Chương 38: Cố nhân (2)
Ý Thiên Trọng
06/03/2017
Hạ lão gia thấy vẻ mặt xấu hổ của con gái mới tỉnh ngộ, lời vừa nói
có nghĩa khác, Hạ Thụy Hi muốn đi cầu tiêu, thế nhưng ông lại dặn dò
nàng ăn uống nên cẩn thận một chút. Không khỏi cười trừ, ho khan vài
tiếng: “Còn không đi mau?”
Dưới sự dẫn dưỡng của hai nha hoàn Uyển Nhi và Thuần Nhi, Hạ Thụy Hi đi xuyên qua rừng liễu, men theo mùi thối đi vào một túp lều thấp bé, được xây từ vài tảng đá vụn. Vì sao lại nói là đá vụn? Vì muốn tiết kiệm chi phí, lấy đại vài hòn đá xung quanh quây lại thành hình, lộn xộn bát nháo, đá lớn đá nhỏ đều có, nên nói là đá vụn.
Cửa túp lều là một miếng giấy nhìn không ra màu sắc hình dáng, muốn đi vào, nhất định phải xốc chiếc mành kia lên trước. Hạ Thụy Hi cảm thấy thật ghê tởm, không muốn chạm vào chiếc mành kia, đành phải nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi từ nhỏ được nuôi trong Hạ phủ, cuộc sống cũng tương đương với một nửa tiểu thư, đương nhiên cũng không muốn chạm bàn tay thon dài trắng trẻo của nàng vào vật dơ bẩn không sạch sẽ, liền khẻ đẩy qua cho Thuần Nhi: “Ta nhấc váy cho tiểu thư, ngươi đi nhấc chiếc mành lên.”
Thuần Nhi không nói nửa lời, xốc mành lên, một mùi thối kinh khủng xông vào mũi, cũng làm cho Hạ Thụy Hi thấy rõ tình hình bên trong. Nàng không khỏi hít sâu một hơi, tình hình vượt xa khỏi sự tưởng tượng của nàng, đây là một cái hố đất, bên trên đặt lung tung vài cành cây khô, trên cây khô vẫn còn dính vài vật khả nghi ướt nhẹp, màu đen đen vàng vàng treo móc đung đưa.
Hạ Thụy Hi nhìn đôi giày thêu tinh xảo mỹ lệ của mình cùng váy lụa dài, không muốn chạm vào. Chưa nói đến chuyện quần áo nhất định sẽ bị bẩn, mà chỉ cần nhìn mấy miếng thân cây trên miệng hố kia, nàng cũng chẳng dám dẫm lên, nếu ngã xuống, phải làm sao bây giờ? Nàng còn nhớ trong lịch sử Trung Quốc có vị Tấn Cảnh Công bị chết đuối trong hố phân, nàng không muốn rập khuôn theo bước chân của hắn, hy sinh dưới mao xí này.
Thế nhưng một khi nhu cầu sinh lý đã tới, nó không đợi người a. Hạ Thụy Hi nắm chặt tay, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn quanh rừng liễu, e rằng dù nàng có dũng khí dám giải quyết ở ngoài trời, người khác cũng kiên quyết không đồng ý.
Yến Nhi thấy Hạ Thụy Hi nôn nóng bất an, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liền xung phong nhận việc nói: “Bên cạnh còn có nhà dân, đợi nô tì đi hỏi lại xem, tiểu thư ngài xin nhận nhịn một chút.” Ngoại trừ phải nhịn, Hạ Thụy Hi còn có biện pháp nào nữa đây? Đành phải qua loa gật đầu. Khi đang nói chuyện, một vị phụ nhân áo trắng váy xanh mang một cái rổ đi từ bên kia rừng liễu tới. Uyển Nhi vội kêu lên: “Vị đại tẩu kia, xin chờ một chút.”
Phụ nhân kia dừng bước, Uyển Nhi sau khi đi tới cùng nàng nói chuyện vài câu, sắc mặt vui mừng quay lại đỡ Hạ Thụy Hi: “Tiểu thư, nhà phụ nhân kia ở ngay gần đây, trong nhà có cầu tiêu sạch sẽ. Nô tì đã nói với nàng, tiểu thư có đi không?”
Phụ nhân kia cười chỉ chỉ vào cánh rừng hoa đào chói lọi rực rỡ không xa: “Kia kìa, chính là chỗ đó.”
Hạ Thụy Hi thở phào nhẹ nhõm, lúc này trước mắt chính là núi đao biển lửa, chỉ cần để nàng giải quyết xong vấn đề này là được, đạo lý nào nàng lại không chịu? Vừa nói vừa nhấc váy đi manh đến phía trước, không quên dặn dò Thuần Nhi: “Thuần Nhi, ngươi mai trở về bẩm báo với lão gia, để ông lập tức phái người tới đón ta.”
Thuần Nhi vốn sinh ra trong giang hồ, biết không thiếu những chuyện lừa gạt con gái nhà lành, lập tức thưa to một tiếng, vừa cất giọng hô gọi Hạ lão gia, vừa nhấc váy sải bước chạy về phía quán rượu.
Ý đề phòng của Hạ Thụy Hi rõ ràng như vậy, nếu như là người khác tất nhiên sẽ không vui. Nhưng phụ nhân kia mặt không đổi sắc, cười nói: “Ta là con nhà đàng hoàng. Tiểu thư cứ đi sẽ biết, nếu cảm thấy thoải mái, đừng quên biếu ta ít tiền mua thức ăn là được.”
Hạ Thụy Hi cố nhịn cảm giác thoải mái, không còn bụng dạ nào đối đáp lại, chỉ thấp giọng dặn dò Uyển Nhi vài câu. Không bao lâu đã tới cánh rừng hoa đào kia, gần tới nơi mới biết rừng đào này rất lớn rất sâu, trong rừng hoa rơi rực rỡ, đáng tiếc hiện tại Hạ Thụy Hi chỉ một lòng một dạ nghĩ tới một chuyện, trong lòng chẳng có thời gian thưởng thức cảnh đẹp kia.
Đường nhỏ trong rừng ngang dọc liên tục, rẽ phải quẹo trái, lúc tiến vào sân ngôi nhà gạch xanh tường trắng , phụ nhân kia mỉm cười dẫn Hạ Thụy Hi vào một cái phòng nhỏ được xây bằng đá, trong phòng đất có dựng đá thành một cái rãnh, trong đó có một dòng suối nhỏ trong suốt chảy qua, nếu có đi tại tiểu tiện xuống, lập tức có thể được dòng suối cuốn đi, xem như nhà vệ sinh có chế độ xả nước thời cổ đại. Tuy rằng mùi vị cũng không phải quá tốt, nhưng so sánh với chỗ vừa rồi, đúng là cách biệt một trời một vực.
Yến Nhi đang muốn nhấc váy giúp Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi lắc đầu: “Ta tự làm được, ngươi cứ theo lời ta vừa nói ban nãy mà làm. Nếu nghe thấy tiếng của người nhà chúng ta tìm tới nên hô trả lời một tiếng.” Chưa quen với cuộc sống nơi đây, nàng không dám nhờ cậy, cũng không muốn bị lừa gạt đem bán, chỉ có thể bảo Uyển Nhi canh giữ ở cửa, cẩn thận một chút là được.
Nhưng mà đợi đến sai khi nàng sung sướng thoải mái giải quyết xong đại sự, cũng chẳng có chuyện gì phát sinh. Đợi nàng đi ra ngoài cửa, phụ nhân kia đứng bên mỉm cười đưa chậu nước nóng lên cho nàng rửa tay. Hạ Thụy Hi ngẩn người, chưa từng thấy dịch vụ chu đáo như thế, ngẫm lại rửa tay thôi cũng không sao cả, không thể từ chối thịnh tình liền rửa tay thật sạch. Mới vừa rửa tay xong, một chiếc khăn vai trắng toát thơm nức lại được đưa lên.
Chờ Hạ Thụy Hi xong xuôi, phị nhân kia cười hì hì hỏi: “Tiểu thư có hài lòng không?”
Hạ Thụy Hi không đoán ra ý từ của phụ nhân này, đành hắng giọng nói: “Ta rất hài lòng, cám ơn nhiều. Vị đại tẩu này, ngươi không cần phải khách khí như thế.”
Phụ nhân kia tươi cười, làm bộ như Hạ Thụy Hi nói không sai: “Thật ra, nơi này là đường giao thông quan trọng, đa số các nữ thân quyến sẽ đều đi qua nơi này. Người ăn ngũ cốc, đương nhiên đều phải có nhu cầu, có điều cái nhà vệ sinh bên kia, thật sự là rất…” Nàng ta làm bộ đang phẩy phẩy mũi, ánh mắt dò xét Hạ Thụy Hi: “Đều là phụ nữ, ra đương nhiên hiểu được điều các vị phu thân tiểu thư cao quý cần đến, nên đặc biệt bảo chồng ta bỏ ra số tiền lớn tu sửa lại cầu tiêu này, may mà các vị phu nhân tiểu thư coi như vừa lòng, cho ta không ít khen thưởng. Nhưng mà, tiền vốn vẫn chưa thu lại đủ đâu.”
Hạ Thụy Hi tỉnh ngộ, hiểu rằng đâu là nhà vệ sinh có thu phí thời cổ đại, phụ nhân này rất có đầu óc buôn bán. Lời người ta lúc trước có nói nếu nàng cảm thấy vừa lòng, sẽ có thưởng chứ, lúc ấy nàng vội vã giải quyết vấn đề sinh lý, chẳng để ở trong lòng. Để cho người ta phải nói rõ ràng như vậy, nàng thấy thật không phải. Liền cười nói: “Uyển Nhi, tạ lễ cho vị đại tẩu này hộ ta.”
Uyển Nhi luôn mang bên mình một chiếc túi nhỏ, để xử dụng khi cần đến. Vừa cười vừa đưa tay tìm kiếm, kết quả sắc mặt đại biến, xẩu hổ nói: “Tiểu thư, nô tì không thấy cái túi, cũng không biết có phải rơi ở trên xe hay trên đường hay không.”
Phụ nhân kia cười nói: “Không vội, không vội, thân phận tiểu thư như vậy sẽ không quỵt nợ đâu, đưa một đôi giày tinh xảo đã đủ cho cả nhà chúng tôi ăn trong một tháng, càng khỏi cần nói những thứ quý giá khác trên người tiểu thư. Người nhà tiểu thư không phải sẽ tới đón tiểu thư sao? Hay là tiểu thư cứ ở đây nghỉ một lát nha, người xem, ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiều xuống làm cho trong người thật thoải mái, còn có thêm hoa đào này nữa, đẹp lắm phải không?” Nói xong còn bê ra một cái ghế dài, lời của nàng ta nói nghe rất xuôi tai, bộ dáng biểu hiện rằng nếu Hạ Thụy Hi không trả tiền sẽ không để nàng đi.
Uyển Nhi không vui nói: “Xe ngựa của chúng ta ở ngay phía trước, ngươi đi lấy cùng chúng ta, sẽ không để ngươi chịu thiệt.”
Phụ nhân kia cười nói: “Thật không phải, trong nhà ta còn có con thơ, nếu thức dậy, không thể không có ai ở bên. Dù sao cũng sẽ có người tới đón tiểu thư, tiểu thư cứ chờ một lát có được không? Cánh rừng này dày, nhiều đường nhỏ, cũng để cho các người và người nhà các ngươi đi nhầm lối khác nhau a?”
Vì sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy? Trong lòng Hạ Thụy Hi có chút nghi ngờ thầm nghĩ, nhưng không nói ra, dù sao Thuần Nhi cũng đã đi báo cho Hạ lão gia biết, chắc sẽ nhanh có người tới đây, nàng cũng không sợ. Nàng đương nhiên không chịu ngồi, đứng một lát, phụ nhân kia lại ra sức mời Hạ Thụy Hi vào nhà uống trà.
Bởi vì cảm thấy dường như phụ nhân này đang dùng mọi cách để giữ nàng ở lại, Hạ Thụy Hi ngồi không dám ngồi, làm sao còn dám đi vào trong phòng uống trà? Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, ánh mắt lướt qua đôi bông tai bạc của Uyển Nhi, nhanh trí nói: “Không thể ngắm hoa đào, chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường. Uyển Nhi, đem đôi bông tai của ngươi nhanh chóng lấy xuống tạ lễ đi? Trở về ta sẽ thưởng cho ngươi một đôi khác đẹp hơn.”
Nghe nói có thưởng, Uyển Nhi cao hứng tháo đôi bông tai xuống đưa cho phụ nhân kia, phụ nhân kia do dự một chút, vẫn đưa tay tiếp nhận: “Vậy là đủ rồi, sao lại từ chối ý tốt được cơ chứ?” Lại niềm nở lớn tiếng chào hỏi: “Ngày sau tiểu thư lại đến thăm a?”
Hạ Thụy Hi thầm nghĩ phải mau rời khỏi nơi này, nhanh chóng trở về. Nhưng mà chân vừa bước ra khỏi cổng, nàng lại hối hận. Bởi vì mãi Hạ lão gia vẫn chưa đến, nàng cũng chẳng dám rời khỏi đây. Thuần Nhi chỉ biết rằng các nàng đến nơi bàu, nếu sau khi rời khỏi đây các nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy cũng chẳng còn lại dấu vết để tìm ra. Nghĩ tới nghĩ lui, cứ ở lại chờ đợi là tốt nhất.
Nàng đang muốn quay lại, một thân ảnh từ trong rừng hoa đào chậm rãi đi ra, chính là vị nghe nói đã đi lúc trước kia, áo xanh đai ngọc, phong thần như ngọc, Minh công tử Triệu Minh Thao. Triệu Minh Thao cười nói: “Hi Hi, muốn gặp riêng nàng thật không dễ dàng, nếu không phải hôm nay cơ duyên xảo hợp, còn không biết tới bao giờ mới có thể nhìn thấy nàng. Thân thể nàng có gì không khỏe ư? Ta luôn mong được gặp nàng, tiếc rằng không có cơ hội, nàng sẽ không trách ta chứ?”
Thì ra là hắn, xem ra việc mình đau bụng khó nhịn, túi của Uyển Nhi không thấy đều do một tay hắn sắp đặt. Người này có lẽ trước đó có lẽ không biết nàng đi ra ngoài, sẽ đi qua nơi này, có lẽ sau khi gặp nàng ở đây liền nảy ra ý định.
Thủ đoạn tuy rằng thô tục bỉ ổi, nhưng lại rất hữu dụng. Thử nghĩ xem, ngoại trừ cách này, làm gì có cách nào có thể hợp lý hơn, không dấu vết tách nàng ra khỏi Hạ lão gia để đưa đến đây? Nàng đã từng xem qua trên phim ảnh, người trong hoàng thất đều phúc hắc vô sỉ, để đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, người này có thể trong một khoảng thời gian ngắn thiết kế ra một chuỗi vòng vòng mưu kế đan xen, quả nhiên lợi hại.
Hạ Thụy Hi có chút sợ hãi, không dám đáp lời, nhanh chóng lùi lại, tính đi vào trong sân, ai ngờ cánh cửa nhà kia ngay trước mặt nàng đóng “oành” một tiếng. Nàng không ngờ không còn đường lui, đành nắm chặt lấy tay Uyển Nhi. Uyển Nhi nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đừng sợ, đây là Minh công tử, hắn sẽ không hại người.”
Hạ Thụy Hi lén đưa mắt, đương nhiên nàng biết Triệu Minh Thao sẽ không hại nàng, cũng không dám hại nàng, nhưng nàng đã “mất trí nhớ”, chuyện cũ trước kia đều quên sạch sẽ. Nàng giống như một tiểu thư yêu kiều, dưới tình huống này, chợt nhìn thấy một nam tử xa lạ, bộ dáng hoảng sợ mới là bình thường. Cho nên nàng cố chấp quay lưng lại, không chịu ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Uyển Nhi người điên rồi sao? Minh công tử nào, ta không biết. Ngươi mau bảo hắn mau rời đi đi.”
Không đợi Uyển Nhi lên tiếng, một đôi giày thêu tinh xảo đã ở trong tầm mắt Hạ Thụy Hi: “Nàng thực sự đã quên ta?”
Chú thích: Theo 《 Tả truyện 》ghi lại: Năm 581 TCN, trong một ngày buổi trưa, Tấn Cảnh Công sau khi nhấm nháp tân mạch cảm thấy trướng bụng, liền đi mao xí , vô ý ngã vào hố phân mà chết, trở thành vị quân vương đầu tiên bị chết đuối trong hố phân được sử sách ghi lại.
Dưới sự dẫn dưỡng của hai nha hoàn Uyển Nhi và Thuần Nhi, Hạ Thụy Hi đi xuyên qua rừng liễu, men theo mùi thối đi vào một túp lều thấp bé, được xây từ vài tảng đá vụn. Vì sao lại nói là đá vụn? Vì muốn tiết kiệm chi phí, lấy đại vài hòn đá xung quanh quây lại thành hình, lộn xộn bát nháo, đá lớn đá nhỏ đều có, nên nói là đá vụn.
Cửa túp lều là một miếng giấy nhìn không ra màu sắc hình dáng, muốn đi vào, nhất định phải xốc chiếc mành kia lên trước. Hạ Thụy Hi cảm thấy thật ghê tởm, không muốn chạm vào chiếc mành kia, đành phải nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi từ nhỏ được nuôi trong Hạ phủ, cuộc sống cũng tương đương với một nửa tiểu thư, đương nhiên cũng không muốn chạm bàn tay thon dài trắng trẻo của nàng vào vật dơ bẩn không sạch sẽ, liền khẻ đẩy qua cho Thuần Nhi: “Ta nhấc váy cho tiểu thư, ngươi đi nhấc chiếc mành lên.”
Thuần Nhi không nói nửa lời, xốc mành lên, một mùi thối kinh khủng xông vào mũi, cũng làm cho Hạ Thụy Hi thấy rõ tình hình bên trong. Nàng không khỏi hít sâu một hơi, tình hình vượt xa khỏi sự tưởng tượng của nàng, đây là một cái hố đất, bên trên đặt lung tung vài cành cây khô, trên cây khô vẫn còn dính vài vật khả nghi ướt nhẹp, màu đen đen vàng vàng treo móc đung đưa.
Hạ Thụy Hi nhìn đôi giày thêu tinh xảo mỹ lệ của mình cùng váy lụa dài, không muốn chạm vào. Chưa nói đến chuyện quần áo nhất định sẽ bị bẩn, mà chỉ cần nhìn mấy miếng thân cây trên miệng hố kia, nàng cũng chẳng dám dẫm lên, nếu ngã xuống, phải làm sao bây giờ? Nàng còn nhớ trong lịch sử Trung Quốc có vị Tấn Cảnh Công bị chết đuối trong hố phân, nàng không muốn rập khuôn theo bước chân của hắn, hy sinh dưới mao xí này.
Thế nhưng một khi nhu cầu sinh lý đã tới, nó không đợi người a. Hạ Thụy Hi nắm chặt tay, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn quanh rừng liễu, e rằng dù nàng có dũng khí dám giải quyết ở ngoài trời, người khác cũng kiên quyết không đồng ý.
Yến Nhi thấy Hạ Thụy Hi nôn nóng bất an, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liền xung phong nhận việc nói: “Bên cạnh còn có nhà dân, đợi nô tì đi hỏi lại xem, tiểu thư ngài xin nhận nhịn một chút.” Ngoại trừ phải nhịn, Hạ Thụy Hi còn có biện pháp nào nữa đây? Đành phải qua loa gật đầu. Khi đang nói chuyện, một vị phụ nhân áo trắng váy xanh mang một cái rổ đi từ bên kia rừng liễu tới. Uyển Nhi vội kêu lên: “Vị đại tẩu kia, xin chờ một chút.”
Phụ nhân kia dừng bước, Uyển Nhi sau khi đi tới cùng nàng nói chuyện vài câu, sắc mặt vui mừng quay lại đỡ Hạ Thụy Hi: “Tiểu thư, nhà phụ nhân kia ở ngay gần đây, trong nhà có cầu tiêu sạch sẽ. Nô tì đã nói với nàng, tiểu thư có đi không?”
Phụ nhân kia cười chỉ chỉ vào cánh rừng hoa đào chói lọi rực rỡ không xa: “Kia kìa, chính là chỗ đó.”
Hạ Thụy Hi thở phào nhẹ nhõm, lúc này trước mắt chính là núi đao biển lửa, chỉ cần để nàng giải quyết xong vấn đề này là được, đạo lý nào nàng lại không chịu? Vừa nói vừa nhấc váy đi manh đến phía trước, không quên dặn dò Thuần Nhi: “Thuần Nhi, ngươi mai trở về bẩm báo với lão gia, để ông lập tức phái người tới đón ta.”
Thuần Nhi vốn sinh ra trong giang hồ, biết không thiếu những chuyện lừa gạt con gái nhà lành, lập tức thưa to một tiếng, vừa cất giọng hô gọi Hạ lão gia, vừa nhấc váy sải bước chạy về phía quán rượu.
Ý đề phòng của Hạ Thụy Hi rõ ràng như vậy, nếu như là người khác tất nhiên sẽ không vui. Nhưng phụ nhân kia mặt không đổi sắc, cười nói: “Ta là con nhà đàng hoàng. Tiểu thư cứ đi sẽ biết, nếu cảm thấy thoải mái, đừng quên biếu ta ít tiền mua thức ăn là được.”
Hạ Thụy Hi cố nhịn cảm giác thoải mái, không còn bụng dạ nào đối đáp lại, chỉ thấp giọng dặn dò Uyển Nhi vài câu. Không bao lâu đã tới cánh rừng hoa đào kia, gần tới nơi mới biết rừng đào này rất lớn rất sâu, trong rừng hoa rơi rực rỡ, đáng tiếc hiện tại Hạ Thụy Hi chỉ một lòng một dạ nghĩ tới một chuyện, trong lòng chẳng có thời gian thưởng thức cảnh đẹp kia.
Đường nhỏ trong rừng ngang dọc liên tục, rẽ phải quẹo trái, lúc tiến vào sân ngôi nhà gạch xanh tường trắng , phụ nhân kia mỉm cười dẫn Hạ Thụy Hi vào một cái phòng nhỏ được xây bằng đá, trong phòng đất có dựng đá thành một cái rãnh, trong đó có một dòng suối nhỏ trong suốt chảy qua, nếu có đi tại tiểu tiện xuống, lập tức có thể được dòng suối cuốn đi, xem như nhà vệ sinh có chế độ xả nước thời cổ đại. Tuy rằng mùi vị cũng không phải quá tốt, nhưng so sánh với chỗ vừa rồi, đúng là cách biệt một trời một vực.
Yến Nhi đang muốn nhấc váy giúp Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi lắc đầu: “Ta tự làm được, ngươi cứ theo lời ta vừa nói ban nãy mà làm. Nếu nghe thấy tiếng của người nhà chúng ta tìm tới nên hô trả lời một tiếng.” Chưa quen với cuộc sống nơi đây, nàng không dám nhờ cậy, cũng không muốn bị lừa gạt đem bán, chỉ có thể bảo Uyển Nhi canh giữ ở cửa, cẩn thận một chút là được.
Nhưng mà đợi đến sai khi nàng sung sướng thoải mái giải quyết xong đại sự, cũng chẳng có chuyện gì phát sinh. Đợi nàng đi ra ngoài cửa, phụ nhân kia đứng bên mỉm cười đưa chậu nước nóng lên cho nàng rửa tay. Hạ Thụy Hi ngẩn người, chưa từng thấy dịch vụ chu đáo như thế, ngẫm lại rửa tay thôi cũng không sao cả, không thể từ chối thịnh tình liền rửa tay thật sạch. Mới vừa rửa tay xong, một chiếc khăn vai trắng toát thơm nức lại được đưa lên.
Chờ Hạ Thụy Hi xong xuôi, phị nhân kia cười hì hì hỏi: “Tiểu thư có hài lòng không?”
Hạ Thụy Hi không đoán ra ý từ của phụ nhân này, đành hắng giọng nói: “Ta rất hài lòng, cám ơn nhiều. Vị đại tẩu này, ngươi không cần phải khách khí như thế.”
Phụ nhân kia tươi cười, làm bộ như Hạ Thụy Hi nói không sai: “Thật ra, nơi này là đường giao thông quan trọng, đa số các nữ thân quyến sẽ đều đi qua nơi này. Người ăn ngũ cốc, đương nhiên đều phải có nhu cầu, có điều cái nhà vệ sinh bên kia, thật sự là rất…” Nàng ta làm bộ đang phẩy phẩy mũi, ánh mắt dò xét Hạ Thụy Hi: “Đều là phụ nữ, ra đương nhiên hiểu được điều các vị phu thân tiểu thư cao quý cần đến, nên đặc biệt bảo chồng ta bỏ ra số tiền lớn tu sửa lại cầu tiêu này, may mà các vị phu nhân tiểu thư coi như vừa lòng, cho ta không ít khen thưởng. Nhưng mà, tiền vốn vẫn chưa thu lại đủ đâu.”
Hạ Thụy Hi tỉnh ngộ, hiểu rằng đâu là nhà vệ sinh có thu phí thời cổ đại, phụ nhân này rất có đầu óc buôn bán. Lời người ta lúc trước có nói nếu nàng cảm thấy vừa lòng, sẽ có thưởng chứ, lúc ấy nàng vội vã giải quyết vấn đề sinh lý, chẳng để ở trong lòng. Để cho người ta phải nói rõ ràng như vậy, nàng thấy thật không phải. Liền cười nói: “Uyển Nhi, tạ lễ cho vị đại tẩu này hộ ta.”
Uyển Nhi luôn mang bên mình một chiếc túi nhỏ, để xử dụng khi cần đến. Vừa cười vừa đưa tay tìm kiếm, kết quả sắc mặt đại biến, xẩu hổ nói: “Tiểu thư, nô tì không thấy cái túi, cũng không biết có phải rơi ở trên xe hay trên đường hay không.”
Phụ nhân kia cười nói: “Không vội, không vội, thân phận tiểu thư như vậy sẽ không quỵt nợ đâu, đưa một đôi giày tinh xảo đã đủ cho cả nhà chúng tôi ăn trong một tháng, càng khỏi cần nói những thứ quý giá khác trên người tiểu thư. Người nhà tiểu thư không phải sẽ tới đón tiểu thư sao? Hay là tiểu thư cứ ở đây nghỉ một lát nha, người xem, ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiều xuống làm cho trong người thật thoải mái, còn có thêm hoa đào này nữa, đẹp lắm phải không?” Nói xong còn bê ra một cái ghế dài, lời của nàng ta nói nghe rất xuôi tai, bộ dáng biểu hiện rằng nếu Hạ Thụy Hi không trả tiền sẽ không để nàng đi.
Uyển Nhi không vui nói: “Xe ngựa của chúng ta ở ngay phía trước, ngươi đi lấy cùng chúng ta, sẽ không để ngươi chịu thiệt.”
Phụ nhân kia cười nói: “Thật không phải, trong nhà ta còn có con thơ, nếu thức dậy, không thể không có ai ở bên. Dù sao cũng sẽ có người tới đón tiểu thư, tiểu thư cứ chờ một lát có được không? Cánh rừng này dày, nhiều đường nhỏ, cũng để cho các người và người nhà các ngươi đi nhầm lối khác nhau a?”
Vì sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy? Trong lòng Hạ Thụy Hi có chút nghi ngờ thầm nghĩ, nhưng không nói ra, dù sao Thuần Nhi cũng đã đi báo cho Hạ lão gia biết, chắc sẽ nhanh có người tới đây, nàng cũng không sợ. Nàng đương nhiên không chịu ngồi, đứng một lát, phụ nhân kia lại ra sức mời Hạ Thụy Hi vào nhà uống trà.
Bởi vì cảm thấy dường như phụ nhân này đang dùng mọi cách để giữ nàng ở lại, Hạ Thụy Hi ngồi không dám ngồi, làm sao còn dám đi vào trong phòng uống trà? Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, ánh mắt lướt qua đôi bông tai bạc của Uyển Nhi, nhanh trí nói: “Không thể ngắm hoa đào, chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường. Uyển Nhi, đem đôi bông tai của ngươi nhanh chóng lấy xuống tạ lễ đi? Trở về ta sẽ thưởng cho ngươi một đôi khác đẹp hơn.”
Nghe nói có thưởng, Uyển Nhi cao hứng tháo đôi bông tai xuống đưa cho phụ nhân kia, phụ nhân kia do dự một chút, vẫn đưa tay tiếp nhận: “Vậy là đủ rồi, sao lại từ chối ý tốt được cơ chứ?” Lại niềm nở lớn tiếng chào hỏi: “Ngày sau tiểu thư lại đến thăm a?”
Hạ Thụy Hi thầm nghĩ phải mau rời khỏi nơi này, nhanh chóng trở về. Nhưng mà chân vừa bước ra khỏi cổng, nàng lại hối hận. Bởi vì mãi Hạ lão gia vẫn chưa đến, nàng cũng chẳng dám rời khỏi đây. Thuần Nhi chỉ biết rằng các nàng đến nơi bàu, nếu sau khi rời khỏi đây các nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy cũng chẳng còn lại dấu vết để tìm ra. Nghĩ tới nghĩ lui, cứ ở lại chờ đợi là tốt nhất.
Nàng đang muốn quay lại, một thân ảnh từ trong rừng hoa đào chậm rãi đi ra, chính là vị nghe nói đã đi lúc trước kia, áo xanh đai ngọc, phong thần như ngọc, Minh công tử Triệu Minh Thao. Triệu Minh Thao cười nói: “Hi Hi, muốn gặp riêng nàng thật không dễ dàng, nếu không phải hôm nay cơ duyên xảo hợp, còn không biết tới bao giờ mới có thể nhìn thấy nàng. Thân thể nàng có gì không khỏe ư? Ta luôn mong được gặp nàng, tiếc rằng không có cơ hội, nàng sẽ không trách ta chứ?”
Thì ra là hắn, xem ra việc mình đau bụng khó nhịn, túi của Uyển Nhi không thấy đều do một tay hắn sắp đặt. Người này có lẽ trước đó có lẽ không biết nàng đi ra ngoài, sẽ đi qua nơi này, có lẽ sau khi gặp nàng ở đây liền nảy ra ý định.
Thủ đoạn tuy rằng thô tục bỉ ổi, nhưng lại rất hữu dụng. Thử nghĩ xem, ngoại trừ cách này, làm gì có cách nào có thể hợp lý hơn, không dấu vết tách nàng ra khỏi Hạ lão gia để đưa đến đây? Nàng đã từng xem qua trên phim ảnh, người trong hoàng thất đều phúc hắc vô sỉ, để đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, người này có thể trong một khoảng thời gian ngắn thiết kế ra một chuỗi vòng vòng mưu kế đan xen, quả nhiên lợi hại.
Hạ Thụy Hi có chút sợ hãi, không dám đáp lời, nhanh chóng lùi lại, tính đi vào trong sân, ai ngờ cánh cửa nhà kia ngay trước mặt nàng đóng “oành” một tiếng. Nàng không ngờ không còn đường lui, đành nắm chặt lấy tay Uyển Nhi. Uyển Nhi nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đừng sợ, đây là Minh công tử, hắn sẽ không hại người.”
Hạ Thụy Hi lén đưa mắt, đương nhiên nàng biết Triệu Minh Thao sẽ không hại nàng, cũng không dám hại nàng, nhưng nàng đã “mất trí nhớ”, chuyện cũ trước kia đều quên sạch sẽ. Nàng giống như một tiểu thư yêu kiều, dưới tình huống này, chợt nhìn thấy một nam tử xa lạ, bộ dáng hoảng sợ mới là bình thường. Cho nên nàng cố chấp quay lưng lại, không chịu ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Uyển Nhi người điên rồi sao? Minh công tử nào, ta không biết. Ngươi mau bảo hắn mau rời đi đi.”
Không đợi Uyển Nhi lên tiếng, một đôi giày thêu tinh xảo đã ở trong tầm mắt Hạ Thụy Hi: “Nàng thực sự đã quên ta?”
Chú thích: Theo 《 Tả truyện 》ghi lại: Năm 581 TCN, trong một ngày buổi trưa, Tấn Cảnh Công sau khi nhấm nháp tân mạch cảm thấy trướng bụng, liền đi mao xí , vô ý ngã vào hố phân mà chết, trở thành vị quân vương đầu tiên bị chết đuối trong hố phân được sử sách ghi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.