Chương 52: Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không?
Nguyễn Thu Thủ
21/05/2013
Định như đọc được suy nghĩ của cô, tủm tỉm “Không có ai đâu mà”.
Dương vẫn đẩy anh ra, lấy vẻ mặt tỉnh bơ “Anh, có quần áo cần giặt không? Em giặt luôn cho đủ một mẻ”.
Vì Định ít ở nhà nên không mua máy giặt, anh thường tự giặt cho mình, mùa đông thì mang đồ ra hiệu. Chỉ gần đây, khi cô nàng có cái tên một vầng mặt trời kia bước vào cuộc sống của anh, Định còn có thêm một niềm nhẹ nhõm nữa là không phải giặt đồ.
“Ừ. Có. Cho anh gửi luôn”.
Định gom đồ bẩn của mình, đi ra cửa thì liếc thấy bộ quần áo của Quân nhàu nhĩ vo tròn một chỗ, anh nghĩ ngợi một chút rồi vơ luôn, ôm cả sang nhà Dương.
Khi nhét quần áo vào lồng, Dương chợt thấy trong chiếc quần của Quân cồm cộm lên đồ vật gì đó. Cô ấn sang tay Định.
“Anh lấy ra đi. Không máy quay xong là hỏng hết đấy”.
Định móc ra, là mớ tiền lẻ và vài chiếc card của đủ mọi loại quán xá, xen giữa đó là một tờ giấy nham nhở gấp tư. Định mở tờ giấy ra, nhìn nhìn một lúc, bất chợt phì cười.
“Lại còn làm thơ nữa…”
Dương nhét xong mớ quần áo vào máy, tò mò quay sang.
“Thơ á… Đâu, em xem nào?”.
Không để ý nét mặt Định chợt suy tư, Dương cầm lấy tờ giấy, trên đó là nét chữ láu, gạch xóa rất nhiều, nhưng cô vẫn nhận ra đó là một bài thơ. Dương đọc một hồi, bỗng nhiên cũng ngẩn ra.
Cuối ngõ ấy là quán cà phê quen
Anh đã tin vì uống cà phê mà mắt em đen đến thế
Vì viên đá tròn xinh
Vì bông hoa be bé
Mà nụ cười em trong hơn
Cuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn
Khi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó
Cà phê nâu, màu môi em đo đỏ
Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không?
Cuối ngõ ấy có bao người mà em nói thật đông
Anh chỉ thấy toàn người lạ
Người lạ thì chẳng là gì cả
Thế giới thu vào một mái tóc em
Cuối ngõ ấy anh đã tìm được một thói quen
Một thói quen dễ thương giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tính
Chỉ cần em và buổi chiều thanh tịnh
Một ly nâu đủ ấm áp nụ cười
Cuối ngõ ấy anh đã tìm thấy một góc nhỏ cuộc đời
Anh đã trao, dẫu rồi em không nhận…
Dương sững người, nhớ lại buổi chiều Quân đã gạ gẫm cô đi cà phê, nhớ đến những câu chuyện trò vơ vẩn hôm đó. Cô nhớ cả lúc khi điện thoại xong với Định thì thấy Quân ngồi viết hí hoáy trên tờ giấy nham nhở. Cô còn trêu chọc Quân là viết thư tình cho cô nào à? Lúc ấy cậu ta nhét luôn vào túi quần nên Dương cũng chẳng để ý.
Không ngờ, là Quân viết bài thơ này…
Dương cười gượng, gấp vội tờ giấy vào. Cô không biết Định có nhìn thấy chữ For NB được tô đen sì, to đùng ở dưới không? Không biết anh có … nghĩ ngợi gì không???
Nhưng Định đã thản nhiên cầm cả mớ giấy tờ đó nhét vào túi, thơm nhẹ lên trán cô.
“Anh đi sửa điện thoại đã. Em nhớ ăn sáng rồi hãy đi làm nhé”
Dương gật gật đầu nhìn Định quay đi, vẫn đứng im một chỗ. Cả đến mấy phút trôi qua, Dương mới hiểu rằng, lòng mình đang xáo động.
***
Thẫn thờ. Thẫn thờ. Thẫn thờ. Dương ngơ ngơ ngẩn ngẩn vì cái câu thơ “Cuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn. Khi nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó…”
Linh cảm con gái dẫu sao cũng vẫn nhạy bén. Không phải một lần Quân từng ám chỉ cậu ta có “gì gì” đó với Dương. Nhất là lần Quân đùng đùng lôi Dương tới phòng khám kia, Dương đã mơ hồ cảm thấy, hình như Quân đối với mình thực sự có chút bất thường. Nhưng Quân lúc nào cũng trưng ra một vẻ bỡn cợt châm chọc nên Dương cứ bảo mình chẳng thèm để tâm. Vì Quân ít tuổi hơn Dương, vì cậu ta luôn biết Dương thích Định, và vì một tỉ những lí do không đầu không cuối khác nữa mà Dương biết mình cứ lờ sự “bất thường” đó đi là tốt nhất.
Nhưng thực tâm, một cô gái được một người khác phái chú ý, quan tâm, thì dù già trẻ thế nào, cũng vẫn có một nỗi ngọt ngào nho nhỏ. Giống như một chút thoang thoảng hoa nhài cho cuộc đời thêm màu sắc, mùi vị, nhưng vẫn hoàn toàn vô hại, vắng thì nhạt đi một chút nhưng cũng không … chết ai. Nó là thứ khiến một cô gái, mà cụ thể là Dương, đứng trước ngưỡng tuổi 30 đầy sấm sét thấy mình tự tin hơn, vì vẫn được quan tâm, vẫn được chú ý. Nhất là khi nó lại đến từ một chàng trai sáng lóa như Quân.
Nhưng, cô vẫn luôn biết trái tim mình hướng về đâu. Cô vẫn biết trái tim mình đập vì ai.
Vì thế, đọc bài thơ, biết cái thứ tình cảm kia không phải là sự thoáng chốc, không phải là sự bỡn cợt, bông phèng, hay phút ngẫu hứng tuổi trẻ, Dương bỗng thấy nặng lòng. Cô cũng biết, một tình cảm trao đi không nhận lại là nỗi buồn đến ngần nào. Nhất là với một người vẻ như toe toét, ngỗ nghịch, rách giời rơi xuống như Quân, một tình cảm lặng thầm và gìn giữ, chẳng phải là điều đơn giản.
Vì với cô, Quân không phải người xa lạ. Những gây sự, những rắc rối và những hành động quái gở của Quân vô hình chung đã khiến cậu ta trở nên gần gũi với Dương, như một người nhà. Như một cậu em trai, và đôi lúc, thật sự như một thằng … cháu trai nữa.
“Anh đã trao, dẫu rồi em không nhận…” Dương không nhận, không có cách nào nhận cả. Vì tình cảm của cô đã ngốc nghếch gửi hết cho cái gã lúc nào cũng mặc sơ mi đen ngòm kia rồi. Nghĩ tới đó, Dương ngẩn ngơ. Chiếc sơ mi trắng cô mua buổi chiều hôm nào, vẫn treo trong tủ, chưa có lúc nào để tặng anh. Dương bặm môi, quyết tâm sẽ “cưỡng bức” anh mặc bằng được cho xem. Ý nghĩ này khiến trái tim cô mới reo vui được đôi chút. Cô cầm chìa khóa tung tung lên trong tay, đi ra cửa.
Mải nghịch, Dương làm chùm chiếc chìa khóa văng thẳng ra ngoài. Tiếng chìa khóa rơi cả chùm xủng xoẻng làm cho một cô gái đang hí hoáy mở khóa trước nhà Định, giật nảy mình.
Dương bước ra, cũng sửng sốt không kém. Cô nhìn chùm chìa khóa trong tay cô gái, nhìn thấy chiếc cửa đã mở, bất giác lặng đi.
Cô gái kia cũng có chùm chìa khóa nhà Định.
Cô gái ấy có khuôn mặt trẻ trung, nhỏ nhắn.
Cô gái ấy có mái tóc dài ngang lưng mềm mại.
Cô gái ấy, là người Định từng chở.
Định từng vì cô gái đó mà nói dối cô.
Dương không biết là mình đã đờ người ra, cũng không biết môi cô đã cười một nụ thảm thương thế nào. Vì cô gái kia có gương mặt thuần hậu đến mức không thể nào ghét bỏ, vì cô ấy trẻ trung làm sao, ngọt ngào làm sao. Cả nụ cười và ánh mắt cô ấy cũng dịu dàng.
“Chị, chị có phải chị Dương không ạ?”
Dương vẫn đẩy anh ra, lấy vẻ mặt tỉnh bơ “Anh, có quần áo cần giặt không? Em giặt luôn cho đủ một mẻ”.
Vì Định ít ở nhà nên không mua máy giặt, anh thường tự giặt cho mình, mùa đông thì mang đồ ra hiệu. Chỉ gần đây, khi cô nàng có cái tên một vầng mặt trời kia bước vào cuộc sống của anh, Định còn có thêm một niềm nhẹ nhõm nữa là không phải giặt đồ.
“Ừ. Có. Cho anh gửi luôn”.
Định gom đồ bẩn của mình, đi ra cửa thì liếc thấy bộ quần áo của Quân nhàu nhĩ vo tròn một chỗ, anh nghĩ ngợi một chút rồi vơ luôn, ôm cả sang nhà Dương.
Khi nhét quần áo vào lồng, Dương chợt thấy trong chiếc quần của Quân cồm cộm lên đồ vật gì đó. Cô ấn sang tay Định.
“Anh lấy ra đi. Không máy quay xong là hỏng hết đấy”.
Định móc ra, là mớ tiền lẻ và vài chiếc card của đủ mọi loại quán xá, xen giữa đó là một tờ giấy nham nhở gấp tư. Định mở tờ giấy ra, nhìn nhìn một lúc, bất chợt phì cười.
“Lại còn làm thơ nữa…”
Dương nhét xong mớ quần áo vào máy, tò mò quay sang.
“Thơ á… Đâu, em xem nào?”.
Không để ý nét mặt Định chợt suy tư, Dương cầm lấy tờ giấy, trên đó là nét chữ láu, gạch xóa rất nhiều, nhưng cô vẫn nhận ra đó là một bài thơ. Dương đọc một hồi, bỗng nhiên cũng ngẩn ra.
Cuối ngõ ấy là quán cà phê quen
Anh đã tin vì uống cà phê mà mắt em đen đến thế
Vì viên đá tròn xinh
Vì bông hoa be bé
Mà nụ cười em trong hơn
Cuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn
Khi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó
Cà phê nâu, màu môi em đo đỏ
Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không?
Cuối ngõ ấy có bao người mà em nói thật đông
Anh chỉ thấy toàn người lạ
Người lạ thì chẳng là gì cả
Thế giới thu vào một mái tóc em
Cuối ngõ ấy anh đã tìm được một thói quen
Một thói quen dễ thương giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tính
Chỉ cần em và buổi chiều thanh tịnh
Một ly nâu đủ ấm áp nụ cười
Cuối ngõ ấy anh đã tìm thấy một góc nhỏ cuộc đời
Anh đã trao, dẫu rồi em không nhận…
Dương sững người, nhớ lại buổi chiều Quân đã gạ gẫm cô đi cà phê, nhớ đến những câu chuyện trò vơ vẩn hôm đó. Cô nhớ cả lúc khi điện thoại xong với Định thì thấy Quân ngồi viết hí hoáy trên tờ giấy nham nhở. Cô còn trêu chọc Quân là viết thư tình cho cô nào à? Lúc ấy cậu ta nhét luôn vào túi quần nên Dương cũng chẳng để ý.
Không ngờ, là Quân viết bài thơ này…
Dương cười gượng, gấp vội tờ giấy vào. Cô không biết Định có nhìn thấy chữ For NB được tô đen sì, to đùng ở dưới không? Không biết anh có … nghĩ ngợi gì không???
Nhưng Định đã thản nhiên cầm cả mớ giấy tờ đó nhét vào túi, thơm nhẹ lên trán cô.
“Anh đi sửa điện thoại đã. Em nhớ ăn sáng rồi hãy đi làm nhé”
Dương gật gật đầu nhìn Định quay đi, vẫn đứng im một chỗ. Cả đến mấy phút trôi qua, Dương mới hiểu rằng, lòng mình đang xáo động.
***
Thẫn thờ. Thẫn thờ. Thẫn thờ. Dương ngơ ngơ ngẩn ngẩn vì cái câu thơ “Cuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn. Khi nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó…”
Linh cảm con gái dẫu sao cũng vẫn nhạy bén. Không phải một lần Quân từng ám chỉ cậu ta có “gì gì” đó với Dương. Nhất là lần Quân đùng đùng lôi Dương tới phòng khám kia, Dương đã mơ hồ cảm thấy, hình như Quân đối với mình thực sự có chút bất thường. Nhưng Quân lúc nào cũng trưng ra một vẻ bỡn cợt châm chọc nên Dương cứ bảo mình chẳng thèm để tâm. Vì Quân ít tuổi hơn Dương, vì cậu ta luôn biết Dương thích Định, và vì một tỉ những lí do không đầu không cuối khác nữa mà Dương biết mình cứ lờ sự “bất thường” đó đi là tốt nhất.
Nhưng thực tâm, một cô gái được một người khác phái chú ý, quan tâm, thì dù già trẻ thế nào, cũng vẫn có một nỗi ngọt ngào nho nhỏ. Giống như một chút thoang thoảng hoa nhài cho cuộc đời thêm màu sắc, mùi vị, nhưng vẫn hoàn toàn vô hại, vắng thì nhạt đi một chút nhưng cũng không … chết ai. Nó là thứ khiến một cô gái, mà cụ thể là Dương, đứng trước ngưỡng tuổi 30 đầy sấm sét thấy mình tự tin hơn, vì vẫn được quan tâm, vẫn được chú ý. Nhất là khi nó lại đến từ một chàng trai sáng lóa như Quân.
Nhưng, cô vẫn luôn biết trái tim mình hướng về đâu. Cô vẫn biết trái tim mình đập vì ai.
Vì thế, đọc bài thơ, biết cái thứ tình cảm kia không phải là sự thoáng chốc, không phải là sự bỡn cợt, bông phèng, hay phút ngẫu hứng tuổi trẻ, Dương bỗng thấy nặng lòng. Cô cũng biết, một tình cảm trao đi không nhận lại là nỗi buồn đến ngần nào. Nhất là với một người vẻ như toe toét, ngỗ nghịch, rách giời rơi xuống như Quân, một tình cảm lặng thầm và gìn giữ, chẳng phải là điều đơn giản.
Vì với cô, Quân không phải người xa lạ. Những gây sự, những rắc rối và những hành động quái gở của Quân vô hình chung đã khiến cậu ta trở nên gần gũi với Dương, như một người nhà. Như một cậu em trai, và đôi lúc, thật sự như một thằng … cháu trai nữa.
“Anh đã trao, dẫu rồi em không nhận…” Dương không nhận, không có cách nào nhận cả. Vì tình cảm của cô đã ngốc nghếch gửi hết cho cái gã lúc nào cũng mặc sơ mi đen ngòm kia rồi. Nghĩ tới đó, Dương ngẩn ngơ. Chiếc sơ mi trắng cô mua buổi chiều hôm nào, vẫn treo trong tủ, chưa có lúc nào để tặng anh. Dương bặm môi, quyết tâm sẽ “cưỡng bức” anh mặc bằng được cho xem. Ý nghĩ này khiến trái tim cô mới reo vui được đôi chút. Cô cầm chìa khóa tung tung lên trong tay, đi ra cửa.
Mải nghịch, Dương làm chùm chiếc chìa khóa văng thẳng ra ngoài. Tiếng chìa khóa rơi cả chùm xủng xoẻng làm cho một cô gái đang hí hoáy mở khóa trước nhà Định, giật nảy mình.
Dương bước ra, cũng sửng sốt không kém. Cô nhìn chùm chìa khóa trong tay cô gái, nhìn thấy chiếc cửa đã mở, bất giác lặng đi.
Cô gái kia cũng có chùm chìa khóa nhà Định.
Cô gái ấy có khuôn mặt trẻ trung, nhỏ nhắn.
Cô gái ấy có mái tóc dài ngang lưng mềm mại.
Cô gái ấy, là người Định từng chở.
Định từng vì cô gái đó mà nói dối cô.
Dương không biết là mình đã đờ người ra, cũng không biết môi cô đã cười một nụ thảm thương thế nào. Vì cô gái kia có gương mặt thuần hậu đến mức không thể nào ghét bỏ, vì cô ấy trẻ trung làm sao, ngọt ngào làm sao. Cả nụ cười và ánh mắt cô ấy cũng dịu dàng.
“Chị, chị có phải chị Dương không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.