Chương 26: Khổ tâm
Ý Thiên Trọng
06/03/2017
Edit: Mai pham
Beta: Minh Nguyệt
Hạ Thụy Hi biết Trường phòng với chi thứ hai có mâu thuẫn tồn tại đã lâu, bình thường thì xung đột lớn nhỏ không ngừng. Qua việc này Hạ phu nhân đã tỉ mỉ thiết kế, kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, hoàn toàn đánh gục Vương thị. Chưa cần nói Vương thị lần này tự chui đầu vô lưới, dù cho bà ta không tạo ra chuyện này thì Hạ phu nhân cũng sẽ tạo cơ hội dẫn bà ta vào sai lầm.
Hạ đại bá là một kẻ ăn chơi, chỉ thích chọi gà đua chó, bài bạc rượu chè với kẻ khác, không có tiền trong túi sẽ tiện tay dắt trộm dê, không cần biết là của lão phu nhân hay là huynh đệ cứ thấy sẽ lấy. Vương thị thì thích cùng người ta đọ độ giàu sang, tranh tài cao thấp, là người vô dụng. Nhưng trời cho bà ta vận khí tốt nên sinh được ba người con trai, liền cảm thấy địa vị mình cao hơn so với việc Hạ phu nhân sinh ba nữ nhi, là đại công thần của Hạ gia. Có một thời gian bà ta còn không để lão phu nhân vào mắt, bị lão phu nhân ra sức giáo huấn vài lần mới chịu an phận.
Đôi vợ chồng này yên tâm thoải mái tiêu xài, không đóng góp tiền lại còn ganh tỵ vì Hạ phu nhân cầm quyền quản gia, lo sợ bọn họ bị thiếu thốn nên luôn tìm cái cớ quấy phá. Bọn họ nuôi dưỡng ba con trai cho học hành nhưng đều không nên thân, tú tài cũng không thi đậu nổi.
Lão đại Hạ Thụy Chư đọc sách hơn mười năm, nửa điểm tiến bộ cũng không có. Hạ lão gia thấy đọc sách vô vọng liền cho hắn đi theo học buôn bán, kết quả học ba năm, lần đầu tiên buông tay cho hắn tự làm liền mất của Hạ lão gia năm nghìn lượng bạc. Hạ lão gia còn chưa nói gì thì Vương thị liền không buông tha trách Hạ lão gia có suy nghĩ riêng muốn độc chiếm bí quyết làm ăn, không thật lòng chỉ dạy việc buôn bán, cố ý làm Hạ Thụy Chư buôn bán lỗ vốn, chỉ muốn loại bỏ Hạ Thụy Chư. Bà ta hoàn toàn quên rằng lúc bà ta gả vào Hạ gia sớm đã lụn bại, nếu không cũng không tới phiên bà ta được gả vào. Hiện tại việc phân gia nghiệp vốn chính là Hạ lão gia chính mình chỗng đỡ, cả nhà bà ta đều là người ăn bám.
Hạ đại bá không nên người, Hạ lão gia cuồi cùng vì tình cảm huynh đệ và để cho lão phu nhân không khổ sở nên cháu trai cả không phải dính vào việc buôn bán, để cháu thứ hai Hạ Thụy Ngôn đi ra ngoài buôn bán. Hạ Thụy Ngôn khác với người nhà bên đó, dường như tất cả khôn khéo mưu mẹo của cả nhà đó đều dồn vào hắn cho nên học rất nhanh, chẳng qua là hắn không giúp Hạ lão gia ngược lại biến thành một khối tâm bệnh lớn. Cứ có chuyện đều là do hắn động tay động chân, cho dù là bàn tính hắn cũng động vào hai lần, đến khi cưới vợ so với hắn còn lợi hại hơn ba phần.
Con trai thứ ba của Vương thị lớn hơn Hạ Thụy Hi mấy tháng, nhưng được nuông chiều còn hơn con trai của Hạ phụ nhân. Hắn mười sáu tuổi nhưng suốt ngày toàn lôi kéo Vương thị làm nũng, cũng chưa đính hôn vì cao với không tới, thấp thì không chịu, hắn tuyên bố nếu không phải giai nhân tuyệt sắc thì không cưới, hết ăn lại nằm, đọc sách không thành, buôn bán không học, không có việc gì liền cùng Hạ đại bá tham gia bài bạc chơi, cùng người tranh đấu.
Hạ lão gia nuôi sống nhà này mười năm chỉ được duy nhất một cái lợi, đó là việc ba đứa cháu này ở bên ngoài đều tỏ vẻ tôn kính. Lúc Vương thị làm loạn thì họ sẽ giúp chi thứ hai khuyên Vương thị, đương nhiên, mục đích thực sự của bọn họ là gì thì chỉ có chính họ mới biết được.
Hạ Thụy Hi đánh giá hơn phân nửa là vì tư lợi. Nàng đặc biệt sợ giao tiếp cùng người ở Trường phòng, cũng rất buồn bực vì sao vợ chồng Hạ lão gia lại dễ dàng tha thứ cho người vô công rồi nghề như vậy. Sau này mới biết được trong tâm Hạ lão phu nhân luôn bênh vực đại phòng vì sợ chi thứ hai bỏ mặc đại phòng, một mai bà chết đi thì nhà này liền không thể phân chia nên không muốn chịu cũng phải chịu.
Hạ Thụy Bội chạy đến bưng trà dâng Hạ phu nhân, sùng bái nói: “Nương, người thật lợi hại. Con đã sớm không chịu được rồi, rõ ràng tiền đều do phụ thân cấp, vậy mà họ chỉ ỷ vào việc mình sinh sớm hai năm liền cả nhà ăn trắng ăn mặc trơn không đóng góp một đồng, ngược lại mỗi ngày bài bạc, phá tán tài sản. Ăn thịt uống rượu, cái gì cũng phải tốt nhất, cái gì cũng muốn tranh giành với nhà mình, thường hay đi ra ngoài gây chuyện, hoàn toàn không thấy sự vất vả của người cùng phụ thân. Bà ta cái gì cũng cho là đúng, còn mấy con trai thì khó lường nhưng bà nội rất che chở cho bọn họ. Mong là tương lai tiền đồ của Thụy Đồng chúng ta sẽ làm bà ta tức chết.”
Hạ phu nhân vừa đưa thuốc cho Lệ Nương bị đánh sưng mặt, vừa khẽ mắng: “Những lời này là tiểu bối con sao nói được chứ? Không có quy củ!” Thấy Hạ Thụy Hi còn đứng ở trong sân dặn dò nha hoàn, vẫy tay gọi nàng lại: “Hi Hi, thời tiết lạnh như vậy sao còn đứng ở ngoài, không sợ sinh bệnh sao. Lò sưởi tay đều lạnh rồi? Mau vào nhà. Hôm nay ba mẹ con ta cùng nhau dùng cơm trưa.”
Hạ Thụy Hi bước nhanh vào: “Nương, con đang lo lắng vừa rồi bà nội hình như không được vui?”
Hạ phu nhân nhẹ nhàng cười, bất đắc dĩ nói: “Bà không vui đã mười mấy năm rồi.” Hạ Thụy Hi đoán Hạ phu nhân còn một câu không nói ra được, đó là “Nếu muốn bà nội con vui vẻ thì người hôn mê hôm nay phải là ta.”
Hạ Thụy Hi tựa vào bên người bà thở dài: “Nương, ngày sau chúng con cứ phải sống như thế sao?” Hạ phu nhân nhìn nàng và Hạ Thụy Bội, mục đích rõ ràng là muốn chuẩn bị cho cuộc sống tương lai bên nhà chồng của bọn họ.
Hạ phu nhân ôm nàng và Hạ Thụy Bội vào ngực, cúi đầu nói: “Hai con hiểu khổ tâm của ta là tốt rồi. Làm phụ nữ đã khổ, làm vợ người ta còn khổ hơn, không sinh được con thì càng khổ. Hiện giờ, ta chỉ có trông mong chị em các con có thể sinh những đứa con trắng trẻo mập mạp. Hai con có thể cùng hòa thuận, tương lai cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào, đệ đệ thì có tiền đồ, còn ta cũng không cầu mong gì nữa.
Khó có dịp ba mẹ con ôm nhau một chỗ như vậy, Hạ Thụy Bội thậm chí còn kéo tay Hạ Thụy Hi: “Nhị tỷ, ta sai rồi. Ta trước kia không hiểu chuyện, ngươi tha thứ cho ta nha?”
Cảm nghĩ về việc mọi người đều là phụ nữ, đều sinh vài thời đại khó khăn này, Hạ Thụy Hi có cảm giác “đồng mệnh tương liên”, cười nắm tay Hạ Thụy Bội: “Chúng ta là tỷ muội ruột thịt, tỷ sẽ không trách muội. Nương quá vất vả cho nên về sau chúng ta đừng để người lo lắng nữa.”
Hạ Thụy Bội gật đầu, chăm chú ôm Hạ phu nhân, đầu chôn trong ngực bà: “Nương, về sau con sẽ không làm người lo lắng.”
Hạ phu nhân sờ nàng ta đầu khen ngợi: “Các con đều là do ta mang thai mười tháng, tất nhiên sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia. Chỉ là các con có tính cách không giống nhau, các thức đối xử của Nương với từng người cũng không giống nhau, nhưng tất cả đều là vì các con hết.”
“Hôm nay ta phạt các con không đơn giản là phạt cho người khác xem. Quả thật có ý phạt ở bên trong. Các con phải nhớ kỹ, có thể khiến cho người ta phục không phải chính mình muốn như thế nào là như thế ấy, nếu mình có một chút sai lầm cũng không thể có tài năng phục chúng được. Bội Bội nhất định giận ta vì sao nhẫn tâm đánh Hồng Nhi?”
Hạ Thụy Bội ánh mắt lóe sáng, lắc đầu: “Con không giận. Mẫu thân đương nhiên có lý do của người.”
Hạ phu nhân chỉ dạy: “Hồng Nhi nếu còn ở lại bên cạnh con thì sớm muộn cũng gây cho con đại họa! Ngưu thị hôm nay chính là tương lai của nó! Người như vậy sao có thể ở lại bên cạnh con được? Mà Hồng Nhi thành ra như vậy thì con cũng không thể trốn tránh trách nhiệm! Cho nên ta muốn nói cho con là chủ tử có trách nhiệm của chủ tử, nô tài có bổn phận của nô tài. Con quản lý người bên cạnh không tốt thì sao có thể đi quản lý người khác? Về mặt này con nên học tập thêm ở nhị tỷ. Làm người làm việc gì cũng không thể chỉ biết dùng sức mà phải biết dùng đầu óc!”
Hạ Thụy Hi âm thầm cười khổ, Hạ phu nhân mới là người bọn họ phải học tập. Hạ phu nhân bình thường nhường nhịn Trường phòng, luôn ôn hòa lễ độ. Nhưng nhất cử nhất động của Trường phòng đều rơi vào mắt bà, chỉ chờ cơ hội thích hợp sẽ tung ra đủ mười phần uy lực. Dùng một câu để hình dung loại phương thức xử sự ngày chính là, “Bình thường ta không chọc giận ngươi, ngươi thích quấy phá, ngươi cứ quấy phá. Người khác đều chỉ biết nói ngươiđáng ghét, ta rộng lượng. Chờ có cơ hội ta liền một chụp một phát bắt chết ngươi, cho ngươi muốn khóc cũng khóc không được, mãi mãi không thoát khỏi lòng bàn tay người khác.”
Hạ Thụy Bội bĩu môi, khó hiểu nói: “Nhị tỷ trông vậy nhưng thật ra lại rất thông minh, dường như thay đổi toàn bộ tính tình.” Nàng ta vài lần nghĩ kế hại Hạ Thụy Hi xấu mặt nhưng hiệu quả dường như không có.
Trong lòng Hạ Thụy Hi đột nhiên giật thót, vội nhìn sắc mặt Hạ phu nhân, thấy thần sắc Hạ phu nhân khó lường, không dám nhiều lời chỉ cúi đầu: “Tỷ không thông minh như muội nói đâu. Lúc đại bá mẫu té xỉu, tỷ đứng gần nhưng không biết phải làm gì. Vẫn là muội nghĩ kế hay.”
Hạ phu nhân nói: “Đừng nói nhiều. Các con đều là đại cô nương, nên học cách quản gia, đối với các con chỉ có lợi thôi.”
Khi nói chuyện, bọn nha hoàn dọn cơm xong, ba người vừa ăn mấy miếng thì Lệ Nương tiến vào thưa: “Bên kia đã tỉnh, đang làm ầm ĩ đòi tìm cái chết, lời nói rất khó nghe.”
“Bà ta nói cái gì?” Hạ Thụy Bội dựng thẳng lông mi lên. Hạ Thụy Hi cũng bày ra sắc mặt phẫn nộ.
Lệ Nương khó xử nhìn Hạ phu nhân, thấy Hạ phu nhân không lên tiếng, liền thấp giọng nói: “Mắng chúng ta bên này, mắng lão phu nhân bất công, nói là tương lai viếng mồ mả, cúng tế gì gì đó, còn phải dựa vào con trai của bà ta. Lời này thật sự hơi quá đáng, không phải chúng ta còn có tứ thiếu gia sao?”
Hạ phu nhân không hề ngẩng đầu lên: “Cũng không phải lần đầu tiên chị ta la lối, thích khóclóc ầm ý thì cứ để khóc lóc ầm ỹ, cuồi năm rồi chẳng ai để ý đến chị ta đâu.”
Ba mẹ con dùng cơm xong, Hạ phu nhân vỗ vỗ trán: “Đầu hơi đau.”
Hạ Thụy Hi vội đỡ bà nằm xuống: “Chắc Nương vất vả quá, lại bị gió lạnh thổi vào. Lệ Nương, nhanh đi mời đại phu đến.”
Hạ Thụy Bội thay đổi sắc mặt, kéo Hạ Thụy Hi: “Đều là tại bên kia làm ầm ĩ, xem chúng ta đi cho bà ta biết tay.”
Hạ phu nhân giận quát một tiếng: “Không cho đi! Nếu các con dám đi làm mất mặt ta, ta sẽ không nhìn mặt các con!”
Đang nói, nha hoàn trong phòng lão phu nhân đến mời: “Nhị phu nhân, lão phu nhân mới ngài qua đó xem.”
Hạ Thụy Bội cả giận nói: “Không thấy sao, Nương của ta đang ôm giận sinh bệnh đây”
Nha hoàn kia khó xử vân vê góc áo, nhỏ giọng: “Lão phu nhân nói cho dù như thế nào, vẫn phải mời nhị phu nhân đi qua đó, lão phu nhân có việc gấp muốn dặn dò.”
Hạ phu nhân muốn ngồi dậy đi, Lệ Nương nháy mắt, Hạ Thụy Hi nói: “Nương đang bệnh, ta đi theo ngươi.” Quay đầu lại cười với Hạ phu nhân: “Nương, người an tâm nằm nghỉ. Con đi xem bà nội có gì dặn dò, nếu không làm được con sẽ về thỉnh giáo người.”
Hạ phu nhân gật đầu, “Lệ Nương, lấy áo choàng cho nhị tiểu thư.”
Hạ Thụy Hi muốn nói không cần, Lệ Nương nhanh chân lấy áo cho nàng, lại chuẩn bị cả lò sưởi tay, thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư, khi tới bên kia nhớ nhẫn nhịn.”
Cùng lắm là cách mấy sân mà thôi, nhưng dường như lại thấy càng đi càng xa. Hạ Thụy Hi tới chỗ lão phu nhân, nha hoàn kia chạy vào bẩm báo, một tiểu nha hoàn đứng ở cửa không cho vào: ” Lúc này lão phu nhân muốn niệm kinh, bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu. Có người nào muốn gặp thì xin chờ. Chờ lão nhân gia niệm xong sẽ ra.” Cũng không mời Hạ Thụy Hi vào cửa, để cho nàng đứng chờ ở trong sân.
Beta: Minh Nguyệt
Hạ Thụy Hi biết Trường phòng với chi thứ hai có mâu thuẫn tồn tại đã lâu, bình thường thì xung đột lớn nhỏ không ngừng. Qua việc này Hạ phu nhân đã tỉ mỉ thiết kế, kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, hoàn toàn đánh gục Vương thị. Chưa cần nói Vương thị lần này tự chui đầu vô lưới, dù cho bà ta không tạo ra chuyện này thì Hạ phu nhân cũng sẽ tạo cơ hội dẫn bà ta vào sai lầm.
Hạ đại bá là một kẻ ăn chơi, chỉ thích chọi gà đua chó, bài bạc rượu chè với kẻ khác, không có tiền trong túi sẽ tiện tay dắt trộm dê, không cần biết là của lão phu nhân hay là huynh đệ cứ thấy sẽ lấy. Vương thị thì thích cùng người ta đọ độ giàu sang, tranh tài cao thấp, là người vô dụng. Nhưng trời cho bà ta vận khí tốt nên sinh được ba người con trai, liền cảm thấy địa vị mình cao hơn so với việc Hạ phu nhân sinh ba nữ nhi, là đại công thần của Hạ gia. Có một thời gian bà ta còn không để lão phu nhân vào mắt, bị lão phu nhân ra sức giáo huấn vài lần mới chịu an phận.
Đôi vợ chồng này yên tâm thoải mái tiêu xài, không đóng góp tiền lại còn ganh tỵ vì Hạ phu nhân cầm quyền quản gia, lo sợ bọn họ bị thiếu thốn nên luôn tìm cái cớ quấy phá. Bọn họ nuôi dưỡng ba con trai cho học hành nhưng đều không nên thân, tú tài cũng không thi đậu nổi.
Lão đại Hạ Thụy Chư đọc sách hơn mười năm, nửa điểm tiến bộ cũng không có. Hạ lão gia thấy đọc sách vô vọng liền cho hắn đi theo học buôn bán, kết quả học ba năm, lần đầu tiên buông tay cho hắn tự làm liền mất của Hạ lão gia năm nghìn lượng bạc. Hạ lão gia còn chưa nói gì thì Vương thị liền không buông tha trách Hạ lão gia có suy nghĩ riêng muốn độc chiếm bí quyết làm ăn, không thật lòng chỉ dạy việc buôn bán, cố ý làm Hạ Thụy Chư buôn bán lỗ vốn, chỉ muốn loại bỏ Hạ Thụy Chư. Bà ta hoàn toàn quên rằng lúc bà ta gả vào Hạ gia sớm đã lụn bại, nếu không cũng không tới phiên bà ta được gả vào. Hiện tại việc phân gia nghiệp vốn chính là Hạ lão gia chính mình chỗng đỡ, cả nhà bà ta đều là người ăn bám.
Hạ đại bá không nên người, Hạ lão gia cuồi cùng vì tình cảm huynh đệ và để cho lão phu nhân không khổ sở nên cháu trai cả không phải dính vào việc buôn bán, để cháu thứ hai Hạ Thụy Ngôn đi ra ngoài buôn bán. Hạ Thụy Ngôn khác với người nhà bên đó, dường như tất cả khôn khéo mưu mẹo của cả nhà đó đều dồn vào hắn cho nên học rất nhanh, chẳng qua là hắn không giúp Hạ lão gia ngược lại biến thành một khối tâm bệnh lớn. Cứ có chuyện đều là do hắn động tay động chân, cho dù là bàn tính hắn cũng động vào hai lần, đến khi cưới vợ so với hắn còn lợi hại hơn ba phần.
Con trai thứ ba của Vương thị lớn hơn Hạ Thụy Hi mấy tháng, nhưng được nuông chiều còn hơn con trai của Hạ phụ nhân. Hắn mười sáu tuổi nhưng suốt ngày toàn lôi kéo Vương thị làm nũng, cũng chưa đính hôn vì cao với không tới, thấp thì không chịu, hắn tuyên bố nếu không phải giai nhân tuyệt sắc thì không cưới, hết ăn lại nằm, đọc sách không thành, buôn bán không học, không có việc gì liền cùng Hạ đại bá tham gia bài bạc chơi, cùng người tranh đấu.
Hạ lão gia nuôi sống nhà này mười năm chỉ được duy nhất một cái lợi, đó là việc ba đứa cháu này ở bên ngoài đều tỏ vẻ tôn kính. Lúc Vương thị làm loạn thì họ sẽ giúp chi thứ hai khuyên Vương thị, đương nhiên, mục đích thực sự của bọn họ là gì thì chỉ có chính họ mới biết được.
Hạ Thụy Hi đánh giá hơn phân nửa là vì tư lợi. Nàng đặc biệt sợ giao tiếp cùng người ở Trường phòng, cũng rất buồn bực vì sao vợ chồng Hạ lão gia lại dễ dàng tha thứ cho người vô công rồi nghề như vậy. Sau này mới biết được trong tâm Hạ lão phu nhân luôn bênh vực đại phòng vì sợ chi thứ hai bỏ mặc đại phòng, một mai bà chết đi thì nhà này liền không thể phân chia nên không muốn chịu cũng phải chịu.
Hạ Thụy Bội chạy đến bưng trà dâng Hạ phu nhân, sùng bái nói: “Nương, người thật lợi hại. Con đã sớm không chịu được rồi, rõ ràng tiền đều do phụ thân cấp, vậy mà họ chỉ ỷ vào việc mình sinh sớm hai năm liền cả nhà ăn trắng ăn mặc trơn không đóng góp một đồng, ngược lại mỗi ngày bài bạc, phá tán tài sản. Ăn thịt uống rượu, cái gì cũng phải tốt nhất, cái gì cũng muốn tranh giành với nhà mình, thường hay đi ra ngoài gây chuyện, hoàn toàn không thấy sự vất vả của người cùng phụ thân. Bà ta cái gì cũng cho là đúng, còn mấy con trai thì khó lường nhưng bà nội rất che chở cho bọn họ. Mong là tương lai tiền đồ của Thụy Đồng chúng ta sẽ làm bà ta tức chết.”
Hạ phu nhân vừa đưa thuốc cho Lệ Nương bị đánh sưng mặt, vừa khẽ mắng: “Những lời này là tiểu bối con sao nói được chứ? Không có quy củ!” Thấy Hạ Thụy Hi còn đứng ở trong sân dặn dò nha hoàn, vẫy tay gọi nàng lại: “Hi Hi, thời tiết lạnh như vậy sao còn đứng ở ngoài, không sợ sinh bệnh sao. Lò sưởi tay đều lạnh rồi? Mau vào nhà. Hôm nay ba mẹ con ta cùng nhau dùng cơm trưa.”
Hạ Thụy Hi bước nhanh vào: “Nương, con đang lo lắng vừa rồi bà nội hình như không được vui?”
Hạ phu nhân nhẹ nhàng cười, bất đắc dĩ nói: “Bà không vui đã mười mấy năm rồi.” Hạ Thụy Hi đoán Hạ phu nhân còn một câu không nói ra được, đó là “Nếu muốn bà nội con vui vẻ thì người hôn mê hôm nay phải là ta.”
Hạ Thụy Hi tựa vào bên người bà thở dài: “Nương, ngày sau chúng con cứ phải sống như thế sao?” Hạ phu nhân nhìn nàng và Hạ Thụy Bội, mục đích rõ ràng là muốn chuẩn bị cho cuộc sống tương lai bên nhà chồng của bọn họ.
Hạ phu nhân ôm nàng và Hạ Thụy Bội vào ngực, cúi đầu nói: “Hai con hiểu khổ tâm của ta là tốt rồi. Làm phụ nữ đã khổ, làm vợ người ta còn khổ hơn, không sinh được con thì càng khổ. Hiện giờ, ta chỉ có trông mong chị em các con có thể sinh những đứa con trắng trẻo mập mạp. Hai con có thể cùng hòa thuận, tương lai cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào, đệ đệ thì có tiền đồ, còn ta cũng không cầu mong gì nữa.
Khó có dịp ba mẹ con ôm nhau một chỗ như vậy, Hạ Thụy Bội thậm chí còn kéo tay Hạ Thụy Hi: “Nhị tỷ, ta sai rồi. Ta trước kia không hiểu chuyện, ngươi tha thứ cho ta nha?”
Cảm nghĩ về việc mọi người đều là phụ nữ, đều sinh vài thời đại khó khăn này, Hạ Thụy Hi có cảm giác “đồng mệnh tương liên”, cười nắm tay Hạ Thụy Bội: “Chúng ta là tỷ muội ruột thịt, tỷ sẽ không trách muội. Nương quá vất vả cho nên về sau chúng ta đừng để người lo lắng nữa.”
Hạ Thụy Bội gật đầu, chăm chú ôm Hạ phu nhân, đầu chôn trong ngực bà: “Nương, về sau con sẽ không làm người lo lắng.”
Hạ phu nhân sờ nàng ta đầu khen ngợi: “Các con đều là do ta mang thai mười tháng, tất nhiên sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia. Chỉ là các con có tính cách không giống nhau, các thức đối xử của Nương với từng người cũng không giống nhau, nhưng tất cả đều là vì các con hết.”
“Hôm nay ta phạt các con không đơn giản là phạt cho người khác xem. Quả thật có ý phạt ở bên trong. Các con phải nhớ kỹ, có thể khiến cho người ta phục không phải chính mình muốn như thế nào là như thế ấy, nếu mình có một chút sai lầm cũng không thể có tài năng phục chúng được. Bội Bội nhất định giận ta vì sao nhẫn tâm đánh Hồng Nhi?”
Hạ Thụy Bội ánh mắt lóe sáng, lắc đầu: “Con không giận. Mẫu thân đương nhiên có lý do của người.”
Hạ phu nhân chỉ dạy: “Hồng Nhi nếu còn ở lại bên cạnh con thì sớm muộn cũng gây cho con đại họa! Ngưu thị hôm nay chính là tương lai của nó! Người như vậy sao có thể ở lại bên cạnh con được? Mà Hồng Nhi thành ra như vậy thì con cũng không thể trốn tránh trách nhiệm! Cho nên ta muốn nói cho con là chủ tử có trách nhiệm của chủ tử, nô tài có bổn phận của nô tài. Con quản lý người bên cạnh không tốt thì sao có thể đi quản lý người khác? Về mặt này con nên học tập thêm ở nhị tỷ. Làm người làm việc gì cũng không thể chỉ biết dùng sức mà phải biết dùng đầu óc!”
Hạ Thụy Hi âm thầm cười khổ, Hạ phu nhân mới là người bọn họ phải học tập. Hạ phu nhân bình thường nhường nhịn Trường phòng, luôn ôn hòa lễ độ. Nhưng nhất cử nhất động của Trường phòng đều rơi vào mắt bà, chỉ chờ cơ hội thích hợp sẽ tung ra đủ mười phần uy lực. Dùng một câu để hình dung loại phương thức xử sự ngày chính là, “Bình thường ta không chọc giận ngươi, ngươi thích quấy phá, ngươi cứ quấy phá. Người khác đều chỉ biết nói ngươiđáng ghét, ta rộng lượng. Chờ có cơ hội ta liền một chụp một phát bắt chết ngươi, cho ngươi muốn khóc cũng khóc không được, mãi mãi không thoát khỏi lòng bàn tay người khác.”
Hạ Thụy Bội bĩu môi, khó hiểu nói: “Nhị tỷ trông vậy nhưng thật ra lại rất thông minh, dường như thay đổi toàn bộ tính tình.” Nàng ta vài lần nghĩ kế hại Hạ Thụy Hi xấu mặt nhưng hiệu quả dường như không có.
Trong lòng Hạ Thụy Hi đột nhiên giật thót, vội nhìn sắc mặt Hạ phu nhân, thấy thần sắc Hạ phu nhân khó lường, không dám nhiều lời chỉ cúi đầu: “Tỷ không thông minh như muội nói đâu. Lúc đại bá mẫu té xỉu, tỷ đứng gần nhưng không biết phải làm gì. Vẫn là muội nghĩ kế hay.”
Hạ phu nhân nói: “Đừng nói nhiều. Các con đều là đại cô nương, nên học cách quản gia, đối với các con chỉ có lợi thôi.”
Khi nói chuyện, bọn nha hoàn dọn cơm xong, ba người vừa ăn mấy miếng thì Lệ Nương tiến vào thưa: “Bên kia đã tỉnh, đang làm ầm ĩ đòi tìm cái chết, lời nói rất khó nghe.”
“Bà ta nói cái gì?” Hạ Thụy Bội dựng thẳng lông mi lên. Hạ Thụy Hi cũng bày ra sắc mặt phẫn nộ.
Lệ Nương khó xử nhìn Hạ phu nhân, thấy Hạ phu nhân không lên tiếng, liền thấp giọng nói: “Mắng chúng ta bên này, mắng lão phu nhân bất công, nói là tương lai viếng mồ mả, cúng tế gì gì đó, còn phải dựa vào con trai của bà ta. Lời này thật sự hơi quá đáng, không phải chúng ta còn có tứ thiếu gia sao?”
Hạ phu nhân không hề ngẩng đầu lên: “Cũng không phải lần đầu tiên chị ta la lối, thích khóclóc ầm ý thì cứ để khóc lóc ầm ỹ, cuồi năm rồi chẳng ai để ý đến chị ta đâu.”
Ba mẹ con dùng cơm xong, Hạ phu nhân vỗ vỗ trán: “Đầu hơi đau.”
Hạ Thụy Hi vội đỡ bà nằm xuống: “Chắc Nương vất vả quá, lại bị gió lạnh thổi vào. Lệ Nương, nhanh đi mời đại phu đến.”
Hạ Thụy Bội thay đổi sắc mặt, kéo Hạ Thụy Hi: “Đều là tại bên kia làm ầm ĩ, xem chúng ta đi cho bà ta biết tay.”
Hạ phu nhân giận quát một tiếng: “Không cho đi! Nếu các con dám đi làm mất mặt ta, ta sẽ không nhìn mặt các con!”
Đang nói, nha hoàn trong phòng lão phu nhân đến mời: “Nhị phu nhân, lão phu nhân mới ngài qua đó xem.”
Hạ Thụy Bội cả giận nói: “Không thấy sao, Nương của ta đang ôm giận sinh bệnh đây”
Nha hoàn kia khó xử vân vê góc áo, nhỏ giọng: “Lão phu nhân nói cho dù như thế nào, vẫn phải mời nhị phu nhân đi qua đó, lão phu nhân có việc gấp muốn dặn dò.”
Hạ phu nhân muốn ngồi dậy đi, Lệ Nương nháy mắt, Hạ Thụy Hi nói: “Nương đang bệnh, ta đi theo ngươi.” Quay đầu lại cười với Hạ phu nhân: “Nương, người an tâm nằm nghỉ. Con đi xem bà nội có gì dặn dò, nếu không làm được con sẽ về thỉnh giáo người.”
Hạ phu nhân gật đầu, “Lệ Nương, lấy áo choàng cho nhị tiểu thư.”
Hạ Thụy Hi muốn nói không cần, Lệ Nương nhanh chân lấy áo cho nàng, lại chuẩn bị cả lò sưởi tay, thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư, khi tới bên kia nhớ nhẫn nhịn.”
Cùng lắm là cách mấy sân mà thôi, nhưng dường như lại thấy càng đi càng xa. Hạ Thụy Hi tới chỗ lão phu nhân, nha hoàn kia chạy vào bẩm báo, một tiểu nha hoàn đứng ở cửa không cho vào: ” Lúc này lão phu nhân muốn niệm kinh, bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu. Có người nào muốn gặp thì xin chờ. Chờ lão nhân gia niệm xong sẽ ra.” Cũng không mời Hạ Thụy Hi vào cửa, để cho nàng đứng chờ ở trong sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.