Chương 4
Giáng Mỹ Nhân
12/09/2019
Vân Khai cùng mẹ nói chuyện xong, liền trực tiếp quay về trường học.
Trong xe rất yên tĩnh, chuông điện thoại di động bỗng dưng vang lên, Vân Khai lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lẽo, đưa điện thoại di động đến bên tai.
Vân Khai......Cậu ở đâu, tối hôm qua tớ uống hơi nhiều, trở lại ký túc xá liền ngủ quên mất, hôm nay mới phát hiện cậu không có trở về,
Đầu bên kia điện thoại vang lên một đạo thanh âm thanh thúy ngọt ngào, Liễu Ti Ti, cô ta đã từng là bạn thân tốt nhất, cũng chính là người đem cô đẩy xuống Địa Ngục.
Vân Khai rủ mí mắt xuống, nhàn nhạt nói ra: Ta trở về nhà một chuyến, hiện tại chuẩn bị về trường học.
Liễu Ti Ti ồ một tiếng thật dài, Như vậy a............Tớ bây giờ không có ở trong trường học, hiện tại đang cùng bạn học cùng lớp tại【 Nhã Gian】 ăn cơm, cậu cũng tới đây a, tớ mời cậu ăn cơm.
Vân Khai đôi mắt ngưng trọng, cánh môi nhẹ cong lên, mang theo một tia đùa cợt.
Mời cô đi ăn cơm? Vẫn là gọi cô đi qua trả tiền hộ thì đúng hơn!
Kiếp trước, cô tỉnh lại tại khách sạn, cả người đều bối rối sợ hãi, không biết tại sao lại gọi điện thoại cho Liễu Ti Ti, nhờ cô ta hỗ trợ phân tích một chút xem tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Liễu Ti Ti nói với nàng rằng không có việc gì, nhưng cũng tại bữa tiệc trong [Nhã Gian], cô ta lại đem chuyện này trở thành bát quái truyền ra ngoài.
Lúc đó cô không có đến bữa ăn, mà cô tới Hoắc gia từ hôn sau đó trực tiếp đi tìm Hứa Già Nam.
Đợi lúc cô biết rõ lời đồn đã muộn, thanh danh của cô đã mất, trong trường học đồn thổi những lời xấu, nói cô không biết xấu hổ, vì đạt được cơ hội thử kính, bò lên giường đạo diễn.
Cô có cơ hội thử kính, là giáo sư đề cử!
-
【 Nhã Gian】rực rỡ, lộng lẫy xa hoa mà không mất đi vẻ đoan trang thanh nhã, Vân Khai theo lời Liễu Ti Ti trực tiếp đi đến phòng 999.
Cô thò tay đẩy cửa gỗ lim ra, cửa mở được một nửa đột nhiên bị một tiếng thét thê thảm chói tai ngăn lại.
Ta sai rồi ta sai rồi, ta cũng không dám nữa!
Vân Khai nhìn thấy một nam nhân quỳ trên mặt đất, đầu tóc rối bời, mặt mũi sưng đỏ và vết máu ứ đọng, hiện tại không ngừng dập đầu cầu khẩn: Thất gia, ta không dám nữa, cầu ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho ta một lần a.
Đầu dập đến mức bị thương máu chảy ra nhuộm đầy trên mặt đất
Vân Khai khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, vô ý thức mà nhìn về phía nam nhân được xưng là Thất gia.
Đó là một nam nhân anh tuấn rất trẻ tuổi, hắn ngồi ở chỗ bóng tối, ngũ quan sắc xảo lạnh lẽo, mặt mày thâm thúy vắng lặng, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người nàng, giống như lưỡi đao lạnh lẽo, hướng tới cái cổ mảnh khảnh của cô.
Dưới ánh đèn u ám xa hoa hào nhoáng, vừa nguy hiểm lại sắc bén, làm cho người ta vô ý thức mà sợ hãi.
Vân Khai lập tức nhớ ra, hắn chính là nam nhân đứng ở bên giường cô.
Là hắn————
Đầu lập tức giống như bị cái gì đánh trúng, trống rỗng, Vân Khai sợ tới mức trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng.
Trong phòng bao một nam nhân khác cầm lấy dao ăn, lạnh lùng lên tiếng hỏi một câu: Tìm ai?
Trái tim không khống chế được lo lắng và sợ hãi, Vân Khai cố hết sức bình tĩnh quan sát.
Nam nhân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Thất gia ngồi ở trên ghế sa lon, còn có bên cạnh là một nam nhân cầm dao ăn......Cái này không phải là hiện trường giết người đó chứ?
Thực xin lỗi, ta đi nhầm phòng...... Vân Khai sau khi nói xin lỗi, lập tức lui ra ngoài, đem cửa đóng lại, nhanh như chớp mà chạy.
Nam nhân cầm dao ăn nhìn cửa phòng khép lại, cô gái kinh hoàng chạy trốn, phất phất tay để dao ăn trên bàn, bật cười một tiếng: Cái cô gái này sẽ không cho là ta muốn giết người diệt khẩu chứ? Kỷ Hoài Dư ta là một thanh niên tuân thủ pháp luật rất tốt a!
Trong xe rất yên tĩnh, chuông điện thoại di động bỗng dưng vang lên, Vân Khai lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lẽo, đưa điện thoại di động đến bên tai.
Vân Khai......Cậu ở đâu, tối hôm qua tớ uống hơi nhiều, trở lại ký túc xá liền ngủ quên mất, hôm nay mới phát hiện cậu không có trở về,
Đầu bên kia điện thoại vang lên một đạo thanh âm thanh thúy ngọt ngào, Liễu Ti Ti, cô ta đã từng là bạn thân tốt nhất, cũng chính là người đem cô đẩy xuống Địa Ngục.
Vân Khai rủ mí mắt xuống, nhàn nhạt nói ra: Ta trở về nhà một chuyến, hiện tại chuẩn bị về trường học.
Liễu Ti Ti ồ một tiếng thật dài, Như vậy a............Tớ bây giờ không có ở trong trường học, hiện tại đang cùng bạn học cùng lớp tại【 Nhã Gian】 ăn cơm, cậu cũng tới đây a, tớ mời cậu ăn cơm.
Vân Khai đôi mắt ngưng trọng, cánh môi nhẹ cong lên, mang theo một tia đùa cợt.
Mời cô đi ăn cơm? Vẫn là gọi cô đi qua trả tiền hộ thì đúng hơn!
Kiếp trước, cô tỉnh lại tại khách sạn, cả người đều bối rối sợ hãi, không biết tại sao lại gọi điện thoại cho Liễu Ti Ti, nhờ cô ta hỗ trợ phân tích một chút xem tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Liễu Ti Ti nói với nàng rằng không có việc gì, nhưng cũng tại bữa tiệc trong [Nhã Gian], cô ta lại đem chuyện này trở thành bát quái truyền ra ngoài.
Lúc đó cô không có đến bữa ăn, mà cô tới Hoắc gia từ hôn sau đó trực tiếp đi tìm Hứa Già Nam.
Đợi lúc cô biết rõ lời đồn đã muộn, thanh danh của cô đã mất, trong trường học đồn thổi những lời xấu, nói cô không biết xấu hổ, vì đạt được cơ hội thử kính, bò lên giường đạo diễn.
Cô có cơ hội thử kính, là giáo sư đề cử!
-
【 Nhã Gian】rực rỡ, lộng lẫy xa hoa mà không mất đi vẻ đoan trang thanh nhã, Vân Khai theo lời Liễu Ti Ti trực tiếp đi đến phòng 999.
Cô thò tay đẩy cửa gỗ lim ra, cửa mở được một nửa đột nhiên bị một tiếng thét thê thảm chói tai ngăn lại.
Ta sai rồi ta sai rồi, ta cũng không dám nữa!
Vân Khai nhìn thấy một nam nhân quỳ trên mặt đất, đầu tóc rối bời, mặt mũi sưng đỏ và vết máu ứ đọng, hiện tại không ngừng dập đầu cầu khẩn: Thất gia, ta không dám nữa, cầu ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho ta một lần a.
Đầu dập đến mức bị thương máu chảy ra nhuộm đầy trên mặt đất
Vân Khai khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, vô ý thức mà nhìn về phía nam nhân được xưng là Thất gia.
Đó là một nam nhân anh tuấn rất trẻ tuổi, hắn ngồi ở chỗ bóng tối, ngũ quan sắc xảo lạnh lẽo, mặt mày thâm thúy vắng lặng, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người nàng, giống như lưỡi đao lạnh lẽo, hướng tới cái cổ mảnh khảnh của cô.
Dưới ánh đèn u ám xa hoa hào nhoáng, vừa nguy hiểm lại sắc bén, làm cho người ta vô ý thức mà sợ hãi.
Vân Khai lập tức nhớ ra, hắn chính là nam nhân đứng ở bên giường cô.
Là hắn————
Đầu lập tức giống như bị cái gì đánh trúng, trống rỗng, Vân Khai sợ tới mức trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng.
Trong phòng bao một nam nhân khác cầm lấy dao ăn, lạnh lùng lên tiếng hỏi một câu: Tìm ai?
Trái tim không khống chế được lo lắng và sợ hãi, Vân Khai cố hết sức bình tĩnh quan sát.
Nam nhân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Thất gia ngồi ở trên ghế sa lon, còn có bên cạnh là một nam nhân cầm dao ăn......Cái này không phải là hiện trường giết người đó chứ?
Thực xin lỗi, ta đi nhầm phòng...... Vân Khai sau khi nói xin lỗi, lập tức lui ra ngoài, đem cửa đóng lại, nhanh như chớp mà chạy.
Nam nhân cầm dao ăn nhìn cửa phòng khép lại, cô gái kinh hoàng chạy trốn, phất phất tay để dao ăn trên bàn, bật cười một tiếng: Cái cô gái này sẽ không cho là ta muốn giết người diệt khẩu chứ? Kỷ Hoài Dư ta là một thanh niên tuân thủ pháp luật rất tốt a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.