Chương 63: Sinh tử (3)
Ý Thiên Trọng
12/03/2017
Trời vừa chạng vạng tối, Hạ phủ xuất hiện một đám khách không mời mà tới. Cho dù Hạ lão gia đã sớm có chuẩn bị, những vẫn bị quay như chong chóng sứt đầu mẻ trán. Triệu phủ doãn không ngờ lại phái người tới hỏi chuyện Hạ Thụy Hi bị bắt cóc, Hạ lão gia đương nhiên không thừa nhận, chỉ nói có mấy nha hoàn bà vú bỏ trốn mà thôi. Người trong nha môn rất bực mình, nói bọn họ rõ ràng nhận được một tờ đơn kiện, chính người nhà Hạ gia đi báo án, muốn kéo Hạ lão gia đi tới nha môn hỏi cho rõ ràng.
Cùng lúc đó, cửa phòng Hạ Thụy Bội vốn đã đóng chặt bị người gõ vang. Hạ Thụy Bội mệt mỏi nôn nóng, vốn đã hoảng như chim sợ cành cong, lập tức nổi trận lôi đình: “Cút! Không phải ta đã nói không cho ai đến quấy rầy ta sao?”
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, Hạ Thụy Bội gần lên giận dữ: “Yến Nhi? Yến Nhi? Đi xem xem rốt cuộc là tên nô tài chết bầm không có mắt nào?”
Yến Nhi cũng không trả lời nàng như bình thường, những nha hoàn bà vú khác trong phòng nàng cũng không xuất hiện, tiếng đập cửa ngược lại càng vang lên dồn dập.
Đám nô tài chết bầm đó chắc đều chạy tới xun xoe với Hạ Thụy Hi rồi, Hạ Thụy Bội hận đến nghiến răng, đành phải tự mình đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một phụ nhân lạ mặt, cười híp mắt nhìn nàng.
Hạ Thụy Bội cẩn thận cảnh giác, lui ra sau một bước, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Phụ nhân kia mỉm cười phúc phúc với nàng, không mời tự tiến vào, đánh giá chung quanh phòng Hạ Thụy Bội một chút, nói: “Xem ra tiểu thư con nhà giàu có nhất Tây Kinh, cũng chẳng có gì đặc biệt? Ta còn tưởng rằng trong phòng này bên ngoài nhìn chẳng ra gì, nhưng bên trong cung vàng điện ngọc cơ? Ai ngờ lại tồi tàn đến nhường này.”
Ý xem thường trong giọng nói của mụ chọc giận Hạ Thụy Bội: “Ngươi nói cái gì? Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào? Cút ra ngoài! Người đâu! Mau đem con mụ điên không biết điều này đuổi ra cho ta!”
“Ai nha, Tam tiểu thư, ngài nguôi giận. Đợi ta đem lời của Triệu công tử nói cho ngài nghe, xong ngài đuổi người cũng không muộn a?”
“Ngươi…” Hạ Thụy Bội giống như rắn độc cắn một cú, hoảng sợ há to miệng, ngây ngốc nhìn phụ nhân kia.
Phụ nhân kia nói: “Triệu công tử bảo ta chuyển lời tới Tam tiểu thư, hôm qua ngài ấy chưa từng gặp ngài ở Van Phật Tự, cũng chưa từng nói chuyện gì với ngài. Còn ngài cũng chưa từng rời khỏi chùa, cũng chưa từng gặp qua người nào bộ dạng khả nghi, các ngài không gặp qua đám nha hoàn bà vú đó, nếu không phải bị kẻ xấu lừa bán, cũng chính là nô tài bỏ trốn, không biết tung tích. Nếu có người ngoài hỏi tới, xin Tam tiểu thư hãy nhớ rõ.”
Hạ Thụy Bội dừng lại một chút lập tức phản ứng: “Ta chưa từng gặp ai là Triệu công tử? Làm sao lại nói chuyện gì với hắn được? Ngươi đừng vội nói bậy!”
“Ta không nói bậy, Tam tiểu thư nhớ rõ là tốt rồi, công tử hỏi ngài, hôm qua ai đưa Nhị tiểu thư đi?”
“Chính hắn cũng không biết, làm sao ta biết được? Ngươi nói xong rồi, còn không mau đi đi!”
Phụ nhân kia thản nhiên cười gật đầu: “Xem ra Tam tiểu thư thật sự không biết, ta chỉ nhắc nhở ngài một câu, nếu như để Hạ lão gia biết chuyện này, ngài nói xem, ông ấy và Nhị tiểu thư sẽ đối đãi với ngài ra sao?”
“Ngươi có ý gì?” sau khi hốt hoảng Hạ Thụy Bội đã bình tĩnh lại, nheo mắt nhìn phụ nhân kia: “Muốn uy hiếp ta? Ta chẳng làm gì cả, ngược lại còn cứu Nhị tỷ ta, các ngươi nói xem cha ta và Nhị tỷ có tin tưởng hay không, cho dù biết rồi, cũng sẽ không làm gì ta. Còn về phần vị công tử kia, ngươi hãy bảo hắn tự cầu phúc cho mình đi.”
“Ha ha, nếu Tam tiểu thư không sợ, công tử nha ta vừa văn buông tay buông chân không làm nữa, nếu như Hạ lão gia biết việc này, sẽ đem Tam tiểu thư gả ra ngoài luôn mất.” Phụ nhân kia đi tới cửa quay đầu lại nhẹ giọng nói một câu: “Quên chưa chúc mừng Tam tiểu thư, Tôn gia đã chuẩn bị phòng tân hôn xong xuôi, chỉ chờ tới lúc cưới con dâu vào cửa.”
Ngũ tạng Hạ Thụy Bội thiêu đốt, trơ mắt nhìn phụ nhân kia đi ra cửa, nhanh chóng biến mất trong vườn hoa và cây tùng. Nàng ngồi yên một lát, bốc phát thét một tiếng chói tai: “Yến Nhi! Con điếm kia, ngươi chết ở đâu rồi?”
Một tiểu nha hoàn tên Mễ Nhi vội vàng chạy vào: “Tiểu thư, ngài tìm Yến Nhi sao?”
“Đúng vậy, nàng đi đâu rồi?”
“Vừa rồi nô tì còn thấy nàng đi về phòng tiểu thư, chẳng lẽ tiểu thư không thấy nàng sao?”
Hạ Thụy Bội giống như bị châm một phát: “Ngươi nói rõ xem? Nàng quả thật đi về phía này?”
Tiểu nha hoàn khó hiểu, nhưng khẳng định nói: “Đúng vậy, nô tì tận mắt nhìn thấy nàng bưng tổ yến đi tới, còn chào nàng một câu, nàng nói muốn nhân lúc tổ yên còn nóng mang tới cho ngài ăn.”
Yến Nhi rõ ràng tới đây nhưng chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ nàng đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của mình và phụ nhân kia? Hạ Thụy Bội vô lực phất phất tay: “Ngươi lui xuống đi, thấy Yến Nhi bảo nàng đến phòng ta.”
Không bao lâu, Yến Nhi đầu đầy mồ hôi chạy tới: “Tiểu thư tìm nô tì?”
“Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?” Giọng điệu Hạ Thụy Bội không tốt.
“Nô tì đi hấp tổ yến cho tiểu thư.” Yến Nhi vặn vẹo góc áo, nhìn qua rất bất an.
“Tổ yến của ngươi đâu?”
“Vẫn đang hấp ở trong phòng bếp ạ.”
“Nói bậy! Rõ ràng vừa rồi có người thấy ngươi bưng tổ yến, vì sao không thấy tổ yến đâu, ngươi còn nói đang hấp ở phòng bếp sao?”
“Bẩm tiểu thư, vừa rồi nô tì nói là đi hấp tổ yến, chứ không phải bưng tổ yến.” Yến Nhi cẩn thận trả lời, trên đầu mũi lại nhỏ mồ hôi.
Hạ Thụy Bội thấy vậy khẳng định Yến Nhi đã biết điều gì, nhắm hai mắt lại: “Ngươi đi hấp tổ yến đi.”
Yến Nhi cúi đầu lui ra ngoài, thấy xung quanh không có người, nàng từ trong phòng lấy ra một túi đồ nhỏ, đi đến bên trong hoa viên, nàng căn bản không chú ý tới Hạ Thụy Bội vẫn nhẹ chân nhẹ tay luôn theo sát sau lưng nàng.
Yến Nhi đi đến bên một giếng nước, nhìn chung quanh một cái, mở túi đồ ra, lấy từ bên trong ra một cái bát vỡ dính đầy bụi đất, đen xì, còn sót lại một chút tổ yến vừa nhão vừa dính ném vào trong giếng. Nàng thở phào một cái, cẩn thận múc một thùng nước giặt miếng vải gói đồ, chuẩn bị trở về.
Nàng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Thụy Bội cười như không cười đứng ở phía sau: “Yến Nhi, ngươi đang làm gì đó?”
Yến Nhi hoảng sợ quỳ xuống: “Xin tiểu thư tha mạng, nô tì không cẩn thận làm vỡ bát cháo tổ yến của tiểu thư, bởi vì quá sợ bị trừng phạt, cho nên mới…”
“Vì sao ngươi lại làm vỡ bát cháo tổ yến của ta? Tại sao không cẩn thận như vậy? Từ nhỏ đến lớn, ngươi làm chuyện gì cũng luôn tận tâm, tại sao hôm nay lại sơ ý như vậy?” Hạ Thụy Bội tươi cười rất kỳ quái.
“Đó là bởi vì, không biết nô tì giẫm phải cái gì, lòng bàn chân trượt ngã, cầm không chắc… xin tiểu thư tha mạng.” Yến Nhi sợ hãi không biết nói sao cho phải.
Hạ Thụy Bội cúi đầu, khẽ nói: “Là bởi vì ngươi nghe thấy chuyện gì đó đáng sợ đúng không?”
“Nô tì không có, nô tì không có nghe thấy cái gì.”
Hạ Thụy Bội hạ mắt xuống: “Bỏ đi, cũng chỉ là một cái bát thôi, đứng lên đi, sau này cẩn thận một chút.”
Yến Nhi không ngờ Hạ Thụy Bội lại thoải mái tạm tha cho nàng như vậy, vội dập đầu một cái với Hạ Thụy Bội, vui mừng đứng lên, đã thấy Hạ Thụy Bội chỉ về phía sau lưng nàng kinh ngạc nói: “Tín Nhi? Tại sao ngươi lại trở về?”
Tín Nhi đã trở về? Yến Nhi nhanh chóng quay đầu lại, nhưng sau lưng nàng không có một bóng người, tiếp theo nàng cảm thấy phía sau ót của mình đau nhói lên, bên trong trời đất quay cuồng, điều cuối cùng nàng nhìn thấy chính là ánh mắt dữ tợn của Hạ Thụy Bội.
Hạ Thụy Hi nghe nói người của Triệu phủ doãn tới, quấn lấy Hạ lão gia làm loạn không thể tách ra, vội sai Uyển Nhi đi đến tiền viện tìm hiểu tin tức. Uyển Nhi đi lâu không thấy về, nàng không khỏi có vài phần lo lắng: “Thuần Nhi, ngươi tiếp tục đi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhị tiểu thư đừng vội, không phải chuyện lớn gì đâu.” Một vị phụ nhân cười cười nói nói ở trước mặt nàng cúi người thi lễ, người vào từ khi nào, bà vú trông chừng ở bên ngoài cũng không hề hay biết.
Hạ Thụy Hi nhìn người này, nàng chưa từng gặp, không quen biết, thản nhiên nhìn Thuần Nhi. Thuần Nhi hiểu ý, tiến lên mắng: “Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào? Không có quy củ như vậy, đi ra ngoài!”
Phụ nhân kia đưa tay đẩy Thuần Nhi ra: “Cô nương chớ để lỡ đại sự của tiểu thư nhà ngươi, một khi hối hận cũng không kịp nữa, ta tới giúp Nhị tiểu thư giải quyết tình thế khẩn cấp trước mắt.”
Thuần Nhi liếc mắt nhìn Hạ Thụy Hi một cái, thấy Hạ Thụy Hi không nói gì, liền cười lạnh nói: “Tiểu thư nhà ta có chuyện lớn gì cần ngươi tới giải quyết tình thế khẩn cấp? Người đâu! Đem mụ điên liên thuyên này đi ra ngoài!”
Phụ nhân kia cười lạnh: “Nhị tiểu thư, cho dù cô không để ý đến thanh danh của mình, cũng nên quan tâm một chút đến gia sản của cha mẹ cô chứ? Hiện giờ có người nhòm đến gia sản nhà cô như hổ rình mồi, muốn hại cả nhà cô, cô cứ thờ ơ như vậy sao?”
Hạ Thụy Hi mặt không thay đổi nói: “Nói đi, cho ngươi thời gian uống một chén trà. Thuần Nhi, ngươi đi ra bên ngoài trông chừng.”
Phụ nhân tươi cười rạng rỡ: “Hiện giờ có người mạo danh quý phủ, đi tới chỗ Triệu phủ doãn dâng cao trạng. Nói có sơn tặc bắt cóc Nhị tiểu thư, giết nô tì Hạ gia. Không biết Nhị tiểu thư biết việc này không?” Mụ thấy Hạ Thụy Hi không lên tiếng, lại nói: “Chắc tin tức còn chưa truyền tới, sau này tiểu thư liền biết lời ta nói không giả.”
“Vậy thì sao?” Hạ Thụy Hi không kiên nhẫn ngắt lời mụ.
Phụ nhân nói: “Đây là kẻ có tâm bất lương! Ta thay người có lòng tốt tới đưa tin, mong Nhị tiểu thư nghĩ kế vì thanh danh của mình, nhàn vạn lần không nên trúng mưu kẻ xấu. Hôm qua Nhị tiểu thư xuống núi bằng kiệu nhỏ, rất nhiều người đều nhìn thấy, tại sao lại bị sơn tặc bắt được? Đây hoàn toàn là bịa đặt, ngậm máu phun người, ngài nói có phải không?”
“Đúng thì sao mà không đúng thì sao?”
“Nếu như đúng, tất cả đều vui vẻ. Nếu không đúng, chỉ sợ có kẻ như nguyện, chủ nhân nhà ta chịu thiệt thòi, quý phủ cũng không được bình an. Quý phủ cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà thôi, còn bên kia, là quý nhân cao quý, thử hỏi, cánh tay sao vắt được qua đùi? Chỉ sợ đến lúc đó quý phủ sẽ rơi vào hoàn cảnh nào cũng không biết nữa.”
“Bốp!” Hạ Thụy Hi vung mạnh tay giáng cho khuôn mặt đáng ghét của phụ nhân một bạt tai: “Cẩu nô tài! Vẫn không khóc được cách nói tiếng người lại đến đây cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chủ nhân của ngươi bảo ngươi đến truyền lời như vậy phải không? Nói vậy nếu chuyện này ngươi lo liệu không xong, chủ nhân của ngươi chắc chắn chém ngươi cho chó ăn rồi? Có tin ta ngay lập tức trói ngươi lại giải lên quan phủ không? Đừng cho rằng ta không thể làm gì ngươi, coi ngươi như mụ trộm vặt đánh chết cũng được nữa là.”
Phụ nhân kia chật vật che mặt, không cam lòng đến cực điểm rồi không dám trả đòn, con ngươi chớp nháy nhìn Hạ Thụy Hi: “Nhị tiểu thư nguôi giận, ta chỉ đến truyền lời. Hai bên giao chiến, cũng đâu có giết sử giả.”
Hạ Thụy Hi hung tợn nhe nanh rít lên một chữ: “Cút!” Tuy rằng lời nói của phụ nhân này rất khó nghe, nhưng phần lớn đều là nói thật. Hạ gia không thể bị cuốn vào giữa cuộc phân tranh của Triệu Minh Thao và kẻ địch trốn ở sau lưng kia.
Đợi phụ nhân kia đi rồi, Hạ Thụy Hi nhanh chóng sai Thuần Nhi đem tin tức này đưa cho Hạ lão gia. Hạ lão gia bảo Thuần Nhi nói cho nàng biết: Tất cả ông đã sớm có tính toán, bảo nàng không cần lo lắng.
Cùng lúc đó, cửa phòng Hạ Thụy Bội vốn đã đóng chặt bị người gõ vang. Hạ Thụy Bội mệt mỏi nôn nóng, vốn đã hoảng như chim sợ cành cong, lập tức nổi trận lôi đình: “Cút! Không phải ta đã nói không cho ai đến quấy rầy ta sao?”
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, Hạ Thụy Bội gần lên giận dữ: “Yến Nhi? Yến Nhi? Đi xem xem rốt cuộc là tên nô tài chết bầm không có mắt nào?”
Yến Nhi cũng không trả lời nàng như bình thường, những nha hoàn bà vú khác trong phòng nàng cũng không xuất hiện, tiếng đập cửa ngược lại càng vang lên dồn dập.
Đám nô tài chết bầm đó chắc đều chạy tới xun xoe với Hạ Thụy Hi rồi, Hạ Thụy Bội hận đến nghiến răng, đành phải tự mình đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một phụ nhân lạ mặt, cười híp mắt nhìn nàng.
Hạ Thụy Bội cẩn thận cảnh giác, lui ra sau một bước, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Phụ nhân kia mỉm cười phúc phúc với nàng, không mời tự tiến vào, đánh giá chung quanh phòng Hạ Thụy Bội một chút, nói: “Xem ra tiểu thư con nhà giàu có nhất Tây Kinh, cũng chẳng có gì đặc biệt? Ta còn tưởng rằng trong phòng này bên ngoài nhìn chẳng ra gì, nhưng bên trong cung vàng điện ngọc cơ? Ai ngờ lại tồi tàn đến nhường này.”
Ý xem thường trong giọng nói của mụ chọc giận Hạ Thụy Bội: “Ngươi nói cái gì? Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào? Cút ra ngoài! Người đâu! Mau đem con mụ điên không biết điều này đuổi ra cho ta!”
“Ai nha, Tam tiểu thư, ngài nguôi giận. Đợi ta đem lời của Triệu công tử nói cho ngài nghe, xong ngài đuổi người cũng không muộn a?”
“Ngươi…” Hạ Thụy Bội giống như rắn độc cắn một cú, hoảng sợ há to miệng, ngây ngốc nhìn phụ nhân kia.
Phụ nhân kia nói: “Triệu công tử bảo ta chuyển lời tới Tam tiểu thư, hôm qua ngài ấy chưa từng gặp ngài ở Van Phật Tự, cũng chưa từng nói chuyện gì với ngài. Còn ngài cũng chưa từng rời khỏi chùa, cũng chưa từng gặp qua người nào bộ dạng khả nghi, các ngài không gặp qua đám nha hoàn bà vú đó, nếu không phải bị kẻ xấu lừa bán, cũng chính là nô tài bỏ trốn, không biết tung tích. Nếu có người ngoài hỏi tới, xin Tam tiểu thư hãy nhớ rõ.”
Hạ Thụy Bội dừng lại một chút lập tức phản ứng: “Ta chưa từng gặp ai là Triệu công tử? Làm sao lại nói chuyện gì với hắn được? Ngươi đừng vội nói bậy!”
“Ta không nói bậy, Tam tiểu thư nhớ rõ là tốt rồi, công tử hỏi ngài, hôm qua ai đưa Nhị tiểu thư đi?”
“Chính hắn cũng không biết, làm sao ta biết được? Ngươi nói xong rồi, còn không mau đi đi!”
Phụ nhân kia thản nhiên cười gật đầu: “Xem ra Tam tiểu thư thật sự không biết, ta chỉ nhắc nhở ngài một câu, nếu như để Hạ lão gia biết chuyện này, ngài nói xem, ông ấy và Nhị tiểu thư sẽ đối đãi với ngài ra sao?”
“Ngươi có ý gì?” sau khi hốt hoảng Hạ Thụy Bội đã bình tĩnh lại, nheo mắt nhìn phụ nhân kia: “Muốn uy hiếp ta? Ta chẳng làm gì cả, ngược lại còn cứu Nhị tỷ ta, các ngươi nói xem cha ta và Nhị tỷ có tin tưởng hay không, cho dù biết rồi, cũng sẽ không làm gì ta. Còn về phần vị công tử kia, ngươi hãy bảo hắn tự cầu phúc cho mình đi.”
“Ha ha, nếu Tam tiểu thư không sợ, công tử nha ta vừa văn buông tay buông chân không làm nữa, nếu như Hạ lão gia biết việc này, sẽ đem Tam tiểu thư gả ra ngoài luôn mất.” Phụ nhân kia đi tới cửa quay đầu lại nhẹ giọng nói một câu: “Quên chưa chúc mừng Tam tiểu thư, Tôn gia đã chuẩn bị phòng tân hôn xong xuôi, chỉ chờ tới lúc cưới con dâu vào cửa.”
Ngũ tạng Hạ Thụy Bội thiêu đốt, trơ mắt nhìn phụ nhân kia đi ra cửa, nhanh chóng biến mất trong vườn hoa và cây tùng. Nàng ngồi yên một lát, bốc phát thét một tiếng chói tai: “Yến Nhi! Con điếm kia, ngươi chết ở đâu rồi?”
Một tiểu nha hoàn tên Mễ Nhi vội vàng chạy vào: “Tiểu thư, ngài tìm Yến Nhi sao?”
“Đúng vậy, nàng đi đâu rồi?”
“Vừa rồi nô tì còn thấy nàng đi về phòng tiểu thư, chẳng lẽ tiểu thư không thấy nàng sao?”
Hạ Thụy Bội giống như bị châm một phát: “Ngươi nói rõ xem? Nàng quả thật đi về phía này?”
Tiểu nha hoàn khó hiểu, nhưng khẳng định nói: “Đúng vậy, nô tì tận mắt nhìn thấy nàng bưng tổ yến đi tới, còn chào nàng một câu, nàng nói muốn nhân lúc tổ yên còn nóng mang tới cho ngài ăn.”
Yến Nhi rõ ràng tới đây nhưng chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ nàng đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của mình và phụ nhân kia? Hạ Thụy Bội vô lực phất phất tay: “Ngươi lui xuống đi, thấy Yến Nhi bảo nàng đến phòng ta.”
Không bao lâu, Yến Nhi đầu đầy mồ hôi chạy tới: “Tiểu thư tìm nô tì?”
“Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?” Giọng điệu Hạ Thụy Bội không tốt.
“Nô tì đi hấp tổ yến cho tiểu thư.” Yến Nhi vặn vẹo góc áo, nhìn qua rất bất an.
“Tổ yến của ngươi đâu?”
“Vẫn đang hấp ở trong phòng bếp ạ.”
“Nói bậy! Rõ ràng vừa rồi có người thấy ngươi bưng tổ yến, vì sao không thấy tổ yến đâu, ngươi còn nói đang hấp ở phòng bếp sao?”
“Bẩm tiểu thư, vừa rồi nô tì nói là đi hấp tổ yến, chứ không phải bưng tổ yến.” Yến Nhi cẩn thận trả lời, trên đầu mũi lại nhỏ mồ hôi.
Hạ Thụy Bội thấy vậy khẳng định Yến Nhi đã biết điều gì, nhắm hai mắt lại: “Ngươi đi hấp tổ yến đi.”
Yến Nhi cúi đầu lui ra ngoài, thấy xung quanh không có người, nàng từ trong phòng lấy ra một túi đồ nhỏ, đi đến bên trong hoa viên, nàng căn bản không chú ý tới Hạ Thụy Bội vẫn nhẹ chân nhẹ tay luôn theo sát sau lưng nàng.
Yến Nhi đi đến bên một giếng nước, nhìn chung quanh một cái, mở túi đồ ra, lấy từ bên trong ra một cái bát vỡ dính đầy bụi đất, đen xì, còn sót lại một chút tổ yến vừa nhão vừa dính ném vào trong giếng. Nàng thở phào một cái, cẩn thận múc một thùng nước giặt miếng vải gói đồ, chuẩn bị trở về.
Nàng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Thụy Bội cười như không cười đứng ở phía sau: “Yến Nhi, ngươi đang làm gì đó?”
Yến Nhi hoảng sợ quỳ xuống: “Xin tiểu thư tha mạng, nô tì không cẩn thận làm vỡ bát cháo tổ yến của tiểu thư, bởi vì quá sợ bị trừng phạt, cho nên mới…”
“Vì sao ngươi lại làm vỡ bát cháo tổ yến của ta? Tại sao không cẩn thận như vậy? Từ nhỏ đến lớn, ngươi làm chuyện gì cũng luôn tận tâm, tại sao hôm nay lại sơ ý như vậy?” Hạ Thụy Bội tươi cười rất kỳ quái.
“Đó là bởi vì, không biết nô tì giẫm phải cái gì, lòng bàn chân trượt ngã, cầm không chắc… xin tiểu thư tha mạng.” Yến Nhi sợ hãi không biết nói sao cho phải.
Hạ Thụy Bội cúi đầu, khẽ nói: “Là bởi vì ngươi nghe thấy chuyện gì đó đáng sợ đúng không?”
“Nô tì không có, nô tì không có nghe thấy cái gì.”
Hạ Thụy Bội hạ mắt xuống: “Bỏ đi, cũng chỉ là một cái bát thôi, đứng lên đi, sau này cẩn thận một chút.”
Yến Nhi không ngờ Hạ Thụy Bội lại thoải mái tạm tha cho nàng như vậy, vội dập đầu một cái với Hạ Thụy Bội, vui mừng đứng lên, đã thấy Hạ Thụy Bội chỉ về phía sau lưng nàng kinh ngạc nói: “Tín Nhi? Tại sao ngươi lại trở về?”
Tín Nhi đã trở về? Yến Nhi nhanh chóng quay đầu lại, nhưng sau lưng nàng không có một bóng người, tiếp theo nàng cảm thấy phía sau ót của mình đau nhói lên, bên trong trời đất quay cuồng, điều cuối cùng nàng nhìn thấy chính là ánh mắt dữ tợn của Hạ Thụy Bội.
Hạ Thụy Hi nghe nói người của Triệu phủ doãn tới, quấn lấy Hạ lão gia làm loạn không thể tách ra, vội sai Uyển Nhi đi đến tiền viện tìm hiểu tin tức. Uyển Nhi đi lâu không thấy về, nàng không khỏi có vài phần lo lắng: “Thuần Nhi, ngươi tiếp tục đi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhị tiểu thư đừng vội, không phải chuyện lớn gì đâu.” Một vị phụ nhân cười cười nói nói ở trước mặt nàng cúi người thi lễ, người vào từ khi nào, bà vú trông chừng ở bên ngoài cũng không hề hay biết.
Hạ Thụy Hi nhìn người này, nàng chưa từng gặp, không quen biết, thản nhiên nhìn Thuần Nhi. Thuần Nhi hiểu ý, tiến lên mắng: “Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào? Không có quy củ như vậy, đi ra ngoài!”
Phụ nhân kia đưa tay đẩy Thuần Nhi ra: “Cô nương chớ để lỡ đại sự của tiểu thư nhà ngươi, một khi hối hận cũng không kịp nữa, ta tới giúp Nhị tiểu thư giải quyết tình thế khẩn cấp trước mắt.”
Thuần Nhi liếc mắt nhìn Hạ Thụy Hi một cái, thấy Hạ Thụy Hi không nói gì, liền cười lạnh nói: “Tiểu thư nhà ta có chuyện lớn gì cần ngươi tới giải quyết tình thế khẩn cấp? Người đâu! Đem mụ điên liên thuyên này đi ra ngoài!”
Phụ nhân kia cười lạnh: “Nhị tiểu thư, cho dù cô không để ý đến thanh danh của mình, cũng nên quan tâm một chút đến gia sản của cha mẹ cô chứ? Hiện giờ có người nhòm đến gia sản nhà cô như hổ rình mồi, muốn hại cả nhà cô, cô cứ thờ ơ như vậy sao?”
Hạ Thụy Hi mặt không thay đổi nói: “Nói đi, cho ngươi thời gian uống một chén trà. Thuần Nhi, ngươi đi ra bên ngoài trông chừng.”
Phụ nhân tươi cười rạng rỡ: “Hiện giờ có người mạo danh quý phủ, đi tới chỗ Triệu phủ doãn dâng cao trạng. Nói có sơn tặc bắt cóc Nhị tiểu thư, giết nô tì Hạ gia. Không biết Nhị tiểu thư biết việc này không?” Mụ thấy Hạ Thụy Hi không lên tiếng, lại nói: “Chắc tin tức còn chưa truyền tới, sau này tiểu thư liền biết lời ta nói không giả.”
“Vậy thì sao?” Hạ Thụy Hi không kiên nhẫn ngắt lời mụ.
Phụ nhân nói: “Đây là kẻ có tâm bất lương! Ta thay người có lòng tốt tới đưa tin, mong Nhị tiểu thư nghĩ kế vì thanh danh của mình, nhàn vạn lần không nên trúng mưu kẻ xấu. Hôm qua Nhị tiểu thư xuống núi bằng kiệu nhỏ, rất nhiều người đều nhìn thấy, tại sao lại bị sơn tặc bắt được? Đây hoàn toàn là bịa đặt, ngậm máu phun người, ngài nói có phải không?”
“Đúng thì sao mà không đúng thì sao?”
“Nếu như đúng, tất cả đều vui vẻ. Nếu không đúng, chỉ sợ có kẻ như nguyện, chủ nhân nhà ta chịu thiệt thòi, quý phủ cũng không được bình an. Quý phủ cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà thôi, còn bên kia, là quý nhân cao quý, thử hỏi, cánh tay sao vắt được qua đùi? Chỉ sợ đến lúc đó quý phủ sẽ rơi vào hoàn cảnh nào cũng không biết nữa.”
“Bốp!” Hạ Thụy Hi vung mạnh tay giáng cho khuôn mặt đáng ghét của phụ nhân một bạt tai: “Cẩu nô tài! Vẫn không khóc được cách nói tiếng người lại đến đây cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chủ nhân của ngươi bảo ngươi đến truyền lời như vậy phải không? Nói vậy nếu chuyện này ngươi lo liệu không xong, chủ nhân của ngươi chắc chắn chém ngươi cho chó ăn rồi? Có tin ta ngay lập tức trói ngươi lại giải lên quan phủ không? Đừng cho rằng ta không thể làm gì ngươi, coi ngươi như mụ trộm vặt đánh chết cũng được nữa là.”
Phụ nhân kia chật vật che mặt, không cam lòng đến cực điểm rồi không dám trả đòn, con ngươi chớp nháy nhìn Hạ Thụy Hi: “Nhị tiểu thư nguôi giận, ta chỉ đến truyền lời. Hai bên giao chiến, cũng đâu có giết sử giả.”
Hạ Thụy Hi hung tợn nhe nanh rít lên một chữ: “Cút!” Tuy rằng lời nói của phụ nhân này rất khó nghe, nhưng phần lớn đều là nói thật. Hạ gia không thể bị cuốn vào giữa cuộc phân tranh của Triệu Minh Thao và kẻ địch trốn ở sau lưng kia.
Đợi phụ nhân kia đi rồi, Hạ Thụy Hi nhanh chóng sai Thuần Nhi đem tin tức này đưa cho Hạ lão gia. Hạ lão gia bảo Thuần Nhi nói cho nàng biết: Tất cả ông đã sớm có tính toán, bảo nàng không cần lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.