Chương 3: chồng của cô Hoắc Đình Châu
Giáng Mỹ Nhân
12/09/2019
Hoắc Lão phu nhân cất kỹ hiệp nghị kết hôn, đưa cho Vân Khai một cái chìa khóa: Hoắc gia cách trường học con khá xa, con không tiện sống ở đây, căn phòng này vừa vặn gần trường học của con, nếu như con không muốn ở kí túc xá có thể chuyển vào đi.
Vân Khai do dự một chút, liền nhận lấy chìa khoá cất vào trong túi xách: Cảm ơn bà cố.
Nhận thấy chính là người một nhà, gương mặt Lão phu nhân càng thêm nhu hòa, bà lại cầm một tấm hình cho Vân Khai, Đình Châu không thích chụp ảnh, tìm cả buổi cũng chỉ tìm được cái này.
Trong tấm ảnh là một cậu thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi, nhưng Hoắc Đình Châu đã 27, 28 tuổi, tấm ảnh Lão phu nhân cầm chính là của mười năm về trước.
Vân Khai nghĩ đến Hoắc Đình Châu bên ngoài hiển hách hung danh.
Nghe đồn hắn tính cách thô bạo, tâm ngoan thủ lạt, còn có cổ quái, cho nên Hoắc gia mới đưa hắn đến nước ngoài, mãi cho đến nửa năm trước cha Hoắc qua đời, Hoắc Đình Châu mới về nước tiếp nhận Hoắc thị.
Trong tấm ảnh nam hài đeo một bộ kính đen, mái tóc che nửa con mắt hắn, ánh mắt lạnh lùng, mơ hồ lộ ra lệ khí, làm cho người ta cảm giác đặc biệt tối tăm phiền muộn, vừa nhìn liền biết là kiểu người không dễ chọc.
Nếu như hắn còn sống, cô thật đúng là không dám gả cho hắn.
Nhưng nếu như hắn còn sống, cũng không tới phiên cô gả.
Dù sao Hoắc Đình Châu vốn có một vị hôn thê, chỉ có điều vị hôn thê này sau khi biết được Hoắc Đình Châu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã đến Hoắc gia giải trừ hôn ước, Hoắc gia lúc này mới tìm tới cô.
Lúc này, lão quản gia đi tới bẩm báo: Lão phu nhân, Vân phu nhân đã đến.
Mẹ đã đến? Vân Khai trong lòng nổi lên một hồi kích động.
Nàng yên lặng nhìn cửa ra vào, nữ nhân mặc sườn xám màu xanh da trời, khí chất ưu nhã, thong dong mà tiến vào, đôi mắt nhiễm lên một tầng hơi mỏng màn lệ.
Thật tốt quá, Mẹ còn sống!
Vân Khai nhịn xuống xúc động muốn tiến lên ôm lấy mẹ, cô đứng lên nhẹ nhàng kêu một tiếng: Mẹ, ngươi đã tới rồi.
Từ Ly Hiểu cũng chẳng ngạc nhiên gì khi thấy con gái xuất hiện tại Hoắc gia, dù sao ngày hôm qua tại trong điện thoại, con gái đã mãnh liệt phản đối gả cho Hoắc Đình Châu.
Giờ phút này đến đây, chắc chắn là từ hôn.
Cuộc hôn nhân này giống như một nút thắt, dù vẫn có thể gả cho người khác được, nhưng con gái của bà mới 19 tuổi, nếu như con gái không muốn, bà tuyệt đối sẽ không cưỡng ép.
Hoắc Lão phu nhân cũng đứng lên, ý cười đầy mặt mà nói: Vân phu nhân, ngươi nuôi dạy được một đứa con gái thật tốt, đối với sự tình của Vân gia các ngươi, với tư cách thông gia, Hoắc gia nhất định nghĩa bất dung từ!
Hoắc lão phu nhân nói xong nhìn về phía Vân Khai, con mắt sắc mềm mại, ngữ khí ôn hòa: Ta cũng sẽ xem Vân Khai, như cháu gái ruột ta mà yêu thương.
Có ý tứ gì? Từ Ly Hiểu ngây ngốc:
.........
Thẳng đến khi bà nhìn thấy giấy kết hôn, lập tức trừng to mắt, đôi mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Vân Khai biết rõ trong lòng mẹ rất lo lắng.
Cô muốn đem tất cả chuyện kể lại cho mẹ, nhưng sự việc cô trùng sinh kỳ diệu như vậy, nói không tốt mẹ sẽ càng lo lắng, có lẽ còn có thể cho rằng cô bị hoang tưởng.
Vừa rời khỏi Hoắc gia, Từ Ly Hiểu liền lo lắng hỏi thăm: Vân Khai, con làm sao lại đồng ý đáp ứng hôn sự, có phải hay không biết rõ công ty gặp khó khăn, cần......
Vân Khai cắt ngang mẹ mà nói: Không phải! Con là bởi vì cảm thấy gả hay không gả đều giống nhau, đã như vậy, nếu gả đi có thể trợ giúp công ty vượt qua khó khăn, không phải rất vẹn toàn đôi bên đấy sao?
Tuy là nói như vậy, nhưng Từ Ly Hiểu đã hiểu rằng con gái là vì bà.
Con gái trưởng thành, hiểu chuyện, lại hiểu sự tình làm cho đau lòng người.
Nhìn mẹ hốc mắt hồng hồng, Vân Khai nhịn không được vươn tay ôm lấy bà.
Từ Ly Hiểu lần nữa kinh ngạc, từ khi bà tái hôn, con gái gần như không có cùng bà thân mật như vậy.
Từ Hiểu Ly có chút kích động đưa tay, mang theo cảm khẩn trương sờ khuôn mặt Vân Khai.
Ôn hòa theo trái tim lan tràn đến tất cả xương cốt tứ chi, vừa nghĩ tới kiếp trước mẹ cuối cùng kết cục bi thảm, Vân Khai đang cảm thấy hạnh phúc lại vô cùng khủng hoảng.
Cô do dự một chút, liền làm quyết định: Mẹ, chuyện con kết hôn, có thể hay không tạm thời giữ bí mật?
Hôn nhân như vậy, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nhưng người thân cận......Từ Ly Hiểu nhẹ hỏi: Vậy Chu thúc thúc cũng không thể nói sao?
Chu thúc thúc là bố dượng của Vân Khai.
Vân Khai gật đầu: vâng
Vân Khai do dự một chút, liền nhận lấy chìa khoá cất vào trong túi xách: Cảm ơn bà cố.
Nhận thấy chính là người một nhà, gương mặt Lão phu nhân càng thêm nhu hòa, bà lại cầm một tấm hình cho Vân Khai, Đình Châu không thích chụp ảnh, tìm cả buổi cũng chỉ tìm được cái này.
Trong tấm ảnh là một cậu thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi, nhưng Hoắc Đình Châu đã 27, 28 tuổi, tấm ảnh Lão phu nhân cầm chính là của mười năm về trước.
Vân Khai nghĩ đến Hoắc Đình Châu bên ngoài hiển hách hung danh.
Nghe đồn hắn tính cách thô bạo, tâm ngoan thủ lạt, còn có cổ quái, cho nên Hoắc gia mới đưa hắn đến nước ngoài, mãi cho đến nửa năm trước cha Hoắc qua đời, Hoắc Đình Châu mới về nước tiếp nhận Hoắc thị.
Trong tấm ảnh nam hài đeo một bộ kính đen, mái tóc che nửa con mắt hắn, ánh mắt lạnh lùng, mơ hồ lộ ra lệ khí, làm cho người ta cảm giác đặc biệt tối tăm phiền muộn, vừa nhìn liền biết là kiểu người không dễ chọc.
Nếu như hắn còn sống, cô thật đúng là không dám gả cho hắn.
Nhưng nếu như hắn còn sống, cũng không tới phiên cô gả.
Dù sao Hoắc Đình Châu vốn có một vị hôn thê, chỉ có điều vị hôn thê này sau khi biết được Hoắc Đình Châu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã đến Hoắc gia giải trừ hôn ước, Hoắc gia lúc này mới tìm tới cô.
Lúc này, lão quản gia đi tới bẩm báo: Lão phu nhân, Vân phu nhân đã đến.
Mẹ đã đến? Vân Khai trong lòng nổi lên một hồi kích động.
Nàng yên lặng nhìn cửa ra vào, nữ nhân mặc sườn xám màu xanh da trời, khí chất ưu nhã, thong dong mà tiến vào, đôi mắt nhiễm lên một tầng hơi mỏng màn lệ.
Thật tốt quá, Mẹ còn sống!
Vân Khai nhịn xuống xúc động muốn tiến lên ôm lấy mẹ, cô đứng lên nhẹ nhàng kêu một tiếng: Mẹ, ngươi đã tới rồi.
Từ Ly Hiểu cũng chẳng ngạc nhiên gì khi thấy con gái xuất hiện tại Hoắc gia, dù sao ngày hôm qua tại trong điện thoại, con gái đã mãnh liệt phản đối gả cho Hoắc Đình Châu.
Giờ phút này đến đây, chắc chắn là từ hôn.
Cuộc hôn nhân này giống như một nút thắt, dù vẫn có thể gả cho người khác được, nhưng con gái của bà mới 19 tuổi, nếu như con gái không muốn, bà tuyệt đối sẽ không cưỡng ép.
Hoắc Lão phu nhân cũng đứng lên, ý cười đầy mặt mà nói: Vân phu nhân, ngươi nuôi dạy được một đứa con gái thật tốt, đối với sự tình của Vân gia các ngươi, với tư cách thông gia, Hoắc gia nhất định nghĩa bất dung từ!
Hoắc lão phu nhân nói xong nhìn về phía Vân Khai, con mắt sắc mềm mại, ngữ khí ôn hòa: Ta cũng sẽ xem Vân Khai, như cháu gái ruột ta mà yêu thương.
Có ý tứ gì? Từ Ly Hiểu ngây ngốc:
.........
Thẳng đến khi bà nhìn thấy giấy kết hôn, lập tức trừng to mắt, đôi mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Vân Khai biết rõ trong lòng mẹ rất lo lắng.
Cô muốn đem tất cả chuyện kể lại cho mẹ, nhưng sự việc cô trùng sinh kỳ diệu như vậy, nói không tốt mẹ sẽ càng lo lắng, có lẽ còn có thể cho rằng cô bị hoang tưởng.
Vừa rời khỏi Hoắc gia, Từ Ly Hiểu liền lo lắng hỏi thăm: Vân Khai, con làm sao lại đồng ý đáp ứng hôn sự, có phải hay không biết rõ công ty gặp khó khăn, cần......
Vân Khai cắt ngang mẹ mà nói: Không phải! Con là bởi vì cảm thấy gả hay không gả đều giống nhau, đã như vậy, nếu gả đi có thể trợ giúp công ty vượt qua khó khăn, không phải rất vẹn toàn đôi bên đấy sao?
Tuy là nói như vậy, nhưng Từ Ly Hiểu đã hiểu rằng con gái là vì bà.
Con gái trưởng thành, hiểu chuyện, lại hiểu sự tình làm cho đau lòng người.
Nhìn mẹ hốc mắt hồng hồng, Vân Khai nhịn không được vươn tay ôm lấy bà.
Từ Ly Hiểu lần nữa kinh ngạc, từ khi bà tái hôn, con gái gần như không có cùng bà thân mật như vậy.
Từ Hiểu Ly có chút kích động đưa tay, mang theo cảm khẩn trương sờ khuôn mặt Vân Khai.
Ôn hòa theo trái tim lan tràn đến tất cả xương cốt tứ chi, vừa nghĩ tới kiếp trước mẹ cuối cùng kết cục bi thảm, Vân Khai đang cảm thấy hạnh phúc lại vô cùng khủng hoảng.
Cô do dự một chút, liền làm quyết định: Mẹ, chuyện con kết hôn, có thể hay không tạm thời giữ bí mật?
Hôn nhân như vậy, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nhưng người thân cận......Từ Ly Hiểu nhẹ hỏi: Vậy Chu thúc thúc cũng không thể nói sao?
Chu thúc thúc là bố dượng của Vân Khai.
Vân Khai gật đầu: vâng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.