Chương 64: Sinh tử (4)
Ý Thiên Trọng
12/03/2017
Hạ lão gia bị người của Triệu phủ doãn mang đi, tuy rằng cô bốn nhanh chóng chạy tới trấn thủ, Hạ phủ vẫn rối loạn hết cả lên. Bọn hạ nhân túm năm tụm ba tụ tập lại một góc, nhỏ giọng thảo luận không biết lão gia nhà mình rốt cuộc đã làm chuyện phạm pháp gì, có nhân sĩ nhạy bén tuyên bố, bởi vì tiểu thư mê tín nhất quyết đòi phải thắp được nén hương đầu tiên đắc tội với quý nhân, lại có người tuyên bố, là bởi vì bọn nô tài bỏ trốn tố cáo Hạ lão gia, nhưng đám nô tài bỏ trốn tố cáo Hạ lão gia chuyện gì vậy? Không ai biết được.
Tỷ muội Hạ Thụy Hi đều có tâm sự, đều cả đêm không ngủ. Đặc biệt là Hạ Thụy Bội, tuy rằng từ trong miệng phụ nhân kia biết rằng, Triệu Minh Thao không đem chuyện nàng bán đứng Hạ Thụy Hi nói ra, nhưng rốt cuộc vì làm chuyện trái với lương tâm, trong lòng khó tránh khỏi bất an, ban đêm dẫn theo tiểu nha hoàn Mễ Nhi bảo là muốn đi thăm Hạ Thụy Hi.
Tới viện của Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Bội đuổi bà vú trông cửa đi, bảo Mễ Nhi ở lại coi chừng dùm, tự mình lặng lẽ đi đến bên cửa phòng Hạ Thụy Hi, đứng ngoài nghe xem bên trong đang nói gì, có liên quan tới nàng không. Đứng đó nửa ngày, chỉ thấy trong phòng Hạ Thụy Hi có người trằn trọc không ngủ được, thỉnh thoảng có tiếng Thuần Nhi hỏi: “Trên người tiểu thư đau đến vậy sao? Tên súc sinh chết bằm đó, quả thực không phải là người!”
Uyển Nhi may mắn nói: “A di đà Phật. May mà có Phật tổ phù hộ. Tam tiểu thư cũng thật lợi hại.”
Sau khi Hạ Thụy Hi ậm âm ừ ừ lên tiếng, tất cả đều yên tĩnh lại.
Hạ Thụy Bội lại đứng thêm một chút, mới yên tâm rời đi.
Lúc Hạ lão gia từ chỗ Triệu phủ doãn trở về, đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Quần áo Hạ lão gia nhiều nếp nhăn, trong mắt toàn tơ máu, môi cũng khô nẻ, sống lưng cũng thẳng tắp. Ông cho người đi gọi hai tỷ muội Hạ Thụy Hi, dặn dò một phen, nhanh chóng thay đổi sang quần áo sạch sẽ, chẳng uống kịp một ngụm nước, lại lập tức đi ra ngoài, tìm bị Duệ Vương điện hạ từng giúp đỡ ông kia.
Hạ Thụy Hi trong lòng bất ổn, nàng không ngờ chuyện hôm qua lại có thể có nhiều phiền phức như vậy. Thật sự có người mạo danh Hạ Gia đi đến cáo trạng với Triệu phủ doãn, nói là có sơn tắc bắt cóc Hạ gia Nhị tiểu thư còn giết chết mấy nô bộc, chứng cớ là mấy cỗ thi thể cùng hai nha hoàn bà vú còn sống. Hai nha hoàn bà vú còn sống kia đã bị đưa đến Phủ của Triệu đại nhân làm nhân chứng, thanh thiên bạch nhật, đường đường dưới chân thiên tử, lại xảy ra chuyện như vậy, cần Hạ lão gia phối hợp điều tra, bắt cho bằng được tên sơn tặc to gan lớn mật kia.
Có người muốn nhân sự kiện này rêu rao kéo Triệu Minh Thao xuống ngựa, lại khiến cho thanh danh Hạ gia bị hao tổn, kẻ trốn ở sau lưng kia ngư ông đắc lợi. Hạ lão gia dặn dò những người biết chuyện này rằng, mặc kệ người nào hỏi tới, đều phải kiên quyết nói rằng việc này là hoàn toàn bịa đặt, chuyện hai tỷ muội Hạ Thụy Hi hôm qua xuống núi có rất nhiều người nhìn thấy, làm sao lại có chuyện Hạ Thụy Hi bị người khác bắt đi được đây? Không chỉ như thế, Hạ lão gia còn muốn xin Triệu phủ doãn điều tra rõ chuyện này, rốt cuộc ai muốn phá hoại thanh danh con gái nhà ông?
“Nhị tỷ, chân của tỷ còn đau không?” Hạ Thụy Bội đáng thương giữ chặt Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi nhíu mày: “Đỡ nhiều rồi. Nếu không có chuyện gì khác, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Tỷ đang oán ta mời tỷ đi xem hoa đài, mới có thể để cho tỷ phải chịu qua khiếp nạn đó sao? Nhưng lúc ấy rõ ràng ta đã bảo tỷ rằng không nên đi xa, tỷ cứ không nghe.” Hạ Thụy Bội vẫn giữ chặt áo nàng không tha.
Một ngọn lửa vô danh trong lòng Hạ Thụy Hi “bùng” phát, nàng chăm chú nhìn Hạ Thụy Bội, nói từng chữ một: “Ta đã từng trách muội một lời nào chưa? Hiện tại muội đến nói những lời này với ta, có phải muốn giải thích gì cho ta hay không, hay là cúng tại ta không nghe lời muội nói, cho nên ngay sau đó muội cũng bị hoảng sợ?”
Hạ Thụy Hi bị lửa giận cùng căm hận không che dấu trong mắt nàng dọa sợ, ngượng ngùng rút tay về. Hạ Thụy Hi vung tay áo bước đi, Uyển Nhi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, bất kể như thế nào, dẫu gì cũng là Tam tiểu thư cứu ngài.”
Hạ Thụy Hi nghe vậy, cố nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn nói: “Bội Bội, ta bị hoảng sợ quá độ, tâm tình không tốt, trên người cũng không thoải mái, tính tình có chút nóng nảy, muội đừng trách ta.”
Hạ Thụy Bội vội đáp: “Không đâu, không đâu. Tỷ không thoải mái, phải nghỉ ngơi đi.” Thấy Hạ Thụy Hi đi xa, Hạ Thụy Bội đột nhiên nói: “Nha đầu Yến Nhi kia, tại sao chẳng thấy nàng ta đâu cả? Mễ Nhi, ngươi đi tìm nàng xem, xem rốt cuộc nàng đi đâu rồi? Hôm qua chạy lung tung một vòng liền không thấy đâu nữa.”
Yến Nhi mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, điều này làm cho từ trên xuống dưới bên trong biệt viện Hạ Phủ lâm vào tình trạng khủng hoảng. Người cuối cùng nhìn thấy Yến Nhi là tiểu nha hoàn Mễ Nhi trong viện của Hạ Thụy Bội, lúc ấy Mễ Nhi tận mắt nhìn thấy nàng ta bưng tổ yến đi đến phòng Tam tiểu thư, Tam tiểu thư lại cho người đi khắp nơi tìm nàng, hơn nữa cũng không tìm được.
Phản ứng đầu tiên của Hạ lão gia và Hạ Thụy Hi nghe nói chuyện này chính là, Yến Nhi nhất định bị người của kẻ có ý đồ riêng kia bắt đi, vì phòng ngừa loại chuyện như vậy lại phát sinh, Hạ lão gia sắp xếp nhân công tuần tra cả ngày lẫn đêm, trọng điểm là khuê phòng của hai cô con gái, lại đắc biệt đi nhờ Mộc Phỉ đến hỗ trợ. Hạ Thụy Hi tất nhiên là nắm lấy cơ hội cùng Mộc Phỉ nói chuyện về vị sư phụ điên kia, Cho dù nàng không gặp được vị đồng hương này, nhưng nghe một vài chuyện về vị đồng hương ấy, cũng có thể khiến nàng an ủi một chút cảm giác cô độc trong lòng, cảm giác mình không hề cô độc.
Chuyện Hạ Thụy Hi thích nói chuyện cùng Mộc Phỉ bị người nói tới tai cô bốn, cô bốn tự coi mình là người giám sát đức hạnh của tỷ muội Hạ Thụy Hi nổi giận đùng đùng gọi Hạ Thụy Hi đến giáo huấn nửa ngày, muốn nàng thế không được chủ động cùng nam tử lạ mặt nói nhiều lời, nhất định tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, coi trọng thanh danh của mình.
Tuy Hạ Thụy Hi đáp ứng rồi, nhưng vẫn làm theo ý mình. Cô bốn liền tự mình đi tìm Mộc Phỉ, tuy lúc ấy Mộc Phỉ cười ha ha, trêu chọc cô bốn vài câu, cũng bằng lòng không nói chuyện với Hạ Thụy Hi nữa, khiến cho Hạ Thụy Hi vô cùng buồn bực. Nàng đã từng cho rằng, vị này từng được đại hiệp người hiện đại dạy dỗ, không câu nệ lễ giáo, có thể trở thành người thân thiết nhất của nàng, kết quả hắn khiến cho nàng thất vọng rồi, hắn chỉ có vẻ bề ngoài tiêu sái không chịu trói buộc, bên trong cũng chẳng khác gì người cùng thời đại này.
Thế giới bên ngoài loạn lên hết cả, từ khi có hai vị hoàng thân can dự vào, hai hạ nhân Hạ gia bị nhốt trong đại lao của Triệu phủ doãn tử vong không bình thường, tăng nhân Vạn Phật Tự, khách hành hương, Tứ thiếu gia Âu gia ra làm nhân chứng tiếp theo, Chuyện tiểu thư Hạ gia bị bắt cóc diễn biến thành chuyện một đám nô tài bỏ trốn bịa đặt hãm hại chủ nhân, cuối cùng chẳng ai quan tâm.
Châu chấu không bắt được ve sầu, chim sẻ cũng không bắt được châu chấu. Tất cả giống như trở về vạch xuất phát, ngoại trừ trong phòng Hạ Thụy Bội đồng thời thiếu mất hai nha hoàn, một là Tín Nhi chết ở trong đại lao, người kia là Yến Nhi cũng mất tích khó hiểu.
Cô bốn thấy bên người Hạ Thụy Bội không có đại nha hoàn hầu hạ, liền bảo Hạ Thụy Hi đem Uyển Nhi tạm thời cấp cho Hạ Thụy Bội dùng tạm, đợi khi tìm được nha hoàn thích hợp, sẽ để Uyển Nhi trở về.
Uyển Nhi vừa nghe thấy tin này, một mình trốn ở trong phòng rơi lệ. Tất cả mọi người đều nhớ, Hạ Thụy Bội từng bảo Hạ Thụy Hi muốn dùng Yến Nhi để đổi lấy Uyển Nhi, kể từ đó đến giờ, Hạ Thụy Bội nhất định vô cùng vui mừng, nhất định chắc chắn sẽ không thả Uyển Nhi đi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Thụy Bội không chút do dự cự tuyệt, lý do là so với nàng Hạ Thụy Hi càng cần có người hầu hạ hơn, bảo cô bốn cứ tùy chọn phân công cho nàng một nha hoàn tuổi lớn một chút, động tác nhanh nhẹn một chút là được.
Trải qua một hồi nguy hiểm, người nhà Hạ gia chưa kịp thở lấy hơi, vấn đề mới lại theo nhau mà đến.
Tỷ muội Hạ Thụy Hi đều có tâm sự, đều cả đêm không ngủ. Đặc biệt là Hạ Thụy Bội, tuy rằng từ trong miệng phụ nhân kia biết rằng, Triệu Minh Thao không đem chuyện nàng bán đứng Hạ Thụy Hi nói ra, nhưng rốt cuộc vì làm chuyện trái với lương tâm, trong lòng khó tránh khỏi bất an, ban đêm dẫn theo tiểu nha hoàn Mễ Nhi bảo là muốn đi thăm Hạ Thụy Hi.
Tới viện của Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Bội đuổi bà vú trông cửa đi, bảo Mễ Nhi ở lại coi chừng dùm, tự mình lặng lẽ đi đến bên cửa phòng Hạ Thụy Hi, đứng ngoài nghe xem bên trong đang nói gì, có liên quan tới nàng không. Đứng đó nửa ngày, chỉ thấy trong phòng Hạ Thụy Hi có người trằn trọc không ngủ được, thỉnh thoảng có tiếng Thuần Nhi hỏi: “Trên người tiểu thư đau đến vậy sao? Tên súc sinh chết bằm đó, quả thực không phải là người!”
Uyển Nhi may mắn nói: “A di đà Phật. May mà có Phật tổ phù hộ. Tam tiểu thư cũng thật lợi hại.”
Sau khi Hạ Thụy Hi ậm âm ừ ừ lên tiếng, tất cả đều yên tĩnh lại.
Hạ Thụy Bội lại đứng thêm một chút, mới yên tâm rời đi.
Lúc Hạ lão gia từ chỗ Triệu phủ doãn trở về, đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Quần áo Hạ lão gia nhiều nếp nhăn, trong mắt toàn tơ máu, môi cũng khô nẻ, sống lưng cũng thẳng tắp. Ông cho người đi gọi hai tỷ muội Hạ Thụy Hi, dặn dò một phen, nhanh chóng thay đổi sang quần áo sạch sẽ, chẳng uống kịp một ngụm nước, lại lập tức đi ra ngoài, tìm bị Duệ Vương điện hạ từng giúp đỡ ông kia.
Hạ Thụy Hi trong lòng bất ổn, nàng không ngờ chuyện hôm qua lại có thể có nhiều phiền phức như vậy. Thật sự có người mạo danh Hạ Gia đi đến cáo trạng với Triệu phủ doãn, nói là có sơn tắc bắt cóc Hạ gia Nhị tiểu thư còn giết chết mấy nô bộc, chứng cớ là mấy cỗ thi thể cùng hai nha hoàn bà vú còn sống. Hai nha hoàn bà vú còn sống kia đã bị đưa đến Phủ của Triệu đại nhân làm nhân chứng, thanh thiên bạch nhật, đường đường dưới chân thiên tử, lại xảy ra chuyện như vậy, cần Hạ lão gia phối hợp điều tra, bắt cho bằng được tên sơn tặc to gan lớn mật kia.
Có người muốn nhân sự kiện này rêu rao kéo Triệu Minh Thao xuống ngựa, lại khiến cho thanh danh Hạ gia bị hao tổn, kẻ trốn ở sau lưng kia ngư ông đắc lợi. Hạ lão gia dặn dò những người biết chuyện này rằng, mặc kệ người nào hỏi tới, đều phải kiên quyết nói rằng việc này là hoàn toàn bịa đặt, chuyện hai tỷ muội Hạ Thụy Hi hôm qua xuống núi có rất nhiều người nhìn thấy, làm sao lại có chuyện Hạ Thụy Hi bị người khác bắt đi được đây? Không chỉ như thế, Hạ lão gia còn muốn xin Triệu phủ doãn điều tra rõ chuyện này, rốt cuộc ai muốn phá hoại thanh danh con gái nhà ông?
“Nhị tỷ, chân của tỷ còn đau không?” Hạ Thụy Bội đáng thương giữ chặt Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi nhíu mày: “Đỡ nhiều rồi. Nếu không có chuyện gì khác, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Tỷ đang oán ta mời tỷ đi xem hoa đài, mới có thể để cho tỷ phải chịu qua khiếp nạn đó sao? Nhưng lúc ấy rõ ràng ta đã bảo tỷ rằng không nên đi xa, tỷ cứ không nghe.” Hạ Thụy Bội vẫn giữ chặt áo nàng không tha.
Một ngọn lửa vô danh trong lòng Hạ Thụy Hi “bùng” phát, nàng chăm chú nhìn Hạ Thụy Bội, nói từng chữ một: “Ta đã từng trách muội một lời nào chưa? Hiện tại muội đến nói những lời này với ta, có phải muốn giải thích gì cho ta hay không, hay là cúng tại ta không nghe lời muội nói, cho nên ngay sau đó muội cũng bị hoảng sợ?”
Hạ Thụy Hi bị lửa giận cùng căm hận không che dấu trong mắt nàng dọa sợ, ngượng ngùng rút tay về. Hạ Thụy Hi vung tay áo bước đi, Uyển Nhi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, bất kể như thế nào, dẫu gì cũng là Tam tiểu thư cứu ngài.”
Hạ Thụy Hi nghe vậy, cố nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn nói: “Bội Bội, ta bị hoảng sợ quá độ, tâm tình không tốt, trên người cũng không thoải mái, tính tình có chút nóng nảy, muội đừng trách ta.”
Hạ Thụy Bội vội đáp: “Không đâu, không đâu. Tỷ không thoải mái, phải nghỉ ngơi đi.” Thấy Hạ Thụy Hi đi xa, Hạ Thụy Bội đột nhiên nói: “Nha đầu Yến Nhi kia, tại sao chẳng thấy nàng ta đâu cả? Mễ Nhi, ngươi đi tìm nàng xem, xem rốt cuộc nàng đi đâu rồi? Hôm qua chạy lung tung một vòng liền không thấy đâu nữa.”
Yến Nhi mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, điều này làm cho từ trên xuống dưới bên trong biệt viện Hạ Phủ lâm vào tình trạng khủng hoảng. Người cuối cùng nhìn thấy Yến Nhi là tiểu nha hoàn Mễ Nhi trong viện của Hạ Thụy Bội, lúc ấy Mễ Nhi tận mắt nhìn thấy nàng ta bưng tổ yến đi đến phòng Tam tiểu thư, Tam tiểu thư lại cho người đi khắp nơi tìm nàng, hơn nữa cũng không tìm được.
Phản ứng đầu tiên của Hạ lão gia và Hạ Thụy Hi nghe nói chuyện này chính là, Yến Nhi nhất định bị người của kẻ có ý đồ riêng kia bắt đi, vì phòng ngừa loại chuyện như vậy lại phát sinh, Hạ lão gia sắp xếp nhân công tuần tra cả ngày lẫn đêm, trọng điểm là khuê phòng của hai cô con gái, lại đắc biệt đi nhờ Mộc Phỉ đến hỗ trợ. Hạ Thụy Hi tất nhiên là nắm lấy cơ hội cùng Mộc Phỉ nói chuyện về vị sư phụ điên kia, Cho dù nàng không gặp được vị đồng hương này, nhưng nghe một vài chuyện về vị đồng hương ấy, cũng có thể khiến nàng an ủi một chút cảm giác cô độc trong lòng, cảm giác mình không hề cô độc.
Chuyện Hạ Thụy Hi thích nói chuyện cùng Mộc Phỉ bị người nói tới tai cô bốn, cô bốn tự coi mình là người giám sát đức hạnh của tỷ muội Hạ Thụy Hi nổi giận đùng đùng gọi Hạ Thụy Hi đến giáo huấn nửa ngày, muốn nàng thế không được chủ động cùng nam tử lạ mặt nói nhiều lời, nhất định tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, coi trọng thanh danh của mình.
Tuy Hạ Thụy Hi đáp ứng rồi, nhưng vẫn làm theo ý mình. Cô bốn liền tự mình đi tìm Mộc Phỉ, tuy lúc ấy Mộc Phỉ cười ha ha, trêu chọc cô bốn vài câu, cũng bằng lòng không nói chuyện với Hạ Thụy Hi nữa, khiến cho Hạ Thụy Hi vô cùng buồn bực. Nàng đã từng cho rằng, vị này từng được đại hiệp người hiện đại dạy dỗ, không câu nệ lễ giáo, có thể trở thành người thân thiết nhất của nàng, kết quả hắn khiến cho nàng thất vọng rồi, hắn chỉ có vẻ bề ngoài tiêu sái không chịu trói buộc, bên trong cũng chẳng khác gì người cùng thời đại này.
Thế giới bên ngoài loạn lên hết cả, từ khi có hai vị hoàng thân can dự vào, hai hạ nhân Hạ gia bị nhốt trong đại lao của Triệu phủ doãn tử vong không bình thường, tăng nhân Vạn Phật Tự, khách hành hương, Tứ thiếu gia Âu gia ra làm nhân chứng tiếp theo, Chuyện tiểu thư Hạ gia bị bắt cóc diễn biến thành chuyện một đám nô tài bỏ trốn bịa đặt hãm hại chủ nhân, cuối cùng chẳng ai quan tâm.
Châu chấu không bắt được ve sầu, chim sẻ cũng không bắt được châu chấu. Tất cả giống như trở về vạch xuất phát, ngoại trừ trong phòng Hạ Thụy Bội đồng thời thiếu mất hai nha hoàn, một là Tín Nhi chết ở trong đại lao, người kia là Yến Nhi cũng mất tích khó hiểu.
Cô bốn thấy bên người Hạ Thụy Bội không có đại nha hoàn hầu hạ, liền bảo Hạ Thụy Hi đem Uyển Nhi tạm thời cấp cho Hạ Thụy Bội dùng tạm, đợi khi tìm được nha hoàn thích hợp, sẽ để Uyển Nhi trở về.
Uyển Nhi vừa nghe thấy tin này, một mình trốn ở trong phòng rơi lệ. Tất cả mọi người đều nhớ, Hạ Thụy Bội từng bảo Hạ Thụy Hi muốn dùng Yến Nhi để đổi lấy Uyển Nhi, kể từ đó đến giờ, Hạ Thụy Bội nhất định vô cùng vui mừng, nhất định chắc chắn sẽ không thả Uyển Nhi đi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Thụy Bội không chút do dự cự tuyệt, lý do là so với nàng Hạ Thụy Hi càng cần có người hầu hạ hơn, bảo cô bốn cứ tùy chọn phân công cho nàng một nha hoàn tuổi lớn một chút, động tác nhanh nhẹn một chút là được.
Trải qua một hồi nguy hiểm, người nhà Hạ gia chưa kịp thở lấy hơi, vấn đề mới lại theo nhau mà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.