Chương 39: Hào môn ác nữ (1)
Ý Thiên Trọng
06/03/2017
(Ác nữ nhà giàu)
Trước đây bất luận Hạ Thụy Hi có hứng thú gì với vị quý công tử này hay không, chỉ riêng về việc hắn giở thủ đoạn bỉ ổi này đối với nàng đã khiến cho nàng phản cảm vạn phần, đương nhiên sặc mặt nàng chẳng thể nào tốt được. Nàng ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Vị công tử này xin tự trọng. Cho tới bây giờ ta chưa từng quen biết ngươi, làm sao có thể nói rằng quên được?” Nói xong kéo tay Uyển Nhi bước đi.
Triệu Minh Thao không chút hoang mang cản nàng lại: “Ta không tin nàng thật sự đã quên ta. Hay là nàng đang giận ta? Ta biết lầm trước đã để cho nàng phải chịu ấm ức, nhưng nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ trút giận cho nàng.”
Hạ Thụy Hi không kiên nhẫn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, thanh âm càng lúc càng lạnh nhạt: “Ta xem ngươi cũng là kẻ có ăn có học, nên biết lễ nghĩ nam nữ cấm kỵ. Nếu ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ gọi người. Ta biết ngươi quen biết cha ta, nên biết rằng ông ở cách đây không xa, nếu ta đi ra gọi mọi người đến chẳng phải thể diện sẽ rất khó coi sao. Tránh ra! Uyển Nhi, đem tên dở hơi này đuổi đi cho ta!”
Môi Uyển Nhi mấp máy vài tiếng, sợ hãi nhìn Triệu Minh Thao, thân mình không động đậy. Hạ Thụy Hi thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, tức không thở nổi, liền nhìn thấy nàng ta cũng chẳng vừa mắt, chỉ hận không thể đem cả nàng ta đuổi đi luôn. Nha đầu này đến thời khắc quan trọng liền dấu đầu rúc đuôi, không có một chút tác dụng nào. Lần trước lúc nàng bị Âu Tứ thiếu gia hạ nhục Uyển Nhi đã như thế này, lần này bị tên Triệu Minh Thao nghĩ kế ngăn cản, Uyển Nhi vẫn y như vậy. Nếu vừa rồi Thuần Nhi đi theo nàng, vừa nghe đã sớm mắng to Triệu Minh Thao.
“Tính tình chấp nhặt của nàng vẫn không thay đổi chút nào.” Triệu Minh Thao nhìn vẻ tức giận của Hạ Thụy Hi ở trong mắt, khẽ thở dài: “Hay là nàng hối hận? Nhưng nàng hối hận cũng đã muộn, nàng quên ta, cũng chẳng thể quên được chuyện kia, nàng đã không còn đường lui.”
Đôi mắt u hàn như hồ sâu không đáy của hắn nhìn chằm chằm Hạ Thụy Hi, nói gần nói xa có ý lộ ra vẻ uy hiếp. Trong lòng Hạ Thụy Hi giật mình, khí thế vẫn không chịu thua, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi tiếp tục nói linh tinh nữa, cẩn thận ta cho ngươi đi đời nhà ma!” Thật sự nàng không nhận ra hắn, cũng không biết hắn là quý nhân nào, nàng sợ cái gì chứ? Nhưng chính ánh mắt hàn khí dày đặc kí thật sự làm cho người ta không lạnh mà run.
Xa xa truyền đến tiếng gọi lo lắng của Thuần Nhi, Hạ Thụy Hi vội lớn tiếng đáp: “Ta ở trong này, các ngươi mau tới đây!” Nàng không tin vị thể tử Thọ Vương này dám xuất hiện ở trước mặt những người khác của Hạ gia.
Quả nhiên Triệu Minh Thao cúi mắt xuống: “Nàng đi đi. Một ngày kia, ta chắc chắn khiến cho nàng nhớ ra ta là ai.”
Hạ Thụy Hi giả bộ như không nghe thấy, cũng không gọi Uyển Nhi, nổi giận đùng đùng đi lên phía trước. Tuy bên trong nàng vẫn phẫn nộ, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong độ, lưng thẳng, dáng sẻ sừng sững, trong lòng lại thật sự sợ hãi. Câu nói của Triệu Minh Thao “Hay là nàng hối hận? Nhưng nàng hối hận cũng đã muộn, nàng quên ta, cũng chẳng thể quên được chuyện kia, nàng đã không còn đường lui.” Khiến cho nàng dựng đứng lông tóc, không nhịn được rùng mình một cái. Rốt cuộc là chuyện gì? Đáng để vị thế tử kia lấy ra uy hiếp nàng?
Uyển Nhi thấy Hạ Thụy Hi không gọi nàng đi cùng, vội hành lệ với Triệu Minh Thao rồi vội vàng đuổi theo.
Thuần Nhi dẫn theo Hạ Kim cùng ba bốn hộ viện thở hồng hộc chạy tới, vừa thấy Hạ Thụy Hi liền vỗ vỗ ngực nói: “Tiểu thư, ngài sắp hù chết nô tì rồi.”
Hạ Thụy Hi còn chưa mở miệng, Uyển Nhi đã oán giận nói: “Sao bây giờ các ngươi mới đến? Tiểu thư và ta chờ các ngươi lâu như vậy cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Để ngươi lo liệu chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm được.”
Uyển Nhi oan ức nói: “Nô tì đi gọi mấy người liền nhanh chóng đuổi tới nơi, đi đến bìa rừng thì thấy đường nhỏ đan xen chẳng chịt, không biết nên đi lối nào. Gặp được một vị lão bà bà, bà ta nói với nô tì, tiểu thư đã đi về hướng bên kia. Nô tì nhanh chóng đến đó, người bên kia lại nói chưa từng gặp tiểu thư, còn nói bên này có một gia đình, nương tử nhà hắn xây một cái cầu tiêu thu phí, thường xuyên có những nữ thân quyến đi đường đến đó. Lúc này nô tì mới đến được bên này, các ngươi vẫn khỏe chứ?”
Người ta cố ý tính kế với nàng, làm sao có thể để tìm thấy thuận lợi được? Cho dù Thuần Nhi thuận lợi tìm được nàng rồi, e rằng Triệu Minh Thao cũng có các khác giữ người lại. Hạ Thụy Hi lắc đầu: “Việc này chẳng thể trách ngươi. Ta rất khỏe, chỉ là vừa rồi không có tiền trả, người ta không cho chúng ta đi, đành phải lấy bông tai của Uyển Nhi để tạ lễ.” Trong nội tâm nàng cực hận phụ nhân nối giáo cho giặc, đưa nàng vào tròng kia, chỉ vào lối rẽ đến cửa nhà đang đóng chặt kia: “Phụ nhân này rất vô lễ, các ngươi đi lấy bông tai của Uyển Nhi trở về cho ta! Nếu nàng ta không đưa, lật tung phòng của nàng lên cho ta!”
Uyển Nhi biết Hạ Thụy Hi vì chuyện mới rồi nên muốn trả thù phụ nhân kia, nàng sợ đắc tội Triệu Minh Thao, vội khuyên can: “Tiểu thư, như vậy không tốt đâu? Chưa nói chuyện nàng ta có trả hay không, nhưng chúng ta cũng dùng cầu tiêu nhà nàng, nên phải tạ lễ. Lại nói…” nàng ghé sát bên tai Hạ Thụy Hi nhẹ giọng nói: “Tuy rằng nàng nhất định có được lợi lộc của vị kia, nhưng chúng ta không bắt được tận tay a. Chúng ta không có chứng cứ.”
Lời này của Uyển Nhi xem như nhắc nhở Hạ Thụy Hi, nàng nói cũng đúng, tuy rằng phụ nhân kia rõ ràng cấu kết cùng Triệu Minh Thao tính kế với nàng, nhưng dù sao nàng cũng không có chứng cứ, Triệu Minh Thao cũng không bắt người ta chặn nàng lại, người ta đương nhiên có thể chối sạch sẽ. Hơn nữa, nếu phụ nhân kia biết điều đem bông tai trả lại, chính mình cũng không có lý do làm gì.
Nhưng nếu không xả cục tức này, trong lòng Hạ Thụy Hi thật sự khó nhịn, cười lạnh nói: “Được, ta còn tưởng rằng nàng ta trung hậu, hóa ra biết người biết mặt không biết lòng, nàng ta lại dám nổi lòng than, thấy ta và Uyển Nhi thân cô thế cô, thừa dịp ta tháo vòng vàng ra rửa tay lại dám trộm vòng của ta, một mực khẳng định chưa từng thấy qua. Các ngươi đi lấy về cho ta!”
Trên đầu Hạ Kim toát mồ hôi lạnh, không biết kẻ nào lại dám đắc tội với bà cô này, lại sắp sinh sự trên đường, đi phá nhà người ta. Hắn không dám làm chủ, đưa mắt sai một hộ viện đi mời Hạ lão gia, bản thân cười nói: “Phụ nhân này cũng thật đáng giận. Đợi tiểu nhân đi thưởng cho nàng mấy đồng tiền, để nàng đem trả tiểu thư và Uyển Nhi mấy món đồ là được.”
Hạ Thụy Hi lạnh lùng nhìn hắn: “Hạ Kim, ngươi không để bổn tiểu thư ở trong mắt đúng không? Ta sai ngươi đi bao giờ?”
Hạ Thụy Hi mỉm cười: “Tiểu nhân nào dám không để chủ nhân vào trong mắt? Tiểu nhân xin đi ngay.” Nói xong liền tiến lên phía trước.
Hạ Thụy Hi biết hắn đi nhất định chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, liền đuổi theo nói: “Ta cùng đi với ngươi, bằng không điêu phụ kia khẳng định không nhận tội.”
Sắm vai ác nô nhà giàu, đi đồi nợ làm ăn hay xử lý bọn côn đồ vô lại không phải Hạ Kim chưa từng sắm vai qua, nhưng mà đều do Hạ lão gia bày mưu tính kế để hắn làm, nếu xảy ra chuyện gì, đương nhiên có Hạ lão gia đỡ cho. Hiện tại việc này không có sự cho phép của Hạ lão gia, chỉ sợ không có gì tốt lại còn bị mắng. Hạ kim âm thầm kêu khổ, cũng không dám trắng trợn trái ý Hạ Thụy Hi, đành phải kiên trì đi sau lưng nàng, nghĩ thầm mình đi sau nên bảo gì nghe nấy, không gây chuyện gì lớn, kéo dài cho tới khi Hạ lão gia tới rồi xử lý thì mọi chuyện đều ổn.
Hạ Thụy Hi dẫn người hùng hổ đi đến cửa nhà kia thì Triệu Minh Thao đã không thấy mặt đâu, sân nhà đó cũng đóng chặt không một khe hở.
Hừ, tưởng rằng đóng cửa không ra thì mọi chuyện đều ổn sao? Hạ Thụy Hi đi đến một góc, tháo chiếc vòng vàng đeo tay lặng lẽ ném qua tường rào không một tiếng động, trở lại chỉ vào cửa: “Phá cửa cho ta!”
Mấy vị hộ viện trố mặt nhìn tiểu thư nhà mình vu oan hãm hại người, không dám động thủ, liền đem ánh mắt dò xét nhìn Hạ Kim. Hạ Thụy Hi giận dữ: “Lời của ta ai không nghe? Hắn là chủ tử của các ngươi sao?”
Lời này có sức nặng đè chết người, Hạ Kim lau mồ hôi lạnh trên đầu, giương tay lên: “Phá cho ta!”
Hộ viện thấy Hạ kim mở miệng, như hổ như sói nhào lên mạnh mẽ đập cửa: “Mở cửa! Mở cửa!”
Có lẽ bởi vì do thấy chột dạ, mặc cho bọn họ nện vang như sấm, trong nhà kia vẫn lặng ngắt như tờ. Hạ Thụy Hi ác thanh ác khí nói: “ Các ngươi chưa ăn cơm a? Ván cửa mỏng như vậy các người cũng không phá đổ được? Ta thấy chiếc vòng vàng kia có thể mua được vài căn nhà như vậy. Nhanh chóng bắt kẻ trộm, giải lên quan.”
Thấy thật sự không thể làm bừa được, Hạ Kim thở dài đi lên ôm một tảng đá lớn phá cửa. Lúc này không đợi hắn vác tẳng đá kia lên, cửa đã nhanh chóng mở ra, một người đàn ông vừa khỏe vừa đen nhô đầu ra, giơ giơ nắm đấm lên, ác thanh ác khí nói: “Đàn bà ồn ào gì trước cửa nhà ông đó. Cẩn thận ông đánh chết các ngươi. Mẹ nó!”
Hạ Kim làm sao có thể chấp nhận để kẻ khác mắng tiểu thư nhà mình? Không nói một lời xông lên phía trước nhào vào người đàn ông kia tặng cho hắn mấy quyền: “Đánh chết ngươi, dám ăn nói những lời linh tinh láo toét!” Không để người đàn ông kia kịp đánh trả, mất hộ viện đồng loạt xông lên, vật hắn xuống đất, lấy đai lưng trên người hắn trói lại, ném sang một bên.
Thấy chỗ dựa ngã xuống, phụ nhân kia sợ hãi thò nửa cái đầu ra: “Vị tiểu thư này, vừa rồi ta đã giúp ngươi một đại ân, chưa làm chuyện gì có lỗi với ngươi, càng chưa từng thấy cái vòng vàng của ngươi.” Xem ra vừa rồi những lời Hạ Thụy Hi nói náng ta cũng nghe thấy, tại sao Hạ Thụy Hi tới tìm nàng, trong lòng nàng cũng hiểu rõ.
Uyển Nhi từ xưa đến nay sắm vai ác nô rất xuất sắc, Hạ Thụy Hi chỉ cần hất cằm với nàng, nàng liền ngầm hiểu. Vừa rồi nàng đã chọc cho Hạ Thụy Hi tức giận, đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội lập công chuộc tội, hơn nữa thấy bông tai của mình đang ở trên lỗ tai của phụ nhân kia, lại càng tức giận hơn, tiến liên một tay chống eo, một tay chỉ vào mũi phụ nhân kia lớn tiếng mắng: “Tặc bà không biết xấu hổ! Ngươi còn dám nói là giúp đỡ chúng ta? Rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Cố tình ép giá. Tiểu thư nhà ta tưởng ngươi là người tốt, hào phóng đem một đôi bông tai bạc tặng ngươi tạ lễ. Ai ngờ ngươi lòng tham không đáy, bắt nạt hai nữ tử qua đường yếu đuối chúng ta. Lừa tiểu thư nhà ta cởi vòng vàng ra để rửa tay, cả gan ăm trộn cái vòng vàng này, còn luôn miệng chối cãi chưa từng thấy qua. Mau đưa ra! Nếu không, lật tung nhà ngươi lên, tìm thấy tang vật sẽ đưa ngươi lên gặp quan.”
HK trầm mặt, đẩy cửa ra, đưa người giả bộ hướng vào trong lục soát.
Phụ nhân kia mắt thấy nói hay không nói đều không tốt, lại nghĩ tới vị quý nhân cho mình bạc mang thân phận cao quý, đám người Hạ Thụy Hi không thể so sánh được. May ra gây áp lực, Hạ Thụy Hi liền thấy khó mà lui, tâm vừa chuyển, cười lạnh: “Vừa rồi ta mới giúp các ngươi giải quyết khẩn cấp, các ngươi không thể lấy oán trả ơn a. Mặc dù ta lấy vòng tai của các ngươi làm tiền thù lao là hơi nhiều, nhưng là do các ngươi cam tâm tình nguyện, ta không bức ép các ngươi. Việc này bất kể nói với ai, người ra cũng đều nói rằng ta đáng làm việc thiện. Ta cũng quen biết một hai vị quý nhân, nếu tiểu thư muốn gán ghép cho ta tội trộm cướp của các ngươi, ta sẽ cùng ngươi đi gặp quan có được không? Mau mau thả chồng ta ra, nếu không ta sẽ tố cáo các ngươi tội đánh người, bắt các ngươi bồi thường tiền thuốc men!”
Nàng ta thầm nghĩ, các vị tiểu thư da mặt rất mỏng, ở trước mặt đàn ông nhắc tới chuyện vệ sinh đã mắc cỡ chết người, huống chi còn muốn đem việc này đi lên gặp quan? Hơn nữa khả năng tưởng tượng của người đời cực kì phong phú, sẽ đem việc này truyền bá phóng đại ra bên ngoài, khi đó chỉ sợ chẳng còn chút thể diện nào.
Trước đây bất luận Hạ Thụy Hi có hứng thú gì với vị quý công tử này hay không, chỉ riêng về việc hắn giở thủ đoạn bỉ ổi này đối với nàng đã khiến cho nàng phản cảm vạn phần, đương nhiên sặc mặt nàng chẳng thể nào tốt được. Nàng ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Vị công tử này xin tự trọng. Cho tới bây giờ ta chưa từng quen biết ngươi, làm sao có thể nói rằng quên được?” Nói xong kéo tay Uyển Nhi bước đi.
Triệu Minh Thao không chút hoang mang cản nàng lại: “Ta không tin nàng thật sự đã quên ta. Hay là nàng đang giận ta? Ta biết lầm trước đã để cho nàng phải chịu ấm ức, nhưng nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ trút giận cho nàng.”
Hạ Thụy Hi không kiên nhẫn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, thanh âm càng lúc càng lạnh nhạt: “Ta xem ngươi cũng là kẻ có ăn có học, nên biết lễ nghĩ nam nữ cấm kỵ. Nếu ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ gọi người. Ta biết ngươi quen biết cha ta, nên biết rằng ông ở cách đây không xa, nếu ta đi ra gọi mọi người đến chẳng phải thể diện sẽ rất khó coi sao. Tránh ra! Uyển Nhi, đem tên dở hơi này đuổi đi cho ta!”
Môi Uyển Nhi mấp máy vài tiếng, sợ hãi nhìn Triệu Minh Thao, thân mình không động đậy. Hạ Thụy Hi thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, tức không thở nổi, liền nhìn thấy nàng ta cũng chẳng vừa mắt, chỉ hận không thể đem cả nàng ta đuổi đi luôn. Nha đầu này đến thời khắc quan trọng liền dấu đầu rúc đuôi, không có một chút tác dụng nào. Lần trước lúc nàng bị Âu Tứ thiếu gia hạ nhục Uyển Nhi đã như thế này, lần này bị tên Triệu Minh Thao nghĩ kế ngăn cản, Uyển Nhi vẫn y như vậy. Nếu vừa rồi Thuần Nhi đi theo nàng, vừa nghe đã sớm mắng to Triệu Minh Thao.
“Tính tình chấp nhặt của nàng vẫn không thay đổi chút nào.” Triệu Minh Thao nhìn vẻ tức giận của Hạ Thụy Hi ở trong mắt, khẽ thở dài: “Hay là nàng hối hận? Nhưng nàng hối hận cũng đã muộn, nàng quên ta, cũng chẳng thể quên được chuyện kia, nàng đã không còn đường lui.”
Đôi mắt u hàn như hồ sâu không đáy của hắn nhìn chằm chằm Hạ Thụy Hi, nói gần nói xa có ý lộ ra vẻ uy hiếp. Trong lòng Hạ Thụy Hi giật mình, khí thế vẫn không chịu thua, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi tiếp tục nói linh tinh nữa, cẩn thận ta cho ngươi đi đời nhà ma!” Thật sự nàng không nhận ra hắn, cũng không biết hắn là quý nhân nào, nàng sợ cái gì chứ? Nhưng chính ánh mắt hàn khí dày đặc kí thật sự làm cho người ta không lạnh mà run.
Xa xa truyền đến tiếng gọi lo lắng của Thuần Nhi, Hạ Thụy Hi vội lớn tiếng đáp: “Ta ở trong này, các ngươi mau tới đây!” Nàng không tin vị thể tử Thọ Vương này dám xuất hiện ở trước mặt những người khác của Hạ gia.
Quả nhiên Triệu Minh Thao cúi mắt xuống: “Nàng đi đi. Một ngày kia, ta chắc chắn khiến cho nàng nhớ ra ta là ai.”
Hạ Thụy Hi giả bộ như không nghe thấy, cũng không gọi Uyển Nhi, nổi giận đùng đùng đi lên phía trước. Tuy bên trong nàng vẫn phẫn nộ, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong độ, lưng thẳng, dáng sẻ sừng sững, trong lòng lại thật sự sợ hãi. Câu nói của Triệu Minh Thao “Hay là nàng hối hận? Nhưng nàng hối hận cũng đã muộn, nàng quên ta, cũng chẳng thể quên được chuyện kia, nàng đã không còn đường lui.” Khiến cho nàng dựng đứng lông tóc, không nhịn được rùng mình một cái. Rốt cuộc là chuyện gì? Đáng để vị thế tử kia lấy ra uy hiếp nàng?
Uyển Nhi thấy Hạ Thụy Hi không gọi nàng đi cùng, vội hành lệ với Triệu Minh Thao rồi vội vàng đuổi theo.
Thuần Nhi dẫn theo Hạ Kim cùng ba bốn hộ viện thở hồng hộc chạy tới, vừa thấy Hạ Thụy Hi liền vỗ vỗ ngực nói: “Tiểu thư, ngài sắp hù chết nô tì rồi.”
Hạ Thụy Hi còn chưa mở miệng, Uyển Nhi đã oán giận nói: “Sao bây giờ các ngươi mới đến? Tiểu thư và ta chờ các ngươi lâu như vậy cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Để ngươi lo liệu chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm được.”
Uyển Nhi oan ức nói: “Nô tì đi gọi mấy người liền nhanh chóng đuổi tới nơi, đi đến bìa rừng thì thấy đường nhỏ đan xen chẳng chịt, không biết nên đi lối nào. Gặp được một vị lão bà bà, bà ta nói với nô tì, tiểu thư đã đi về hướng bên kia. Nô tì nhanh chóng đến đó, người bên kia lại nói chưa từng gặp tiểu thư, còn nói bên này có một gia đình, nương tử nhà hắn xây một cái cầu tiêu thu phí, thường xuyên có những nữ thân quyến đi đường đến đó. Lúc này nô tì mới đến được bên này, các ngươi vẫn khỏe chứ?”
Người ta cố ý tính kế với nàng, làm sao có thể để tìm thấy thuận lợi được? Cho dù Thuần Nhi thuận lợi tìm được nàng rồi, e rằng Triệu Minh Thao cũng có các khác giữ người lại. Hạ Thụy Hi lắc đầu: “Việc này chẳng thể trách ngươi. Ta rất khỏe, chỉ là vừa rồi không có tiền trả, người ta không cho chúng ta đi, đành phải lấy bông tai của Uyển Nhi để tạ lễ.” Trong nội tâm nàng cực hận phụ nhân nối giáo cho giặc, đưa nàng vào tròng kia, chỉ vào lối rẽ đến cửa nhà đang đóng chặt kia: “Phụ nhân này rất vô lễ, các ngươi đi lấy bông tai của Uyển Nhi trở về cho ta! Nếu nàng ta không đưa, lật tung phòng của nàng lên cho ta!”
Uyển Nhi biết Hạ Thụy Hi vì chuyện mới rồi nên muốn trả thù phụ nhân kia, nàng sợ đắc tội Triệu Minh Thao, vội khuyên can: “Tiểu thư, như vậy không tốt đâu? Chưa nói chuyện nàng ta có trả hay không, nhưng chúng ta cũng dùng cầu tiêu nhà nàng, nên phải tạ lễ. Lại nói…” nàng ghé sát bên tai Hạ Thụy Hi nhẹ giọng nói: “Tuy rằng nàng nhất định có được lợi lộc của vị kia, nhưng chúng ta không bắt được tận tay a. Chúng ta không có chứng cứ.”
Lời này của Uyển Nhi xem như nhắc nhở Hạ Thụy Hi, nàng nói cũng đúng, tuy rằng phụ nhân kia rõ ràng cấu kết cùng Triệu Minh Thao tính kế với nàng, nhưng dù sao nàng cũng không có chứng cứ, Triệu Minh Thao cũng không bắt người ta chặn nàng lại, người ta đương nhiên có thể chối sạch sẽ. Hơn nữa, nếu phụ nhân kia biết điều đem bông tai trả lại, chính mình cũng không có lý do làm gì.
Nhưng nếu không xả cục tức này, trong lòng Hạ Thụy Hi thật sự khó nhịn, cười lạnh nói: “Được, ta còn tưởng rằng nàng ta trung hậu, hóa ra biết người biết mặt không biết lòng, nàng ta lại dám nổi lòng than, thấy ta và Uyển Nhi thân cô thế cô, thừa dịp ta tháo vòng vàng ra rửa tay lại dám trộm vòng của ta, một mực khẳng định chưa từng thấy qua. Các ngươi đi lấy về cho ta!”
Trên đầu Hạ Kim toát mồ hôi lạnh, không biết kẻ nào lại dám đắc tội với bà cô này, lại sắp sinh sự trên đường, đi phá nhà người ta. Hắn không dám làm chủ, đưa mắt sai một hộ viện đi mời Hạ lão gia, bản thân cười nói: “Phụ nhân này cũng thật đáng giận. Đợi tiểu nhân đi thưởng cho nàng mấy đồng tiền, để nàng đem trả tiểu thư và Uyển Nhi mấy món đồ là được.”
Hạ Thụy Hi lạnh lùng nhìn hắn: “Hạ Kim, ngươi không để bổn tiểu thư ở trong mắt đúng không? Ta sai ngươi đi bao giờ?”
Hạ Thụy Hi mỉm cười: “Tiểu nhân nào dám không để chủ nhân vào trong mắt? Tiểu nhân xin đi ngay.” Nói xong liền tiến lên phía trước.
Hạ Thụy Hi biết hắn đi nhất định chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, liền đuổi theo nói: “Ta cùng đi với ngươi, bằng không điêu phụ kia khẳng định không nhận tội.”
Sắm vai ác nô nhà giàu, đi đồi nợ làm ăn hay xử lý bọn côn đồ vô lại không phải Hạ Kim chưa từng sắm vai qua, nhưng mà đều do Hạ lão gia bày mưu tính kế để hắn làm, nếu xảy ra chuyện gì, đương nhiên có Hạ lão gia đỡ cho. Hiện tại việc này không có sự cho phép của Hạ lão gia, chỉ sợ không có gì tốt lại còn bị mắng. Hạ kim âm thầm kêu khổ, cũng không dám trắng trợn trái ý Hạ Thụy Hi, đành phải kiên trì đi sau lưng nàng, nghĩ thầm mình đi sau nên bảo gì nghe nấy, không gây chuyện gì lớn, kéo dài cho tới khi Hạ lão gia tới rồi xử lý thì mọi chuyện đều ổn.
Hạ Thụy Hi dẫn người hùng hổ đi đến cửa nhà kia thì Triệu Minh Thao đã không thấy mặt đâu, sân nhà đó cũng đóng chặt không một khe hở.
Hừ, tưởng rằng đóng cửa không ra thì mọi chuyện đều ổn sao? Hạ Thụy Hi đi đến một góc, tháo chiếc vòng vàng đeo tay lặng lẽ ném qua tường rào không một tiếng động, trở lại chỉ vào cửa: “Phá cửa cho ta!”
Mấy vị hộ viện trố mặt nhìn tiểu thư nhà mình vu oan hãm hại người, không dám động thủ, liền đem ánh mắt dò xét nhìn Hạ Kim. Hạ Thụy Hi giận dữ: “Lời của ta ai không nghe? Hắn là chủ tử của các ngươi sao?”
Lời này có sức nặng đè chết người, Hạ Kim lau mồ hôi lạnh trên đầu, giương tay lên: “Phá cho ta!”
Hộ viện thấy Hạ kim mở miệng, như hổ như sói nhào lên mạnh mẽ đập cửa: “Mở cửa! Mở cửa!”
Có lẽ bởi vì do thấy chột dạ, mặc cho bọn họ nện vang như sấm, trong nhà kia vẫn lặng ngắt như tờ. Hạ Thụy Hi ác thanh ác khí nói: “ Các ngươi chưa ăn cơm a? Ván cửa mỏng như vậy các người cũng không phá đổ được? Ta thấy chiếc vòng vàng kia có thể mua được vài căn nhà như vậy. Nhanh chóng bắt kẻ trộm, giải lên quan.”
Thấy thật sự không thể làm bừa được, Hạ Kim thở dài đi lên ôm một tảng đá lớn phá cửa. Lúc này không đợi hắn vác tẳng đá kia lên, cửa đã nhanh chóng mở ra, một người đàn ông vừa khỏe vừa đen nhô đầu ra, giơ giơ nắm đấm lên, ác thanh ác khí nói: “Đàn bà ồn ào gì trước cửa nhà ông đó. Cẩn thận ông đánh chết các ngươi. Mẹ nó!”
Hạ Kim làm sao có thể chấp nhận để kẻ khác mắng tiểu thư nhà mình? Không nói một lời xông lên phía trước nhào vào người đàn ông kia tặng cho hắn mấy quyền: “Đánh chết ngươi, dám ăn nói những lời linh tinh láo toét!” Không để người đàn ông kia kịp đánh trả, mất hộ viện đồng loạt xông lên, vật hắn xuống đất, lấy đai lưng trên người hắn trói lại, ném sang một bên.
Thấy chỗ dựa ngã xuống, phụ nhân kia sợ hãi thò nửa cái đầu ra: “Vị tiểu thư này, vừa rồi ta đã giúp ngươi một đại ân, chưa làm chuyện gì có lỗi với ngươi, càng chưa từng thấy cái vòng vàng của ngươi.” Xem ra vừa rồi những lời Hạ Thụy Hi nói náng ta cũng nghe thấy, tại sao Hạ Thụy Hi tới tìm nàng, trong lòng nàng cũng hiểu rõ.
Uyển Nhi từ xưa đến nay sắm vai ác nô rất xuất sắc, Hạ Thụy Hi chỉ cần hất cằm với nàng, nàng liền ngầm hiểu. Vừa rồi nàng đã chọc cho Hạ Thụy Hi tức giận, đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội lập công chuộc tội, hơn nữa thấy bông tai của mình đang ở trên lỗ tai của phụ nhân kia, lại càng tức giận hơn, tiến liên một tay chống eo, một tay chỉ vào mũi phụ nhân kia lớn tiếng mắng: “Tặc bà không biết xấu hổ! Ngươi còn dám nói là giúp đỡ chúng ta? Rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Cố tình ép giá. Tiểu thư nhà ta tưởng ngươi là người tốt, hào phóng đem một đôi bông tai bạc tặng ngươi tạ lễ. Ai ngờ ngươi lòng tham không đáy, bắt nạt hai nữ tử qua đường yếu đuối chúng ta. Lừa tiểu thư nhà ta cởi vòng vàng ra để rửa tay, cả gan ăm trộn cái vòng vàng này, còn luôn miệng chối cãi chưa từng thấy qua. Mau đưa ra! Nếu không, lật tung nhà ngươi lên, tìm thấy tang vật sẽ đưa ngươi lên gặp quan.”
HK trầm mặt, đẩy cửa ra, đưa người giả bộ hướng vào trong lục soát.
Phụ nhân kia mắt thấy nói hay không nói đều không tốt, lại nghĩ tới vị quý nhân cho mình bạc mang thân phận cao quý, đám người Hạ Thụy Hi không thể so sánh được. May ra gây áp lực, Hạ Thụy Hi liền thấy khó mà lui, tâm vừa chuyển, cười lạnh: “Vừa rồi ta mới giúp các ngươi giải quyết khẩn cấp, các ngươi không thể lấy oán trả ơn a. Mặc dù ta lấy vòng tai của các ngươi làm tiền thù lao là hơi nhiều, nhưng là do các ngươi cam tâm tình nguyện, ta không bức ép các ngươi. Việc này bất kể nói với ai, người ra cũng đều nói rằng ta đáng làm việc thiện. Ta cũng quen biết một hai vị quý nhân, nếu tiểu thư muốn gán ghép cho ta tội trộm cướp của các ngươi, ta sẽ cùng ngươi đi gặp quan có được không? Mau mau thả chồng ta ra, nếu không ta sẽ tố cáo các ngươi tội đánh người, bắt các ngươi bồi thường tiền thuốc men!”
Nàng ta thầm nghĩ, các vị tiểu thư da mặt rất mỏng, ở trước mặt đàn ông nhắc tới chuyện vệ sinh đã mắc cỡ chết người, huống chi còn muốn đem việc này đi lên gặp quan? Hơn nữa khả năng tưởng tượng của người đời cực kì phong phú, sẽ đem việc này truyền bá phóng đại ra bên ngoài, khi đó chỉ sợ chẳng còn chút thể diện nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.