Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 9:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Hồi ở thôn, nàng từng trèo núi, leo cây, bắt cá, một cú đá còn có thể làm chim trên trời rơi xuống. Là người từng đả bại cả kẻ cậy mạnh trong thôn, một nam nhân gãy hai chân nằm trên giường như hắn làm sao chống nổi?
“Tốt nhất đừng làm quá khó coi, nếu không, người chịu thiệt chỉ có ngươi.” Nàng nghiến răng, giọng điệu vừa lạnh vừa sắc.
Cẩu nam nhân này, chịu chút kích thích liền muốn chết?
Nàng không dám tự nhận mình là thần y, nhưng nếu nàng đã muốn giữ người lại, ngay cả Diêm Vương cũng phải lùi bước.
Thân hình cao lớn của La Thanh Vũ run rẩy dữ dội, cuối cùng, như thể buông xuôi tất cả, hắn hé miệng để nàng đút cháo. Chẳng buồn quan tâm cháo còn nóng, hắn nuốt ừng ực vài ba muỗng, nhanh chóng ăn sạch.
Xong xuôi, hắn ngẩng mặt, giọng đầy mệt mỏi: “Giờ ngươi có thể buông ta ra chưa?”
Mộ Cửu Nguyệt không nói gì thêm, nhưng cũng không để hắn nằm xuống ngay. Nàng luồn hai tay dưới nách hắn, nâng người hắn lên một chút, kéo thêm chiếc gối cũ kỹ đặt sau lưng để hắn tựa vào.
“Ngồi yên đấy cho ta, ta đi sắc thuốc.”
Dứt lời, nàng xuống giường, nhìn quanh một hồi, nhưng không thấy gói thuốc đâu.
“Thuốc của ngươi đâu?”
La Thanh Vũ đã sớm quay mặt vào tường, nhắm mắt, không đáp lời.
Mộ Cửu Nguyệt cũng chẳng trông mong hắn trả lời, liền tự mình lục lọi giữa đống đồ đạc lộn xộn trong phòng. May mà đồ của hắn không nhiều, nàng nhanh chóng tìm thấy gói thuốc và cái ấm sắc thuốc, rồi bước ra ngoài.
Khi nàng rời đi, La Thanh Vũ mới xoay người lại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía cửa. Không ai nhìn thấy, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng ửng đỏ, nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn lại tái nhợt, ánh mắt khép lại, trông như người chẳng còn gì để luyến tiếc.
Ngoài bếp, Mộ Cửu Nguyệt cầm lấy gói thuốc, mở ra xem rồi lật qua lật lại một hồi. Nàng thì thầm: “Chỉ là mấy loại thuốc tiêu ứ, giảm sưng bình thường, chẳng phải không hợp bệnh, nhưng cũng không giúp ích được gì nhiều.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía ngọn núi lớn ở xa xa. Xem ra, vẫn phải dựa vào nghề cũ của nàng thôi.
Mới đến một nơi xa lạ, trời đất khác biệt, thân thể này lại là của một kẻ mang tiếng xấu, bị người đời xem như sao chổi, ai gặp cũng chán ghét.
Muốn sống sót ở thế giới xa lạ này, tạm thời nàng vẫn phải dựa vào La Thanh Vũ.
La Thanh Vũ không thể chết được!
Còn chuyện tiếng xấu “khắc phu” mà người ta đồn thổi? Nàng không tin những lời vô căn cứ đó.
Vừa sắc thuốc, Mộ Cửu Nguyệt vừa suy nghĩ về những ngày sắp tới.
Nàng không có tài nghệ gì nổi bật, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong núi, nơi này, chẳng phải chính là địa bàn của nàng sao?
Nghĩ vậy, đôi tay nàng bắt đầu ngứa ngáy, nảy ý định muốn lên núi ngay. Số bạc chia được từ nhà họ La – sáu lượng – vốn chẳng đủ để mua thuốc chữa bệnh cho La Thanh Vũ trong mấy ngày. Có lẽ nàng phải tự lên núi hái thuốc thì mới ổn.
“Đáng tiếc là cái lò thuốc gia truyền kia không theo ta qua đây. Nếu có, dùng lò đó sắc thuốc, chắc chắn hiệu quả còn tốt hơn, bệnh nào cũng trị được.”
Nhìn cái ấm thuốc đen sì trước mặt, Mộ Cửu Nguyệt không khỏi nhớ đến chiếc lò thuốc gia truyền kiếp trước của mình.
Đang miên man nghĩ ngợi, nàng bỗng cảm thấy bụng mình nóng lên, như thể có thứ gì đó đang chuyển động bên trong.
Kinh ngạc, nàng vội vén áo lên xem. Quả nhiên, bụng nàng mờ mờ phát sáng.
“Cái quái gì thế này?” Nàng khẽ kêu lên. Ngay lúc đó, một cái lò thuốc nhỏ xíu từ trong bụng nàng chui ra, rơi xuống đất trước mặt.
“Cái gì đây… tiểu dược lò? Ngươi từ khi nào chui vào bụng ta? Không đúng, ngươi cũng xuyên không theo ta qua đây sao?”
Mộ Cửu Nguyệt cúi xuống, nhặt cái lò thuốc nhỏ lên, lật qua lật lại xem xét. Sau khi chắc chắn đây chính là chiếc lò thuốc gia truyền mà nàng từng luôn mang bên mình, nàng không khỏi sửng sốt.
“Tốt nhất đừng làm quá khó coi, nếu không, người chịu thiệt chỉ có ngươi.” Nàng nghiến răng, giọng điệu vừa lạnh vừa sắc.
Cẩu nam nhân này, chịu chút kích thích liền muốn chết?
Nàng không dám tự nhận mình là thần y, nhưng nếu nàng đã muốn giữ người lại, ngay cả Diêm Vương cũng phải lùi bước.
Thân hình cao lớn của La Thanh Vũ run rẩy dữ dội, cuối cùng, như thể buông xuôi tất cả, hắn hé miệng để nàng đút cháo. Chẳng buồn quan tâm cháo còn nóng, hắn nuốt ừng ực vài ba muỗng, nhanh chóng ăn sạch.
Xong xuôi, hắn ngẩng mặt, giọng đầy mệt mỏi: “Giờ ngươi có thể buông ta ra chưa?”
Mộ Cửu Nguyệt không nói gì thêm, nhưng cũng không để hắn nằm xuống ngay. Nàng luồn hai tay dưới nách hắn, nâng người hắn lên một chút, kéo thêm chiếc gối cũ kỹ đặt sau lưng để hắn tựa vào.
“Ngồi yên đấy cho ta, ta đi sắc thuốc.”
Dứt lời, nàng xuống giường, nhìn quanh một hồi, nhưng không thấy gói thuốc đâu.
“Thuốc của ngươi đâu?”
La Thanh Vũ đã sớm quay mặt vào tường, nhắm mắt, không đáp lời.
Mộ Cửu Nguyệt cũng chẳng trông mong hắn trả lời, liền tự mình lục lọi giữa đống đồ đạc lộn xộn trong phòng. May mà đồ của hắn không nhiều, nàng nhanh chóng tìm thấy gói thuốc và cái ấm sắc thuốc, rồi bước ra ngoài.
Khi nàng rời đi, La Thanh Vũ mới xoay người lại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía cửa. Không ai nhìn thấy, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng ửng đỏ, nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn lại tái nhợt, ánh mắt khép lại, trông như người chẳng còn gì để luyến tiếc.
Ngoài bếp, Mộ Cửu Nguyệt cầm lấy gói thuốc, mở ra xem rồi lật qua lật lại một hồi. Nàng thì thầm: “Chỉ là mấy loại thuốc tiêu ứ, giảm sưng bình thường, chẳng phải không hợp bệnh, nhưng cũng không giúp ích được gì nhiều.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía ngọn núi lớn ở xa xa. Xem ra, vẫn phải dựa vào nghề cũ của nàng thôi.
Mới đến một nơi xa lạ, trời đất khác biệt, thân thể này lại là của một kẻ mang tiếng xấu, bị người đời xem như sao chổi, ai gặp cũng chán ghét.
Muốn sống sót ở thế giới xa lạ này, tạm thời nàng vẫn phải dựa vào La Thanh Vũ.
La Thanh Vũ không thể chết được!
Còn chuyện tiếng xấu “khắc phu” mà người ta đồn thổi? Nàng không tin những lời vô căn cứ đó.
Vừa sắc thuốc, Mộ Cửu Nguyệt vừa suy nghĩ về những ngày sắp tới.
Nàng không có tài nghệ gì nổi bật, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong núi, nơi này, chẳng phải chính là địa bàn của nàng sao?
Nghĩ vậy, đôi tay nàng bắt đầu ngứa ngáy, nảy ý định muốn lên núi ngay. Số bạc chia được từ nhà họ La – sáu lượng – vốn chẳng đủ để mua thuốc chữa bệnh cho La Thanh Vũ trong mấy ngày. Có lẽ nàng phải tự lên núi hái thuốc thì mới ổn.
“Đáng tiếc là cái lò thuốc gia truyền kia không theo ta qua đây. Nếu có, dùng lò đó sắc thuốc, chắc chắn hiệu quả còn tốt hơn, bệnh nào cũng trị được.”
Nhìn cái ấm thuốc đen sì trước mặt, Mộ Cửu Nguyệt không khỏi nhớ đến chiếc lò thuốc gia truyền kiếp trước của mình.
Đang miên man nghĩ ngợi, nàng bỗng cảm thấy bụng mình nóng lên, như thể có thứ gì đó đang chuyển động bên trong.
Kinh ngạc, nàng vội vén áo lên xem. Quả nhiên, bụng nàng mờ mờ phát sáng.
“Cái quái gì thế này?” Nàng khẽ kêu lên. Ngay lúc đó, một cái lò thuốc nhỏ xíu từ trong bụng nàng chui ra, rơi xuống đất trước mặt.
“Cái gì đây… tiểu dược lò? Ngươi từ khi nào chui vào bụng ta? Không đúng, ngươi cũng xuyên không theo ta qua đây sao?”
Mộ Cửu Nguyệt cúi xuống, nhặt cái lò thuốc nhỏ lên, lật qua lật lại xem xét. Sau khi chắc chắn đây chính là chiếc lò thuốc gia truyền mà nàng từng luôn mang bên mình, nàng không khỏi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.