Chương 60: Sơn đạo (4)
Ý Thiên Trọng
12/03/2017
Muốn xuống núi, ba người đồng loạt nhìn về đôi chân của Hạ Thụy Hi, không ai có niềm tin rằng nàng còn có thể đi xuống núi, càng không nói còn phải thoát khỏi đám người truy đuổi bọn họ. Hạ Thụy Hi chú ý đến vị cao thủ lõ lân Mộc Phỉ này, không phải vẫn nói cao thủ võ lân có thể ngày đi ngàn dặm, quay về vô tung sao? Nàng nhìn Mộc Phỉ, Mộc Phỉ rùng mình một cái, chỉ vào Âu Thanh Cẩn: “Thanh Cẩn, ta phụ trách an toàn.”
Ý hắn muốn nói, hắn sẽ tuần tra xung quanh, dò xét xem tuyền đường nào an toàn nhất, cho nên đừng bắt hắn phải trông nom Hạ Thụy Hi. Âu Thanh Cẩn cúi mắt xuống không nói lời nào, rõ ràng cũng không muốn cõng Hạ Thụy Hi.
Bị mọi người xua đuổi như thế, Hạ Thụy Hi thật xấu hổ, mỉm cười rất khó coi: “Đi thôi, ta có thể kiên trì.” Nàng cũng không rõ, ở trong mắt của những người này, cảm giác cõng nàng xuống núi như thế nào, hiện tại nàng chỉ thầm mong được tựa vào trong lòng Hạ lão gia khóc lớn một hồi.
Thấy Hạ Thụy Hi lảo đảo đi lên phía trước, Mộc Phỉ nhìn Âu Thanh Cẩn chớp mắt, khẽ nói: “Thiếp canh của ngươi không phải còn đang ở trong nhà nàng sao?”
Âu Thanh Cẩn mím môi không nói lời nào, hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Phỉ, Mộc Phỉ sờ sờ đầu khẽ nói: “Nếu không làm sao bây giờ? Bỏ nàng ở lại trong này? Hai chúng ta chạy trốn?” Thấy Âu Thanh Cẩn vẫn không nói năng gì, ánh mắt trừng mắt nhìn hắn không chớp, hắn thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêm trang nói: “Ngươi đã không làm được chuyện ác độc như vậy, ngươi phải nghe theo lời ta.”
Âu Thanh Cẩn cắn răng hỏi hắn: “Ngươi có phải là bằng hữu của ta hay không?”
“Đương nhiên rồi, nếu không ta chạy vào chốn rừng sâu núi thẳm vày làm đại vương sơn tặc với ngươi làm gì?”
“Cõng nàng thì ngươi sẽ chết sao? Công phi của ngươi so ra tốt hơn ta rất nhiều, ngươi mang nàng theo, chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“Cũng bời vì sẽ không chết, cho nên mới để cho ngươi đi làm. Nếu chết, ta nhất định sẽ tranh với ngươi.” Mộc Phỉ cố nén cười, đồng tình vỗ vỗ bả vai Âu Thanh Cẩn: “Ta cũng chỉ lo nghĩ cho ngươi, ngươi nghĩ lại xem, nhà nàng không trả lại thiếp canh của ngươi, cha nương ngươi cũng không đi lấy về, đây là ý gì? Ngươi hiểu được ý của ta chứ? Ngươi cũng không biết được, ta đi trước dò xét, xác định tình hình trước sẽ trở về dẫn các ngươi đi! Giống như trước đây, nghe thấy chim hót liền trở về.” Không đợi Âu Thanh Cẩn kịp phản ứng, lắc người “phần phật” một chút liền biến mất vô tung.
Bên này Hạ Thụy Hi tức giận đi lên trước, đột nhiên nghĩ, có cái gì không đi được? Chỉ đi một đoạn đường thôi mà, chân cũng chẳng gãy, coi như huấn luyện quân sự vậy. Đột nhiên lại nghĩ, người ta đã cứu nàng một mạng, nàng nên thỏa mãn mới phải.
“Ngươi đợi chút đã.” Âu Thanh Cẩn vội vàng chạy tới, đứng trước mặt nàng, cúi đầu im lặng một hồi, đột nhiên phất áo choảng lên ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Lên đi!”
“Không cần. Ta tự đi được.” Hạ Thụy Hi bước qua hắn, tiếp tục đi lên trước.
“Bảo ngươi lên ngươi cứ lên!” Giọng nói của Âu Thanh Cẩn không dễ nghe “ Nếu ngươi không muốn kéo ta chết chung, liền lên đi!”
Hạ Thụy Hi ấm ấm ức ức nằm ở trên lưng Âu Thanh Cẩn, ấm ấm ức ức nghĩ, bị Mộc Phỉ kia làm sao lại nhìn nàng như một con mãnh thú hồng hoang vậy? Nếu hắn chịu cõng nàng, không phải mọi vấn đề đều được giải quyết sao? Cách đối nhân xử thế của nàng thất bại hoàn toàn rồi, trước thì bị muội muội bản đứng, những nha hoàn bà vú đi theo cũng chỉ có Thuần Nhi là thật tâm đối xử tốt với nàng, tuy rằng được người ta cứu, người ta vẫn cố gắng ghét bỏ nàng.
Âu Thanh Cẩn cũng rất đau khổ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới một lần có lòng tốt ra tay cứu người, lại có thể để hắn sa vào hoàn cảnh phiền toái đến vậy. Chưa kể việc trêu chọc người của vương phủ, trên lưng còn có một cái gánh nặng lớn, hơn nữa, gánh nặng này còn có thể bám trên lưng hắn cả đời.
Buổi đêm trên núi tối tăm, nếu không phải có ánh sao mỏng manh xuyên qua, Hạ Thụy Hi tin rằng nhất định giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Bọn họ không dám đi đường lớn, điều này vô hình trung làm tiêu hao thể lực Âu Thanh Cẩn càng nhanh, đi thêm một lát, hắn đều phải dừng lại nghỉ một lát, nhưng vừa nghe thấy một tiếng chim hót quái dị, hắn mặc kệ mệt đến đâu cũng lập tức tiếp tục đi tới.
Hạ Thụy Hi cảm thấy hắn đã mệt, tỏ vẻ vô cùng cảm kích, nàng có thể tự đi một đoạn đường, thật sự không ngờ sau khi nói xong, hắn cố chấp không thèm để ý, đợi đến khi nàng mở miệng lần thứ hai, hắn không kiên nhẫn nói: “Câm miệng!” Hạ Thụy Hi không dám lên tiếng nữa.
Hai người đi một chút lại ngừng lại, đi cũng khá lâu, Âu Thanh Cẩn rốt cuộc ngừng lại bên một hồ nước lạnh giá, hắn cứng ngắc nói: “Nơi này tương đối an toàn, chúng ta chờ Mộc Phỉ ở đây, hắn đi tìm cha ngươi, ngươi có thể về nhà nhanh thôi.”
“Ôi chao.” Đêm xuân vẫn rất lạnh, chợt rời khỏi sống lưng ấm áp của Âu Thanh Cẩn, Hạ Thụy Hi không khỏi hơi co người lại, vội phủi y phục trên người, tìm một chỗ khuất khó ngồi xuống, im lặng nhìn phía xa ngẩn người. Nàng hổi tưởng lại kiếp trước cuẩ mình, rồi hết thảy những gì gặp được sau khi xuyên qua, có chút miên man. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy cuộc sống nàng khao khát kia xa xôi đến cỡ nào.
Bình thường, hạnh phúc, tuổi tác và diện mạo tương đương, xuất thân không cần cao quý, trong nhà không cần có nhiều tiền, chủ yếu nhất là, phải thật lòng yêu thương nàng. Hiện giờ xem ram có lẽ đại khái chỉ là ước mơ không thể thành hiện thực.
Không tính đến người nàng trêu chọc phải là Triệu Minh Thao, người bình thường căn bản không dám lấy nàng; cho dù không có Triệu Minh Thao, phải bảo nàng đi đâu tìm một người như ý? Nàng không thể tùy ý ra ngoài, càng không thể tùy ý kết giao với nam tử trẻ tuổi, đương nhiên cũng không thể nào biết được phẩm hạnh người khác như thế nào, có thể yêu nàng hay không, có thể thật lòng yêu thương nàng hay không. Việc nàng có thể làm, chính là chỉ chờ đợi người ta tới cửa cầu thân, sai đó lại ỷ vào tình yêu thương của vợ chồng Hạ lão gia mà lựa chọn trong phạm vi có hạn đó thôi.
Hơn nữa loại lựa chọn này cũng có giới hạn, tuổi của nàng không đợi người, sắp tới cũng tròn mười sáu tuổi, đợi đến thời gian nhất định, vợ chồng Hạ lão gia cũng không thể tiếp tục khoan dung để nàng tự lựa chọn nữa, rất có thể căn bản không hỏi ý kiến của nàng, trực tiếp tìm một gia đình thích hợp, sau đó chỉ thông báo cho nàng một tiếng thôi. Còn sau khi kết hôn cuộc sống có hạnh phúc hay không, toàn bộ nàng phải dựa vào vận mệnh của mình. Mặc kệ trượng phu có yêu nàng hay không, nạp thiếp hay không, nàng đều phải sống, cẩn thận vì người đàn ông kia chăm sóc gia đình cho tốt, dạy dỗ con cái, vẫn không được tỏ ra vẻ tủi thân gì, bởi vì người khác sẽ nói, tất cả nữ nhân đều như vậy, vì sao người khác có thể sống được, còn có thể sống rất tốt, nàng lại không sống được?
Nhận thức điều này, Hạ Thụy Hi đột nhiên cảm thấy nản lòng và uể oải trước nay chưa từng có, đem mặt chôn chặt trong hai đầu gối, tình cảnh khổ sở đến tột đỉnh.
“Không phải ngươi muốn khóc đấy chứ? Ta còn tưởng rằng ngươi không biết khóc cơ đấy.” Âu Thanh Cẩn đột nhiên thốt ra một câu.
Hạ Thụy Hi sụt sịt mũi, hung dữ trả lời một câu: “Là con người ai mà chẳng khóc, chẳng lẽ ngươi không biết khóc.” Nói xong lại có chút hối hận, không phải nàng cố ý cãi nhau với hắn, mặc kệ nàng vốn dĩ chán ghét người này thế nào, trong lòng nàng lúc này đều tràn ngập cảm kích đối với hắn.
Nàng cực nhanh xoay chuyển tình hình, nói: “Ý của ta không phải vậy, huynh đừng nên tức giận.”
Âu Thanh Cẩn nhìn nàng một cái, không nói gì, thật ra từ khi Hạ Thụy Hi xảy ra sự cố đến bây giờ, luôn chưa từng chảy nước mắt, chưa từng gào khóc, hiện tại mới có bộ dạng hơi muốn khóc, đã để cho hắn thay đổi cách nhìn.
Cảm xúc của Hạ Thụy Hi bình tĩnh lại, cảm giác mình hẳn nên kiếm chuyện gì nói với Âu Thanh Cẩn mới được, người này có lẽ nhìn qua không phải loại mọi người đều ưa thích, nhưng nhân phẩm thật sự rất tốt, nàng hi vọng có thể chấm dứt loại trạng thái nhìn nhau đối địch như không quen đối phương này.
Ý hắn muốn nói, hắn sẽ tuần tra xung quanh, dò xét xem tuyền đường nào an toàn nhất, cho nên đừng bắt hắn phải trông nom Hạ Thụy Hi. Âu Thanh Cẩn cúi mắt xuống không nói lời nào, rõ ràng cũng không muốn cõng Hạ Thụy Hi.
Bị mọi người xua đuổi như thế, Hạ Thụy Hi thật xấu hổ, mỉm cười rất khó coi: “Đi thôi, ta có thể kiên trì.” Nàng cũng không rõ, ở trong mắt của những người này, cảm giác cõng nàng xuống núi như thế nào, hiện tại nàng chỉ thầm mong được tựa vào trong lòng Hạ lão gia khóc lớn một hồi.
Thấy Hạ Thụy Hi lảo đảo đi lên phía trước, Mộc Phỉ nhìn Âu Thanh Cẩn chớp mắt, khẽ nói: “Thiếp canh của ngươi không phải còn đang ở trong nhà nàng sao?”
Âu Thanh Cẩn mím môi không nói lời nào, hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Phỉ, Mộc Phỉ sờ sờ đầu khẽ nói: “Nếu không làm sao bây giờ? Bỏ nàng ở lại trong này? Hai chúng ta chạy trốn?” Thấy Âu Thanh Cẩn vẫn không nói năng gì, ánh mắt trừng mắt nhìn hắn không chớp, hắn thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêm trang nói: “Ngươi đã không làm được chuyện ác độc như vậy, ngươi phải nghe theo lời ta.”
Âu Thanh Cẩn cắn răng hỏi hắn: “Ngươi có phải là bằng hữu của ta hay không?”
“Đương nhiên rồi, nếu không ta chạy vào chốn rừng sâu núi thẳm vày làm đại vương sơn tặc với ngươi làm gì?”
“Cõng nàng thì ngươi sẽ chết sao? Công phi của ngươi so ra tốt hơn ta rất nhiều, ngươi mang nàng theo, chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“Cũng bời vì sẽ không chết, cho nên mới để cho ngươi đi làm. Nếu chết, ta nhất định sẽ tranh với ngươi.” Mộc Phỉ cố nén cười, đồng tình vỗ vỗ bả vai Âu Thanh Cẩn: “Ta cũng chỉ lo nghĩ cho ngươi, ngươi nghĩ lại xem, nhà nàng không trả lại thiếp canh của ngươi, cha nương ngươi cũng không đi lấy về, đây là ý gì? Ngươi hiểu được ý của ta chứ? Ngươi cũng không biết được, ta đi trước dò xét, xác định tình hình trước sẽ trở về dẫn các ngươi đi! Giống như trước đây, nghe thấy chim hót liền trở về.” Không đợi Âu Thanh Cẩn kịp phản ứng, lắc người “phần phật” một chút liền biến mất vô tung.
Bên này Hạ Thụy Hi tức giận đi lên trước, đột nhiên nghĩ, có cái gì không đi được? Chỉ đi một đoạn đường thôi mà, chân cũng chẳng gãy, coi như huấn luyện quân sự vậy. Đột nhiên lại nghĩ, người ta đã cứu nàng một mạng, nàng nên thỏa mãn mới phải.
“Ngươi đợi chút đã.” Âu Thanh Cẩn vội vàng chạy tới, đứng trước mặt nàng, cúi đầu im lặng một hồi, đột nhiên phất áo choảng lên ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Lên đi!”
“Không cần. Ta tự đi được.” Hạ Thụy Hi bước qua hắn, tiếp tục đi lên trước.
“Bảo ngươi lên ngươi cứ lên!” Giọng nói của Âu Thanh Cẩn không dễ nghe “ Nếu ngươi không muốn kéo ta chết chung, liền lên đi!”
Hạ Thụy Hi ấm ấm ức ức nằm ở trên lưng Âu Thanh Cẩn, ấm ấm ức ức nghĩ, bị Mộc Phỉ kia làm sao lại nhìn nàng như một con mãnh thú hồng hoang vậy? Nếu hắn chịu cõng nàng, không phải mọi vấn đề đều được giải quyết sao? Cách đối nhân xử thế của nàng thất bại hoàn toàn rồi, trước thì bị muội muội bản đứng, những nha hoàn bà vú đi theo cũng chỉ có Thuần Nhi là thật tâm đối xử tốt với nàng, tuy rằng được người ta cứu, người ta vẫn cố gắng ghét bỏ nàng.
Âu Thanh Cẩn cũng rất đau khổ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới một lần có lòng tốt ra tay cứu người, lại có thể để hắn sa vào hoàn cảnh phiền toái đến vậy. Chưa kể việc trêu chọc người của vương phủ, trên lưng còn có một cái gánh nặng lớn, hơn nữa, gánh nặng này còn có thể bám trên lưng hắn cả đời.
Buổi đêm trên núi tối tăm, nếu không phải có ánh sao mỏng manh xuyên qua, Hạ Thụy Hi tin rằng nhất định giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Bọn họ không dám đi đường lớn, điều này vô hình trung làm tiêu hao thể lực Âu Thanh Cẩn càng nhanh, đi thêm một lát, hắn đều phải dừng lại nghỉ một lát, nhưng vừa nghe thấy một tiếng chim hót quái dị, hắn mặc kệ mệt đến đâu cũng lập tức tiếp tục đi tới.
Hạ Thụy Hi cảm thấy hắn đã mệt, tỏ vẻ vô cùng cảm kích, nàng có thể tự đi một đoạn đường, thật sự không ngờ sau khi nói xong, hắn cố chấp không thèm để ý, đợi đến khi nàng mở miệng lần thứ hai, hắn không kiên nhẫn nói: “Câm miệng!” Hạ Thụy Hi không dám lên tiếng nữa.
Hai người đi một chút lại ngừng lại, đi cũng khá lâu, Âu Thanh Cẩn rốt cuộc ngừng lại bên một hồ nước lạnh giá, hắn cứng ngắc nói: “Nơi này tương đối an toàn, chúng ta chờ Mộc Phỉ ở đây, hắn đi tìm cha ngươi, ngươi có thể về nhà nhanh thôi.”
“Ôi chao.” Đêm xuân vẫn rất lạnh, chợt rời khỏi sống lưng ấm áp của Âu Thanh Cẩn, Hạ Thụy Hi không khỏi hơi co người lại, vội phủi y phục trên người, tìm một chỗ khuất khó ngồi xuống, im lặng nhìn phía xa ngẩn người. Nàng hổi tưởng lại kiếp trước cuẩ mình, rồi hết thảy những gì gặp được sau khi xuyên qua, có chút miên man. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy cuộc sống nàng khao khát kia xa xôi đến cỡ nào.
Bình thường, hạnh phúc, tuổi tác và diện mạo tương đương, xuất thân không cần cao quý, trong nhà không cần có nhiều tiền, chủ yếu nhất là, phải thật lòng yêu thương nàng. Hiện giờ xem ram có lẽ đại khái chỉ là ước mơ không thể thành hiện thực.
Không tính đến người nàng trêu chọc phải là Triệu Minh Thao, người bình thường căn bản không dám lấy nàng; cho dù không có Triệu Minh Thao, phải bảo nàng đi đâu tìm một người như ý? Nàng không thể tùy ý ra ngoài, càng không thể tùy ý kết giao với nam tử trẻ tuổi, đương nhiên cũng không thể nào biết được phẩm hạnh người khác như thế nào, có thể yêu nàng hay không, có thể thật lòng yêu thương nàng hay không. Việc nàng có thể làm, chính là chỉ chờ đợi người ta tới cửa cầu thân, sai đó lại ỷ vào tình yêu thương của vợ chồng Hạ lão gia mà lựa chọn trong phạm vi có hạn đó thôi.
Hơn nữa loại lựa chọn này cũng có giới hạn, tuổi của nàng không đợi người, sắp tới cũng tròn mười sáu tuổi, đợi đến thời gian nhất định, vợ chồng Hạ lão gia cũng không thể tiếp tục khoan dung để nàng tự lựa chọn nữa, rất có thể căn bản không hỏi ý kiến của nàng, trực tiếp tìm một gia đình thích hợp, sau đó chỉ thông báo cho nàng một tiếng thôi. Còn sau khi kết hôn cuộc sống có hạnh phúc hay không, toàn bộ nàng phải dựa vào vận mệnh của mình. Mặc kệ trượng phu có yêu nàng hay không, nạp thiếp hay không, nàng đều phải sống, cẩn thận vì người đàn ông kia chăm sóc gia đình cho tốt, dạy dỗ con cái, vẫn không được tỏ ra vẻ tủi thân gì, bởi vì người khác sẽ nói, tất cả nữ nhân đều như vậy, vì sao người khác có thể sống được, còn có thể sống rất tốt, nàng lại không sống được?
Nhận thức điều này, Hạ Thụy Hi đột nhiên cảm thấy nản lòng và uể oải trước nay chưa từng có, đem mặt chôn chặt trong hai đầu gối, tình cảnh khổ sở đến tột đỉnh.
“Không phải ngươi muốn khóc đấy chứ? Ta còn tưởng rằng ngươi không biết khóc cơ đấy.” Âu Thanh Cẩn đột nhiên thốt ra một câu.
Hạ Thụy Hi sụt sịt mũi, hung dữ trả lời một câu: “Là con người ai mà chẳng khóc, chẳng lẽ ngươi không biết khóc.” Nói xong lại có chút hối hận, không phải nàng cố ý cãi nhau với hắn, mặc kệ nàng vốn dĩ chán ghét người này thế nào, trong lòng nàng lúc này đều tràn ngập cảm kích đối với hắn.
Nàng cực nhanh xoay chuyển tình hình, nói: “Ý của ta không phải vậy, huynh đừng nên tức giận.”
Âu Thanh Cẩn nhìn nàng một cái, không nói gì, thật ra từ khi Hạ Thụy Hi xảy ra sự cố đến bây giờ, luôn chưa từng chảy nước mắt, chưa từng gào khóc, hiện tại mới có bộ dạng hơi muốn khóc, đã để cho hắn thay đổi cách nhìn.
Cảm xúc của Hạ Thụy Hi bình tĩnh lại, cảm giác mình hẳn nên kiếm chuyện gì nói với Âu Thanh Cẩn mới được, người này có lẽ nhìn qua không phải loại mọi người đều ưa thích, nhưng nhân phẩm thật sự rất tốt, nàng hi vọng có thể chấm dứt loại trạng thái nhìn nhau đối địch như không quen đối phương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.