Chương 27: Mẫu tử
Ý Thiên Trọng
06/03/2017
Edit: Mai Pham
Beta: Minh Nguyệt
Nha hoàn canh cửa tính tình cương trực, nàng ta cũng không quan tâm ai là người đứng đầu trong viện, chỉ biết tuân thủ mệnh lệnh của lão phu nhân, vừa không thông báo, cũng không cho người đi vào.
Hạ Thụy Hi đương Nhiên biết điều này không phải nhằm vào nàng, mà là nhằm vào Hạ phu nhân. Hạ phu nhân không hoàn toàn nghe theo lão phu nhân, làm trong lòng lão phu nhân không thoải mái mà không nói được gì, cho nên đổi phương thức nhằm gây sức ép cho Hạ phu nhân. Hạ phu nhân tranh hơn thua cùng lão phu nhân Nhiều năm, biết tính khí của lão phu nhân cho nên bị bệnh thật đúng lúc.
Lão phu nhân chính là đại diện cho một trong những hành vi của bà nội ác độc (hay mẹ chồng khó tính). Mùa đông khắc nghiệt, gọi người đến nhưng không cho bước vào cửa, để cho người ta đứng ngoài sân chịu gió lạnh.
Hạ Thụy Hi đứng trong sân Nhiều giờ liền, trò chuyện mấy lượt với những người qua lại, thậm chí cố ý nói chuyện lớn tiếng nhưng trong phòng lão phu nhân vẫn không động tĩnh gì. Lệ Nương cũng đến xem vài lần. Mặc dù nàng mặc áo khoác lông cừu dày, tay cầm lò sửa nhưng vẫn không chịu nổi khí lạnh từ lòng bàn chân từng chút từng chút xâm nhập lên, Hạ Thụy Hi không thể bắt trước tiểu nha hoàn kia nhảy tới nhảy lui để sưởi ấm, nàng phải chú ý dáng vẻ của mình, một lúc sau, nhịn không được hắt xì mấy cái liên tục.
Thuần Nhi đau lòng nói: “Tiểu thư, chờ đợi như vậy không phải cách hay. Nô tỳ sẽ canh ở đây, tiểu thư đi về trước sưởi ấm, chờ lão phu nhân niệm kinh xong, nô tỳ lại gọi người đến được không?”
Hạ Thụy Hi lắc đầu: “Không cần.” Nàng thay thế Hạ phu nhân đến chịu phạt, sao có thể bỏ đi được. Nếu nàng đi rồi, lão phu nhân chẳng phải sẽ vin vào cớ đó nói Hạ phu nhân hay sao? Nàng không thể để lão phu nhân lấy cớ như vậy. Nói không chừng lúc này lão phu nhân đang ở trong phòng rình xem nàng, chờ nàng bỏ đi, nàng không thể nhận thua bỏ cuộc đâu.
Tuy rằng nàng không quyến luyến tình cảm mẹ con thật sự với Hạ phu nhân, thậm chí sâu trong nội tâm nàng vẫn còn đề phòng Hạ phu nhân, sợ hãi Hạ phu nhân. Nhưng nàng cũng hiểu rằng tại thế giới này, ít nhất là trước mắt, không ai yêu thương và thật lòng đối xử đối với nàng như vợ chồng Hạ lão gia.Ăn mận trả đào, nàng tin rằng chỉ cần mình không để lộ hành tung, thật tâm đối xử tốt với vợ chồng Hạ lão gia thì họ sẽ cảm nhận được ý tốt của nàng thôi. Cho dù họ không cảm nhận được, nàng cũng không thẹn với lương tâm của mình.
Hạ Thụy Hi đứng đợi ước chừng tới một canh giờ, bầu trời tối đen, đèn trong phòng lão phu nhân cũng đã sáng, vẫn không có người đến kêu nàng vào. Bên phía Hạ phu nhân cũng không thấy động tĩnh, xem ra người nhà Hạ gia ai cũng quật cường hết. Thuần Nhi ấm ức mân mê miệng: “Tiểu thư, sao ai cũng đều quên mất người hết vậy?”
Hạ Thụy Hi cười cười, nếu Hạ phu nhân đến kêu nàng trở về, nàng mới là chịu khổ không công. Nàng tin rằng Hạ phu nhân tuyệt đối không quên nàng, cũng sẽ không để nàng chịu khổ không công như vậy.
Uyển Nhi cũng chịu không nổi bèn hiến kế: “Tiểu thư, hay là, người cũng làm giống đại phu nhân kia… được không…?”
Uyển Nhi muốn Hạ Thụy Hi học giả bộ bất tỉnh giống Vương thị, thế là xong hết mọi chuyện. Hạ Thụy Hi lắc đầu, “Ta sao có thể khiến bà nội với mẫu thân bất hòa được?” Có thể không quan tâm đến Lão phu nhân, nhưng Hạ phu nhân nhất định sẽ bị mắng vì không thương con gái nên mới để con gái chịu lạnh thay, vậy không phải là ngược lại với mong muốn ban đầu của Hạ Thụy Hi sao?
Chắc là vì né tránh Hạ Thụy Hi nên lão phu nhân cũng không truyền cơm, cả Hạ gia đại viện im ắng, lạnh tanh, hoàn toàn không có người náo nhiệt chuẩn bị cơm chiều. Nha hoàn bà vú trong phòng lão phu nhân lén nhìn ba người chủ tớ Hạ Thụy Hi, vẻ mặt buồn rầu.
Ba người Hạ Thụy Hi vừa lạnh vừa đói, bụng kêu réo sôi sục. Hạ Thụy Hi âm thầm an ủi chính mình, coi như nãy giờ đang làm nhiệm vụ bảo vệ khách, trước mắt đây là công việc của mình, coi bản thân mình chính là Hạ nhị tiểu thư để tập yêu thương người nhà của mình, chính thức hoà nhập vào gia đình mình cùng với cuộc sống của mình. Có điều sự tình diễn biến đến nước này, nàng muốn xem rốt cuộc kết quả như thế nào đây.
Ngoài cửa truyền đến một âm thanh ồn ào, người kia lớn giọng làm Hạ Thụy Hi mắt sáng rực lên, Hạ lão gia đã trở về!
Hạ Thụy Đồng ôm cái lò sưởi tay dẫn đầu vọt vào, trước tiên tiến lên sờ cái lò sưởi trong tay Hạ Thụy Hi đã sớm lạnh ngắt, vừa đem lò sưởi tay nóng rực nhét vào tay nàng, vừa hướng vào phòng lão phu nhân lớn tiếng nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Tỷ phạm lỗi gì để cho bà nội không muốn gặp tỷ, không cho ăn cơm, phạt tỷ đứng đây? Ai nha, tay đều lạnh ngắt rồi, mùa đông lạnh bị bệnh phải làm sao bây giờ?”
Hạ Thụy Hi mỉm cười sờ đầu Hạ Thụy Đồng, nhẹ giọng hỏi hắn: “Sao đệ lại tới đây?”
Hạ Thụy Đồng thấp giọng nói: “Mẫu thân đã sớm phái Thôi Nguyên đến học đường kêu đệ đến thay tỷ, nhưng phu tử thực đáng giận lại không cho đệ về sớm.”
Hạ lão gia sải bước tiến vào, thấy chủ tớ Hạ Thụy Hi bộ dạng bi thảm, lông mi lập tức dựng thẳng lên, rống lớn tiếng: “Hạ Thụy Hi! Ta không ở nhà mấy ngày nay, con lại làm gì để cho bà nội tức giận?”
Hạ Thụy Hi nhịn cười: “Con không có.”
Hạ lão gia lập tức giữ chặt nàng, đem nàng kéo vào nhân trong phòng lão phu: “Không có? Ta mới vừa đi đến cửa lớn, đã nghe bà vú canh cửa nói nhị tiểu thư không biết lại làm sai chuyện gì, bị lão phu nhân phạt đứng mấy canh giờ, lão phu nhân vẫn không tha thứ nàng. Con không phạm sai lầm làm sao bà nội phạt con được? Dám gạt ta, đi, đi, ta vào hỏi bà nội con là biết liền.”
Lão phu nhân trong phòng sớm nghe thấy động tĩnh, nha hoàn giữ cửa vội mở cửa ra, mời Hạ lão gia và mọi người đi vào. Hạ lão gia tay phải kéo con gái, tay trái nắm lấy con trai, trừng mắt nhìn nha hoàn canh cửa, hừ lạnh một tiếng. Nha hoàn kia sợ tới mức co rụt cổ lại, trong mắt liền rưng rưng nước mắt.
Lão phu nhân cũng không ở trong phòng, Hạ lão gia hỏi: “Nương của ta đâu?”
Nha hoàn run run nói: “Sáng nay lão phu nhân trở về bèn niệm kinh một hồi, truyền bảo người không thoải mái nên đi ngủ sớm.”
“Vậy sao?” Hạ lão gia trừng mắt, “Nhị tiểu thư đứng trong sân lâu như vậy, các ngươi đều không bẩm báo lão phu nhân?”
Nha hoàn thưa: “Lão phu nhân từng nói, không cho ai quấy rầy bà.”
Vừa dứt lời, trên mặt liền bị Hạ lão gia tát một cái, “Tiện tỳ! Lão phu nhân nếu kêu ngươi đi kêu người đến sao lại không cho ngươi bẩm báo? Ngươi không bẩm báo thì ít ra cũng phải cho người ta tiến vào chờ chứ? Rõ ràng là tiện tỳ các ngươi ở bên trong làm khó dễ, chủ tử ở bên ngoài chịu rét chịu đói, các ngươi lại ở trong này sưởi ấm thoải mái, nô tài như vậy sao? Đáng đánh!”
Nha hoàn sợ tới mức quỳ thụp trên mặt đất, bưng mặt nói không ra lời: “Nô tỳ… Nô tỳ…”
“Lão nhị, ngươi ở bên ngoài ồn ào cái gì? Có phải bất mãn đối với ta không? Dám chạy đến chỗ của ta giương oai sao?” Phòng trong vang lên thanh âm bất mãn của Hạ lão phu nhân, thấy Hạ lão gia một phen cuồng oanh loạn tạc, lão bà cuối cùng nhịn không được.
Hạ lão gia ha hả cười, thanh âm rơi chậm lại mấy độ, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân bớt giận. Con nào dám? Còn không phải là con quan tâm sức khoẻ của mẫu thân, trở về thăm người, người hết giận rồi sao?”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho ta hết giận rồi sao? Ngươi muốn để ta hết giận thì đánh nha hoàn trong phòng ta làm chi?”
Hạ lão gia cười nói: “Con chỉ nghĩ, nếu là nha đầu Hi Hi làm mẫu thân tức giận thì nàng cũng đã bị trừng phạt rồi, mẫu thân cũng sớm nguôi giận. Hi Hi đợi bên ngoài mấy canh giờ, tiện tỳ này lại gạt không báo, không phải cố ý làm mẫu thân người tức giận sao? Con thay người giáo huấn bọn họ một chút.”
“Hi Hi chọc ta tức giận? Đợi bên ngoài mấy canh giờ?Tại sao lại có chuyện này? Hi Hi đến đây lúc nào? Vì sao lại đến?” Lão phu nhân giả câm giả điếc.
Hạ Thụy Hi bước lên phía trước thưa: “Bà nội, giờ ngọ hôm nay, người truyền gọi Nương của con, nói là người có chuyện quan trọng dặn dò. Lúc ấy Nương con bị bệnh không dậy nổi, lại sợ chậm trễ chuyện của bà nội, nhưng cũng ráng ngồi dậy muốn tới. Là cháu gái thương mẫu thân, cả gan ngăn Nương lại, tự ý lại đây hầu hạ bà nội.”
“Ồ? Có việc này sao? Ta già rồi, trí nhớ cũng kém, đã quên mất. Nha hoàn chết tiệt kia, cũng không nhắc nhở ta một tiếng.” Lão phu nhân thở dài một hơi, tính toán dù chết cũng không nhận.
Hạ lão gia lo lắng nói: “Mẫu thân, nghe nói thân thể người không thoải mái, để con xem mạch cho người?”
Lão phu nhân lại thở dài: “Không có việc gì, ta ngủ một giấc thì tốt rồi. Hi Hi chịu oan ức, mau dẫn hài tử trở về nghỉ một lát đi. Hi Hi? Ngươi sẽ không trách bà nội chứ?”
Hạ Thụy Hi khiêm nhường nói: “Cháu gái đương nhiên không dám.”
Lão phu nhân lại nói: “Ngươi nói mẫu thân ngươi bị bệnh?”
“Phải ”
Lão phu nhân cười quái dị vài tiếng: ” Buổi sáng nàng ta không phải uy phong lẫm liệt, tinh thần tỉnh táo sao? Tại sao đột nhiên bị bệnh? Hai đứa con dâu, một đứa làm ầm ỹ, một đứa ta vừa kêu đến thì nàng liền bệnh. Một đám đều cầu cho lão già như ta chết sớm một chút để các ngươi có thể ở riêng.”
“Mẫu thân?” Hạ lão gia thay đổi sắc mặt, “Vợ con có gì không phải, xin mẫu thân…”
Lão phu nhân đột nhiên trở mặt, lạnh lùng nói: “Ta mệt rồi, các ngươi lui ra đi!”
Hạ lão gia sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cúi người vái chào: “Dạ, mẫu thân an tâm tĩnh dưỡng, con xin cáo lui.” Hạ Thụy Hi vội dẫn Hạ Thụy Đồng cúi chào. Lão phu nhân không thèm nói một lời.
Hạ lão gia mang theo chị em Hạ Thụy Hi cáo từ lão phu nhân đi ra, bình tĩnh đứng trong sân ngửa đầu nhìn không trung âm u thật lâu không nói, thân ảnh cao lớn có vẻ rất mệt mỏi. Hạ Thụy Hi chỉ sợ ông giận Hạ phu nhân nên vội giải thích: “Phụ thân, đại bá mẫu bà ta… Hôm nay Nương mệt mỏi quá, thật sự không thoải mái, người xem bệnh cho mẹ có được không?”
Hạ lão gia thở dài một hơi, đem áo choàng trên người cởi ra khoát lên người Hạ Thụy Hi, cầm đôi tay lạnh lẽo của nàng, xoa đầu nàng: “Con đã trưởng thành rồi, đã biết thương Nương.”
Xem ra ông cũng không giận Hạ phu nhân, Hạ Thụy Hi yên lòng, lấy lòng nói: “Con cũng thương cả phụ thân nha.”
Hạ Thụy Đồng cũng cười nói: “Con cũng thương cha với Nương.”
Hạ lão gia nhìn thấy con trai con gái như vậy, trong lòng ấm áp, cùng hai người sải bước đến sân viện của Hạ phu nhân.”Đi, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Lệ Nương đứng ở cửa tiếp đón ba người, kéo Hạ Thụy Hi nhìn một hồi từ trên xuống dưới: “Cám ơn trời đất, cuối cùng là đã trở lại. Phu nhân có thể yên tâm rồi.”
Nha hoàn kéo mành, mùi đồ ăn nóng hổi phả đến. Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn, một bàn đầy đồ ăn ngon lành hiện ra, bên cạnh bố trí năm bộ chén đũa. Có thể thấy được Hạ phu nhân sớm biết Hạ lão gia tối nay sẽ về nhà cho nên cố ý trị Vương thị ngay hôm nay, chính là chờ Hạ lão gia về tới thu thập tàn cục. Hạ Thụy Hi học được chiêu này, chẳng những đánh rắn bảy tấc như thế nào còn phải lựa chọn thời cơ xuống tay thích hợp. (7 tấc tính từ đầu rắn là chỗ xương yếu nhất trong cơ thể rắn, giống như tử huyệt trên cơ thể người vậy.)
Hạ phu nhân khoác áo choàng thật dày, ngồi dựa vào nhuyễn tháp, lông mi nhíu lại, nhìn lồng sưởi ngẩn người. Hạ Thụy Bội tựa vào bên cạnh bà, đang ngủ gà ngủ gật. Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn ba người cười tươi sáng.
Hạ Thụy Đồng tiến lên nhào vào lòng Hạ phu nhân, lo lắng nói: “Nương, ngài bị bệnh có sao không? Có chỗ nào không thoải mái? Để con xoa bóp cho người?”
Hạ lão gia đem Hạ Thụy Hi kéo đến ngồi cạnh lò sưởi, vừa kêu Lệ Nương sưởi ấm cho nàng, vừa đẩy con trai ra, “Đi, đừng phiền Nương.” Rồi cầm tay xem mạch cho thê tử, “Cảm phong hàn, uống thuốc một chút sẽ khoẻ thôi.” Hạ phu nhân nhìn chồng cười, tình ý vô hạn ở trong đó.
Hạ Thụy Hi thấy cay cay sống mũi, đây là cảm giác gia đình ấm áp, luôn có người nhà chờ đợi mình về, đúng là nàng không còn cầu gì hơn.
Nha hoàn canh cửa tính tình cương trực, nàng ta cũng không quan tâm ai là người đứng đầu trong viện, chỉ biết tuân thủ mệnh lệnh của lão phu nhân, vừa không thông báo, cũng không cho người đi vào.
Hạ Thụy Hi đương Nhiên biết điều này không phải nhằm vào nàng, mà là nhằm vào Hạ phu nhân. Hạ phu nhân không hoàn toàn nghe theo lão phu nhân, làm trong lòng lão phu nhân không thoải mái mà không nói được gì, cho nên đổi phương thức nhằm gây sức ép cho Hạ phu nhân. Hạ phu nhân tranh hơn thua cùng lão phu nhân Nhiều năm, biết tính khí của lão phu nhân cho nên bị bệnh thật đúng lúc.
Lão phu nhân chính là đại diện cho một trong những hành vi của bà nội ác độc (hay mẹ chồng khó tính). Mùa đông khắc nghiệt, gọi người đến nhưng không cho bước vào cửa, để cho người ta đứng ngoài sân chịu gió lạnh.
Hạ Thụy Hi đứng trong sân Nhiều giờ liền, trò chuyện mấy lượt với những người qua lại, thậm chí cố ý nói chuyện lớn tiếng nhưng trong phòng lão phu nhân vẫn không động tĩnh gì. Lệ Nương cũng đến xem vài lần. Mặc dù nàng mặc áo khoác lông cừu dày, tay cầm lò sửa nhưng vẫn không chịu nổi khí lạnh từ lòng bàn chân từng chút từng chút xâm nhập lên, Hạ Thụy Hi không thể bắt trước tiểu nha hoàn kia nhảy tới nhảy lui để sưởi ấm, nàng phải chú ý dáng vẻ của mình, một lúc sau, nhịn không được hắt xì mấy cái liên tục.
Thuần Nhi đau lòng nói: “Tiểu thư, chờ đợi như vậy không phải cách hay. Nô tỳ sẽ canh ở đây, tiểu thư đi về trước sưởi ấm, chờ lão phu nhân niệm kinh xong, nô tỳ lại gọi người đến được không?”
Hạ Thụy Hi lắc đầu: “Không cần.” Nàng thay thế Hạ phu nhân đến chịu phạt, sao có thể bỏ đi được. Nếu nàng đi rồi, lão phu nhân chẳng phải sẽ vin vào cớ đó nói Hạ phu nhân hay sao? Nàng không thể để lão phu nhân lấy cớ như vậy. Nói không chừng lúc này lão phu nhân đang ở trong phòng rình xem nàng, chờ nàng bỏ đi, nàng không thể nhận thua bỏ cuộc đâu.
Tuy rằng nàng không quyến luyến tình cảm mẹ con thật sự với Hạ phu nhân, thậm chí sâu trong nội tâm nàng vẫn còn đề phòng Hạ phu nhân, sợ hãi Hạ phu nhân. Nhưng nàng cũng hiểu rằng tại thế giới này, ít nhất là trước mắt, không ai yêu thương và thật lòng đối xử đối với nàng như vợ chồng Hạ lão gia.Ăn mận trả đào, nàng tin rằng chỉ cần mình không để lộ hành tung, thật tâm đối xử tốt với vợ chồng Hạ lão gia thì họ sẽ cảm nhận được ý tốt của nàng thôi. Cho dù họ không cảm nhận được, nàng cũng không thẹn với lương tâm của mình.
Hạ Thụy Hi đứng đợi ước chừng tới một canh giờ, bầu trời tối đen, đèn trong phòng lão phu nhân cũng đã sáng, vẫn không có người đến kêu nàng vào. Bên phía Hạ phu nhân cũng không thấy động tĩnh, xem ra người nhà Hạ gia ai cũng quật cường hết. Thuần Nhi ấm ức mân mê miệng: “Tiểu thư, sao ai cũng đều quên mất người hết vậy?”
Hạ Thụy Hi cười cười, nếu Hạ phu nhân đến kêu nàng trở về, nàng mới là chịu khổ không công. Nàng tin rằng Hạ phu nhân tuyệt đối không quên nàng, cũng sẽ không để nàng chịu khổ không công như vậy.
Uyển Nhi cũng chịu không nổi bèn hiến kế: “Tiểu thư, hay là, người cũng làm giống đại phu nhân kia… được không…?”
Uyển Nhi muốn Hạ Thụy Hi học giả bộ bất tỉnh giống Vương thị, thế là xong hết mọi chuyện. Hạ Thụy Hi lắc đầu, “Ta sao có thể khiến bà nội với mẫu thân bất hòa được?” Có thể không quan tâm đến Lão phu nhân, nhưng Hạ phu nhân nhất định sẽ bị mắng vì không thương con gái nên mới để con gái chịu lạnh thay, vậy không phải là ngược lại với mong muốn ban đầu của Hạ Thụy Hi sao?
Chắc là vì né tránh Hạ Thụy Hi nên lão phu nhân cũng không truyền cơm, cả Hạ gia đại viện im ắng, lạnh tanh, hoàn toàn không có người náo nhiệt chuẩn bị cơm chiều. Nha hoàn bà vú trong phòng lão phu nhân lén nhìn ba người chủ tớ Hạ Thụy Hi, vẻ mặt buồn rầu.
Ba người Hạ Thụy Hi vừa lạnh vừa đói, bụng kêu réo sôi sục. Hạ Thụy Hi âm thầm an ủi chính mình, coi như nãy giờ đang làm nhiệm vụ bảo vệ khách, trước mắt đây là công việc của mình, coi bản thân mình chính là Hạ nhị tiểu thư để tập yêu thương người nhà của mình, chính thức hoà nhập vào gia đình mình cùng với cuộc sống của mình. Có điều sự tình diễn biến đến nước này, nàng muốn xem rốt cuộc kết quả như thế nào đây.
Ngoài cửa truyền đến một âm thanh ồn ào, người kia lớn giọng làm Hạ Thụy Hi mắt sáng rực lên, Hạ lão gia đã trở về!
Hạ Thụy Đồng ôm cái lò sưởi tay dẫn đầu vọt vào, trước tiên tiến lên sờ cái lò sưởi trong tay Hạ Thụy Hi đã sớm lạnh ngắt, vừa đem lò sưởi tay nóng rực nhét vào tay nàng, vừa hướng vào phòng lão phu nhân lớn tiếng nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Tỷ phạm lỗi gì để cho bà nội không muốn gặp tỷ, không cho ăn cơm, phạt tỷ đứng đây? Ai nha, tay đều lạnh ngắt rồi, mùa đông lạnh bị bệnh phải làm sao bây giờ?”
Hạ Thụy Hi mỉm cười sờ đầu Hạ Thụy Đồng, nhẹ giọng hỏi hắn: “Sao đệ lại tới đây?”
Hạ Thụy Đồng thấp giọng nói: “Mẫu thân đã sớm phái Thôi Nguyên đến học đường kêu đệ đến thay tỷ, nhưng phu tử thực đáng giận lại không cho đệ về sớm.”
Hạ lão gia sải bước tiến vào, thấy chủ tớ Hạ Thụy Hi bộ dạng bi thảm, lông mi lập tức dựng thẳng lên, rống lớn tiếng: “Hạ Thụy Hi! Ta không ở nhà mấy ngày nay, con lại làm gì để cho bà nội tức giận?”
Hạ Thụy Hi nhịn cười: “Con không có.”
Hạ lão gia lập tức giữ chặt nàng, đem nàng kéo vào nhân trong phòng lão phu: “Không có? Ta mới vừa đi đến cửa lớn, đã nghe bà vú canh cửa nói nhị tiểu thư không biết lại làm sai chuyện gì, bị lão phu nhân phạt đứng mấy canh giờ, lão phu nhân vẫn không tha thứ nàng. Con không phạm sai lầm làm sao bà nội phạt con được? Dám gạt ta, đi, đi, ta vào hỏi bà nội con là biết liền.”
Lão phu nhân trong phòng sớm nghe thấy động tĩnh, nha hoàn giữ cửa vội mở cửa ra, mời Hạ lão gia và mọi người đi vào. Hạ lão gia tay phải kéo con gái, tay trái nắm lấy con trai, trừng mắt nhìn nha hoàn canh cửa, hừ lạnh một tiếng. Nha hoàn kia sợ tới mức co rụt cổ lại, trong mắt liền rưng rưng nước mắt.
Lão phu nhân cũng không ở trong phòng, Hạ lão gia hỏi: “Nương của ta đâu?”
Nha hoàn run run nói: “Sáng nay lão phu nhân trở về bèn niệm kinh một hồi, truyền bảo người không thoải mái nên đi ngủ sớm.”
“Vậy sao?” Hạ lão gia trừng mắt, “Nhị tiểu thư đứng trong sân lâu như vậy, các ngươi đều không bẩm báo lão phu nhân?”
Nha hoàn thưa: “Lão phu nhân từng nói, không cho ai quấy rầy bà.”
Vừa dứt lời, trên mặt liền bị Hạ lão gia tát một cái, “Tiện tỳ! Lão phu nhân nếu kêu ngươi đi kêu người đến sao lại không cho ngươi bẩm báo? Ngươi không bẩm báo thì ít ra cũng phải cho người ta tiến vào chờ chứ? Rõ ràng là tiện tỳ các ngươi ở bên trong làm khó dễ, chủ tử ở bên ngoài chịu rét chịu đói, các ngươi lại ở trong này sưởi ấm thoải mái, nô tài như vậy sao? Đáng đánh!”
Nha hoàn sợ tới mức quỳ thụp trên mặt đất, bưng mặt nói không ra lời: “Nô tỳ… Nô tỳ…”
“Lão nhị, ngươi ở bên ngoài ồn ào cái gì? Có phải bất mãn đối với ta không? Dám chạy đến chỗ của ta giương oai sao?” Phòng trong vang lên thanh âm bất mãn của Hạ lão phu nhân, thấy Hạ lão gia một phen cuồng oanh loạn tạc, lão bà cuối cùng nhịn không được.
Hạ lão gia ha hả cười, thanh âm rơi chậm lại mấy độ, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân bớt giận. Con nào dám? Còn không phải là con quan tâm sức khoẻ của mẫu thân, trở về thăm người, người hết giận rồi sao?”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho ta hết giận rồi sao? Ngươi muốn để ta hết giận thì đánh nha hoàn trong phòng ta làm chi?”
Hạ lão gia cười nói: “Con chỉ nghĩ, nếu là nha đầu Hi Hi làm mẫu thân tức giận thì nàng cũng đã bị trừng phạt rồi, mẫu thân cũng sớm nguôi giận. Hi Hi đợi bên ngoài mấy canh giờ, tiện tỳ này lại gạt không báo, không phải cố ý làm mẫu thân người tức giận sao? Con thay người giáo huấn bọn họ một chút.”
“Hi Hi chọc ta tức giận? Đợi bên ngoài mấy canh giờ?Tại sao lại có chuyện này? Hi Hi đến đây lúc nào? Vì sao lại đến?” Lão phu nhân giả câm giả điếc.
Hạ Thụy Hi bước lên phía trước thưa: “Bà nội, giờ ngọ hôm nay, người truyền gọi Nương của con, nói là người có chuyện quan trọng dặn dò. Lúc ấy Nương con bị bệnh không dậy nổi, lại sợ chậm trễ chuyện của bà nội, nhưng cũng ráng ngồi dậy muốn tới. Là cháu gái thương mẫu thân, cả gan ngăn Nương lại, tự ý lại đây hầu hạ bà nội.”
“Ồ? Có việc này sao? Ta già rồi, trí nhớ cũng kém, đã quên mất. Nha hoàn chết tiệt kia, cũng không nhắc nhở ta một tiếng.” Lão phu nhân thở dài một hơi, tính toán dù chết cũng không nhận.
Hạ lão gia lo lắng nói: “Mẫu thân, nghe nói thân thể người không thoải mái, để con xem mạch cho người?”
Lão phu nhân lại thở dài: “Không có việc gì, ta ngủ một giấc thì tốt rồi. Hi Hi chịu oan ức, mau dẫn hài tử trở về nghỉ một lát đi. Hi Hi? Ngươi sẽ không trách bà nội chứ?”
Hạ Thụy Hi khiêm nhường nói: “Cháu gái đương nhiên không dám.”
Lão phu nhân lại nói: “Ngươi nói mẫu thân ngươi bị bệnh?”
“Phải ”
Lão phu nhân cười quái dị vài tiếng: ” Buổi sáng nàng ta không phải uy phong lẫm liệt, tinh thần tỉnh táo sao? Tại sao đột nhiên bị bệnh? Hai đứa con dâu, một đứa làm ầm ỹ, một đứa ta vừa kêu đến thì nàng liền bệnh. Một đám đều cầu cho lão già như ta chết sớm một chút để các ngươi có thể ở riêng.”
“Mẫu thân?” Hạ lão gia thay đổi sắc mặt, “Vợ con có gì không phải, xin mẫu thân…”
Lão phu nhân đột nhiên trở mặt, lạnh lùng nói: “Ta mệt rồi, các ngươi lui ra đi!”
Hạ lão gia sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cúi người vái chào: “Dạ, mẫu thân an tâm tĩnh dưỡng, con xin cáo lui.” Hạ Thụy Hi vội dẫn Hạ Thụy Đồng cúi chào. Lão phu nhân không thèm nói một lời.
Hạ lão gia mang theo chị em Hạ Thụy Hi cáo từ lão phu nhân đi ra, bình tĩnh đứng trong sân ngửa đầu nhìn không trung âm u thật lâu không nói, thân ảnh cao lớn có vẻ rất mệt mỏi. Hạ Thụy Hi chỉ sợ ông giận Hạ phu nhân nên vội giải thích: “Phụ thân, đại bá mẫu bà ta… Hôm nay Nương mệt mỏi quá, thật sự không thoải mái, người xem bệnh cho mẹ có được không?”
Hạ lão gia thở dài một hơi, đem áo choàng trên người cởi ra khoát lên người Hạ Thụy Hi, cầm đôi tay lạnh lẽo của nàng, xoa đầu nàng: “Con đã trưởng thành rồi, đã biết thương Nương.”
Xem ra ông cũng không giận Hạ phu nhân, Hạ Thụy Hi yên lòng, lấy lòng nói: “Con cũng thương cả phụ thân nha.”
Hạ Thụy Đồng cũng cười nói: “Con cũng thương cha với Nương.”
Hạ lão gia nhìn thấy con trai con gái như vậy, trong lòng ấm áp, cùng hai người sải bước đến sân viện của Hạ phu nhân.”Đi, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Lệ Nương đứng ở cửa tiếp đón ba người, kéo Hạ Thụy Hi nhìn một hồi từ trên xuống dưới: “Cám ơn trời đất, cuối cùng là đã trở lại. Phu nhân có thể yên tâm rồi.”
Nha hoàn kéo mành, mùi đồ ăn nóng hổi phả đến. Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn, một bàn đầy đồ ăn ngon lành hiện ra, bên cạnh bố trí năm bộ chén đũa. Có thể thấy được Hạ phu nhân sớm biết Hạ lão gia tối nay sẽ về nhà cho nên cố ý trị Vương thị ngay hôm nay, chính là chờ Hạ lão gia về tới thu thập tàn cục. Hạ Thụy Hi học được chiêu này, chẳng những đánh rắn bảy tấc như thế nào còn phải lựa chọn thời cơ xuống tay thích hợp. (7 tấc tính từ đầu rắn là chỗ xương yếu nhất trong cơ thể rắn, giống như tử huyệt trên cơ thể người vậy.)
Hạ phu nhân khoác áo choàng thật dày, ngồi dựa vào nhuyễn tháp, lông mi nhíu lại, nhìn lồng sưởi ngẩn người. Hạ Thụy Bội tựa vào bên cạnh bà, đang ngủ gà ngủ gật. Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn ba người cười tươi sáng.
Hạ Thụy Đồng tiến lên nhào vào lòng Hạ phu nhân, lo lắng nói: “Nương, ngài bị bệnh có sao không? Có chỗ nào không thoải mái? Để con xoa bóp cho người?”
Hạ lão gia đem Hạ Thụy Hi kéo đến ngồi cạnh lò sưởi, vừa kêu Lệ Nương sưởi ấm cho nàng, vừa đẩy con trai ra, “Đi, đừng phiền Nương.” Rồi cầm tay xem mạch cho thê tử, “Cảm phong hàn, uống thuốc một chút sẽ khoẻ thôi.” Hạ phu nhân nhìn chồng cười, tình ý vô hạn ở trong đó.
Hạ Thụy Hi thấy cay cay sống mũi, đây là cảm giác gia đình ấm áp, luôn có người nhà chờ đợi mình về, đúng là nàng không còn cầu gì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.