Chương 104
Thời Tinh Thảo
15/12/2023
Tin tức hai người đăng ký kết hôn nhanh chóng lan truyền.
Trên đường quay về, tin nhắn điện thoại của Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành liên tục không ngớt.
Bác Mộ Trì tạm thời tắt chuông báo tin nhắn WeChat của anh đi, còn bản thân thì cầm điện thoại từ từ trả lời tin nhắn cho người thân bạn bè.
Trả lời xong xuôi, cô liếc mắt nhìn Phó Vân Hành.
Chả biết sao, Bác Mộ Trì cứ luôn cảm thấy hôm nay anh có vẻ đẹp trai hơn ngày thường một chút.
Nghĩ vậy, cô bật cười một mình.
Bỗng dưng, bên tai truyền tới tiếng nói trầm trầm của anh: “Cười gì thế?”
“Cười…” Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ rồi dí dỏm đáp: “Sao em lại có anh người yêu đẹp trai như thế này cơ chứ?”
Phó Vân Hành nhướng mày: “Hở?”
Anh liếc nhìn cô: “Anh người yêu?”
“…”
Bác Mộ Trí khựng lại, sau khi nhận ra được ý trong lời của anh thì xấu hổ quay đầu nhìn ra chỗ khác, nói một cách lập lờ: “Ờm… là chồng.”
Hai chữ cuối hệt như đang nói mớ, khiến người ta nghe không được rõ cho lắm.
Tuy Phó Vân Hành biết cô đang nói gì nhưng đúng là thật sự không nghe rõ.
Anh cong mắt cười, cố ý hỏi lại: “Gì cơ?”
Bác Mộ Trì nghe ra sự gây khó dễ trong lời của anh, cô chun mũi liếc anh một cái, đỏ mặt lấy hết dũng khí ra nói: “Chồng.”
Lần này, giọng cô vừa to vừa vang.
Lúc chữ ấy thoát ra khỏi miệng cô, nó dễ nghe vô cùng, còn có chút chút sự lưu luyến mập mờ.
Nụ cười trên mặt Phó Vân Hành càng tăng thêm, dịu dàng nhìn cô đáp lời: “Ơi.”
Tiếng anh đáp lại cũng rất mạnh mẽ.
Bác Mộ Trì ngượng ngùng, cô xoa xoa cái tai.
Ngay lúc cô đang xấu hổ, bỗng dưng Phó Vân Hành thấp giọng gọi cô một tiếng.
Bác Mộ Trì ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh gọi sai à?” Phó Vân Hành cười trêu cô: “Bà Phó.”
Bác Mộ Trì mím môi dưới, đỏ mặt xấu hổ: “Em không nghe rõ, anh gọi lại lần nữa đi.”
Thật ra cô có nghe rõ, cái mà Phó Vân Hành vừa gọi là vợ.
Phó Vân Hành nhướng mày: “Thật sự không nghe rõ à?”
Bác Mộ Trì: “Vâng ạ.”
Cô cây ngay không sợ chết đứng.
Cô quay đầu nhìn anh, đợi anh: “Không muốn gọi lại phải không?”
Phó Vân Hành nhìn thấy sự uy hiếp trong ánh mắt của cô, thế là khóe môi anh cong lên: “Không.”
Anh dừng lại, rồi giọng nói vừa thanh vừa khẽ, lộ ra nụ cười có phần lộ liễu: “Bà Phó đã có lời, bác sĩ Phó không dám không tuân.” Anh nhìn thẳng vào cô, khẽ nói: “Vợ à, anh muốn uống nước.”
“…”
Tai Bác Mộ Trì nóng lên, cúi đầu nhìn cái bình giữ nhiệt ở bên cạnh, vặn mở nắp bình cho anh mà chẳng nói năng gì, rồi lại thử lại nhiệt độ rồi mới đưa cho anh.
Phó Vân Hành nhận rồi uống hai ngụm nước.
Đèn vừa mới bật xanh, chiếc xe lại tiếp tục chạy về phía trước.
Bác Mộ Trì lại đóng nắp bình lại, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng gọi vừa nãy của anh. Cô thầm cười, mím chặt khóe môi, không để cho ý cười của mình quá lộ liễu.
Cuối cùng, cô thật sự không nhịn nổi nữa, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để cho Phó Vân Hành phát hiện ra.
Nhưng cô không biết rằng, vừa đúng lúc ấy Phó Vân Hành ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa kính xe, anh có thể nhìn thấy nụ cười trên đuôi mày khóe miệng của cô.
Anh nhìn rồi ma xui quỷ khiến thế nào cũng mỉm cười theo.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, gió thổi hiu hiu.
Tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ như vậy.
-
Sau khi về đến nhà, Trì Lục với Quý Thanh Ảnh ngay lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn của hai người để bình luận.
“Đâu Đâu xinh quá.”
“Ảnh chụp này chụp được đấy, chụp Đâu Đâu đẹp được bảy trên mười.”
“Nhưng mà Vân Bảo không được ổn cho lắm chao ôi, trông có vẻ khá là bình thường.”
“Nó đã bình thường sẵn rồi.” Quý Thanh Ảnh nói một cách không cảm xúc: “Đâu Đâu đẹp là được.”
“…”
Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành yên vị ngồi ở một bên, nghe lời bình của hai bà mẹ.
Bác Mộ Trì hơi muốn cười, lúc nghe thấy Quý Thanh Ảnh không chút do dự nói rằng anh không đẹp, cô ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy anh đẹp.”
Phó Vân Hành cụp mắt, nhìn vào ánh mắt ranh mãnh của cô, anh đưa tay lên búng trán cô.
Bác Mộ Trì cười: “Mẹ nuôi vì để em vui thôi.”
“Ừ, rồi đánh giá thấp anh.” Phó Vân Hành mặt không đổi sắc đáp lời. Nói xong, anh lại nhắc Bác Mộ Trì: “Nên đính chính rồi.”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, rồi lắp bắp rồi. “Còn sớm mà.”
Cô nhớ rất nhiều người sau hôn lễ mới đính chính.
Phó Vân Hành cũng không ép cô, càng không muốn gây áp lực cho cô. Anh thấp giọng bảo: “Vậy thì đợi thôi.”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Vâng.”
Hai bà mẹ già thảo luận xong về ảnh chụp giấy kết hôn xong, thì bắt đầu hỏi thăm ý tưởng về hôn lễ của hai người.
Thật ra đối với chuyện hôn lễ tổ chức ở đâu, vào lúc nào, Bác Mộ Trì không có suy nghĩ gì cả.
Hôm nay cô với Phó Vân Hành đi đăng ký kết hôn, đơn giản chỉ là suy nghĩ nhất thời nên cứ thế là đi. Nhưng cô biết, chắc chắn hôn lễ không thể qua loa như thế được, chưa nói tới họ hàng bạn bè của cô với Phó Vân Hành, mà người làm ăn bạn bè với ba mẹ hai bên cũng không ít.
Có vài mối quan hệ qua lại, chung quy thì vẫn cần phải có.
Thấy hai người cũng không có ý tưởng gì, Trì Lục với Quý Thanh Ảnh nhìn nhau nghĩ: “Hay là vào mùa đông đi.”
Trì Lục nhìn về phía Bác Mộ Trì: “Chắc mấy môn thi đấu sắp xếp trong mùa đông năm nay của con không nhiều đâu nhỉ?”
“Không nhiều ạ.” Bác Mộ Trì đáp.
Quý Thanh Ảnh phụ họa theo: “Mùa đông là mùa Đâu Đâu thích nhất, mẹ cũng cảm thấy được. Chủ yếu là vào mùa thu thì quá gấp, mùa đông thì vừa đẹp.”
Bác Mộ Trì không có ý kiến gì.
Cô không có ý kiến, tất nhiên Phó Vân Hành cũng không có ý kiến.
“Vậy về địa điểm đã có ý gì chưa?” Qúy Thanh Ảnh hỏi.
Bác Mộ Trì suy ngẫm: “Cứ ở trong nước ạ, không cần ở nước ngoài đâu.”
Ra nước ngoài phiền phức lắm.
Quý Thanh Ảnh cười gật đầu: “Được. Cái khác thì sao?”
Bà ấy cười xoa đầu cô hỏi: “Thích váy cưới thế nào, mẹ nuôi đặt thiết kế cho con.”
Trì Lục: “Là để mẹ chồng con thầu toàn bộ đấy.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô ngẩn người, cũng vô thức đính chính: “Sau này tiền tố mẹ nuôi có thể bỏ đi rồi.”
Bác Mộ Trì bị hai người chọc cười, suy tư một lúc rồi nói: “Thật ra con muốn tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc.”
Không phải là cô không thích đám cưới kiểu Tây, tất nhiên là cô cũng thích. Nhưng nếu so sánh với nhau thì Bác Mộ Trì thích hôn lễ kiểu Trung hơn, chỉ là so với đám cưới kiểu Tây thì sẽ rườm rà hơn chút. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Nghe thấy ý kiến này của cô, Trì Lục với Qúy Thanh Ảnh lập tức gật đầu.
“Được.” Hai người họ vui vẻ đáp: “Con thích kiểu thế nào thì chúng ta sẽ tổ chức thế ấy.”
Quý Thanh Ảnh cân nhắc: “Mẹ sẽ thiết kế nhiều lễ phục cưới kiểu Trung cho con.”
Trì Lục dùng khuỷu tay chọc cô, nhắc: “Vân Bảo thì sao?”
Phó Vân Hành gia nhập buổi thảo luận: “Cứ theo gì mà Đâu Đâu thích là được.”
Anh ngước mắt nhìn Quý Thanh Ảnh, trầm giọng nói: “Mẹ, nếu tất cả đều giao cho mẹ thiết kế thì liệu có mệt quá không?” Anh với Bác Mộ Trì nhìn nhau, nghiêm túc nói: “Tìm nhà thiết kế khác cũng được mà.”
“Không mệt.” Quý Thanh Ảnh nhìn anh cười đáp: “Thiết kế cho bọn con sao mệt được.”
Phó Vân Hành ăn ngay nói thật bảo: “Con sợ mẹ thức đêm.”
Nếu Quý Thanh Ảnh vì làm kịp thời hạn hôn lễ của anh với Bác Mộ Trì mà thức đêm thì Phó Vân Trí chắc chắn sẽ cho anh vào danh sách đen một thời gian.
Có lẽ Quý Thanh Ảnh đã hiểu được ý của anh.
Bà ấy cười nói: “Không đến nỗi ấy đâu.”
Bà ấy có tự tin rằng một mình bà có thể hoàn thành được. Cho dù không thể thì cũng không cần tìm đội khác. Studio của Quý Thanh Ảnh có người có năng lực.
Nghe thấy Quý Thanh Ảnh nói như vậy, Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành cũng không thuyết phục nữa.
Cả hai người đều biết, đây là tình yêu của Quý Thanh Ảnh đối với bọn họ.
Có ý tưởng đơn giản của hai người, lòng Trì Lục và Quý Thanh Ảnh đã có kế hoạch.
Cả Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành đều hận bịu, cũng không có ý kiến đặc biệt nào về vấn đề này cả, nên tất nhiên sẽ để cho họ toàn quyền lo toan.
-
Buổi tối, cả đám người cùng nhau ăn lẩu ăn nướng, chúc mừng Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành đã nhận giấy kết hôn.
Quý Vân Thư đã trở về nước, em ấy tìm một công việc ổn áp để rèn luyện bản thân.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, em ấy uống hai ly rượu rồi dựa vào người Bác Mộ Trì thì thầm: “Chị Đâu Đâu.”
Bác Mộ Trì nhìn em ấy.
Quý Vân Thư cọ vào vai cô, phản ứng thoáng chậm chạp ngẩn ngơ: “Có phải em nên thay đổi xưng hô không?”
“Em muốn gọi thế nào thì cứ gọi như thế ấy.” Bác Mộ Trì không để ý cái này.
Quý Vân Thư cười: “Thế thì không được, nếu em vẫn gọi chị là chị Đâu Đâu, chắc anh em sẽ nổi khùng với em mất.”
Bác Mộ Trì rót cho cô cốc nước, cong môi đáp: “Không đến mức ấy đâu.”
“Đến ấy chứ.” Qúy Vân Thư khẽ giọng lẩm bẩm: “Chị không biết anh em keo kiệt thế nào đâu.”
Hai người dí sát vào nhau thì thầm to nhỏ.
Đang nói chuyện, bỗng dưng Qúy Vân Thư bật ra một câu: “Nếu anh em mà bắt nạt chị, chị cứ nói với em, chắc chắn em sẽ đứng về phía chị rồi đánh anh ấy.”
Bác Mộ Trì nhướng mày, nhìn cái người đang bước tới, đồng ý sảng khoái rằng: “Nhưng em không đánh lại anh ấy được đâu.”
Quý Vân Thư chau mày: “Em đánh không lại, nhưng chắc là anh ấy sẽ không đến mức đánh em thật đâu ha?”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Phó Vân Hành thoáng ngừng bước chân, không biết có nên tiếp tục đi tiếp hay không.
Bác Mộ Trì vui sướng, thoáng tưởng tượng đến cảnh tượng ấy: “Quả đúng là không thể.”
Quý Vân Thư gật đầu: “Đúng vậy.”
Em ấy nói tiếp: “Cơ mà, anh em thích chị như vậy thì chắc chắn không nỡ bắt nạt chị đâu.” Em lấy lầm bầm tiếp: “Lúc nhỏ anh ấy đã bảo vệ chị rồi.”
Quý Vân Thư còn thầm ghen tị nữa kìa.
Bác Mộ Trì giật mình, vuốt mái tóc em ấy: “Anh ấy cũng rất yêu em.”
Phó Vân Hành là người có tính hướng nội, rất ít khi anh kể anh thích gì, yêu gì ra bên miệng. Nhưng tất cả mọi người đều biết, anh là người ngoài lạnh trong nóng, nói ít làm nhiều. Anh yêu gia đình, cũng rất biết chăm sóc bạn bè. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Ít nhất là, cả đám người bọn họ đều biết, cũng đều hiểu anh.
Quý Vân Thư đã hơi say, em ấy gật đầu đáp: “Thế cũng đúng.”
Phó Vân Hành nhìn hai người hồi lâu rồi thấp giọng hỏi: “Có phải con bé say rồi không?”
“Có hơi.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Hay là đưa con bé về phòng nghỉ ngơi?”
Những người khác vẫn còn đang ăn uống nói chuyện.
Phó Vân Hành gật đầu, đưa tay ra kéo Qúy Vân Thư lên.
Hai người hợp lực đưa Quý Vân Thư về phòng, Bác Mộ Trì tiện tay cởi áo khoác cho em ấy, trông thấy quầng thâm dưới mắt của Quý Vân Thư thì chần chừ hỏi: “Có phải công việc của Thư Bảo mệt lắm đúng không?”
Sau khi Quý Vân Thư đi làm, thực ra liên lạc giữa bọn họ cũng ít đi chút.
Phó Vân Hành cũng không nhận ra chút chuyện ấy, anh nhìn chằm chằm vào Quý Vân Thư một lúc rồi cau mày: “Mai rồi hỏi xem.”
“Ừm ừm.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Anh đi xuống tiếp tục với đám người chị Tinh Tinh đi, em ở đây trông Thư Bảo.”
Phó Vân Hành đưa tay véo má cô: “Thế lát nữa anh quay lại tìm em.”
“Vâng.”
Chỉ là lúc Phó Vân Hành xuống tầng rồi quay trở về, hai con người Bác Mộ Trì và Quý Vân Thư đã dựa vào nhau ngủ rồi.
Anh nhìn hai người đang chen nhau ngủ thì bật cười bất lực.
Đứng yên tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Phó Vân Hành không nỡ gọi bà Phó mới cưới về dậy được.
Anh khẽ bước tới gần, đắp chăn lại cho hai người rồi mới khe khẽ đóng cửa rời đi.
Vừa đúng lúc Qúy Thanh Ảnh đi lên tầng, nhìn thấy anh, bà ấy chợt cười: “Đâu Đâu với Vân Thư ngủ rồi à?”
Phó Vân Hành gật đầu: “Mẹ, mẹ cũng đi nghỉ đi.”
“Mẹ vẫn chưa mệt.” Qúy Thanh Ảnh mỉm cười nhìn anh: “Con sao rồi?”
Phó Vân Hành vẫn còn ổn.
Quý Thanh Ảnh nhìn anh, bỗng dưng có loại cảm giác chớp mắt đã qua, đứa trẻ vẫn còn trong tã lót ấy đã trưởng thành rồi, còn tìm được người bầu bạn cả đời, bạch đầu giai lão.
Nghĩ đến đây, Qúy Thanh Ảnh đưa tay lên vỗ bả vai anh: “Vân Bảo.”
Phó Vân Hành giật mình, cúi đầu nhìn đôi mắt vẫn luôn đang cười dịu dàng của mẹ mình.
Quý Thanh Ảnh ngậm ngùi: “Cuối cùng đã trưởng thành rồi.”
Phó Vân Hành khựng lại: “Thế vẫn là con của mẹ.”
Quý Thanh Ảnh cười: “Tất nhiên.”
Bà ấy khẽ nói: “Mẹ cũng không có gì khác có thể tặng con được, chỉ chúc con và Đâu Đâu trăm năm hạnh phúc.” Bà ấy mỉm cười nói: “Hãy yêu thương Đâu Đâu.”
Phó Vân Hành gật đầu trịnh trọng đáp: “Con biết ạ.”
Tất nhiên là anh sẽ như vậy.
Trên đường quay về, tin nhắn điện thoại của Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành liên tục không ngớt.
Bác Mộ Trì tạm thời tắt chuông báo tin nhắn WeChat của anh đi, còn bản thân thì cầm điện thoại từ từ trả lời tin nhắn cho người thân bạn bè.
Trả lời xong xuôi, cô liếc mắt nhìn Phó Vân Hành.
Chả biết sao, Bác Mộ Trì cứ luôn cảm thấy hôm nay anh có vẻ đẹp trai hơn ngày thường một chút.
Nghĩ vậy, cô bật cười một mình.
Bỗng dưng, bên tai truyền tới tiếng nói trầm trầm của anh: “Cười gì thế?”
“Cười…” Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ rồi dí dỏm đáp: “Sao em lại có anh người yêu đẹp trai như thế này cơ chứ?”
Phó Vân Hành nhướng mày: “Hở?”
Anh liếc nhìn cô: “Anh người yêu?”
“…”
Bác Mộ Trí khựng lại, sau khi nhận ra được ý trong lời của anh thì xấu hổ quay đầu nhìn ra chỗ khác, nói một cách lập lờ: “Ờm… là chồng.”
Hai chữ cuối hệt như đang nói mớ, khiến người ta nghe không được rõ cho lắm.
Tuy Phó Vân Hành biết cô đang nói gì nhưng đúng là thật sự không nghe rõ.
Anh cong mắt cười, cố ý hỏi lại: “Gì cơ?”
Bác Mộ Trì nghe ra sự gây khó dễ trong lời của anh, cô chun mũi liếc anh một cái, đỏ mặt lấy hết dũng khí ra nói: “Chồng.”
Lần này, giọng cô vừa to vừa vang.
Lúc chữ ấy thoát ra khỏi miệng cô, nó dễ nghe vô cùng, còn có chút chút sự lưu luyến mập mờ.
Nụ cười trên mặt Phó Vân Hành càng tăng thêm, dịu dàng nhìn cô đáp lời: “Ơi.”
Tiếng anh đáp lại cũng rất mạnh mẽ.
Bác Mộ Trì ngượng ngùng, cô xoa xoa cái tai.
Ngay lúc cô đang xấu hổ, bỗng dưng Phó Vân Hành thấp giọng gọi cô một tiếng.
Bác Mộ Trì ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh gọi sai à?” Phó Vân Hành cười trêu cô: “Bà Phó.”
Bác Mộ Trì mím môi dưới, đỏ mặt xấu hổ: “Em không nghe rõ, anh gọi lại lần nữa đi.”
Thật ra cô có nghe rõ, cái mà Phó Vân Hành vừa gọi là vợ.
Phó Vân Hành nhướng mày: “Thật sự không nghe rõ à?”
Bác Mộ Trì: “Vâng ạ.”
Cô cây ngay không sợ chết đứng.
Cô quay đầu nhìn anh, đợi anh: “Không muốn gọi lại phải không?”
Phó Vân Hành nhìn thấy sự uy hiếp trong ánh mắt của cô, thế là khóe môi anh cong lên: “Không.”
Anh dừng lại, rồi giọng nói vừa thanh vừa khẽ, lộ ra nụ cười có phần lộ liễu: “Bà Phó đã có lời, bác sĩ Phó không dám không tuân.” Anh nhìn thẳng vào cô, khẽ nói: “Vợ à, anh muốn uống nước.”
“…”
Tai Bác Mộ Trì nóng lên, cúi đầu nhìn cái bình giữ nhiệt ở bên cạnh, vặn mở nắp bình cho anh mà chẳng nói năng gì, rồi lại thử lại nhiệt độ rồi mới đưa cho anh.
Phó Vân Hành nhận rồi uống hai ngụm nước.
Đèn vừa mới bật xanh, chiếc xe lại tiếp tục chạy về phía trước.
Bác Mộ Trì lại đóng nắp bình lại, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng gọi vừa nãy của anh. Cô thầm cười, mím chặt khóe môi, không để cho ý cười của mình quá lộ liễu.
Cuối cùng, cô thật sự không nhịn nổi nữa, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để cho Phó Vân Hành phát hiện ra.
Nhưng cô không biết rằng, vừa đúng lúc ấy Phó Vân Hành ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa kính xe, anh có thể nhìn thấy nụ cười trên đuôi mày khóe miệng của cô.
Anh nhìn rồi ma xui quỷ khiến thế nào cũng mỉm cười theo.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, gió thổi hiu hiu.
Tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ như vậy.
-
Sau khi về đến nhà, Trì Lục với Quý Thanh Ảnh ngay lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn của hai người để bình luận.
“Đâu Đâu xinh quá.”
“Ảnh chụp này chụp được đấy, chụp Đâu Đâu đẹp được bảy trên mười.”
“Nhưng mà Vân Bảo không được ổn cho lắm chao ôi, trông có vẻ khá là bình thường.”
“Nó đã bình thường sẵn rồi.” Quý Thanh Ảnh nói một cách không cảm xúc: “Đâu Đâu đẹp là được.”
“…”
Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành yên vị ngồi ở một bên, nghe lời bình của hai bà mẹ.
Bác Mộ Trì hơi muốn cười, lúc nghe thấy Quý Thanh Ảnh không chút do dự nói rằng anh không đẹp, cô ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy anh đẹp.”
Phó Vân Hành cụp mắt, nhìn vào ánh mắt ranh mãnh của cô, anh đưa tay lên búng trán cô.
Bác Mộ Trì cười: “Mẹ nuôi vì để em vui thôi.”
“Ừ, rồi đánh giá thấp anh.” Phó Vân Hành mặt không đổi sắc đáp lời. Nói xong, anh lại nhắc Bác Mộ Trì: “Nên đính chính rồi.”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, rồi lắp bắp rồi. “Còn sớm mà.”
Cô nhớ rất nhiều người sau hôn lễ mới đính chính.
Phó Vân Hành cũng không ép cô, càng không muốn gây áp lực cho cô. Anh thấp giọng bảo: “Vậy thì đợi thôi.”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Vâng.”
Hai bà mẹ già thảo luận xong về ảnh chụp giấy kết hôn xong, thì bắt đầu hỏi thăm ý tưởng về hôn lễ của hai người.
Thật ra đối với chuyện hôn lễ tổ chức ở đâu, vào lúc nào, Bác Mộ Trì không có suy nghĩ gì cả.
Hôm nay cô với Phó Vân Hành đi đăng ký kết hôn, đơn giản chỉ là suy nghĩ nhất thời nên cứ thế là đi. Nhưng cô biết, chắc chắn hôn lễ không thể qua loa như thế được, chưa nói tới họ hàng bạn bè của cô với Phó Vân Hành, mà người làm ăn bạn bè với ba mẹ hai bên cũng không ít.
Có vài mối quan hệ qua lại, chung quy thì vẫn cần phải có.
Thấy hai người cũng không có ý tưởng gì, Trì Lục với Quý Thanh Ảnh nhìn nhau nghĩ: “Hay là vào mùa đông đi.”
Trì Lục nhìn về phía Bác Mộ Trì: “Chắc mấy môn thi đấu sắp xếp trong mùa đông năm nay của con không nhiều đâu nhỉ?”
“Không nhiều ạ.” Bác Mộ Trì đáp.
Quý Thanh Ảnh phụ họa theo: “Mùa đông là mùa Đâu Đâu thích nhất, mẹ cũng cảm thấy được. Chủ yếu là vào mùa thu thì quá gấp, mùa đông thì vừa đẹp.”
Bác Mộ Trì không có ý kiến gì.
Cô không có ý kiến, tất nhiên Phó Vân Hành cũng không có ý kiến.
“Vậy về địa điểm đã có ý gì chưa?” Qúy Thanh Ảnh hỏi.
Bác Mộ Trì suy ngẫm: “Cứ ở trong nước ạ, không cần ở nước ngoài đâu.”
Ra nước ngoài phiền phức lắm.
Quý Thanh Ảnh cười gật đầu: “Được. Cái khác thì sao?”
Bà ấy cười xoa đầu cô hỏi: “Thích váy cưới thế nào, mẹ nuôi đặt thiết kế cho con.”
Trì Lục: “Là để mẹ chồng con thầu toàn bộ đấy.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô ngẩn người, cũng vô thức đính chính: “Sau này tiền tố mẹ nuôi có thể bỏ đi rồi.”
Bác Mộ Trì bị hai người chọc cười, suy tư một lúc rồi nói: “Thật ra con muốn tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc.”
Không phải là cô không thích đám cưới kiểu Tây, tất nhiên là cô cũng thích. Nhưng nếu so sánh với nhau thì Bác Mộ Trì thích hôn lễ kiểu Trung hơn, chỉ là so với đám cưới kiểu Tây thì sẽ rườm rà hơn chút. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Nghe thấy ý kiến này của cô, Trì Lục với Qúy Thanh Ảnh lập tức gật đầu.
“Được.” Hai người họ vui vẻ đáp: “Con thích kiểu thế nào thì chúng ta sẽ tổ chức thế ấy.”
Quý Thanh Ảnh cân nhắc: “Mẹ sẽ thiết kế nhiều lễ phục cưới kiểu Trung cho con.”
Trì Lục dùng khuỷu tay chọc cô, nhắc: “Vân Bảo thì sao?”
Phó Vân Hành gia nhập buổi thảo luận: “Cứ theo gì mà Đâu Đâu thích là được.”
Anh ngước mắt nhìn Quý Thanh Ảnh, trầm giọng nói: “Mẹ, nếu tất cả đều giao cho mẹ thiết kế thì liệu có mệt quá không?” Anh với Bác Mộ Trì nhìn nhau, nghiêm túc nói: “Tìm nhà thiết kế khác cũng được mà.”
“Không mệt.” Quý Thanh Ảnh nhìn anh cười đáp: “Thiết kế cho bọn con sao mệt được.”
Phó Vân Hành ăn ngay nói thật bảo: “Con sợ mẹ thức đêm.”
Nếu Quý Thanh Ảnh vì làm kịp thời hạn hôn lễ của anh với Bác Mộ Trì mà thức đêm thì Phó Vân Trí chắc chắn sẽ cho anh vào danh sách đen một thời gian.
Có lẽ Quý Thanh Ảnh đã hiểu được ý của anh.
Bà ấy cười nói: “Không đến nỗi ấy đâu.”
Bà ấy có tự tin rằng một mình bà có thể hoàn thành được. Cho dù không thể thì cũng không cần tìm đội khác. Studio của Quý Thanh Ảnh có người có năng lực.
Nghe thấy Quý Thanh Ảnh nói như vậy, Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành cũng không thuyết phục nữa.
Cả hai người đều biết, đây là tình yêu của Quý Thanh Ảnh đối với bọn họ.
Có ý tưởng đơn giản của hai người, lòng Trì Lục và Quý Thanh Ảnh đã có kế hoạch.
Cả Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành đều hận bịu, cũng không có ý kiến đặc biệt nào về vấn đề này cả, nên tất nhiên sẽ để cho họ toàn quyền lo toan.
-
Buổi tối, cả đám người cùng nhau ăn lẩu ăn nướng, chúc mừng Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành đã nhận giấy kết hôn.
Quý Vân Thư đã trở về nước, em ấy tìm một công việc ổn áp để rèn luyện bản thân.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, em ấy uống hai ly rượu rồi dựa vào người Bác Mộ Trì thì thầm: “Chị Đâu Đâu.”
Bác Mộ Trì nhìn em ấy.
Quý Vân Thư cọ vào vai cô, phản ứng thoáng chậm chạp ngẩn ngơ: “Có phải em nên thay đổi xưng hô không?”
“Em muốn gọi thế nào thì cứ gọi như thế ấy.” Bác Mộ Trì không để ý cái này.
Quý Vân Thư cười: “Thế thì không được, nếu em vẫn gọi chị là chị Đâu Đâu, chắc anh em sẽ nổi khùng với em mất.”
Bác Mộ Trì rót cho cô cốc nước, cong môi đáp: “Không đến mức ấy đâu.”
“Đến ấy chứ.” Qúy Vân Thư khẽ giọng lẩm bẩm: “Chị không biết anh em keo kiệt thế nào đâu.”
Hai người dí sát vào nhau thì thầm to nhỏ.
Đang nói chuyện, bỗng dưng Qúy Vân Thư bật ra một câu: “Nếu anh em mà bắt nạt chị, chị cứ nói với em, chắc chắn em sẽ đứng về phía chị rồi đánh anh ấy.”
Bác Mộ Trì nhướng mày, nhìn cái người đang bước tới, đồng ý sảng khoái rằng: “Nhưng em không đánh lại anh ấy được đâu.”
Quý Vân Thư chau mày: “Em đánh không lại, nhưng chắc là anh ấy sẽ không đến mức đánh em thật đâu ha?”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Phó Vân Hành thoáng ngừng bước chân, không biết có nên tiếp tục đi tiếp hay không.
Bác Mộ Trì vui sướng, thoáng tưởng tượng đến cảnh tượng ấy: “Quả đúng là không thể.”
Quý Vân Thư gật đầu: “Đúng vậy.”
Em ấy nói tiếp: “Cơ mà, anh em thích chị như vậy thì chắc chắn không nỡ bắt nạt chị đâu.” Em lấy lầm bầm tiếp: “Lúc nhỏ anh ấy đã bảo vệ chị rồi.”
Quý Vân Thư còn thầm ghen tị nữa kìa.
Bác Mộ Trì giật mình, vuốt mái tóc em ấy: “Anh ấy cũng rất yêu em.”
Phó Vân Hành là người có tính hướng nội, rất ít khi anh kể anh thích gì, yêu gì ra bên miệng. Nhưng tất cả mọi người đều biết, anh là người ngoài lạnh trong nóng, nói ít làm nhiều. Anh yêu gia đình, cũng rất biết chăm sóc bạn bè. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Ít nhất là, cả đám người bọn họ đều biết, cũng đều hiểu anh.
Quý Vân Thư đã hơi say, em ấy gật đầu đáp: “Thế cũng đúng.”
Phó Vân Hành nhìn hai người hồi lâu rồi thấp giọng hỏi: “Có phải con bé say rồi không?”
“Có hơi.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Hay là đưa con bé về phòng nghỉ ngơi?”
Những người khác vẫn còn đang ăn uống nói chuyện.
Phó Vân Hành gật đầu, đưa tay ra kéo Qúy Vân Thư lên.
Hai người hợp lực đưa Quý Vân Thư về phòng, Bác Mộ Trì tiện tay cởi áo khoác cho em ấy, trông thấy quầng thâm dưới mắt của Quý Vân Thư thì chần chừ hỏi: “Có phải công việc của Thư Bảo mệt lắm đúng không?”
Sau khi Quý Vân Thư đi làm, thực ra liên lạc giữa bọn họ cũng ít đi chút.
Phó Vân Hành cũng không nhận ra chút chuyện ấy, anh nhìn chằm chằm vào Quý Vân Thư một lúc rồi cau mày: “Mai rồi hỏi xem.”
“Ừm ừm.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Anh đi xuống tiếp tục với đám người chị Tinh Tinh đi, em ở đây trông Thư Bảo.”
Phó Vân Hành đưa tay véo má cô: “Thế lát nữa anh quay lại tìm em.”
“Vâng.”
Chỉ là lúc Phó Vân Hành xuống tầng rồi quay trở về, hai con người Bác Mộ Trì và Quý Vân Thư đã dựa vào nhau ngủ rồi.
Anh nhìn hai người đang chen nhau ngủ thì bật cười bất lực.
Đứng yên tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Phó Vân Hành không nỡ gọi bà Phó mới cưới về dậy được.
Anh khẽ bước tới gần, đắp chăn lại cho hai người rồi mới khe khẽ đóng cửa rời đi.
Vừa đúng lúc Qúy Thanh Ảnh đi lên tầng, nhìn thấy anh, bà ấy chợt cười: “Đâu Đâu với Vân Thư ngủ rồi à?”
Phó Vân Hành gật đầu: “Mẹ, mẹ cũng đi nghỉ đi.”
“Mẹ vẫn chưa mệt.” Qúy Thanh Ảnh mỉm cười nhìn anh: “Con sao rồi?”
Phó Vân Hành vẫn còn ổn.
Quý Thanh Ảnh nhìn anh, bỗng dưng có loại cảm giác chớp mắt đã qua, đứa trẻ vẫn còn trong tã lót ấy đã trưởng thành rồi, còn tìm được người bầu bạn cả đời, bạch đầu giai lão.
Nghĩ đến đây, Qúy Thanh Ảnh đưa tay lên vỗ bả vai anh: “Vân Bảo.”
Phó Vân Hành giật mình, cúi đầu nhìn đôi mắt vẫn luôn đang cười dịu dàng của mẹ mình.
Quý Thanh Ảnh ngậm ngùi: “Cuối cùng đã trưởng thành rồi.”
Phó Vân Hành khựng lại: “Thế vẫn là con của mẹ.”
Quý Thanh Ảnh cười: “Tất nhiên.”
Bà ấy khẽ nói: “Mẹ cũng không có gì khác có thể tặng con được, chỉ chúc con và Đâu Đâu trăm năm hạnh phúc.” Bà ấy mỉm cười nói: “Hãy yêu thương Đâu Đâu.”
Phó Vân Hành gật đầu trịnh trọng đáp: “Con biết ạ.”
Tất nhiên là anh sẽ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.