Chương 59: Sơn đạo (3)
Ý Thiên Trọng
12/03/2017
Hạ Thụy Hi không khách khí đem bàn tay cực kì bẩn của nàng đặt lên trên lòng bàn tay sạch sẽ móng tay cắt tỉa gọn gàng, thon dài mạnh mẽ của Âu Thanh Cẩn, hắn hơi khó chịu nhíu mày, dùng sức kéo nàng lên.
Hạ Thụy Hi khó khăn nhấc chân lên, Âu Thanh Cẩn cũng cẩn thận giữ khoảng cách trong tình hình đang phải một nửa người đỡ lấy nàng, hai người ngả ngả nghiêng nghiêng đo đến mảnh rừng kia, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ bí mật ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Có phải muội muội của ta tới tìm huynh không?”
“Phải.” Âu Thanh Cẩn lời ít ý nhiều, đưa chiếc khăn bịt mặt vừa rồi của hắn cho nàng, chỉ chỉ bàn chân không đi hài của nàng, bảo nàng bọc nó lại.
Hạ Thụy Hi nhận lấy khăn tay bọc chân lại nói: “Đại vương sơn tặc vừa rồi là Mộc Phỉ?”
“Phải.” Vẩn chỉ có một chữ.
“Còn những sơn tặc khác? Là ai đóng giả vậy?” Hạ Thụy Hi giả vờ không thấy hắn đang mất kiên nhẫn.
“Hòa thượng trong chùa.” Không nhiều hơn một chữ.
Hạ Thụy Hi tiếp tục lớn gan hỏi tiếp: “Chúng ta chạy ra đây, còn Mộc công tử và các vị sư phụ thì sao?” Muốn tốt phải thúc đẩy quan hệ, như thế mới có lợi cho mình, cho nên trước mặt nàng cho dù chỉ là một tảng đá vô tri, nàng cũng muốn cố gắng bắt chuyện làm quen với hắn.
“Mục đích của bọn họ chính vì muốn ta thừa dịp rối loạn cứu ngươi ra, nếu chúng ta đi rồi, bọn họ đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng rút lui. Chẳng có mấy người dám chính diện đối mặt với hoàng tộc cả.” Âu Thanh Cẩn nhìn nàng một cái, dường như đang nói, chỉ có loại người không biết trời cao đất dày như ngươi mới có thể đi trêu chọc loại người này.
“Mấy nha hoàn bà vú nhà ta kia thì sao?” Lúc trước đó nàng thấy bọn họ chạy trốn ra xung quanh, sau đó cuối cùng nàng không biết gì cả.
Âu Thanh Cẩn cười lạnh một tiếng: “Bản thân mình ngươi còn lo không xong, còn đi lo cho bọn họ? Bọn họ có ai quan tâm đến ngươi không? Lúc bỏ chạy có ai lo cho ngươi? Nhìn ngươi lấy một cái? Nô tài như vậy nếu rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ để bọn họ thấy hối hận vì được sinh ra trên đời này.”
Hạ Thụy Hi có chút ngượng ngập, theo như người này giảng giải, có phải đó cũng là một biểu hiện đối nhân xử thế thất bại của nàng? Nhưng sinh tồn là bản năng của con người, nếu đổi lại là nàng, nàng không phải cũng chỉ lo mỗi mình chạy chối chết thôi hay sao? Nàng nói qua một câu: “Bọn họ sợ quá thôi.”
“Hừ! Bọn họ sợ quá ư? Sợ hãi không phải ló do để vong ân bội nghĩa, chủ tử nuôi sống bọn họ, chức trách bọn họ chính là hầu hạ chủ tử, bảo vệ chủ tử cho tốt.”
Rốt cuộc vẫn là cổ nhân, cho dù hắn có thể thoải mái kết giao với người như Mộc Phỉ, nhưng cuối cùng quan niệm vẫn thâm căn cố đế, ví dụ như nô bộc cần phải trung thành, nếu không chính là vong ân bội nghĩa, đáng chết. Hạ Thụy Hi đành nói sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Trở về chùa sao?” Nàng cho rằng tình hình của nàng hiện tại tốt nhất là trở về chùa nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút tiếp tục giả bộ tươi tỉnh bình thường, như vậy mới không để người khác đặt điều.
“Không, cô ngươi đã bảo Uyển Nhi giả dạng thành ngươi, mang theo muội muội ngươi và những người khác xuống núi, chúng ta đi một con đường khác, đưa thẳng ngươi về nhà.”
Xem người ta có nhiều kinh nghiệm xử lý việc này, rốt cuộc tay mơ như nàng không thể sánh được.
“Khi nào chúng ta đi?”
“Chờ Mộc Phỉ tìm được chúng ta, khi trời tối sẽ đi.”
“Hắn có thể tìm thấy chúng ta sao? Khu rừng này lớn như vậy.”
“Đương nhiên hắn có thể, ngươi cho rằng vừa rồi vì sao hắn có thể tìm thấy các ngươi?” Nhắc tới vị bằng hữu kia, trên mặt Âu Thanh Cẩn lộ ra ý cười chân thành cùng đắc ý: “Khả năng tìm theo dấu vết của Mộc Phỉ rất mạnh, ít người có thể sánh kịp.”
Được rồi, cũng nói nhiều thêm một chút rồi, xem ra địa vị của vị bằng hữ kia trong lòng hắn thật sự không thấp, đây cũng là một cái chìa khóa có thể tạo quan hệ tốt với hắn, Hạ Thụy Hi khen ngợi từ đáy lòng: “Thân thủ của hắn thật lợi hại. Nhất định huynh cũng rất lợi hại có phải không?”
Mặt Âu Thanh Cẩn đỏ hồng, rất mất tự nhiên nói: “Luyện võ là khả năng thiên phú.”
Nói đúng ra, hắn thật sự không biết võ. Hạ Thụy Hi tưởng tượng ra cảnh khi còn bé vì hắn ngưỡng mộ một vị đại hiệp trên giang hồ. lén trốn khỏi nhà, trải qua gian khổ tầm sư học nghệ, có thể tìm thấy sư phụ rồi, thế nhưng hắn lại không thể học thành một đại đại hiệp. Ha ha, đứng đầu trong mười vị thanh niên kiệt xuất cũng không phải thập toàn thập mỹ nha, cũng có chuyện hắn không làm được, có điểm không bằng người, cuối cùng Hạ Thụy Hi cũng tìm được một chút cân bằng tâm lý, nhất thời cảm thấy người trước mặt cũng không đến mức đáng ghét lắm. Nàng rất thông minh không tiếp tục hỏi thêm chuyện này, ngồi xuống cạnh thân cây nói: “Nếu không đi, ta nghỉ thêm một lát đi?”
Âu Thanh Cẩn không tỏ vẻ phản đối, hắn đi đến một chỗ cách nàng không xa, cũng ngồi xuống. Trong rừng cây im ắng, thỉnh thoảng có vài loài chim vô danh cao giọng kêu to vài tiếng, sau đó tất cả đều yên tĩnh, Hạ Thụy Hi tựa vào thân cây, đầu nặng nề ngủ gà ngủ gật.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, nàng nghe thấy có người thấp giọng nói: “Hạ nhị tiểu thư đã gây rắc rối thật rồi, ta thật không ngờ trông nàng ta như vậy mà có thể chọc được vào Triệu Minh Thao.” Đây là giọng của Âu Thanh Cẩn.
Con người luôn muốn biết người khác sẽ nói gì sau lưng mình, Hạ Thụy Hi tỉnh táo hoàn toàn, lỗ tai dựng lên.
“Có lẽ không phải nàng đi chọc vào chủ nhân nhà người ta, mà là người ta cố ý đến gây chuyện với nàng. Ngươi có hỏi nàng ngọn nguồn chuyện này không?” Giọng nói này không quen tai mấy, đại khái là của vị Mộc Phỉ kia.
“Không hỏi. Ta hỏi nàng chuyện đó làm gì? Ta không muốn lo nhiều chuyện rỗi việc như vậy, đem nàng đưa về bên người cha nàng không được sao?”
“Lúc vừa rồi khi ta tới, phát hiện ngoại trừ người của Triệu Minh Thao, còn có một đám người khác, cũng đi tìm đám người nha hoàn bà vú chạy loạn của Hạ gia, nhưng rõ ràng bọn chúng không phải người nhà Hạ gia, tìm được người rồi liền bịt miệng trói lại mang đi. Nếu gặp người của Triệu Minh Thao, song phương đều không nói một lời, tiến tới đánh luôn, bộ dạng đều nhất định phải đưa đối phương vào chỗ chết. Ta vốn định lưu lại trong chốc lát thêm chút nữa, thăm dò tình hình, lại sợ các người bị tìm thấy, đành phải vội vàng chạy tới đây. Theo ta thấy, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy, ngươi đã bị kéo vào cuộc, nếu không lên tiếng hỏi ngọn nguồn sự việc ra sao, tương lai ngươi cũng chẳng biết vì sao mình chết.”
Còn nó một đám người khác đang tìm nàng? Hạ Thụy Hi có chút kinh ngạc, nàng nhớ không ra bản thân ngoại trừ chọc phải vị Triệu Minh Thao này ra, còn có thâm cừu đại hận với ai nữa.
Âu Thanh Cẩn lắc đầu: “Nếu thật đúng như lời ngươi nói, còn có một thế lực khác cũng xen vào chuyện này, chuyện sẽ rắc rối, chỉ sợ không có dễ dàng thế này.”
Mộc Phỉ nói: “Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đi hỏi nàng.”
Hạ Thụy Hi vội làm bộ như đang ngủ say, Mộc Phỉ đi tới trước mặt nàng: “Hạ nhị tiểu thư, ngươi đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi trả lời một tiếng đi.”
“Tỉnh rồi.” Hạ Thụy Hi ngồi dậy, mới thấy sắc trời đã tối, trong rừng càng tối tăm, Mộc Phỉ đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt hài hước, Âu Tứ thiếu gia đứng cách nàng ở một chỗ tối không xa, không nhìn rõ nét mặt.
Trực giác mách bảo Hạ Thụy Hi rằng Mộc Phỉ nhất định biết nàng giả bộ ngủ, mặt hơi nóng lên, đừng dậy phủi quần áo, cúi người bái tạ ơn hai người này đã có ơn cứu mạng.
“Không cần đa lễ.” Một chưởng tay Mộc Phỉ phất vào hư không, Hạ Thụy Hi cũng cảm thấy có một nguồn lực vô hình nâng nàng dậy, để nàng không thể cúi xuống. Nàng mỉm cười: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này chỉ cần các vị có việc đi đến Hạ gia, chỉ cần nói một tiếng, gia phụ nhất định sẽ vui lòng đáp ứng.”
“Không cần ngươi báo ân, ngươi chỉ cần thành thật nói cho chúng ta biết chuyện đã từng xảy ra là được.” Mộc Phỉ cười tươi roi rói, không cho phép nàng nhắt lời.
Hạ Thụy Hi không muốn nói chuyện này với bọn họ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nàng, sao có thể tùy tiện nói cho hai nam nhân tương đối xa lạ này được? Hơn nữa, nàng cho rằng, mặc dù hai người cứu mạng nàng, htg hắn là cũng không bằng lòng đem chuyện này nói cho bọn họ biết.
Thấy nàng do dự, Âu Thanh Cẩn lạnh mặt nói: “Không ai cảm thấy hứng thú đối với chuyện của ngươi, chúng ta chỉ muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện, để có sắp xếp bước tiếp theo. Ngươi không muốn thì chúng ta đành cùng chết ở chỗ này vậy?”
Lời nói khó nghe vậy, trên mặt Hạ Thụy Hi có chút khó xem, Mộc Phỉ vội cười nói: “Hạ nhị tiểu thư, mới vừa rồi chúng ta còn phát hiện ra một nhóm người khác đang tìm các vị, hành động rất thô lỗ, thủ đoạn ác liệt hơn, nếu ngươi biết điều gì, mau nói ra, có lợi cho tất cả mọi người.”
Hạ Thụy Hi đành phải đem chuyện trên đường từ Tây Kinh tới kinh thành gặp được Triệu Minh Thao cùng chuyện xảy ra sáng nay nói lại một lượt, sau đó cũng ba mặt một lời, nói chính mình căn bản hông biết vị Triệu Minh Thao này, cũng không biết vì sao hắn nhất định phải cưới nàng. Còn về nhóm người khác kia, nàng thật sự không nghĩ ra là ai.
Âu Thanh Cẩn nhíu mày: “Lần trước ngươi bị ngã ngựa là phủ Thọ Vương đưa ngươi trở về à?”
“Nghe nói đúng vậy.”
“Ngươi đem chuyện sáng nay nói lại một lần đi.”
Nghe xong lời Hạ Thụy Hi thuật lại, Mộc Phỉ cũng Âu Thanh Cẩn liếc nhìn nhau, Mộc Phỉ nhíu mày: “Muội muội của ngươi cũng không phải kẻ dũng cảm bình thường đâu.”
Hạ Thụy Hi gật đầu: “Quả thật Bội Bội ngoài dự đoán của ta, hôm nay nếu không phải nhờ nàng, không biết ta sẽ rơi vào trong hoàn cảnh nào.”
Mộc Phỉ cười cổ quái không nói gì, Âu Thanh Cẩn muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được: “Nếu ngươi không muốn sau này lại gặp phải chuyện tương tự, tốt nhất bảo phụ thân ngươi quản lý muội muội ngươi chặt chẽ một chút.”
“Hả…” Hạ Thụy Hi kinh ngạc mở to hai mắt.
Mộc Phỉ đồng tình nhìn nàng: “Sáng nay ta từ dưới núi trở lên, thấy nàng ta và Triệu Minh Thao ở trong rừng đào thì thầm nói chuyện, ánh mắt của nàng ta lúc ấy rất không bình thường, dường như muốn khóc, ta nhất thời tò mò, mới nhìn một chút.” Thật ra lúc đó hắn còn hiểu lầm rằng đó là tình nhân của Hạ Thụy Bội, tuy rằng hiếu kì những không hề để ý, đến tận sau này khi thấy mặt Triệu Minh Thao mới liên hệ trước sau.
Hạ Thụy Hi nhớ ra Hạ Thụy Bội đi rồi còn quay lại, vốn là ra sức mời nàng đi ngắm hoa đào, đi đến mép rừng lại đổi ý, nghe thấy tiếng động chợt giật mình, cả vẻ mặt khi thấy Triệu Minh Thao nữa, đều không bình thường như vậy. Nàng cơ bản đã hiểu tường tận mọi chuyện xảy ra, dùng một từ để miêu tả cảm giác của nàng lúc này, chỉ là lạnh buốt trong lòng. Nàng vốn dĩ cũng không trông mong Hạ Thụy Bội sẽ đối xử tốt hơn với nàng, nhưng không ngờ được Hạ Thụy Bội lại có thể cùng liên hợp với người ngoài ra tay hại nàng.
Bất kể là ai, bị người thân của mình bán đứng như vậy sẽ đều rất đau khổ, Mộc Phỉ rất đồng tình với Hạ Thụy Hi: “Có lẽ do ta đã đoán sai cũng nên, hoặc là muội muội của ngươi trẻ dại, bị họ Triệu lừa cũng nên. Hơn nữa bất kể thế nào, cuối cùng đều là nàng giúp ngươi, coi như nàng đã lập công chuộc tội.”
Âu Thanh Cẩn nói: “Không cần nói những chuyện như vậy nữa, vẫn nên ngẫm lại xem chúng ta tránh những người đó để xuống núi như thế nào? Ta lo những người đó nếu không tìm thấy nàng ta, sẽ làm những chuyện khác, Lúc này, đối với nàng ta cực kỳ bất lợi.” Hắn mơ hồ đoán được chủ nhân sau lưng đám người kia thân phận nhất định không tầm thường, ngẫm lại cũng đúng, có ai dám trắng trợn đối đầu với hoàng tộc chứ?
Hạ Thụy Hi khó khăn nhấc chân lên, Âu Thanh Cẩn cũng cẩn thận giữ khoảng cách trong tình hình đang phải một nửa người đỡ lấy nàng, hai người ngả ngả nghiêng nghiêng đo đến mảnh rừng kia, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ bí mật ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Có phải muội muội của ta tới tìm huynh không?”
“Phải.” Âu Thanh Cẩn lời ít ý nhiều, đưa chiếc khăn bịt mặt vừa rồi của hắn cho nàng, chỉ chỉ bàn chân không đi hài của nàng, bảo nàng bọc nó lại.
Hạ Thụy Hi nhận lấy khăn tay bọc chân lại nói: “Đại vương sơn tặc vừa rồi là Mộc Phỉ?”
“Phải.” Vẩn chỉ có một chữ.
“Còn những sơn tặc khác? Là ai đóng giả vậy?” Hạ Thụy Hi giả vờ không thấy hắn đang mất kiên nhẫn.
“Hòa thượng trong chùa.” Không nhiều hơn một chữ.
Hạ Thụy Hi tiếp tục lớn gan hỏi tiếp: “Chúng ta chạy ra đây, còn Mộc công tử và các vị sư phụ thì sao?” Muốn tốt phải thúc đẩy quan hệ, như thế mới có lợi cho mình, cho nên trước mặt nàng cho dù chỉ là một tảng đá vô tri, nàng cũng muốn cố gắng bắt chuyện làm quen với hắn.
“Mục đích của bọn họ chính vì muốn ta thừa dịp rối loạn cứu ngươi ra, nếu chúng ta đi rồi, bọn họ đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng rút lui. Chẳng có mấy người dám chính diện đối mặt với hoàng tộc cả.” Âu Thanh Cẩn nhìn nàng một cái, dường như đang nói, chỉ có loại người không biết trời cao đất dày như ngươi mới có thể đi trêu chọc loại người này.
“Mấy nha hoàn bà vú nhà ta kia thì sao?” Lúc trước đó nàng thấy bọn họ chạy trốn ra xung quanh, sau đó cuối cùng nàng không biết gì cả.
Âu Thanh Cẩn cười lạnh một tiếng: “Bản thân mình ngươi còn lo không xong, còn đi lo cho bọn họ? Bọn họ có ai quan tâm đến ngươi không? Lúc bỏ chạy có ai lo cho ngươi? Nhìn ngươi lấy một cái? Nô tài như vậy nếu rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ để bọn họ thấy hối hận vì được sinh ra trên đời này.”
Hạ Thụy Hi có chút ngượng ngập, theo như người này giảng giải, có phải đó cũng là một biểu hiện đối nhân xử thế thất bại của nàng? Nhưng sinh tồn là bản năng của con người, nếu đổi lại là nàng, nàng không phải cũng chỉ lo mỗi mình chạy chối chết thôi hay sao? Nàng nói qua một câu: “Bọn họ sợ quá thôi.”
“Hừ! Bọn họ sợ quá ư? Sợ hãi không phải ló do để vong ân bội nghĩa, chủ tử nuôi sống bọn họ, chức trách bọn họ chính là hầu hạ chủ tử, bảo vệ chủ tử cho tốt.”
Rốt cuộc vẫn là cổ nhân, cho dù hắn có thể thoải mái kết giao với người như Mộc Phỉ, nhưng cuối cùng quan niệm vẫn thâm căn cố đế, ví dụ như nô bộc cần phải trung thành, nếu không chính là vong ân bội nghĩa, đáng chết. Hạ Thụy Hi đành nói sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Trở về chùa sao?” Nàng cho rằng tình hình của nàng hiện tại tốt nhất là trở về chùa nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút tiếp tục giả bộ tươi tỉnh bình thường, như vậy mới không để người khác đặt điều.
“Không, cô ngươi đã bảo Uyển Nhi giả dạng thành ngươi, mang theo muội muội ngươi và những người khác xuống núi, chúng ta đi một con đường khác, đưa thẳng ngươi về nhà.”
Xem người ta có nhiều kinh nghiệm xử lý việc này, rốt cuộc tay mơ như nàng không thể sánh được.
“Khi nào chúng ta đi?”
“Chờ Mộc Phỉ tìm được chúng ta, khi trời tối sẽ đi.”
“Hắn có thể tìm thấy chúng ta sao? Khu rừng này lớn như vậy.”
“Đương nhiên hắn có thể, ngươi cho rằng vừa rồi vì sao hắn có thể tìm thấy các ngươi?” Nhắc tới vị bằng hữu kia, trên mặt Âu Thanh Cẩn lộ ra ý cười chân thành cùng đắc ý: “Khả năng tìm theo dấu vết của Mộc Phỉ rất mạnh, ít người có thể sánh kịp.”
Được rồi, cũng nói nhiều thêm một chút rồi, xem ra địa vị của vị bằng hữ kia trong lòng hắn thật sự không thấp, đây cũng là một cái chìa khóa có thể tạo quan hệ tốt với hắn, Hạ Thụy Hi khen ngợi từ đáy lòng: “Thân thủ của hắn thật lợi hại. Nhất định huynh cũng rất lợi hại có phải không?”
Mặt Âu Thanh Cẩn đỏ hồng, rất mất tự nhiên nói: “Luyện võ là khả năng thiên phú.”
Nói đúng ra, hắn thật sự không biết võ. Hạ Thụy Hi tưởng tượng ra cảnh khi còn bé vì hắn ngưỡng mộ một vị đại hiệp trên giang hồ. lén trốn khỏi nhà, trải qua gian khổ tầm sư học nghệ, có thể tìm thấy sư phụ rồi, thế nhưng hắn lại không thể học thành một đại đại hiệp. Ha ha, đứng đầu trong mười vị thanh niên kiệt xuất cũng không phải thập toàn thập mỹ nha, cũng có chuyện hắn không làm được, có điểm không bằng người, cuối cùng Hạ Thụy Hi cũng tìm được một chút cân bằng tâm lý, nhất thời cảm thấy người trước mặt cũng không đến mức đáng ghét lắm. Nàng rất thông minh không tiếp tục hỏi thêm chuyện này, ngồi xuống cạnh thân cây nói: “Nếu không đi, ta nghỉ thêm một lát đi?”
Âu Thanh Cẩn không tỏ vẻ phản đối, hắn đi đến một chỗ cách nàng không xa, cũng ngồi xuống. Trong rừng cây im ắng, thỉnh thoảng có vài loài chim vô danh cao giọng kêu to vài tiếng, sau đó tất cả đều yên tĩnh, Hạ Thụy Hi tựa vào thân cây, đầu nặng nề ngủ gà ngủ gật.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, nàng nghe thấy có người thấp giọng nói: “Hạ nhị tiểu thư đã gây rắc rối thật rồi, ta thật không ngờ trông nàng ta như vậy mà có thể chọc được vào Triệu Minh Thao.” Đây là giọng của Âu Thanh Cẩn.
Con người luôn muốn biết người khác sẽ nói gì sau lưng mình, Hạ Thụy Hi tỉnh táo hoàn toàn, lỗ tai dựng lên.
“Có lẽ không phải nàng đi chọc vào chủ nhân nhà người ta, mà là người ta cố ý đến gây chuyện với nàng. Ngươi có hỏi nàng ngọn nguồn chuyện này không?” Giọng nói này không quen tai mấy, đại khái là của vị Mộc Phỉ kia.
“Không hỏi. Ta hỏi nàng chuyện đó làm gì? Ta không muốn lo nhiều chuyện rỗi việc như vậy, đem nàng đưa về bên người cha nàng không được sao?”
“Lúc vừa rồi khi ta tới, phát hiện ngoại trừ người của Triệu Minh Thao, còn có một đám người khác, cũng đi tìm đám người nha hoàn bà vú chạy loạn của Hạ gia, nhưng rõ ràng bọn chúng không phải người nhà Hạ gia, tìm được người rồi liền bịt miệng trói lại mang đi. Nếu gặp người của Triệu Minh Thao, song phương đều không nói một lời, tiến tới đánh luôn, bộ dạng đều nhất định phải đưa đối phương vào chỗ chết. Ta vốn định lưu lại trong chốc lát thêm chút nữa, thăm dò tình hình, lại sợ các người bị tìm thấy, đành phải vội vàng chạy tới đây. Theo ta thấy, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy, ngươi đã bị kéo vào cuộc, nếu không lên tiếng hỏi ngọn nguồn sự việc ra sao, tương lai ngươi cũng chẳng biết vì sao mình chết.”
Còn nó một đám người khác đang tìm nàng? Hạ Thụy Hi có chút kinh ngạc, nàng nhớ không ra bản thân ngoại trừ chọc phải vị Triệu Minh Thao này ra, còn có thâm cừu đại hận với ai nữa.
Âu Thanh Cẩn lắc đầu: “Nếu thật đúng như lời ngươi nói, còn có một thế lực khác cũng xen vào chuyện này, chuyện sẽ rắc rối, chỉ sợ không có dễ dàng thế này.”
Mộc Phỉ nói: “Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đi hỏi nàng.”
Hạ Thụy Hi vội làm bộ như đang ngủ say, Mộc Phỉ đi tới trước mặt nàng: “Hạ nhị tiểu thư, ngươi đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi trả lời một tiếng đi.”
“Tỉnh rồi.” Hạ Thụy Hi ngồi dậy, mới thấy sắc trời đã tối, trong rừng càng tối tăm, Mộc Phỉ đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt hài hước, Âu Tứ thiếu gia đứng cách nàng ở một chỗ tối không xa, không nhìn rõ nét mặt.
Trực giác mách bảo Hạ Thụy Hi rằng Mộc Phỉ nhất định biết nàng giả bộ ngủ, mặt hơi nóng lên, đừng dậy phủi quần áo, cúi người bái tạ ơn hai người này đã có ơn cứu mạng.
“Không cần đa lễ.” Một chưởng tay Mộc Phỉ phất vào hư không, Hạ Thụy Hi cũng cảm thấy có một nguồn lực vô hình nâng nàng dậy, để nàng không thể cúi xuống. Nàng mỉm cười: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này chỉ cần các vị có việc đi đến Hạ gia, chỉ cần nói một tiếng, gia phụ nhất định sẽ vui lòng đáp ứng.”
“Không cần ngươi báo ân, ngươi chỉ cần thành thật nói cho chúng ta biết chuyện đã từng xảy ra là được.” Mộc Phỉ cười tươi roi rói, không cho phép nàng nhắt lời.
Hạ Thụy Hi không muốn nói chuyện này với bọn họ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nàng, sao có thể tùy tiện nói cho hai nam nhân tương đối xa lạ này được? Hơn nữa, nàng cho rằng, mặc dù hai người cứu mạng nàng, htg hắn là cũng không bằng lòng đem chuyện này nói cho bọn họ biết.
Thấy nàng do dự, Âu Thanh Cẩn lạnh mặt nói: “Không ai cảm thấy hứng thú đối với chuyện của ngươi, chúng ta chỉ muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện, để có sắp xếp bước tiếp theo. Ngươi không muốn thì chúng ta đành cùng chết ở chỗ này vậy?”
Lời nói khó nghe vậy, trên mặt Hạ Thụy Hi có chút khó xem, Mộc Phỉ vội cười nói: “Hạ nhị tiểu thư, mới vừa rồi chúng ta còn phát hiện ra một nhóm người khác đang tìm các vị, hành động rất thô lỗ, thủ đoạn ác liệt hơn, nếu ngươi biết điều gì, mau nói ra, có lợi cho tất cả mọi người.”
Hạ Thụy Hi đành phải đem chuyện trên đường từ Tây Kinh tới kinh thành gặp được Triệu Minh Thao cùng chuyện xảy ra sáng nay nói lại một lượt, sau đó cũng ba mặt một lời, nói chính mình căn bản hông biết vị Triệu Minh Thao này, cũng không biết vì sao hắn nhất định phải cưới nàng. Còn về nhóm người khác kia, nàng thật sự không nghĩ ra là ai.
Âu Thanh Cẩn nhíu mày: “Lần trước ngươi bị ngã ngựa là phủ Thọ Vương đưa ngươi trở về à?”
“Nghe nói đúng vậy.”
“Ngươi đem chuyện sáng nay nói lại một lần đi.”
Nghe xong lời Hạ Thụy Hi thuật lại, Mộc Phỉ cũng Âu Thanh Cẩn liếc nhìn nhau, Mộc Phỉ nhíu mày: “Muội muội của ngươi cũng không phải kẻ dũng cảm bình thường đâu.”
Hạ Thụy Hi gật đầu: “Quả thật Bội Bội ngoài dự đoán của ta, hôm nay nếu không phải nhờ nàng, không biết ta sẽ rơi vào trong hoàn cảnh nào.”
Mộc Phỉ cười cổ quái không nói gì, Âu Thanh Cẩn muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được: “Nếu ngươi không muốn sau này lại gặp phải chuyện tương tự, tốt nhất bảo phụ thân ngươi quản lý muội muội ngươi chặt chẽ một chút.”
“Hả…” Hạ Thụy Hi kinh ngạc mở to hai mắt.
Mộc Phỉ đồng tình nhìn nàng: “Sáng nay ta từ dưới núi trở lên, thấy nàng ta và Triệu Minh Thao ở trong rừng đào thì thầm nói chuyện, ánh mắt của nàng ta lúc ấy rất không bình thường, dường như muốn khóc, ta nhất thời tò mò, mới nhìn một chút.” Thật ra lúc đó hắn còn hiểu lầm rằng đó là tình nhân của Hạ Thụy Bội, tuy rằng hiếu kì những không hề để ý, đến tận sau này khi thấy mặt Triệu Minh Thao mới liên hệ trước sau.
Hạ Thụy Hi nhớ ra Hạ Thụy Bội đi rồi còn quay lại, vốn là ra sức mời nàng đi ngắm hoa đào, đi đến mép rừng lại đổi ý, nghe thấy tiếng động chợt giật mình, cả vẻ mặt khi thấy Triệu Minh Thao nữa, đều không bình thường như vậy. Nàng cơ bản đã hiểu tường tận mọi chuyện xảy ra, dùng một từ để miêu tả cảm giác của nàng lúc này, chỉ là lạnh buốt trong lòng. Nàng vốn dĩ cũng không trông mong Hạ Thụy Bội sẽ đối xử tốt hơn với nàng, nhưng không ngờ được Hạ Thụy Bội lại có thể cùng liên hợp với người ngoài ra tay hại nàng.
Bất kể là ai, bị người thân của mình bán đứng như vậy sẽ đều rất đau khổ, Mộc Phỉ rất đồng tình với Hạ Thụy Hi: “Có lẽ do ta đã đoán sai cũng nên, hoặc là muội muội của ngươi trẻ dại, bị họ Triệu lừa cũng nên. Hơn nữa bất kể thế nào, cuối cùng đều là nàng giúp ngươi, coi như nàng đã lập công chuộc tội.”
Âu Thanh Cẩn nói: “Không cần nói những chuyện như vậy nữa, vẫn nên ngẫm lại xem chúng ta tránh những người đó để xuống núi như thế nào? Ta lo những người đó nếu không tìm thấy nàng ta, sẽ làm những chuyện khác, Lúc này, đối với nàng ta cực kỳ bất lợi.” Hắn mơ hồ đoán được chủ nhân sau lưng đám người kia thân phận nhất định không tầm thường, ngẫm lại cũng đúng, có ai dám trắng trợn đối đầu với hoàng tộc chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.