên trên giường, giọng điệu đầy mỉa mai.
Cơ thể thanh niên run rẩy dữ dội, đột nhiên mở mắt, đáy mắt lộ rõ vẻ u ám.
“Cút! Ngươi cút ngay cho ta! Ta không cần ngươi lo!”
“Ồ, vẫn còn biết tức giận à. Xem ra chưa đến mức tuyệt vọng đâu.”
Mộ Cửu Nguyệt gật đầu, chầm chậm bước vào, trên môi nở nụ cười lạnh. “Tướng công, ngươi nói gì vậy? Ta là thê tử của ngươi, ngươi ở đâu thì ta ở đó, biết chạy đi đâu được?”
“Ngươi cứ yên tâm, đã làm vợ ngươi, ta nhất định sẽ ‘chăm sóc’ ngươi thật tốt. Nhưng trước hết, giờ ta hầu hạ ngươi uống cháo đã.”
Vừa nói, nàng vừa bước tới mép giường, cầm bát cháo đặt trên bàn.
La Thanh Vũ trợn trừng mắt, nhìn nàng đầy cảnh giác: “Cút! Không được tới gần ta!”
“Yên tâm, ta sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nhưng giờ chưa phải lúc.” Mộ Cửu Nguyệt thản nhiên đáp, không để tâm đến ánh mắt đầy phẫn nộ của hắn.
Nói rồi, nàng ngồi xuống bên mép giường, động tác mạnh mẽ nâng nửa thân trên của hắn dậy, ghì chặt cánh tay hắn lại. Một tay nàng giữ chặt bát cháo, đưa tới trước mặt hắn.
“Tướng công, ngươi muốn ta đút ngươi, hay tự mình ăn đây?”
La Thanh Vũ nghiêng đầu định trừng nàng, nhưng lại quên mất mình đang được nữ nhân này đỡ dậy. Vừa mới quay đầu, ánh mắt hắn liền đụng ngay vào khuôn ngực nàng.
Hắn lập tức quay đi, không giấu được vẻ chán ghét, nói lạnh lùng: “Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân không vậy?”
“Ta có phải nữ nhân hay không thì liên quan gì đến ngươi? Nhưng ta có thể khiến ngươi thành nữ nhân, tướng công có muốn thử không?” Nàng nhấn mạnh hai chữ “tướng công” một cách đầy mỉa mai.
“Ngươi…” La Thanh Vũ bị lời nói vô sỉ của nàng làm cho tức điên, cố sức vùng vẫy để đẩy nàng ra.
Nhưng Mộ Cửu Nguyệt đâu dễ dàng buông tay. Nàng mạnh mẽ ghì chặt hai tay hắn, khéo léo lách chén cháo qua khỏi tay hắn, rồi lại đưa thẳng tới miệng hắn.
“Được, vậy ta đi trước. Ngươi nhớ ăn cháo, lát nữa bảo nữ nhân kia sắc thuốc cho ngươi.”
La Đại Dũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò: “Ta ở ngay căn phòng bên cạnh, có chuyện gì thì cứ lớn tiếng gọi.”
“Đi đi!” La Thanh Vũ nhắm mắt, rõ ràng không muốn giữ người ở lại thêm.
La Đại Dũng rời khỏi phòng, vừa bước ra đã thấy Mộ Cửu Nguyệt đang ngồi trước cửa bếp, tựa lưng vào ngạch cửa mà ăn cháo. Hắn bước tới gần.
“Ngươi ăn xong thì mau đi sắc thuốc cho Thanh Vũ, phải nhìn hắn uống hết mới được!”
Mộ Cửu Nguyệt không đáp, chỉ cúi đầu, tập trung ăn cháo.
“Ê, ngươi có nghe ta nói không đó, nữ nhân này?” La Đại Dũng sốt ruột quát lên.
“Nếu không, ngươi ở lại mà chăm sóc hắn?” Mộ Cửu Nguyệt tức giận đáp trả.
Dù không phải người tốt, nhưng giờ nàng và La Thanh Vũ đã buộc vào nhau. Nếu hắn chết, nàng cũng khó mà thoát thân.
Dù tương lai ra sao, ít nhất trong lúc nàng còn chưa rời đi, La Thanh Vũ tuyệt đối không thể chết được.
Kiếp trước nàng không phải bác sĩ, nhưng từ nhỏ đã theo ông nội hái thuốc, lại thuộc làu y thư gia truyền. Nàng đã nói La Thanh Vũ không thể chết, thì nhất định hắn sẽ không chết.
“Ngươi…” La Đại Dũng bị câu nói của nàng làm cứng họng, không biết phải phản bác thế nào. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo một câu rồi bỏ đi.
Hắn sợ nếu còn ở lại, chưa chắc La Thanh Vũ đã bị bệnh chết, mà hắn đã bị tức chết trước.
Mộ Cửu Nguyệt ăn liền hai bát cháo, cuối cùng cũng cảm thấy có sức lực. Nàng đứng dậy, bước về phía phòng trong. Bên trong, chén cháo vẫn còn đặt trên bàn, còn thanh niên trên giường thì nhắm mắt, rõ ràng không có ý định động đến.
“Ngươi định chết thật sao? Ngươi nghĩ cha mẹ và anh em ngươi sẽ vui lòng nhìn thấy ngươi như vậy à?” Mộ Cửu Nguyệt đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên trên giường, giọng điệu đầy mỉa mai.
Cơ thể thanh niên run rẩy dữ dội, đột nhiên mở mắt, đáy mắt lộ rõ vẻ u ám.
“Cút! Ngươi cút ngay cho ta! Ta không cần ngươi lo!”
“Ồ, vẫn còn biết tức giận à. Xem ra chưa đến mức tuyệt vọng đâu.”
Mộ Cửu Nguyệt gật đầu, chầm chậm bước vào, trên môi nở nụ cười lạnh. “Tướng công, ngươi nói gì vậy? Ta là thê tử của ngươi, ngươi ở đâu thì ta ở đó, biết chạy đi đâu được?”
“Ngươi cứ yên tâm, đã làm vợ ngươi, ta nhất định sẽ ‘chăm sóc’ ngươi thật tốt. Nhưng trước hết, giờ ta hầu hạ ngươi uống cháo đã.”
Vừa nói, nàng vừa bước tới mép giường, cầm bát cháo đặt trên bàn.
La Thanh Vũ trợn trừng mắt, nhìn nàng đầy cảnh giác: “Cút! Không được tới gần ta!”
“Yên tâm, ta sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nhưng giờ chưa phải lúc.” Mộ Cửu Nguyệt thản nhiên đáp, không để tâm đến ánh mắt đầy phẫn nộ của hắn.
Nói rồi, nàng ngồi xuống bên mép giường, động tác mạnh mẽ nâng nửa thân trên của hắn dậy, ghì chặt cánh tay hắn lại. Một tay nàng giữ chặt bát cháo, đưa tới trước mặt hắn.
“Tướng công, ngươi muốn ta đút ngươi, hay tự mình ăn đây?”
La Thanh Vũ nghiêng đầu định trừng nàng, nhưng lại quên mất mình đang được nữ nhân này đỡ dậy. Vừa mới quay đầu, ánh mắt hắn liền đụng ngay vào khuôn ngực nàng.
Hắn lập tức quay đi, không giấu được vẻ chán ghét, nói lạnh lùng: “Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân không vậy?”
“Ta có phải nữ nhân hay không thì liên quan gì đến ngươi? Nhưng ta có thể khiến ngươi thành nữ nhân, tướng công có muốn thử không?” Nàng nhấn mạnh hai chữ “tướng công” một cách đầy mỉa mai.
“Ngươi…” La Thanh Vũ bị lời nói vô sỉ của nàng làm cho tức điên, cố sức vùng vẫy để đẩy nàng ra.
Nhưng Mộ Cửu Nguyệt đâu dễ dàng buông tay. Nàng mạnh mẽ ghì chặt hai tay hắn, khéo léo lách chén cháo qua khỏi tay hắn, rồi lại đưa thẳng tới miệng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.