Chương 105
Thời Tinh Thảo
15/12/2023
Anh còn định nói gì đó nhưng đã thoáng thấy Phó Ngôn Trì cũng đang đi lên tầng.
“Hai mẹ con đang nói gì vậy?”
Phó Ngôn Trì nhìn Phó Vân Hành: “Mấy đứa Đâu Đâu đâu rồi?”
Phó Vân Hành: “Đang ở trên tầng ngủ rồi ạ.”
Phó Ngôn Trì cười rồi không hỏi thêm câu nào nữa. Ông ấy liếc mắt nhìn vợ mình: “Bọn nó đều đi rồi.”
Qúy Thanh Ảnh đáp lời: “Trì Lục biết Đâu Đâu ngủ ở đây chưa?”
“Bác Duyên không hỏi.” Phó Ngôn Trì đáp.
Quý Thanh Ảnh nghĩ, thế chắc là đã biết rồi.
Hai người coi như bên cạnh không có ai nên luyên huyên vài câu, trước khi quay về phòng nghỉ ngơi, Phó Ngôn Trì nhìn Phó Vân Hành: “Lời nên chúc chắc là mẹ con đã chúc rồi.”
Ông ấy suy tư một lúc rồi khẽ giọng nói: “Về nghỉ đi, ngày mai còn đi làm.”
Phó Vân Hành gật đầu: “Bố mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ.”
Thấy hai người đã quay về phòng, Phó Vân Hành xuống dưới tầng rót hai cốc nước mang vào phòng Qúy Vân Thư và Bác Mộ Trì đang ngủ.
Cả hai người đều có thói quen uống nước lúc nửa đêm.
Làm xong tất cả những chuyện này, Phó Vân Hành mới quay về phòng mình.
Chỉ là anh không ngờ sau khi anh bước ra từ trong phòng tắm, trong phòng anh lại có thêm một người đẹp đang ngủ.
Phó Vân Hành nhìn cái người bỗng dưng xuất hiện, nhướng mày hỏi: “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa.” Bác Mộ Trì ồm ồm trả lời: “Vẫn còn buồn ngủ lắm, nhưng em muốn đi tắm.”
Phó Vân Hành cười, rồi cúi xuống nhìn cô chằm chằm: “Anh xả nước cho em nhé?”
Bác Mộ Trì ngờ nghệch một lát rồi khẽ gật đầu.
Thấy cô coi như là đã tỉnh táo rồi, Phó Vân Hành không theo cô vào phòng tắm nữa.
Nghe tiếng nước chẳng lờ mờ trong nhà tắm, Phó Vân Hành đứng ngẩn tại chỗ một lúc rồi lại đi xuống tầng.
Bác Mộ Trì tắm rửa khá chậm, đợi đến khi cô tắm xong rồi đi ra, Phó Vân Hành đã nửa nằm nửa ngồi đọc sách ở trên giường.
Cô nhìn một cách rất đường hoàng, là y học.
Bác Mộ Trì nghĩ, nếu như ngày sau có người hỏi sau khi kết hôn chồng bạn đã làm chuyện kỳ lạ gì. Thì cái đáp án vào đêm hôm lấy giấy kết hôn chồng ngồi đọc sách y của cô hẳn là rất khác biệt.
Nghĩ đến chuyện, Bác Mộ Trì tự bật cười một mình.
Phó Vân Hành giương mắt lên nhìn cô: “Không buồn ngủ nữa à?”
“Buồn ngủ.” Bác Mộ Trì đi đến cạnh giường, vén chăn bò lên giường rồi lẩm bẩm bảo: “Em không mang mỹ phẩm dưỡng da theo.”
Cô nhắm mắt lại, ôm tay Phó Vân Hành làm nũng: “Anh có thể giúp em sang phòng Thư Bảo lấy đồ sang đây được không?”
“…”
Phó Vân Hành gõ trán cô: “Nhìn sang bên phải.”
Bác Mộ Trì vô thức ngước mắt nhìn.
Ở nhà Phó Vân Hành không có phòng đọc sách riêng nhưng phòng anh thì rất lớn, không những có một gian để quần áo mà còn có một giá sách, cạnh giá sách là một cái bàn dài hơn hai mét, trên bàn có mấy mô hình hồi nhỏ anh hay chơi, cũng có cả máy tính, còn có vài thứ đồ linh tinh ngổn ngang.
Còn bây giờ ở một góc bàn, có mấy sản phẩm dưỡng da rất quen thuộc với Bác Mộ Trì.
Cô nhìn chăm chăm một lúc rồi khẽ chớp mắt: “Anh lấy lúc nào thế?”
Cô nhận ra, đấy là mỹ phẩm cô để ở nhà.
“Lúc em đang tắm.” Phó Vân Hành nhìn cô: “Có cần anh mang lên giường cho em không?”
Bác Mộ Trì bị lời này của anh làm cho đờ ra, cô vội vàng từ chối: “Không cần, em tự đi.”
Chăm sóc da xong, cuối cùng Bác Mộ Trì cũng yên tâm an giấc. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Nhưng không biết là do ban nãy ngủ hơn nửa tiếng đồng hồ ở phòng Quý Thư Vân hay là do tắm lên khiến bản thân tỉnh táo, mà lúc này cô không còn quá buồn ngủ nữa.
Căn phòng yên ắng một lúc lâu, cô đưa tay kéo áo ngủ của Phó Vân Hành. Lúc bắt gặp ánh mắt của anh, Bác Mộ Trì mấp máy cánh môi: “Anh buồn ngủ chưa? Nếu không buồn ngủ thì xem phim với em đi?”
“…”
Trên bức tường đối diện giường là cái TV.
Tv có cả Apowermirror [1].
[1] Là một ứng dụng chia sẻ màn hình smartphone lên máy tính để chơi game, xem video.
Phó Vân Hành nhìn cô chằm chằm ba giây rồi bất lực đồng ý: “Được.”
Đôi vợ chồng nhỏ xem phim vào đêm đăng ký kết hôn cũng chỉ có mỗi bọn họ thôi.
Phim là Bác Mộ Trì tìm, là một bộ phim tình cảm của nước ngoài.
Là “Một thuở tình thơ” [2], cô đã từng xem bộ phm này rất nhiều lần nhưng mỗi lần xem thì đều có những cảm nhận khác nhau.
[2] “Một thuở tình thơ” hay có tên tiếng anh là Flipped, là một bộ phim hài chính kịch lãng mạn của Mỹ năm 2010, được dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên.
Lúc vừa mới chọn phim, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại chọn bộ này.
Trông thấy là bộ phim này, Phó Vân Hành nhướng mày.
Anh chỉ cười chứ không nói gì, cũng không vạch trần tâm tư nho nhỏ của bà Phó, lẳng lặng xem cùng với cô.
Đèn ở trong phòng đều đã tắt hết, chỉ có ánh sáng từ bộ phim trên chiếc TV ở trên tường.
Lúc mới đầu, Bác Mộ Trì không mấy chú tâm. Nhưng khi thời gian dần trôi qua, cô lại bị thu hút bởi sự tương tác giữa người con trai và người con gái nên tập trung hơn.
Vốn dĩ Phó Vân Hành muốn làm chút gì đó, nhưng không biết tại sao vợ anh lại quá chú tâm, đến mức anh ngả về chỗ cô đang nửa nằm nửa ngồi, nắm lấy tay cô, cô cũng không nhận ra.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô rồi dừng lại trên bộ phim một lúc, rồi lại nhìn xuống mắt mày như được phác hoạ ra của cô.
Lông mi của Bác Mộ Trì rất dài, trong ánh sáng lập lòe cực kỳ dễ khiến người khác để ý tới.
Phó Vân Hành thấy cô thật sự quá chăm chú, nên tạm thời nén lại những gợn sóng tâm tư của mình lại.
Mãi đến khi bộ phim phát bài hát kết thúc bộ phim, Bác Mộ Trì mới quay đầu lại muốn thảo luận cảm xúc sau khi xem với anh, Phó Vân Hành không cần tốn sức chặn môi của cô lại, dịu dàng nói cho cô biết rằng….bà Phó à, đến “đêm tân hôn” rồi.
Bác Mộ Trì muốn phản bác lời anh nói, ngày nhận giấy kết hôn không tính là đêm tân hôn.
Nhưng nói đứt nói quãng cả một hồi mà cô cũng không thể nói hết câu, đành thôi.
Cô quên tắt chế độ chia sẻ màn hình phim, phim lại bắt đầu mở lại từ đầu.
Giọng của cậu nhóc và cô bé vang lên, cô dành chút ít thời gian lắng tai nghe, rồi suy nghĩ và cả thính giác của cô lại bị người đàn ông bao phủ lại lần nữa. Mọi sự chú ý của cô đều bị anh hấp dẫn. Cả cơ thể bị anh lôi kéo, cùng nhau sa vào.
...
-
Sau khi đăng ký kết hôn, cuộc sống của Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành cũng không thay đổi nhiều lắm.
Điều thay đổi duy nhất có lẽ là thi thoảng hai người có thể nhận được tin nhắn hỏi thăm của Quý Thanh Ảnh với Trì Lục.
Vào một ngày hè, Bác Mộ Trì còn bị Bác Duyên gọi tới công ty, bị ông ấy ép ký mấy hợp đồng cổ phần.
Trước khi ký, cô còn thấp thỏi hỏi Bác Duyên một câu….có để lại cho Trì Ứng không?
Bác Duyên thoáng liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Có một chút.”
Bác Mộ Trì: “...”
Ký xong, Bác Mộ Trì kể cái tin tức không may này lại với Trì Ứng, cuối cùng còn bổ sung thêm, đừng lo chị có thể để tài sản của mình lại cho em. Chỉ là Trì Ứng không hề có chút cảm kích gì, mà nói năng bù lu bù loa rằng cậu không cần tiền của nhà, còn lâu cậu mới làm kẻ ăn bám ba mẹ. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Bác Mộ Trì im lặng, nhận cái danh đồ ăn bám ba mẹ này. Cô mặc kệ, cô cứ muốn làm đồ ăn bám ba mẹ đấy.
Lúc sang thu, Quý Thanh Ảnh gọi Bác Mộ Trù về nhà để thử váy cưới. Về nhà cùng với cô còn có cả Quý Vân Thư.
“Thư Bảo.”
“Chị dâu.”
Hai người đã lâu không gặp nhau, vừa nhìn thấy nhau đã bắt đầu hô hào.
Vừa mới đưa vợ mình về nhà, Phó Vân Hành còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã thấy hai người họ ôm ấp nhau, sắc mặt chẳng hề thay đổi.
Anh nhướng mày, sau khi để mặc cho hai người diễn cảnh thâm tình xong thì mới nhắc nhở: “Đừng đứng ở cửa, vào nhà rồi hai người muốn ôm bao lâu cũng được.”
Bác Mộ Trì: “...”
Quý Vân Thư: “...”
Hai người nhìn nhau, Quý Vân Thư nhao nhao lên: “Anh, có phải anh ghen không đấy?”
Phó Vân Hành: “Không hề.”
Bác Mộ Trì: “Anh ấy không ghen đâu.”
Quý Vân Thư: “Hả?”
Bác Mộ Trì rất mực trịnh trọng đáp: “Bình thường anh ấy uống giấm.”
“...”
Ba người bước vào nhà, vừa bước vào Bác Mộ Trì đã trông thấy hai bộ váy cưới treo trong phòng khách.
Một bộ là váy cưới màu đỏ rất kinh điển, bộ váy còn lại là kiểu sườn xám có màu như Champagne. Mỗi một bộ đều được thiết kế vô cùng tinh xảo, tinh xảo đến mức phần thêu thủ công bên trên sống động như thật, khiến cho người ta vừa nhìn đã không rời mắt được.
Bác Mộ Trì biết Quý Thanh Ảnh là nhà thiết kế giỏi, cũng đã từng trông thấy dáng vẻ bà ấy lúc làm váy cưới và sườn xám.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô cũng không khỏi kinh ngạc.
Quá là đẹp.
Thật sự là quá đẹp quá đặc biệt.
Quý Vân Thư đứng cạnh woa lên: “Mẹ, chiếc váy này cũng đẹp quá rồi.”
Em ấy vuốt v.e chất liệu thêu ở bên trên, ánh mắt sáng lóe: “Lúc con kết hôn mẹ thiết kế cho con nhé?”
Quý Thanh Ảnh đang định cất lời thì bỗng dưng Phó Vân Hành lên tiếng: “Em có bạn trai à?”
“...”
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng khách đều nhìn chằm chằm vào Quý Vân Thư.
Quý Vân Thư khẽ biến sắc, bất đắc dĩ nói: “Em chỉ tiện miệng nói thôi.”
Phó Vân Hành nhìn chăm chăm em ấy hồi lâu, sau khi chắc chắn em ấy không nói dối thì khẽ gật đầu.
Quý Thanh Ảnh ở cạnh cười đáp: “Tất nhiên.”
Bà lườm em ấy: “Con muốn có bao nhiêu, mẹ cũng thiết kế cho con hết.”
“Thiết kế ấy có đẹp hơn cái thiết kế cho chị Đâu Đâu không ạ?” Quý Vân Thư cố ý hỏi.
Bác Mộ Trì: “Vậy thì chị không đồng ý.”
Cô vội cất lời, hệt như đang tranh giành tình cảm: “Mẹ nuôi, mẹ chỉ được thiết kế đẹp như nhau thôi, không được để cái của Thư Bảo còn đẹp hơn của con.”
Quý Vân Thư chau mày: “Chị trẻ con quá đi.”
Bác Mộ Trì: “Như nhau như nhau thôi.”
“...”
Phó Vân Hành nghe hai người đấu võ mồm với nhau, anh lẳng lặng ngồi xuống sô pha.
Anh thừa biết trong khoảng thời gian hai người này đấu võ mồm thì không có cách nào dừng lại được.
Sau khi hai người cự nự xong, rồi lại chăm chú bình phẩm váy cưới một phen, Bác Mộ Trì mới ôm vào trong phòng thay.
Vì có Quý Vân Thư ở đây nên vị trí giúp đỡ thay đồ của Phó Vân Hành đã bị thay bằng em ấy, còn anh thì trở thành kẻ nhàn rỗi chỉ cần ngồi chờ.
Quý Thanh Ảnh vô cùng quen thuộc với những gì Bác Mộ Trì thích, kích cỡ ra sao.
Chỉ đơn giản là thử một lần xem có cần chỉnh sửa chỗ nào hay không, thế nên Bác Mộ Trì không có làm tạo hình.
Tuy vậy, lúc cô thay váy cưới rồi bước ra ngoài, Phó Vân Hành vẫn không thể tránh khỏi việc bị cô mê hoặc.
Lúc cô thong thả bước ra, tất cả ánh sáng xung quanh đều tập trung vào người cô.
Phó Vân Hành chợt có một loại cảm giác rằng cô vợ của anh là từ thời không khác tới, tới bên anh.
“Hai mẹ con đang nói gì vậy?”
Phó Ngôn Trì nhìn Phó Vân Hành: “Mấy đứa Đâu Đâu đâu rồi?”
Phó Vân Hành: “Đang ở trên tầng ngủ rồi ạ.”
Phó Ngôn Trì cười rồi không hỏi thêm câu nào nữa. Ông ấy liếc mắt nhìn vợ mình: “Bọn nó đều đi rồi.”
Qúy Thanh Ảnh đáp lời: “Trì Lục biết Đâu Đâu ngủ ở đây chưa?”
“Bác Duyên không hỏi.” Phó Ngôn Trì đáp.
Quý Thanh Ảnh nghĩ, thế chắc là đã biết rồi.
Hai người coi như bên cạnh không có ai nên luyên huyên vài câu, trước khi quay về phòng nghỉ ngơi, Phó Ngôn Trì nhìn Phó Vân Hành: “Lời nên chúc chắc là mẹ con đã chúc rồi.”
Ông ấy suy tư một lúc rồi khẽ giọng nói: “Về nghỉ đi, ngày mai còn đi làm.”
Phó Vân Hành gật đầu: “Bố mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ.”
Thấy hai người đã quay về phòng, Phó Vân Hành xuống dưới tầng rót hai cốc nước mang vào phòng Qúy Vân Thư và Bác Mộ Trì đang ngủ.
Cả hai người đều có thói quen uống nước lúc nửa đêm.
Làm xong tất cả những chuyện này, Phó Vân Hành mới quay về phòng mình.
Chỉ là anh không ngờ sau khi anh bước ra từ trong phòng tắm, trong phòng anh lại có thêm một người đẹp đang ngủ.
Phó Vân Hành nhìn cái người bỗng dưng xuất hiện, nhướng mày hỏi: “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa.” Bác Mộ Trì ồm ồm trả lời: “Vẫn còn buồn ngủ lắm, nhưng em muốn đi tắm.”
Phó Vân Hành cười, rồi cúi xuống nhìn cô chằm chằm: “Anh xả nước cho em nhé?”
Bác Mộ Trì ngờ nghệch một lát rồi khẽ gật đầu.
Thấy cô coi như là đã tỉnh táo rồi, Phó Vân Hành không theo cô vào phòng tắm nữa.
Nghe tiếng nước chẳng lờ mờ trong nhà tắm, Phó Vân Hành đứng ngẩn tại chỗ một lúc rồi lại đi xuống tầng.
Bác Mộ Trì tắm rửa khá chậm, đợi đến khi cô tắm xong rồi đi ra, Phó Vân Hành đã nửa nằm nửa ngồi đọc sách ở trên giường.
Cô nhìn một cách rất đường hoàng, là y học.
Bác Mộ Trì nghĩ, nếu như ngày sau có người hỏi sau khi kết hôn chồng bạn đã làm chuyện kỳ lạ gì. Thì cái đáp án vào đêm hôm lấy giấy kết hôn chồng ngồi đọc sách y của cô hẳn là rất khác biệt.
Nghĩ đến chuyện, Bác Mộ Trì tự bật cười một mình.
Phó Vân Hành giương mắt lên nhìn cô: “Không buồn ngủ nữa à?”
“Buồn ngủ.” Bác Mộ Trì đi đến cạnh giường, vén chăn bò lên giường rồi lẩm bẩm bảo: “Em không mang mỹ phẩm dưỡng da theo.”
Cô nhắm mắt lại, ôm tay Phó Vân Hành làm nũng: “Anh có thể giúp em sang phòng Thư Bảo lấy đồ sang đây được không?”
“…”
Phó Vân Hành gõ trán cô: “Nhìn sang bên phải.”
Bác Mộ Trì vô thức ngước mắt nhìn.
Ở nhà Phó Vân Hành không có phòng đọc sách riêng nhưng phòng anh thì rất lớn, không những có một gian để quần áo mà còn có một giá sách, cạnh giá sách là một cái bàn dài hơn hai mét, trên bàn có mấy mô hình hồi nhỏ anh hay chơi, cũng có cả máy tính, còn có vài thứ đồ linh tinh ngổn ngang.
Còn bây giờ ở một góc bàn, có mấy sản phẩm dưỡng da rất quen thuộc với Bác Mộ Trì.
Cô nhìn chăm chăm một lúc rồi khẽ chớp mắt: “Anh lấy lúc nào thế?”
Cô nhận ra, đấy là mỹ phẩm cô để ở nhà.
“Lúc em đang tắm.” Phó Vân Hành nhìn cô: “Có cần anh mang lên giường cho em không?”
Bác Mộ Trì bị lời này của anh làm cho đờ ra, cô vội vàng từ chối: “Không cần, em tự đi.”
Chăm sóc da xong, cuối cùng Bác Mộ Trì cũng yên tâm an giấc. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Nhưng không biết là do ban nãy ngủ hơn nửa tiếng đồng hồ ở phòng Quý Thư Vân hay là do tắm lên khiến bản thân tỉnh táo, mà lúc này cô không còn quá buồn ngủ nữa.
Căn phòng yên ắng một lúc lâu, cô đưa tay kéo áo ngủ của Phó Vân Hành. Lúc bắt gặp ánh mắt của anh, Bác Mộ Trì mấp máy cánh môi: “Anh buồn ngủ chưa? Nếu không buồn ngủ thì xem phim với em đi?”
“…”
Trên bức tường đối diện giường là cái TV.
Tv có cả Apowermirror [1].
[1] Là một ứng dụng chia sẻ màn hình smartphone lên máy tính để chơi game, xem video.
Phó Vân Hành nhìn cô chằm chằm ba giây rồi bất lực đồng ý: “Được.”
Đôi vợ chồng nhỏ xem phim vào đêm đăng ký kết hôn cũng chỉ có mỗi bọn họ thôi.
Phim là Bác Mộ Trì tìm, là một bộ phim tình cảm của nước ngoài.
Là “Một thuở tình thơ” [2], cô đã từng xem bộ phm này rất nhiều lần nhưng mỗi lần xem thì đều có những cảm nhận khác nhau.
[2] “Một thuở tình thơ” hay có tên tiếng anh là Flipped, là một bộ phim hài chính kịch lãng mạn của Mỹ năm 2010, được dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên.
Lúc vừa mới chọn phim, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại chọn bộ này.
Trông thấy là bộ phim này, Phó Vân Hành nhướng mày.
Anh chỉ cười chứ không nói gì, cũng không vạch trần tâm tư nho nhỏ của bà Phó, lẳng lặng xem cùng với cô.
Đèn ở trong phòng đều đã tắt hết, chỉ có ánh sáng từ bộ phim trên chiếc TV ở trên tường.
Lúc mới đầu, Bác Mộ Trì không mấy chú tâm. Nhưng khi thời gian dần trôi qua, cô lại bị thu hút bởi sự tương tác giữa người con trai và người con gái nên tập trung hơn.
Vốn dĩ Phó Vân Hành muốn làm chút gì đó, nhưng không biết tại sao vợ anh lại quá chú tâm, đến mức anh ngả về chỗ cô đang nửa nằm nửa ngồi, nắm lấy tay cô, cô cũng không nhận ra.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô rồi dừng lại trên bộ phim một lúc, rồi lại nhìn xuống mắt mày như được phác hoạ ra của cô.
Lông mi của Bác Mộ Trì rất dài, trong ánh sáng lập lòe cực kỳ dễ khiến người khác để ý tới.
Phó Vân Hành thấy cô thật sự quá chăm chú, nên tạm thời nén lại những gợn sóng tâm tư của mình lại.
Mãi đến khi bộ phim phát bài hát kết thúc bộ phim, Bác Mộ Trì mới quay đầu lại muốn thảo luận cảm xúc sau khi xem với anh, Phó Vân Hành không cần tốn sức chặn môi của cô lại, dịu dàng nói cho cô biết rằng….bà Phó à, đến “đêm tân hôn” rồi.
Bác Mộ Trì muốn phản bác lời anh nói, ngày nhận giấy kết hôn không tính là đêm tân hôn.
Nhưng nói đứt nói quãng cả một hồi mà cô cũng không thể nói hết câu, đành thôi.
Cô quên tắt chế độ chia sẻ màn hình phim, phim lại bắt đầu mở lại từ đầu.
Giọng của cậu nhóc và cô bé vang lên, cô dành chút ít thời gian lắng tai nghe, rồi suy nghĩ và cả thính giác của cô lại bị người đàn ông bao phủ lại lần nữa. Mọi sự chú ý của cô đều bị anh hấp dẫn. Cả cơ thể bị anh lôi kéo, cùng nhau sa vào.
...
-
Sau khi đăng ký kết hôn, cuộc sống của Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành cũng không thay đổi nhiều lắm.
Điều thay đổi duy nhất có lẽ là thi thoảng hai người có thể nhận được tin nhắn hỏi thăm của Quý Thanh Ảnh với Trì Lục.
Vào một ngày hè, Bác Mộ Trì còn bị Bác Duyên gọi tới công ty, bị ông ấy ép ký mấy hợp đồng cổ phần.
Trước khi ký, cô còn thấp thỏi hỏi Bác Duyên một câu….có để lại cho Trì Ứng không?
Bác Duyên thoáng liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Có một chút.”
Bác Mộ Trì: “...”
Ký xong, Bác Mộ Trì kể cái tin tức không may này lại với Trì Ứng, cuối cùng còn bổ sung thêm, đừng lo chị có thể để tài sản của mình lại cho em. Chỉ là Trì Ứng không hề có chút cảm kích gì, mà nói năng bù lu bù loa rằng cậu không cần tiền của nhà, còn lâu cậu mới làm kẻ ăn bám ba mẹ. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Bác Mộ Trì im lặng, nhận cái danh đồ ăn bám ba mẹ này. Cô mặc kệ, cô cứ muốn làm đồ ăn bám ba mẹ đấy.
Lúc sang thu, Quý Thanh Ảnh gọi Bác Mộ Trù về nhà để thử váy cưới. Về nhà cùng với cô còn có cả Quý Vân Thư.
“Thư Bảo.”
“Chị dâu.”
Hai người đã lâu không gặp nhau, vừa nhìn thấy nhau đã bắt đầu hô hào.
Vừa mới đưa vợ mình về nhà, Phó Vân Hành còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã thấy hai người họ ôm ấp nhau, sắc mặt chẳng hề thay đổi.
Anh nhướng mày, sau khi để mặc cho hai người diễn cảnh thâm tình xong thì mới nhắc nhở: “Đừng đứng ở cửa, vào nhà rồi hai người muốn ôm bao lâu cũng được.”
Bác Mộ Trì: “...”
Quý Vân Thư: “...”
Hai người nhìn nhau, Quý Vân Thư nhao nhao lên: “Anh, có phải anh ghen không đấy?”
Phó Vân Hành: “Không hề.”
Bác Mộ Trì: “Anh ấy không ghen đâu.”
Quý Vân Thư: “Hả?”
Bác Mộ Trì rất mực trịnh trọng đáp: “Bình thường anh ấy uống giấm.”
“...”
Ba người bước vào nhà, vừa bước vào Bác Mộ Trì đã trông thấy hai bộ váy cưới treo trong phòng khách.
Một bộ là váy cưới màu đỏ rất kinh điển, bộ váy còn lại là kiểu sườn xám có màu như Champagne. Mỗi một bộ đều được thiết kế vô cùng tinh xảo, tinh xảo đến mức phần thêu thủ công bên trên sống động như thật, khiến cho người ta vừa nhìn đã không rời mắt được.
Bác Mộ Trì biết Quý Thanh Ảnh là nhà thiết kế giỏi, cũng đã từng trông thấy dáng vẻ bà ấy lúc làm váy cưới và sườn xám.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô cũng không khỏi kinh ngạc.
Quá là đẹp.
Thật sự là quá đẹp quá đặc biệt.
Quý Vân Thư đứng cạnh woa lên: “Mẹ, chiếc váy này cũng đẹp quá rồi.”
Em ấy vuốt v.e chất liệu thêu ở bên trên, ánh mắt sáng lóe: “Lúc con kết hôn mẹ thiết kế cho con nhé?”
Quý Thanh Ảnh đang định cất lời thì bỗng dưng Phó Vân Hành lên tiếng: “Em có bạn trai à?”
“...”
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng khách đều nhìn chằm chằm vào Quý Vân Thư.
Quý Vân Thư khẽ biến sắc, bất đắc dĩ nói: “Em chỉ tiện miệng nói thôi.”
Phó Vân Hành nhìn chăm chăm em ấy hồi lâu, sau khi chắc chắn em ấy không nói dối thì khẽ gật đầu.
Quý Thanh Ảnh ở cạnh cười đáp: “Tất nhiên.”
Bà lườm em ấy: “Con muốn có bao nhiêu, mẹ cũng thiết kế cho con hết.”
“Thiết kế ấy có đẹp hơn cái thiết kế cho chị Đâu Đâu không ạ?” Quý Vân Thư cố ý hỏi.
Bác Mộ Trì: “Vậy thì chị không đồng ý.”
Cô vội cất lời, hệt như đang tranh giành tình cảm: “Mẹ nuôi, mẹ chỉ được thiết kế đẹp như nhau thôi, không được để cái của Thư Bảo còn đẹp hơn của con.”
Quý Vân Thư chau mày: “Chị trẻ con quá đi.”
Bác Mộ Trì: “Như nhau như nhau thôi.”
“...”
Phó Vân Hành nghe hai người đấu võ mồm với nhau, anh lẳng lặng ngồi xuống sô pha.
Anh thừa biết trong khoảng thời gian hai người này đấu võ mồm thì không có cách nào dừng lại được.
Sau khi hai người cự nự xong, rồi lại chăm chú bình phẩm váy cưới một phen, Bác Mộ Trì mới ôm vào trong phòng thay.
Vì có Quý Vân Thư ở đây nên vị trí giúp đỡ thay đồ của Phó Vân Hành đã bị thay bằng em ấy, còn anh thì trở thành kẻ nhàn rỗi chỉ cần ngồi chờ.
Quý Thanh Ảnh vô cùng quen thuộc với những gì Bác Mộ Trì thích, kích cỡ ra sao.
Chỉ đơn giản là thử một lần xem có cần chỉnh sửa chỗ nào hay không, thế nên Bác Mộ Trì không có làm tạo hình.
Tuy vậy, lúc cô thay váy cưới rồi bước ra ngoài, Phó Vân Hành vẫn không thể tránh khỏi việc bị cô mê hoặc.
Lúc cô thong thả bước ra, tất cả ánh sáng xung quanh đều tập trung vào người cô.
Phó Vân Hành chợt có một loại cảm giác rằng cô vợ của anh là từ thời không khác tới, tới bên anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.